Tầng Dưới! Mau Xách Con Anh Về Đi!

Chương 29

Thị thành 2019!

Tĩnh Lộ chính là tĩnh lộ, đường như tên, ở nơi thị thành náo nhiệt, lại đặc biệt cảm giác tĩnh lặng. Mỗi khi chiều xuống, tuy ngã tư đường vẫn rộn ràng nhốn nháo người, ô tô chạy như nước chảy, nhưng trên đường vẫn không cảm giác đang ở thị thành, ngược lại còn có cảm giác trở về với thiên nhiên tĩnh lặng.

Mặt trời mùa hè lên cao, thời tiết càng ngày càng nóng, tháng năm, hội thi thuyền rồng mỗi năm một lần sắp cử hành.

Buổi tối tết đoan ngọ. (mùng 5 tháng 5)

Chu Minh Nghĩa ngồi trong thư phòng, tay chống thái dương nhìn màn hình máy vi tính.

Lơ đãng quay mặt sang, phát hiện Duẫn An Nhiên đang ngồi trên sofa phòng khách, gục gục đầu, giống như gà mổ.

Chu Minh Nghĩa không khỏi cười thầm, mèo con ăn no liền mệt rã rời.

“Xuân qua hạ ngủ đợi thu đến, ba tháng đông ngủ vùi không tỉnh, vậy mà anh cũng không biết.” Gần đây, sau khi nếm qua cơm chiều Duẫn An Nhiên luôn mệt rã rời, bị Chu Minh Nghĩa cười nhạo, cậu luôn phản bác như vậy.

Chu Minh Nghĩa ở thư phòng cao giọng kêu lên. “Nhiên.”

Duẫn An Nhiên giật mình, vội vàng chụp lấy sofa. “Việc gì?”

“Lại đây.”

Duẫn An Nhiên nhìn Chu Minh Nghĩa ngồi trên ghế làm việc, nhăn nhó. “Không.”

“Lại đây đi.”

“Không có việc gì qua làm gì? Không cần.”

Chu Minh Nghĩa không khỏi đưa tay ấn thái dương, nghĩ thầm, con mèo này lại bắt đầu quật cường, thu phục thật khó khăn.

“Em cứ đến đây đi!”

“Em sẽ không.”

Chu Minh Nghĩa bất đắc dĩ đứng lên.

Duẫn An Nhiên vừa thấy Chu Minh Nghĩa đứng lên, cậu cũng đứng lên muốn chạy.

Con hồ ly này tính tình tốt lắm, vấn đề là nếu nó muốn động thủ, cậu luôn chống đỡ không được, tác phong của hồ ly luôn là. “Núi không theo ta, ta phải đi lên núi.” Bởi vậy, cường ngạnh cũng không được ưu đãi gì.

Nhưng vấn đề là hồ ly ưa mềm không ưa cứng, lại cộng thêm thường thường vừa đấm vừa xoa.

Không đợi Duẫn An Nhiên động chân đã bị Chu Minh Nghĩa bắt lấy cổ tay, kéo vào thư phòng.

Có thể đi vào thư phòng mà lại không quan hệ gì với công việc của anh, chỉ có duy nhất Duẫn An Nhiên.

“Làm gì?” Duẫn An Nhiên nghênh mặt.

Chu Minh Nghĩa kéo Duẫn An Nhiên ngồi lên đùi mình. “Muốn nói chuyện với em.”

“Có chuyện gì nói mau.”

Chu Minh Nghĩa một tay đặt trên lưng Duẫn An Nhiên, một tay vân vê cằm. “Để anh nghĩ.”

“Anh còn muốn nghĩ a?”

“Đúng vậy, anh đương nhiên có thể nếu anh muốn.”

“Anh chưa nghĩ ra a?”

“Đúng, chưa nghĩ ra.”

“Chưa nghĩ ra kéo em vào làm gì?”

“Ai nói anh chưa nghĩ ra nói cái gì với em thì không thể kéo em vào?”

Duẫn An Nhiên tức giận, chụp lên đầu vai Chu minh Nghĩa. “Ai nói lý với anh.”

“Anh không cho là anh đang nói lý với em.”

“Hừ, tài ăn nói của anh rất tốt, không cần phải khiêm tốn.”

Chu Minh Nghĩa mỉm cười ôn hòa, ánh mắt cũng giảo hoạt. “Làm sao? Làm sao?”

“Anh không phải luôn luôn có thể đối đáp sao?”

“Quá khen, quá khen.”

“Chu Minh Nghĩa, anh thật nhàm chán.”

Duẫn An Nhiên nói xong, giãy dụa muốn đi, tay không ý thức phất vào trán Chu Minh Nghĩa, cậu dừng động tác. “Sao lại nóng vậy?”

