Chương 2T: Hí kịch nhân yêu
Chương 2T: Hí kịch nhân yêuChương 2T: Hí kịch nhân yêu
Ngao ô sau khi ý thức được đại hán trung niên trước mắt này là nhân vật còn có thể đáng hận hơn Từ Hàn, nó quyết đoán trở về trong ngực Từ Hàn, trốn ở phía sau hắn mở to hai mắt nhìn chăm chú nam nhân trước mắt.
Từ Hàn trơ mắt nhìn những chuyện này, cũng không lên tiếng vạch trân, ngược lại nhìn về phía hán tử trung niên kia, hỏi: "Sở đại ca mấy ngày nay ở Đại Hạ đã tìm hiểu rõ chuyện của Long Ẩn Tự sao?"
Từ Hàn đã sớm định ra kế hoạch đến Đại Hạ, chỉ bởi vì Huyết nguyên trong cơ thể mà trì hoãn hành trình, Sở Cừu Ly lại không chịu được nhàn rỗi, Từ Hàn thấy y ở bên cạnh mình nhàm chán, dứt khoát bảo y đến Đại Hạ thăm dò tình huống trước.
Sở Cừu Ly ngược lại là một người thẳng tính, nói đi liền đi, Từ Hàn mới phát hiện mình đã không còn lộ phí, lúc này mới nhớ tới còn có Sở Cừu Ly cho nên để cho Ngao ô kêu to, gọi y đến.
"Ai, Đại Hạ này còn long xà hỗn tạp hơn cả Đại Chu chúng ta, chỉ riêng tông môn xếp hàng trên danh hào đều là một trảo một nắm lớn, cũng khó trách chúng ta luôn đánh không thắng người ta. Tuy rằng đều là danh hào tông môn đứng đầu chết tiệt kia, nhưng Long Ẩn tự này mạnh hơn so với Linh Lung các không ít, suy xét toàn bộ Đại Chu cũng chỉ có Đạo môn Thanh Liên quan không hỏi thế sự có thể sánh bằng." Đáng tiếc Sở Cừu Ly hiển nhiên không bắt được trọng điểm vấn đề của Từ Hàn, hoặc là mấy ngày nay một mình nhàn rỗi quá lâu, há miệng liền bắt đầu lải nhải nói.
"Cái gì Ma Thiên môn, Huyết Đao sơn, Phần Thiên cốc, Lạc Nguyệt hạp. Mỗi một tông môn đều đủ để sánh vai với Linh Lung các của chúng ta, được xưng là một tông ba môn mười hai trấn, ý nói chính là tông môn Đại Hạ này."
"Tông ở đây chỉ đương nhiên là Long Ẩn tự, ba môn phân biệt là Ma Thiên môn, Cực Thượng môn, Xích Tiêu môn, ta nói cho ngươi biết riêng ba đại tông môn, ngoài mặt đều có một hai vị Tiên nhân tọa trấn."
"Đặc biệt là Ma Thiên môn này được xưng là tà tông đứng đầu thiên hạ, cùng Xích Tiêu môn có thể nói là thủy hỏa bất dung. Nghe nói mấy ngày trước, một vị trưởng lão của Ma Thiên môn mang theo một vị nữ đệ tử của Xích Tiêu môn bỏ trốn, việc này gây nên ồn ào huyên náo, một bên nói là đệ tử nhà ngươi câu dẫn trưởng lão nhà ta, một bên nói là trưởng lão nhà ngươi cưỡng chế đệ tử nhà ta, gây loạn đến mức có thể gọi là cực kỳ túi bụi, song phương thiếu chút nữa đánh nhau, cuối cùng vẫn là..."
Thấy Sở Cừu Ly mặt mày hớn hở có thể một mình nói cả ngày không dứt, Từ Hàn vội vàng lên tiếng cắt ngang y: "Thế này Sở đại ca, chúng ta sau này sẽ đàm luận những chuyện thú vị này, ngươi nói cho ta biết Long Ẩn tự kia rốt cuộc là tình huống gì trước tiên, chúng ta có biện pháp trà trộn vào không?"
Sở Cừu Ly dường như cũng ý thức được mình ba hoa chích chòe, y bĩu môi, ra vẻ bình tĩnh nói: "Cái này a...
"Chẳng lẽ Sở đại ca ở chỗ này nửa năm cũng không tìm hiểu rõ?" Từ Hàn nào còn không hiểu được ý của đại hán này, với tính tình Sở Cừu Ly, nếu thật sự biết cái gì chỉ sợ lúc này đã sớm bàn giao ra, sao có thể ấp a ấp úng, nói không rõ ràng như hiện tại?"
