Tầng Dưới! Mau Xách Con Anh Về Đi!

Chương 10

Nền kinh tế phát đạt thịnh vượng lâu dài của thành phố bị đả kích, đây là một chuyện hết sức bình thường, cách một khoảng thời gian, thị trường cần loại bỏ một số công ty làm ăn không hiệu quả.

Trong một khoảnh khắc tựa hồ long trời lở đất.

Kinh tế xã hội tập tức suy yếu, cung nhiều hơn cầu.

Trong thành phố, lòng người nhất thời hoảng sợ.

Trong con nước lớn, rất nhiều người tán gia bại sản.

Lễ giáng sinh, thời khắc âm nhạc tràn khắp phố lớn ngõ nhỏ, trên mặt người đi đường cũng không thấy hân hoan.

Duẫn An Nhiên mặc áo khoác ngoài, vẫn cảm thấy lạnh.

Sáng sớm chạy đến công ty, Duẫn An Nhiên phát hiện đồng nghiệp đều ngồi yên một chỗ, không vội vội vàng vàng chạy đi lấy tin như trước, một cơn lốc tài chính quét qua, bước chân người đi đường so với ngày xưa chậm rãi nặng nề hơn rất nhiều.

Duẫn An Nhiên không khỏi thở dài một tiếng.

Mấy đồng nghiệp nghị luận.

“Tin tức mới nhận được, các ngôi sao lớn nhỏ vẫn hay ra vẻ đều không có tiền gửi tiết kiệm, phải trả lại hết số tài sản mua trả góp.”

“Nếu có chút tích cóp cũng có thể không cần.”

“Tích cóp cũng sẽ có lương thực.”

“Nhà lớn, xe sang, du thuyền, thậm chí đến điện thoại đều trả lại cho ngân hàng.”

“Nói như vậy ngân hàng cũng không tệ lắm.”

“Tốt chỗ nào chứ, mỗi ngày đều có người tranh nhau rút tiền. Không cho vay được, ngân hàng ăn cái gì?”

“Hiện tại, tiền mặt mới là hoàng đế.”

Duẫn An Nhiên cầm ly thủy tinh, đi đến văn phòng viết bản thảo, nhìn động thái sắp tới của làng giải trí. Dĩ vãng, giờ cậu đang ngồi đợi tin đại diện phát ngôn của ngôi sao truyền tin chuẩn bị buổi biểu diễn, khởi động quay phim mới, hiện tại chỉ có xem bản tin TV nhạt nhẽo.

Ngày xưa mắt ở đỉnh đầu nhìn người khác, hiện tại phải hạ thấp bản thân, cố gắng duy trì ánh hào quang, bắt đầu có công ty mời phóng viên đến lấy tin, cũng chiêu đãi vô cùng tốt.

Đang xem chuyên tâm, có người vỗ vai Duẫn An Nhiên Nhiên.

“Thăng Bình, chuyện gì?” Duẫn An Nhiên quay đầu.

Lí Thanh Bằng nắm vai Duẫn An Nhiên. “Lại đây, tôi hỏi cậu chuyện này.”

“Cái gì?”

Lí Thăng Bình mang Duẫn An Nhiên đến một căn phòng không người, lấy ra một cuốn tạp chí đặt vào tay Duẫn An Nhiên.

Duẫn An Nhiên nhìn đến tiêu đề viết lớn một cách rõ ràng. “Vạn Khải bị thương nặng, hối hận đã thu mua công ty Vạn Đông, trong cơn lốc tài chính, gặp nạn đầu tiên chính là thị trường chứng khoán.”

Duẫn An Nhiên trừng lớn hai mắt, ngẩng đầu nhìn Lí Thăng Bình.

“Cậu không biết.” Lí Thăng Bình cau mày.

“Tôi bình thường không chú ý, tôi lại không chơi cổ phiếu. Hơn nữa, tôi, tôi thấy không có gì bất ổn.” Duẫn An Nhiên nói sự thật, Chu Minh Nghĩa trong nhà không có gì khác lạ.

