Tặng Hoa Cho Bách Đồ

Chương 44

Lương Tỳ ngồi ở đó suy nghĩ muốn đem toàn bộ nghĩa trang trên Thế giới thầu hết, trợ lý bác sĩ Diệp Tĩnh lại mời anh vào.

Anh bước vào văn phòng, nhìn thoáng qua bên trong, Bách Đồ đang nằm trên một chiếc ghế sofa ở phòng ngăn cách, hai mắt nhắm chặt, không nhúc nhích.

Lương Tỳ muốn đi tới xem, lại do dự nhìn bác sĩ Diệp Tĩnh đang ghi ghi viết viết gì đó, cô không ngẩng đầu nhưng lại cảm nhận được ánh mắt Lương Tỳ, nói: “Đừng lo, cậu ấy chỉ ngủ thôi, mỗi khi tiếp nhận tâm lý trị liệu, luôn khó tránh khỏi có chút mệt mỏi.”

Lương Tỳ giảm âm lượng, nói: “Vậy buổi tối gặp ác mộng thì sao? Có biện pháp gì cải thiện không?”

Diệp Tĩnh buông bút xuống, nhún vai nói: “Giai đoạn trị liệu lúc trước cũng như vậy, mọi thứ không phá thì không xây được.”

Lương Tỳ nhíu nhíu mày, vẫn khách khí nói: “Bác sĩ Diệp, nghe danh đã lâu, tôi họ Lương.”

Diệp Tĩnh so với Lương Tỳ lớn hơn mấy tuổi, mái tóc ngắn nhìn vô cùng gọn gàng, người thật so với người ở trên TV thoạt nhìn càng khí khái hơn mấy phần, cô mỉm cười nói: “Xin chào, Lương tiên sinh, mời ngồi bên này.”

Lương Tỳ phóng nhẹ bước chân đi qua, ngồi xuống ghế đối diện cô, nói: “Nếu phải cực khổ như thế…”

Diệp Tĩnh xoay cây bút trong tay: “Không cần nói nhỏ như vậy, cậu ấy bây giờ đang ngủ say, không nghe được chúng ta nói chuyện.”

“Tuy nói ra có vẻ khó xử, nhưng tôi cảm thấy mình nên nói rõ với cô trước.” Lương Tỳ thẳng thắn lại chân thành, nói: “Em ấy là người của tôi, nói như vậy cô có thể hiểu, đúng không? Tôi không muốn em ấy quá cực khổ.”

Diệp Tĩnh gật đầu một cái, nói: “Tôi biết, lúc cậu ấy đến đây chấp nhận trị liệu của tôi, từ ngày đầu tiên đã luôn nhắc tới anh, trong cuộc trò chuyện của chúng tôi, cậu ấy bình quân…” Cô cúi đầu nhìn sổ ghi chép, nói tiếp, “Cách 6 phút sẽ nhắc tới anh một lần.”

Lương Tỳ khó tránh khỏi tâm hoa nộ phóng, nhưng vẫn hỏi: “Điều này nói rõ cái gì?”

“Giống như anh nghĩ.” Diệp Tĩnh cười rộ lên nói, “Cậu ấy rất để ý anh, trong thế giới của cậu ấy, anh là điều phi thường, nói chính xác hơn, là người quan trọng nhất.”

Lương Tỳ không khống chế nổi cười ngây ngô, nửa ngày sau mới nói: “Đợi một chút, lúc nãy cô vừa mới nói? Trước kia em ấy cũng từng tìm cô?”

Diệp Tĩnh trở tay cầm bút, nói: “Thời điểm trước kia cậu ấy đến, anh với cậu ấy vẫn còn là một người xa lạ.”

Lương Tỳ: “…”

Cô đặt cuốn sổ lên đùi, nói: “Cậu ấy không muốn đem chuyện không vui của mình chia sẻ cho anh.”

Lương Tỳ hỗn loạn gật đầu, hỏi: “Cô không cần ghi âm cuộc nói chuyện của chúng ta sao?”

“Đương nhiên không cần.” Diệp Tĩnh nói, “Anh không phải bệnh nhân của tôi, nếu như ghi âm cuộc nói chuyện của chúng ta, anh phải trả thêm phí, hiện tại thân phận của anh là người thân của bệnh nhân tới hỏi ý kiến tôi.”

Lương Tỳ xoa xoa cằm: “Cái thân phận này không tệ, cô trước tiên có thể đem lời vừa rồi nói hết không? Lần đầu tiên em ấy tới tìm cô, hiệu quả trị liệu hình như không tốt lắm.”

