Edit: Lúc này tình cảm của A và Hàm Hàm đã bắt đầu phát triển rồi. Nên từ chương này mình sẽ đổi xưng hô từ ta-ngươi thành anh-em cho nó tình cảm nha. 15.
Ngày thứ hai, A lái ô tô đến nhà trọ nơi Hàm Hàm ở, đón cậu đi ăn tối.
Bữa cơm này, bầu không khí có chút vi diệu.
Trước đây Hàm Hàm tại thời điểm ở trường tập lái xe, cũng từng cùng A đi ăn cơm, chủ đề ăn cơm tựa hồ chỉ là "Ăn". So với người đối diện chính mình, A hiển nhiên là cảm thấy có hứng thú với đồ ăn hơn. Mỗi lần đều là Hàm Hàm chủ động tìm đề tài nói, kéo gần khoảng cách với A, mà A chỉ đáp lại cho có và qua loa.
Hồi ức của Hàm Hàm qua mấy lần cùng nhau ăn cơm với A, vấn đề được đàm luận nhiều nhất chính là khí trời, đồ ăn và chuyện tập lái xe.
Chủ đề an toàn xã hội và vô nghĩa nhất.
Thế nhưng lần này không giống nhau.
Trong lúc chờ đồ ăn được mang lên, A chủ động mở miệng, nói rất nhiều sự tình liên quan đến bản thân mình.
Liên quan đến tuổi thơ, quê hương, gia đình, cùng với tình cảm mình từng trải qua.
A nói: "Hiện tại trong cái vòng này xác thực rất bẩn thỉu xấu xa, hạng người gì cũng có. Bất quá đối với anh mà nói, anh vẫn là muốn một loại tình cảm trung trinh lâu dài ————— anh hi vọng ở tại bên trong thành phố này tìm được một người tình đầu ý hợp, cùng hắn dựng lên một gia đinh ổn định."
Hàm Hàm nghiêm túc lắng nghe, lúc này, trên mặt không tự chủ liền lộ ra một biểu tình say mê.
A nở nụ cười, hỏi hắn: "Em có cảm thấy hay không ý nghĩ này của anh quá truyền thống? Không thiết thực?"
Hàm Hàm sửng sốt một chút, lập tức liền vội vàng lắc đầu: "Sẽ không a! Em cảm thấy ý nghĩ này rất tốt!" Ánh mắt hắn buông xuống, ngón tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ miệng đĩa, âm thanh của hắn dần dần trầm hơn: "Kỳ thực em cũng luôn luôn ham muốn có một căn nhà dành có chính mình, muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần phải cẩn thận từng li từng lí mà đem váy giấu đi, sợ bị người khác nhìn thấy."
A đột nhiên hỏi: "Em có rất nhiều váy sao?"
Hàm Hàm ngước mắt nhìn hắn, không biết đây có phải là ảo giác của mình không, biểu tình của A phảng phất có hơi sốt sắng?
"Cũng không có nhiều..." Hàm Hàm chậm rãi nói, dùng ngón tay đếm đếm: "Cũng chỉ có bốn, năm cái, nếu có quá nhiều thì tủ quần áo sẽ không thể giấu được. Các anh không biết, mặc váy còn phải phối hợp với giày, tóc giả, mỹ phẩm, đồ trang sức, tình gộp lại là một đống đồ vật, chiếm rất nhiều diện tích."
A bỗng nhiên tỉnh ngộ, gật đầu liên tục: "Ừ, ừ..."
Bữa cơm ngày đó, Hàm Hàm cùng A hàn huyên rất nhiều chuyện, liên quan đến đối phương, về bản thân, là cuộc trao đổi thực sự chân thành và thân mật, chứ không phải là sự giao tiếp xã giao hời hợt giả tạo.
Sau khi ăn cơm xong, A lái xe đưa Hàm Hàm về nhà.
Thời điểm sắp chia tay, A mở cốp xe ô tô ra, từ bên trong cầm một hộp giấy đi ra.
"Tặng cho em." A nói: "Cảm ơn em hồi trước vẫn luôn đến bệnh viện chăm sóc anh."
Hàm Hàm bất ngờ, nhận được hộp giấy từ tay hắn: "Đây là cái gì nha?"
A: "Khi nào em trở về phòng thì hãy nhìn, đến khi mở ra rồi thì em sẽ biết nó là gì."