“Chu Minh Nghĩa cái gì cũng chưa nói qua? Cậu không thấy anh ta có gì khác thường.”

“Đúng vậy, tôi không thấy.” Vẻ mặt Duẫn An Nhiên vô tội.

Lí Thăng Bình liếc Duẫn An Nhiên một cái. “Cậu quá chậm tiêu.”

“Anh ta có chịu ảnh hưởng không?”

“Vô nghĩa, cây đổ khỉ tan, cậu không thấy hiện tại tỷ lệ thất nghiệp tăng cao bao nhiêu sao. Có một số người táng gia bại sản, nghe nói ông chủ của chúng ta cũng tổn thất mấy trăm vạn.”

Duẫn An Nhiên líu lưỡi, lập tức lo lắng cho Chu Minh Nghĩa. “Kỳ quái a, hoàn toàn không nhận ra anh ta có điểm nào bất thường.”

“Ngốc tử, kế hoạch thu mua Vạn Đông là do anh ta thực hiện, giờ vừa mua xong, Vạn Khải nhất định trả giá rất lớn, hiện tại đột nhiên cơn lốc tài chính quét qua, chỉ sợ Vạn Khải nói thật cũng biết không chừng đâu.”

“Không nghiêm trọng vậy chứ.” Duẫn An Nhiên không khỏi lui về sau.

“Cậu xem bộ mặt thành phố ảm đạm như vậy, bao nhiêu công ty sụp đổ. Một cơn sóng đánh tới, không biết bao nhiêu nhân vật anh hùng biến mất.”

“Cậu cũng quá vô tâm.” Lí Thăng Bình bỏ lại một câu rời đi, lưu lại Duẫn An Nhiên đơn độc ngẩn người.

Vội vội vàng vàng xong một ngày làm việc, Duẫn An Nhiên chạy nhanh về nhà.

Chu Minh Nghĩa đã về trước cậu.

Duẫn An Nhiên đột nhiên nghĩ đến, đúng rồi, gần đây, Chu Minh Nghĩa đều về nhà sớm, trước kia, sau 9h tối anh mới về nhà, hơn nữa gặp mặt xã giao rất nhiều, lúc nào cũng thay đổi quần áo đến nơi gặp mặt thứ hai, gần đây lại thường xuyên ở nhà, không phải đọc sách thì nhìn máy tính.

Duẫn An Nhiên không khỏi oán giận bản thân sơ sót, đáng ra nên sớm phát hiện.

Đứng ngoài thư phòng, Duẫn An Nhiên hỏi. “Ăn cơm tối không? Em đi nấu.”

Chu Minh Nghĩa quay đầu nhìn đôi mắt nai đen nhánh. “Em chưa ăn cơm sao?”

Duẫn An Nhiên lắc đầu.

“Nấu một ít thứ đơn giản đi, muốn anh phụ một tay không?” Chu Minh Nghĩa đứng lên rời ghế dựa.

Kỳ thật Chu Minh Nghĩa không giúp được gì, anh không thông thạo việc bếp núc, vì thế ngồi bên bàn ăn đợi.

Duẫn An Nhiên lấy thịt trong tủ lạnh bỏ vào lò vi ba rã đông, định làm cơm chiên thập cẩm, đơn giản lại nhanh.

Rất nhanh hai người đã có cơm.

Duẫn An Nhiên vừa ăn vừa nhìn trộm Chu Minh Nghĩa, phát hiện anh vẫn bình tĩnh như thường lệ, cũng không có gì không ổn, chẳng lẽ chính mình thật quá chậm tiêu sao?

Ăm cơm xong, dọn dẹp nhà bếp, Chu Minh Nghĩa ngồi ở sofa phòng khách mở TV.

Duẫn An Nhiên không thể không chú ý, thấy Chu Minh Nghĩa bị tiết mục trong TV chọc cười ha ha, càng đứng ngồi không yên.

Đột nhiên, Chu Minh Nghĩa tắt TV, quay sang nhìn Duẫn An Nhiên. “Có cái gì không ngại cứ nói thẳng.”