Diệp Tĩnh cười cười nói: “Hiệu quả lần đầu tiên kỳ thật không tệ, đã đạt đến yêu cầu cậu ấy muốn. Cậu ấy khi đó lo sợ bị mắc chứng trầm cảm, có khuynh hướng tự sát cường độ nhẹ, tôi đã giúp cậu ấy khống chế được rồi.”

Lương Tỳ: “…”

“Đừng lo, tôi là bác sĩ tâm lý có phẩm chất đạo đức nghề nghiệp, sẽ không để lộ vấn đề riêng tư của bệnh nhân.” Diệp Tĩnh nói, “Vừa rồi tôi đã thông suốt được tinh thần cậu ấy, cậu ấy đã chấp nhận đề nghị của tôi, người bên cạnh đã hiểu rõ toàn bộ tình trạng của cậu ấy, sẽ là sự hỗ trợ lớn nhất đối việc trị liệu.”

Sắc mặt Lương Tỳ cứng ngắc, nói: “Lần trước em ấy tìm cô, là khi nào?”

Diệp Tĩnh nói: “Ba năm trước đây.”

Lúc trước khi Lương Tỳ bước vào giới giải trí, tuy dựa vào trang bìa nổi lên, nhưng hai năm trước vẫn chưa có đài truyền hình quốc nội nào thử nghiệm show giải trí thực tế, anh lúc đó cũng không tìm được con đường mình thích hợp.

Khi đó đúng lúc Bách Đồ đạt được giải Ảnh đế đặc biệt, lúc đó trong mắt người ngoài cậu đang ở đỉnh cao sự nghiệp, mỗi lần tham gia hoạt động gì bên cạnh đều có một đám người xoay quanh, cả truyền thông lẫn đồng nghiệp. Lương Tỳ xấu hổ không tiến lên bắt chuyện, chỉ dám đứng xa xa nhìn, anh biết rõ Bách Đồ sẽ không nhớ anh, anh quyết tâm sẽ bắt đầu lại từ đầu.

Mãi cho đến năm nay, 《 Running Star 》vô cùng thành công, mới khiến cho anh có thêm chút sức mạnh, đúng lúc lại có đủ loại cơ duyên xảo hợp, anh lúc này mới thuận lý thành chương đến gần Bách Đồ, sau đó vừa nhõng nhẽo vừa cứng rắn đuổi tới tay.

Thế nhưng ba năm trước đây…

Đó là năm đầu tiên Bách Đồ và Chu Niệm Sâm chia tay, tinh thần của cậu ngày càng sa sút, chứng trầm cảm không giống với các loại bệnh khác, trừ phi là người đặc biệt thân cận, người ngoài rất khó nhìn ra.

Nhưng khi đó, bên cạnh Bách Đồ lại không có một ai.

“Bởi vì tình trạng lúc đó của cậu ấy quá không ổn, tôi phái áp dụng trị liệu duy trì.” Diệp Tĩnh nói, “Thông qua ám thị tâm lý và dùng thuốc trị liệu, làm phai nhạt đoạn ký ức không tốt đẹp, tình trạng của cậu ấy mới bắt đầu chậm rãi chuyển biến tốt, tôi lúc ấy đề nghị thừa thắng xông lên, trực tiếp đem vấn đề giải quyết luôn một lần, nhưng phương pháp trị liệu chỉ mới vừa bắt đầu, cậu ấy thiếu chút nữa đã sụp đổ, tôi cũng chỉ có thể buông tay.”

Lương Tỳ rủ mắt xuống, trong lòng ân ẩn đau.

Diệp Tĩnh nhìn ra tâm tư của anh, an ủi: “Con người cả đời không có ai là hoàn mỹ cả, không xuất hiện trong thời gian cần nhất, điều này có lẽ sẽ làm cho anh cảm thấy tiếc nuối, nhưng càng đáng ăn mừng chính là, anh đã không bỏ lỡ.”

Lương Tỳ gật gật đầu, trầm giọng nói: “Cám ơn cô, bác sĩ Diệp.”

Diệp Tĩnh cười cười, nói: “Bách Đồ lần này chủ động hẹn tôi, nói cậu ấy muốn thử một lần nữa, tôi lúc ấy đã nghĩ, cậu ấy nhất định là đã có lý do để kiên trì. Quả nhiên khi gặp lại, tình trạng của cậu ấy nói rõ hết thảy. Lương tiên sinh, tôi đối với kết quả trị liệu rất có lòng tin, nhưng toàn bộ quá trình cũng cần anh hỗ trợ. Giai đoạn đầu thật sự có chút vất vả, nhưng như lời anh nói bị ác mộng bừng tỉnh, đây đã là tình trạng tốt nhất, tốt hơn so với những gì tôi mong đợi, có thể thấy bên cạnh cậu ấy có một người vô cùng quan trọng và đáng tin.”

