Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 285 - Chương 37: Trên Đường Hoàng Tuyên (1)

Chương 37: Trên đường Hoàng tuyên (1) Chương 37: Trên đường Hoàng tuyên (1)Chương 37: Trên đường Hoàng tuyên (1)

Lời này ra khỏi miệng, Túy Tiên Lâu rộng lớn lập tức lặng ngắt như tờ.

Túy Tiên Lâu chính là sản nghiệp của Ân gia, sau lưng Ân gia chính là Trường Dạ ty, có thể nói những năm gần đây Ân gia không biết đã cung phụng cho Chúc Hiền bao nhiêu ngân lượng, cộng lại cùng một chỗ tuyệt đối có thể nói là một con số nhìn thấy mà giật mình.

Một quý tộc có quan hệ mật thiết với Trường Dạ ty như vậy sao là thứ mà người bình thường dám chọc?

Thế nhưng rất nhanh liên có người bình tĩnh lại.

Từ Hàn? Thiên Sách phủ?

Lời lẽ hoa văn như vậy hiện lên trong đầu mọi người, vẻ hoảng sợ lập tức hiện lên đuôi lông mày của bọn họ.

Bọn họ không khỏi đánh giá thật kỹ thiếu niên trước mắt này, cũng không thể không thừa nhận, cách ăn mặc của hắn quả thật cực kỳ tương tự với vị thiếu Phủ chủ Thiên Sách phủ trong lời đồn kia.

Từ Hàn cũng được coi là nhân vật phong vân gần đây trong thành Trường An, đại khái đối với hắn, mọi người vẫn rất tò mò, giờ phút này thấy chân nhân đương nhiên không tránh khỏi đánh giá một trận.

Mà sắc mặt vị Ân Như Quy kia khi đó biến đổi, rốt cục nhớ rõ thiếu niên trước mắt này đến tột cùng là ai. Y đã sớm nghe qua tên hắn, cũng không phải bởi vì Thiên Sách phủ gì đó, mà do mấy ngày trước Từ Hàn không chỉ một lần đi đến cửa Ân gia cầu kiến gia chủ, muốn gom được tiền lương, lại bị lần lượt cự tuyệt ngoài cửa.

Giờ phút này hắn đi tới Túy Tiên lâu này, nói ra một phen như vậy, hiển nhiên người đến không thiện, thậm chí có thể xem hắn đến chuyến này là muốn trả thù Ân gia.

Bất kể các quan to hiển quý trong thành Trường An không coi trọng Thiên Sách phủ vốn thế đơn lực bạc như thế nào, nhưng đối với Ân Như Quy mà nói, Thiên Sách phủ vẫn có thể coi như là một con quái vật khổng lồ, y nào dám đắc tội đối phương? Lập tức nháy mắt với người hầu bên cạnh, ý bảo đối phương mau đi tìm gia chủ.

Người hầu kia cũng là kẻ thông minh, lập tức quay người muốn rời đi, Từ Hàn thấy thế lại không để ý tới, ngược lại mặc kệ tên người hầu kia chạy ra khỏi phòng.

Ân Như Quy thấy thế trong lòng yên tâm một chút, y cuối cùng cất bước tiến lên, chắp tay về phía Từ Hàn: "Thì ra là Từ phủ chủ, đã sớm nghe nói Phủ chủ đại nhân thiếu niên anh hùng, hôm nay vừa thấy quả thật là danh phù kỳ thực."

Từ Hàn sắc mặt lạnh lẽo: "Bớt làm bộ làm tịch với ta, hôm nay ta muốn một mẻ lưới bắt hết Túy Tiên lâu các ngươi."

Ân Như Quy biết thân phận của Từ Hàn trái lại càng tỉnh táo, dù sao chuyện này liên lụy giữa Trường Dạ ty cùng Thiên Sách phủ, nghĩ đến Trường Dạ ty cũng sẽ không ngồi yên không để ý, chỉ cần y dây dưa đến khi Trường Dạ ty đến, như vậy việc này liền có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Nghĩ đến những điều này, trên mặt Ân Như Quy hiện ra một nụ cười.

"Từ phủ chủ nói cái gì vậy? Đây chính là Trường An al"

"Ngài muốn bắt Túy Tiên lâu chúng ta, cuối cùng cũng phải nói một ít chứng cớ. Những người vừa rồi mà ngài nói lại có quan hệ gì với Túy Tiên lâu chúng ta?" Ân Như Quy vừa dứt lời, còn đưa tới một cái ánh mắt cảnh cáo với những nữ tử kia, ý tứ trong đó đương nhiên không nói cũng có thể hiểu được.