“Thực nóng sao?”

Duẫn An Nhiên áp trán mình vào trán Chu Minh Nghĩa, cảm nhận một lúc. “Anh phát sốt rồi!”

Chu Minh Nghĩa cười cười. “Có một chút, buổi chiều gió nhiều, không cẩn thận nên cảm mạo.”

Duẫn An Nhiên lại giãy dụa đứng lên. “Em đi lấy thuốc.”

Chu Minh Nghĩa đè lại cậu, ôm chặt Duẫn An Nhiên, nghiêng đầu tựa vào vai Duẫn An Nhiên. “Không cần gấp gáp, anh không sao.”

“Cái gì mà không sao!”

“Anh tự mình biết, một chút cảm mạo mà thôi.”

“Vậy cũng phải uống thuốc.”

“Uống chút nước ấm, ngủ một chút thì tốt rồi.”

Chu Minh Nghĩa tựa đầu vào trước ngực Duẫn An Nhiên.

Chú ý Chu Minh Nghĩa khẽ nhắm mắt, Duẫn An Nhiên động lòng, đưa tay ôm lấy vai Chu Minh Nghĩa, nhẹ nhàng vỗ về.

Người sinh bệnh quả nhiên yếu ớt.

Lấy nước cùng thuốc đến, Chu Minh Nghĩa trưng ra bộ dáng không muốn uống.

“Uống nhanh lên.” Duẫn An Nhiên hạ lệnh.

Chu Minh Nghĩa khoa trương nhíu mày. “Thực khổ, không cần.”

“Khổ cái gì khổ, uống!”

Chu Minh Nghĩa giương mắt nhìn Duẫn An Nhiên. “Nếu anh uống thuốc, được lợi gì?”

“Hừ, anh uống thuốc là tốt cho anh, còn muốn ưu đãi cái gì, anh bệnh thần kinh a!”

“Ai làm chuyện không có ưu đãi.” Chu Minh Nghĩa lắc đầu.

Duẫn An Nhiên đề phòng, nhìn Chu Minh Nghĩa một chút, nhìn lại chén nước. “Vậy, anh muốn thế nào?”

Chu Minh Nghĩa cười thật to. “Cái gì đều có thể?”

“Nếu muốn em đi nhảy dù thì không có khả năng.”

“Ai muốn xem nhảy dù, anh nói là, nếu em nhảy cho anh xem, anh liền uống hết thuốc.”

Duẫn An Nhiên hối hận, vì cái gì bản thân lại nói từ “nhảy”, nói cái gì không được a.

Nghĩ nghĩ, Duẫn An Nhiên đẩy đẩy Chu Minh Nghĩa. “Được rồi, được rồi, vậy khi nào anh hết bệnh rồi nhảy cho anh xem.”

Chu Minh Nghĩa cười lắc đầu. “Không được, anh yêu cầu lập tức thực hiện.”

“Anh không cần náo loạn, Chu Minh Nghĩa.”

Chu Minh Nghĩa dù bị Duẫn An Nhiên đẩy đến muốn té vẫn kiên trì bảo vệ ý kiến.

Hồ ly một khi xấu tính, càng thêm khó đối phó.

“A, được rồi, nhảy nhảy.”

Chu Minh Nghĩa uống thuốc, nhìn Duẫn An Nhiên.

Duẫn An Nhiên đỏ mặt, mếu máo, sau đó tạo dáng, giống như thỏ con búng vài cái.

Chu Minh Nghĩa lại đợi một lúc, lộ ra nghi hoặc. “A? Cái gì?”

Duẫn An Nhiên biểu tình bình tĩnh, cậu hỏi lại. “Cái gì?”

“Em, đang nhảy?”

Duẫn An Nhiên trịnh trọng gật đầu. “Đúng vậy, em vừa rồi nói ‘Được rồi, nhảy, nhảy.’ Hiện tại, em ‘nhảy’ rồi.”

Chu Minh Nghĩa chậm rãi gật gật đầu, nheo mắt nhìn chằm chằm Duẫn An Nhiên.

Duẫn An Nhiên không khỏi lùi về sau trốn.

“Đứa nhỏ hư, anh cũng không nhớ rõ anh dạy hư em khi nào.”

“Hứ.”

Giữ chặt cổ tay Duẫn An Nhiên, dẫn cậu ra khỏi thư phòng, Chu Minh Nghĩa vừa đi vừa nói chuyện. “Xem ra, không giáo huấn một chút là không được.”

“Buông tay ra a.”

“Muốn anh buông tay, chờ đến lúc em có biểu hiện ăn năn đi.”
Bình Luận (0)
Comment