Lương Tỳ suy nghĩ thật lâu, mới hỏi: “Tôi cần làm gì?”

“Tôi chỉ có thể phụ trách phương diện tâm lý, nhưng phương diện còn lại của Bách Đồ…” Diệp Tĩnh đứng lên, đến ngăn kéo bên cạnh rút ra một quyển sách, đưa cho Lương Tỳ, nói, “Cái này sẽ nói cho anh biết cách phối hợp cụ thể với tôi.”

Lương Tỳ rất trịnh trọng nhận lấy, sau đó lập tức bị chọt mù mắt… Cư nhiên là sách khiêu dâm.

IceDream hôm nay có một buổi công diễn, trước khi bắt đầu biểu diễn, Vương Siêu cùng các thành viên khác trốn phía sau sân khấu hưởng điều hòa.

“Tomas đâu?” Vương Siêu dạo qua một vòng cảm thấy thiếu một người, hỏi, “Em ấy đi đâu rồi?”

Có một thành viên chỉ chỉ bên ngoài, nói: ” ‘Sao chổi’ lại tới nữa.”

Trong lòng mọi người liền lập tức hiểu rõ.

Bọn họ nói ‘Sao chổi’, chính là bạn gái trước đây của Tomas, là người mẫu tên Diêm Giai Giai, trước kia khi nhóm chưa debut, cô giống như cái đuôi suốt ngày đi theo bọn họ, miệng lưỡi lại cực kỳ ngọt, nhưng không dằn lòng được mục đích quá rõ ràng, liên tục nịnh bợ Vương Siêu, trong giới giải trí có rất nhiều mỹ nhân muốn leo lên giường Leo, tuổi tác Diêm Giai Giai lại lớn, Vương Siêu cũng không phải loại người thích làm kim chủ, chứ đừng nói chi là bạn gái của anh em.

Tomas về sau cũng nhìn ra ý đồ Diêm Giai Giai, trước khi debut thật sự không nhịn được nữa nói chia tay với cô. Kết quả Diêm Giai Giai khắp nơi phao tin hắn vừa debut bước lên đài cao liền đá cô, cái này còn chưa tính, ba ngày hai bận là đến tìm hắn vay tiền, đương nhiên là loại vay không trả. Bởi vì cô ta trước kia từng sảy thai của Tomas, Tomas cảm thấy thiếu nợ cô, cũng thông cảm cô thân con gái một mình bươn chải không dễ dàng, có bao nhiêu cho cô bấy nhiêu, nhưng không nhịn được chính là cô ta lòng tham không đáy, cứ cách vài ngày sẽ tới một lần. Tiền nhóm bọn họ kiếm được bao nhiêu đều chia đều, bọn họ cũng toàn là newbie, ngoại trừ ca hát cũng không còn đường đi nào khác, Tomas đương nhiên không chịu đựng được cách làm của Diêm Giai Giai, thường xuyên qua lại, mỗi lần Diêm Giai Giai tới đều xảy ra một hồi đại chiến.

Vương Siêu bình thường không thích quản mấy chuyện này, nghe qua cũng không để ý. Lúc sắp bắt đầu biểu diễn, Tomas mới vội vàng chạy về, thấy sắc mặt hắn khó coi, cổ áo còn có chút loạn thất bát tao, xem ra Diêm Giai Giai lại nổi điên cấu ngắt hắn.

Vương Siêu thuận tay chỉnh cổ áo lại cho hắn, mắt thoáng nhìn thấy xương quai xanh, hình dạng xương quai xanh này đẹp một cách thần kỳ.

Tomas thấy ánh mắt hắn không đúng, kỳ quái hỏi: “Leo? Sắp lên sân khấu rồi!”

Vương Siêu phục hồi tinh thần lại, đi sau lưng Tomas lên đài, phát hiện bờ mông tiểu tử này đặc biệt vểnh.

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Vương Siêu nhịn một cổ tà hỏa gọi điện cho Chu Niệm Sâm, bảo hắn tới nhà mình chờ.

Tật xấu lớn nhất đời này của Chu Niệm Sâm chính là sĩ diện, bị Vương Siêu dùng mấy tấm hình uy hiếp, mỗi lần đều nổi trận lôi đình, mỗi lần lại đều không thể không cắn răng khuất phục.