Từ Hàn lập tức cảm thấy có chút váng đầu, trong lòng thâm nghĩ quả nhiên không nên ký thác hy vọng ở trên người nam nhân này.
"Tiểu Hàn, ánh mắt ngươi có ý gì vậy, ngươi cảm thấy Sở mỗ mấy ngày nay chỉ lo ăn chơi đàng điếm, không làm chính sự sao?" Sở Cừu Ly dường như cảm nhận được thứ gì đó từ trong ánh mắt Từ Hàn, y lúc đó cao giọng nói. Chỉ là bộ dáng kia có chút mùi vị lực lượng chưa đủ.
"Hả?" Từ Hàn nghe vậy chỉ ung dung nhìn Sở Cừu Ly một cái, cũng không nhiều lời.
Sở Cừu Ly vừa rồi còn hùng hổ lập tức ỉu xìu giống như cà tím dầm sương, nhỏ giọng nói thầm: "Coi như vậy đi, ta cũng ít nhiều nghe được chút tin tức."
Bộ dáng ủy khuất kia nếu rơi vào trên người mỹ nhân như Diệp Hồng Tiên Phương Tử Ngư, ngược lại có vài phần làm cô vợ nhỏ, không tránh khỏi khiến cho người bên ngoài thương tiếc, nhưng rơi vào trên người hán tử trung niên lôi thôi lếch thếch như Sở Cừu Ly, lại làm cho người ta không nhịn được cười.
Từ Hàn liếc nhìn y một cái, hỏi: "Vậy ngươi nói xem thu được tin tức gì đi?"
"Chuyện này cũng nhiều lắm..." Sở Cừu Ly nghe được câu hỏi này lập tức hứng thú, Lại nói vị trưởng lão Ma Thiên môn kia..."
"Trọng điểm." Từ Hàn không kiên nhẫn cắt đứt lời nói vừa mới ra khỏi miệng Sở Cừu Ly.
"..." Vẻ hứng khởi bừng bừng trên mặt Sở Cừu Ly lập tức tan thành mây khói, y chờ một lúc lâu sau mới thật cẩn thận nói: "Thánh nữ Lạc Nguyệt hạp khổ luyến Phương trượng Thiền tông Long Ẩn tự...' (khổ luyến: đau khổ nhớ nhung)
Đương nhiên giống như lúc trước, câu chuyện này vừa mới bắt đầu, đã bị Từ Hàn nhanh chóng cắt đứt.
"Cho nên có thể nói, ngươi không lấy được bất kỳ tin tức gì đúng không?" Từ Hàn hỏi.
"..." Đại hán trung niên cúi đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng chỉ có thể rầu rĩ gật đầu, nói: 'Ừ..."
Khi bóng đêm sắp buông xuống, đoàn người Từ Hàn rốt cục cũng đến được Hoàng Sa trấn cách Mạc Yên thành trăm dặm.
Trấn này nằm ở biên giới, đất đai Liêu châu căằn cỗi, thảm thực vật ít ỏi, cũng thật sự bởi vì như thế, hơn phân nửa đất đai Liêu châu đều được Hoàng đình Đại Hạ ban thưởng cho các vị thần tử có công, Hoàng Sa trấn này nghe nói chính là đất phong của một vị Hầu gia. Thế nhưng vì nơi này cực kỳ căn cỗi, vị Hầu gia kia cũng chỉ coi đó là một loại vinh quang, xưa nay ít khi quản lý đến nơi này, thậm chí ngay cả thuế cũng được miễn trừ, hành động vô tâm này ngược lại tạo nên cảnh tượng náo nhiệt của thương nhân lui tới không dứt trong Hoàng Sa trấn hiện nay.
Một đường đi tới ít thấy người, nhưng khi đến Hoàng Sa trấn, Từ Hàn cảm thấy giống như đi tới một thế giới khác, bên trong người đến người đi rất náo nhiệt, nếu không phải nhỏ hơn một chút, ít người lui tới hơn, cảnh tượng thịnh thế như vậy có thể so sánh với Trường An.
Từ Hàn mặc dù trong lòng cảm thán, nhưng hứng thú đối với chuyện này cũng không lớn, hắn còn đang nghĩ làm thế nào để trà trộn vào Long Ẩn tự, dẫn mọi người xuyên qua phố sầm uất phồn hoa, muốn đi tìm một khách, để nghỉ ngơi.