Trong lòng y rất rõ ràng bất cứ quý tộc môn phiệt trong thành Trường An nào cũng đều có một số hoạt động âm thầm không muốn người biết? Chẳng qua liên lụy đến Trường Dạ ty, người nào còn dám quản? Người nào dám để ý? Lời nói của Từ Hàn tuy chính nghĩa lẫm liệt, nhưng những nữ tử kia đại khái đều là từ nhỏ đã bị đưa đến Túy Tiên lâu này, đến bây giờ đã sớm được dạy dỗ đến mức vô cùng nghe lời, cho dù có mười lá gan thì các nàng cũng không dám vạch trần Túy Tiên lâu ở trước mặt nhiều người như vậy. Dù sao sau đó các nàng bị trả thù tuyệt đối sẽ vượt quá tưởng tượng của bất cứ kẻ nào.

Mà Túy Tiên lâu kinh doanh ở Trường An nhiều năm như vậy, cũng không thiếu ví dụ tàn nhẫn cùng máu tanh như thế.

Từ Hàn nghe vậy nhíu nhíu mày, hắn đảo mắt nhìn những nữ tử xung quanh, rất rõ ràng là, hắn có thể thấy rõ ràng chân chờ trên mặt một ít nữ tử này, nghĩ đến ít nhiều cũng có liên quan đến những vụ án mà hắn nhắc tới lúc trước. Mà đồng thời, đáy lòng các nàng đều có sợ hãi thâm căn cố đế cùng Túy Tiên lâu hoặc có thể nói là đối với Ân gia phía sau Túy Tiên lâu. Mà cũng chính bởi vì sợ hãi như vậy làm cho các nàng không cách nào lấy dũng khí công khai oan khuất của các nàng cho mọi người biết trong thời gian ngắn ngủi này.

Ân Như Quy thấy tình cảnh này ý vui mừng lập tức chợt lóe trong mắt rồi biến mất.

Vị Phủ chủ Thiên Sách phủ này bất kể bên ngoài truyền bá thần kỳ như thế nào, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một tiểu tử vắt mũi chưa sạch, làm việc cũng chỉ dựa vào một lòng nhiệt huyết.

Trong thành Trường An này đường đường ngõ ngõ phức tạp như thế nào, làm sao hắn có thể hiểu được.

Y nhìn gương mặt nhăn nhó của Từ Hàn, âm thâm nghĩ nếu y làm thỏa đáng việc này, nói không chừng còn có thể cắn ngược Từ Hàn một cái, đến lúc đó Trường Dạ ty được hưởng chỗ tốt, nói vài câu ở chỗ chủ gia, vậy giấc mộng y lấy được chức gia chủ có thể đến sớm hơn vài năm cũng nên.

"Tại hạ hiểu rõ Từ phủ chủ có một lòng chính nghĩa, nhưng Túy Tiên lâu ta chính là nơi làm ăn đứng đắn, Từ phủ chủ không nên nghe lời bịa đặt mà trách lầm người tốt a." Thấy Từ Hàn á khẩu không nói nên lời, Ân Như Quy liền cười nói, bộ dáng tận tình đoan chính kia quả thực làm cho người ta tin phục.

"Làm ăn đứng đắn?" Từ Hàn nghe vậy cười lạnh nhìn Ân Như Quy một cái, trong mắt khinh thường giống như là đang nhìn một tên hề đang cố lòe người.

"Người đâu!" Khi đó hắn vỗ mạnh mặt bàn, hét lớn.

"Có thuộc hại" Ngoài cửa liền vang lên một hồi tiếng vang rung trời, chỉ thấy một đám giáp sĩ mặc áo giáp trắng, khí vũ hiên ngang nối đuôi nhau mà vào, lại là quân lính Thiên Sách phủ tiếng tăm lừng lẫy. Mà tên người hầu vừa rồi được Ân Như Quy phái đi gọi cứu binh giờ phút này đang bị một vị quân sĩ Thiên Sách phủ xách theo, thần sắc sợ hãi, hiển nhiên đã sớm bị dọa vỡ gan.