Duẫn An Nhiên tư lự cúi đầu.

“Làm sao vậy, rất khó mở miệng sao?”

Duẫn An Nhiên vẫn im lặng.

Chu Minh Nghĩa hạ thấp giọng. “Gần đây có việc khó giải quyết sao? Nói anh nghe.”

Duẫn An Nhiên ngẩng đầu. “Không phải em, là anh.”

“Anh làm sao?”

“Anh, anh tổn thất nhiều ít?”

“Cái gì tổn thất?” Chu Minh Nghĩa kỳ quái hỏi.

“Anh không cần gạt em, hiện giờ đang là cơn lốc tài chính, không biết bao nhiêu người táng gia bại sản, anh có tổn thất cũng không kỳ quái, anh có thể nói cho em biết, nếu không thể ở lại nơi này, chúng ta có thể dọn đi. Em cái gì đều có thể làm. Em cũng không để ý.” Duẫn An Nhiên cố gắng diễn đạt ý tưởng của mình.

Ánh mắt Chu Minh Nghĩa thâm thúy làm Duẫn An Nhiên không thể động đậy.

Đột nhiên, Chu Minh Nghĩa cười ha ha. “Em đang nói cái gì?”

“Anh, anh….” Duẫn An Nhiên không biết phản ứng như thế nào. “Em là quan tâm anh, em thực sự lo lắng anh, phòng này, xe này, còn có chuyện Vạn Khải vì thu mua Vạn Đông nên chịu thiệt hại lớn từ khủng hoảng tài chính, có thật hay không? Anh, anh tính toán làm sao bây giờ? Tương lai của anh, anh còn cười, anh….”

Duẫn An Nhiên trong lòng trăm mối tơ vò, ánh mắt mê man nhìn Chu Minh Nghĩa.

Chu Minh Nghĩa ngắm nhìn Duẫn An Nhiên, qua một lúc lâu mới thấp giọng hỏi. “Em thật sự lo lắng cho anh?”

“Vô nghĩa!”

“Em xác định thuần túy lo lắng cho cá nhân anh mà không phải những thứ khác?”

Duẫn An Nhiên đứng mạnh lên căm tức nhìn Chu Minh Nghĩa, ngực kịch liệt phập phồng, hắn, hắn đem mình trở thành loại người nào!

Chu Minh Nghĩa nở nụ cười, đi tới ôm Duẫn An Nhiên vào lòng, mặt dán bên tai Duẫn An Nhiên. “Em thật sự lo lắng anh?”

Duẫn An Nhiên mạnh mẽ đẩy Chu Minh Nghĩa ra quát. “Vô nghĩa, ai muốn quan tâm anh, anh như thế nào liên quan gì em, khả năng của anh như vậy cần em quan tâm sao? Em mới mặc kệ anh!”

Chu Minh Nghĩa lại hãm Duẫn An Nhiên vào trong ngực. “Dễ dàng nổi giận như vậy.”

Duẫn An Nhiên dựa vào ngực Chu Minh Nghĩa. “Em mới không tức giận vì anh, anh cho anh là ai chứ.”

“Anh nghĩ, anh là một người đặc biệt của em.”

“Đặc biệt cái đầu anh, ít tự cho là đúng.”

Chu Minh Nghĩa buông Duẫn An Nhiên ra, kéo cậu ngồi vào sofa. “Có phải muốn biết hay không, anh bị ảnh hưởng những gì?”

“Ừ.” Duẫn An Nhiên gật đầu.

“Tất cả các tuyến đầu tư anh đang nắm giữ vẫn có thu vào, bất quá so với thời điểm cao nhất vẫn thấp, tất cả quỹ đầu tư cùng cổ phiếu cung không đủ cầu anh sớm đã ra giá toàn bộ, tất cả tài sản trên danh nghĩa đều đã thanh toán, trên phương diện bất động sản, trước mắt vẫn đang thu lợi, đương nhiên, anh sẽ không dùng đến tài sản dự phòng, không tất yếu, giá cả điền sản vĩnh viễn gia tăng giá trị, anh hiện tại không dùng tiền, không cần bán tháo. Về phần xe cùng những thứ khác, lại càng không cần nói.” Đơn giản giới thiệu xong, Chu Minh Nghĩ đan tay để trên đầu gối nhìn Duẫn An Nhiên. “Còn vấn đề nào không?”