Vương Siêu kỳ thật cũng không thích lão nam nhân so với hắn lớn hơn mười tuổi này, vấn đề là đại ca nhị ca của hắn hai ông phật cả ngày chằm chằm hắn giống như nhìn dâm tặc, nếu hắn thực sự đi ra ngoài chịch đàn ông, nhất định sẽ bị cắt đứt chân.

Hung hăng giày vò Chu Niệm Sâm xong một phen, Vương Siêu vọt vào tắm hai phút là đi ra, thấy Chu Niệm Sâm còn chưa mặc quần áo tử tế, có chút không kiên nhẫn, đốt điếu thuốc muốn hút, lại nhớ tới người đại diện nhiều lần dặn dò phải giữ gìn thanh quản, đành dụi tắt thuốc, nói: “Anh lề mề cái gì? Muốn thêm lần nữa?”

Chu Niệm Sâm cúi đầu không nói, áo sơ mi còn chưa cài lại, Vương Siêu thấy xương quai xanh của hắn, không hiểu sao nhớ tới một cặp xương quai xanh khác buổi sáng, trong lòng âm thầm so sánh, cảm thấy vẫn là của Tomas đẹp hơn, trong lòng có chút ngứa ngáy, thật đúng là muốn thêm lần nữa.

“Leo.” Chu Niệm Sâm đứng lên nói, “Có chuyện muốn nói với cậu.”

Vương Siêu cảm thấy kỳ quái, Chu Niệm Sâm rất ít khi tâm bình khí hòa nói chuyện như vậy cùng hắn, nói: “Gì vậy?”

Sắc mặt Chu Niệm Sâm có chút mất tự nhiên, cứng nhắc nói: “Tôi mới dẫn dắt một ca sĩ mới, cậu có thể giúp tôi lăng xê hắn không?”

Vương Siêu: “…”

Hắn bỗng chốc nhớ tới Diêm Giai Giai kia, cảm thấy Chu Niệm Sâm cũng giống như cô ta coi Tomas và mình một bên xem tiền như cỏ rác một bên thì xem mình như đồ ngu, lập tức nổi giận, cầm áo khoác ném vào mặt hắn, nói: “Anh thật đúng là bán mông mình, a? Cút ngay cho tôi!!”

Đem Chu Niệm Sâm cưỡng chế đuổi đi, Vương Siêu ở nhà ngủ một giấc, say sưa một giấc mộng xuân đầm đìa, lúc tỉnh lại ‘cây đao’ có chút mệt mỏi, toàn thân khó chịu, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.

Không đầy một lát đã đến chung cư Kim Bích, hắn cũng biết hiện tại Lương Tỳ thường ở tầng 19, nên trực tiếp đi lên ấn chuông cửa nhà số 1902.

Hai gâu gâu ở bên trong sủa hơn nửa ngày, cửa mới mở ra.

Lương Tỳ tóc ướt sũng, từ trong khe cửa lộ mặt ra, căm giận mắng hắn: “Rãnh quá không có việc gì làm sao, tới đây làm gì?”

Vương Siêu không biết đã chọt trúng điểm nào của anh, ủy khuất nói: “Em trong lòng không vui, muốn tìm anh uống mấy ly, sao lại mắng em? Chị dâu đang ở nhà?”

Hắn liều lĩnh lách qua cửa xông bừa vô nhà, Lương Tỳ chạy theo phía sau đạp hắn một cái, khiến hắn thiếu chút nữa té dập mặt, ngẩng đầu lên thì thấy Bách Đồ đứng trước sô pha phòng khách, tóc cũng ướt sũng, trên mặt còn hai mảng đỏ bừng.

Vương Siêu lập tức ngộ ra: “Em nói chứ tại sao khi không mắng em? Nguyên lai là em làm hai người chậm trễ bạch nhật tuyên dâm a~?”

////

Tác giả tâm sự : Bách Đồ từ đầu đã là một người cô độc, nhạy cảm lại tự ti, tôi không hiểu tại sao mọi người lại lý giải ra một Bách Đồ hoàn toàn khác. Về phần có một số bạn nói loại tính cách âm u này mà còn có thể cho thành nam thần, tôi cũng không biết nên nói như thế nào, nam thần của các bạn là mặt trời tỏa sáng tự tin cao phú soái, nam thần của Lương thiếu tại sao phải giống nam thần của các bạn? Đại khái là vì tôi viết không tốt, bất quá đây là câu chuyện tôi nghĩ ra, nếu các bạn thật sự không thích, vậy giang hồ bất kiến.

Bình Luận (0)
Comment