Ân Như Quy thấy thế, trong lòng thầm mắng một tiếng phế vật, mà ngoài mặt lại không thể không đè nén sự bối rối trong lòng mình, đưa mắt nhìn Từ Hàn, trầm giọng nói: "Từ phủ chủ có ý gì vậy? Chẳng lẽ muốn ỷ thế ép người, khi dễ Túy Tiên lâu ta không quyên không thế?"

"Hừ!" Từ Hàn hừ lạnh một tiếng,'Tốt một câu không quyền không thế, hôm nay Từ mỗ liền muốn nhìn xem Túy Tiên lâu không quyền không thế này của ngươi đến tột cùng đã ép mỡ dân chúng như thế nào!"

Dứt lời, hắn nhìn vê phía hơn một trăm Thiên Sách Quân khí vũ hiên ngang kia, lại nói: "Đi, điều tra thân thế của những nữ tử này thật kỹ cho ta, còn có, kiểm tra lại khoản thu chỉ của Túy Tiên lâu này, xem có chỉ tiêu nài lai lịch gì không rõ hoặc là thu nhập bất chính hay không!" Lời này nói ra, hơn trăm tên giáp sĩ phía sau theo tiếng mà động.

Ân Như Quy lập tức biến sắc, y chưa từng nghĩ Từ Hàn này lại bá đạo vô căn cứ như vậy, ngang nhiên muốn điều tra Túy Tiên lâu này.

Phải biết rằng Túy Tiên lâu mấy năm nay đã vơ vét tiền tài khá phong phú, nhưng đằng sau điên cuồng vơ vét của cải đương nhiên là vô số hành động không thể để ra ngoài sáng được. Còn có trong số những nữ tử hầu hạ khách nhân này có chừng một nửa có lai lịch bất minh. Nếu Từ Hàn thật sự lần lượt đi điều tra, tất nhiên sẽ xảy ra sơ suất, Túy Tiên lâu bị niêm phong là chuyện nhỏ, chính y chỉ sợ cũng sẽ bởi vì thất trách trong việc này mà bị chủ gia gạt bỏ, biến thành con rơi. Lấy hồ sơ mà Từ Hàn liệt kê ra, cho dù chỉ cần tra ra một hai chuyện, đều sẽ khiến cái mạng nhỏ của y không giữ được.

Ân Như Quy nghĩ tới đây, lập tức hoảng hốt, y biết hành động này của Từ Hàn tất nhiên là đã làm xong với Ân gia, hoặc có thể nói là tính toán xé rách da mặt cùng Trường Dạ ty ở sau lưng Ân gia. Y không có lòng quan tâm hai kẻ này đánh cờ cuối cùng ai thắng ai thua, y chỉ không muốn làm con tốt thí bị nghiên nát dưới lực lượng của hai con quái vật khổng lồ này. Bởi vậy y không thể không ép buộc mình phải tỉnh táo lại, nghiêm túc suy tư làm cách nào để phá giải tình thế nguy hiểm lúc này, tìm ra một con đường sống cho bản thân mình.

Không thể không nói là, Ân Như Quy này có thể từ một chi thứ của Ân gia lăn lộn đến địa vị hiện giờ, cũng có chỗ bất phàm của riêng mình. Y nhanh chóng nghĩ ra một chiêu hay.

Chỉ thấy y cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, ra vẻ thoải mái đi tới trước mặt Từ Hàn, chắp tay, nói: "Nếu Từ phủ chủ hoài nghi tại hạ, Túy Tiên lâu ta đương nhiên sẽ phối hợp, ta tin tưởng lấy anh minh của Từ phủ chủ hiển nhiên sẽ trả lại cho ta một cái công đạo."

Sau khi nói xong câu này, Ân Như Quy dừng một chút, thật cẩn thận dùng khóe mắt liếc Từ Hàn một cái, đã thấy sắc mặt thiếu niên kia vẫn âm trầm như cũ, dường như cực kỳ khinh thường đối với lời nói của y.

Ân Như Quy tỉnh ngộ tên Từ Hàn này còn khó chơi hơn so với trong tưởng tượng của mình, coi như là một người không ăn mềm cứng. Nhưng bề ngoài y vẫn cố nặn ra một nụ cười cực kỳ sáng lạn, thực ra lại là bắt chước bừa làm cho người ta chán ghét, nói: 'Nhưng Phủ chủ ngài xem, Túy Tiên lâu ta có nhiều khách nhân như vậy, cuối cùng cũng phải để cho các ngài ấy rời đi trước."
Bình Luận (0)
Comment