“Anh đang nói, anh không có tổn thất gì?” Duẫn An Nhiên nghe xong sửng sốt.

“Không tồi.”

“Thật sự?”

“Anh có tất yếu phải lừa em không?”

Duẫn An Nhiên thở ra từng hơi, ngồi sâu vào sofa vỗ vỗ ngực.

Chu Minh Nghĩa cười nói. “An Nhiên, nếu dì Vân hỏi thì thuật lại lời của anh cho dì.”

Duẫn An Nhiên khó hiểu. “Mẹ em?”

“Không. Cha anh sẽ không tự mình mở miệng hỏi anh, ông luôn luôn khinh thường công việc của anh, anh nghĩ ông sẽ nhờ dì Vân ra mặt quan tâm một chút.”

Duẫn An Nhiên gật đầu. “Được, em đã biết.”

Vẫn không yêu lòng, Duẫn An Nhiên ghé sát vào Chu Minh Nghĩa. “Thật sự không có việc gì?”

“Không có việc gì.”

Duẫn An Nhiên thở dài. “A, thật lợi hại. Tạp chí của em không biết bao nhiêu người phải bồi thường tiền, có người thống khổ vì không vay được tiền ở ngân hàng. Vậy mà anh lại không có thương tổn nào.”

Chu Minh Nghĩa lộ ra nụ cười thản nhiên. “Nếu bọn họ giống anh đoán được ngày này, cũng sẽ giống như anh.”

“Cái gì?”

“Anh nói là, anh đã đoán trước sẽ có một hồi phong ba như vậy, chỉ là vấn đề trước hay sau Giáng sinh, anh đương nhiên sớm có chuẩn bị.”

“Anh có biết? Biết như thế nào?” Duẫn An Nhiên kinh ngạc không hiểu.

Chu Minh Nghĩa cười cười. “Trước đó đã bắt đầu xuất hiện các dấu hiệu, em đã nghe qua ‘Hiệu ứng bươm bướm’ chưa? Thế gian vạn vật đều có liên hệ với nhau, chỉ cần lưu tâm sẽ thấy.”

Duẫn An Nhiên sùng bái nhìn anh. “Chu Minh Nghĩa, anh thật lợi hại.”

“Bắt đầu sùng bái anh rồi sao?”

Duẫn An Nhiên giống như thú cưng dựa sát vào Chu Minh Nghĩa, không ngừng gật đầu. “Mẹ em nói thật đúng, anh thật sự có khả năng.”

Chu Minh Nghĩa một tay đẩy ra Duẫn An Nhiên. “Em hiện tại mới phát hiện.” Ngữ khí hình như có bất mãn.

“Em không chơi cổ phiếu, không đầu tư, công việc của em không giống anh, em đương nhiên không biết.” Duẫn An Nhiên thừa nhận.

Chu Minh Nghĩa nhìn Duẫn An Nhiên thật sâu. “Về sau, anh sẽ cho em chậm rãi biết.”

“Còn trên phương diện công việc?” Duẫn An Nhiên lại đề cập đến vấn đề mới. “Vạn Khải có thật giống như bài báo?”

“Đương nhiên sẽ không.”

“Vậy công việc có chịu ảnh hưởng hay không?”

“Trước mắt, lượng công việc có giảm bớt, nhưng anh cảm thấy không có gì không tốt, vừa lúc nghỉ ngơi một chút, mới hoàn thành một kế hoạch lớn, anh đang muốn...”

Duẫn An Nhiên đánh gãy lời Chu Minh Nghĩa. “Em đang muốn hỏi Vạn Đông là do anh chủ trì mua bán, như bây giờ, có thể hay không có người…?”