Hàm Hàm dựa vào ánh sáng từ đèn đường nghiên cứu hộp giấy được gói tinh xảo, liền nhìn thấy tấm thiếp vàng bằng tiếng Anh, tựa hồ là nhãn hiệu đắt tiền, liền nói: "Đừng, mở ra liền không thể trả lại...Đồ vật quá đắt em sẽ không nhận."
A cuống lên: "Ai nha, không mắc không mắc, đây là mua tặng cho em, em nhận lấy đi!"
Hàm Hàm bán tín bán nghi, năng hộp giấy đi lên lầu.
Sau khi trở về phòng, hắn đem hộp giấy để lên trên giường, xé vỏ bọc bên ngoài, sau đó mở nắp hộp ra.
Trong hộp, là một bộ váy.
Là một bộ váy, không phải là một cái.
Cũng không phải bộ đầm gợi cảm, tôn dáng chỉ thích hợp mặc khi đến hộp đêm.
Mà là một bộ đồ bình thường có thể mặc khi đi trên đường phố lớn mà không nhận lấy ánh mắt dò xét kì lạ.
Váy lót dài được làm bằng lụa, lụa mỏng ở ngoài váy, hoa văn được thêu bằng thủ công, màu sâm panh nhẹ nhàng mà thanh lịch.
Mỗi chất liệu và kiểu dáng đều làm cho phái nữ yêu thích.
Hàm Hàm che miệng lại, cảm giác chua xót xọc lên cuống họng, nước mắt không thể khống chế được liền chảy ra.
Hơn hai mươi năm trong cuộc đời hắn, lần đầu tiên có người tặng cho hắn chiếc váy.
Hơn nữa không phải là trò đùa, không phải là lời nói móc, mà là dùng tâm ý của mình chúc phúc, đưa cho hắn một phần lễ vật.
Lúc này, màn hình điện thoại di động của Hàm Hàm sáng lên, A nhắn cho hắn một cái tin nhắn: Thích lễ vật này không?
Hàm Hàm có một loại kích động, muốn ngay lập tức gọi điện thoại cho A, nhưng lại sợ chính mình ở trong điện thoại khóc lên, nhưng cuối cùng cũng chỉ là ở wechat nhắn lại: Rất thích! Chiếc váy này cũng là quá đẹp đẽ rồi!! Là anh đã chọn nó sao?
A: Anh cũng không hiểu được quần áo của nữ nhân, kiểu dáng này là bằng hữu của anh nói cho anh biết, nói kiểu dáng thịnh hành gần đây, rất được nữ hài tử yêu thích, anh liền đi chọn một cái váy chính mình cảm thấy khá là đẹp dễ... Cảm ơn trời đất, trước đây bọn họ đều nói anh là thẩm mỹ của thẳng nam, anh còn sợ em sẽ không thích.
Hàm Hàm cách màn hình không có một tiếng động rít gào: Làm sao mà không thích, đây cũng là quá dễ nhìn đi!!!
A nhắn lại: Em yêu thích là tốt rồi.
Thế nhưng sau khi nhắn lại, lại cảm thấy mình nói câu này trước đó rồi, nếu nói đi nói lại một câu, có thể hay không quá nhiều lời?
Do do dự dự nhiều lần, hắn liền đem hàng chữ này xóa bỏ. một lần nữa nhập vào: Cảm ơn anh, em sẽ hảo hảo chân quý giữ gìn chiếc váy này.
Cái váy chính xác là rất đẹp, mà Hàm Hàm nghĩ, chính mình sẽ không có cơ hội mặc nó vào người và bước ra khỏi nhà.
Bởi vì bộ váy này thuộc về ban ngày.
Mà mỹ phẩm cũng tóc giả, đều không thể che kín hầu kết của hắn. Hắn chỉ có thể đem mình ẩn vào trong đêm tối, tránh né ánh mắt của người khác nhìn tới.
Hắn đánh chữ xong, còn chưa kịp ấn nút gửi đi.
Liền ngay lúc này, điện thoại di động rung lên một chút, là A gửi một tin nhắn mới tới.
"Vậy lần sau cùng nhau đi ăn cơm, em có thể mặc bộ váy này đi cùng anh không?"
Edit: còn 4 chương nữa là kết thúc bộ truyện này rồi!!! Chương này có thể nói là chương dài nhất truyện luôn á mọi người Mọi người hãy nhấn like cho mình nhé