“Đương nhiên sẽ không. Dự án là do ban giám đốc quyết định, anh chỉ chấp hành thôi, hơn nữa còn chấp hành tốt. Tuy rằng anh cũng là một thành viên trong ban giám đốc, nhưng anh cũng không cần vì dự án mà chịu toàn bộ trách nhiệm. Với anh chỉ là giảm bớt tiền lãi, bị hao tổn lớn nhất chính là Lí Duyên Niên, không phải anh.” Trên mặt Chu Minh Nghĩa vẫn là ý cười thản nhiên.

“Hồ ly.” Duẫn An Nhiên nghiêng mặt đi.

“Ngoại hiệu của anh đã là hỏa hồ.”

“Hồ ly thì gọi hồ ly, còn hỏa.” Duẫn An Nhiên nhăn mặt nhăn mũi.

“Bởi vì anh giảo hoạt lại nguy hiểm, không ai dám đắc tội. Anh vĩnh viễn mỉm cười, nên càng làm cho người ta kiêng kị.” Ngữ khí Chu Minh Nghĩa hình như có vài phần đắc ý.

“Không ai biết anh suy nghĩ cái gì?” Duẫn An Nhiên hỏi.

“Anh nghĩ không có.” Chu Minh Nghĩa lắc đầu.

Duẫn An Nhiên nhìn chằm chằm chu Minh Nghĩa, xem trái xem phải, cao thấp đánh giá.

“Nhìn cái gì?”

“Đoán anh suy nghĩ cái gì a.”

Chu Minh Nghĩa chậm rãi tới gần Duẫn An Nhiên, nhìn chăm chú cậu, Duẫn An Nhiên bị đôi mắt nâu thâm thúy nhìn chăm chú có chút không tự nhiên, đứng lên, chậm rãi trốn về phía sau.

Đột nhiên Chu Minh Nghĩa nhào đến áp đảo Duẫn An Nhiên trên sofa, cậu không kịp chống cự, môi đã rơi vào tay giặc.

Phí công phản kháng trong lòng Chu Minh Nghĩa, Duẫn An Nhiên có thể cảm giác anh hôn mình thật nóng bỏng, như phải làm thương tổn cậu, đầu lưỡi xẹt qua môi, muốn tiến công sâu hơn.

Hừ một tiếng, Duẫn An Nhiên cố sức đẩy Chu Minh Nghĩa ra, theo bản năng chà xát môi, trợn mắt. “Anh làm gì! Anh bị bệnh thần kinh a!” Mặt đỏ bừng.

Chu Minh Nghĩa nhếch môi cười. “Trò đùa dai!”

Duẫn An Nhiên ôm gối trên sofa, lại dựa vào. “Em là đối tượng đùa dai của anh sao?”

“Anh cảm thấy em còn giấu vẻ hưởng thụ, nói thật ra kỹ thật của anh tốt lắm đi.”

Duẫn An Nhiên nhặt một chiếc gối khác ném Chu Minh Nghĩa. “Lưu manh, anh đi chết đi, lần sau còn dám như vậy em đá anh xuống biển.”

Chu Minh Nghĩa vừa tránh vừa cười, ánh mắt nhìn Duẫn An Nhiên mang một ý nghĩa khác.

Quả nhiên, Đổng Vân đến thăm con, dự định hỏi thăm tình huống công việc Chu Minh Nghĩa nhưng muốn nói lại thôi.

Duẫn An Nhiên thuật lại một lần lời Chu Minh Nghĩa, làm cho hai người ở nhà yên tâm.

“Minh Nghĩa quả nhiên là Minh Nghĩa.” Đổng Vân thở dài. “Nó giống như trời sinh đã có một đống tài liệu trong người.”

“Đúng vậy, nhưng phải thực chăm chỉ mới có, thành tích của anh ấy cũng không phải tự nhiên mà đến, anh ấy phải trả giá rất nhiều.”

Thời gian cuối tuần, Chu Minh Nghĩa cùng Duẫn An Nhiên đi phía đông Vệ Tinh Thành thăm cha mẹ.
Bình Luận (0)
Comment