Sở Cừu Ly nửa năm nay cũng không phải không tìm hiểu được bất cứ thứ gì, ít nhất y hiểu được, cứ qua năm năm, tháng ba khai xuân, Long Ẩn †ự sẽ mở sơn môn, chiêu thu khách khanh.
Những khách khanh này bị Long Ẩn tự hoặc có thể nói được giang hồ Đại Hạ gọi là chấp kiếm nhân.
Long Ẩn tự là quốc giáo của Đại Hạ, lại là tông môn đứng đầu được giang hồ quốc gia này công nhận, xưa nay gánh vác trọng trách bảo vệ ổn định giang hồ, mà sau khi được triều đình Đại Hạ chấp nhận, điểm này đã là chuyện đương nhiên trong lòng mọi người.
Mà để báo đáp lại, những chấp kiếm nhân này có thể căn cứ tu vi cao thấp, công lao ít nhiều mà lật xem điển tịch trong Tàng Kinh các của Long Ẩn tự.
Phải biết rằng là Tàng thư các thiên hạ có thể so sánh với Thái Âm cung, điển tịch trong Long Ẩn tự gân như bao hàm hơn phân nửa công pháp trong thiên hạ, thậm chí rất nhiều bí tịch cổ xưa mà mọi người chưa từng nghe thấy cũng có thể tìm được một hai trong Tàng Kinh các này.
Đây đương nhiên là nơi để cho người trong thiên hạ không thể nhắm mắt làm ngơ, mỗi lần đến thời điểm này, tu sĩ các nơi trong giang hồ mộ danh mà đến có thể nói là tụ tập ở đây, chính là vì gia nhập tổ chức tên là chấp kiếm nhân kia.
Từ Hàn tính toán, ngày đầu xuân năm sau chính là lúc đại hội này bắt đầu, lần này bọn họ còn phải xuyên qua hai châu Liêu Long, lấy bước chân của bọn họ, khoảng cách như vậy chỉ hơn một tháng là có thể đến, nhưng dù sao bọn họ cũng không quen thuộc cuộc sống nơi đây, Từ Hàn muốn đảm bảo vạn nhất cảm thấy vẫn nên nhanh chóng đi đường mới thỏa đáng nhất, bởi vậy hắn cũng không có ý định dừng chân thưởng thức cảnh tượng náo nhiệt trong Hoàng Sa trấn.
Chỉ là đám người qua lại trên đường phố này quả thực quá nhiều một chút, là thành trì duy nhất của Liêu châu thậm chí có thể là của Đại Hạ miễn thuế, thương nhân trong Hoàng Sa trấn có thể nói là vui vẻ không dứt, đoàn người Từ Hàn đi lại trong đó ít nhiều có chút cảm giác bước đi gian nan.
Thật vất vả mới xuyên qua đường phố phồn hoa nhất, đi tới một chỗ cuối đường, Từ Hàn đang muốn đi tìm khách sạn bỗng nhiên phát hiện Huyền nhỉ trên vai mình cùng Ngao ô đi theo bên người không biết đã biến mất từ lúc nào.
"A, vừa rồi còn ở đây, sao đảo mắt lại không biết chạy đi đâu?" Sở Cừu Ly ở một bên cũng có chút sững SỜ.
Từ Hàn nhíu nhíu mày, thầm nghĩ hai gia hỏa này gây chuyện cho mình, trong lòng tuy rằng oán thầm, nhưng hắn lo lắng cho an nguy của một sói một mèo lại không thể không xoay người chui vào đám người đông đúc, đi tìm hai gia hỏa nghịch ngợm kia, Sở Cừu Ly thấy thế cũng không nhiều lời, chỉ có thể vội vàng đuổi theo.
Hai tên kia vẫn chưa đi xa, đang ngồi xổm trước một quầy hàng nhỏ gần đó, Ngao ô ngồi xổm ngẩng đầu lên, Huyền nhi lại ngồi trên đầu nó, hai tên này đầu mở to tròng mắt của mình nhìn về phía người bán hàng rong, trong con ngươi kia tràn đầy tò mò, tựa như phát hiện ra thứ gì đó vô cùng khó lường.
"Các ngươi thật đúng là không chịu yên a." Từ Hàn tìm được hai vị đại gia này chợt cất bước đi lên phía trước, đang muốn giáo dục chúng nó một phen, nhưng lời nói mới ra khỏi miệng đã cứng rắn ngừng lại.
"Tây cảnh có cáo tu thành tinh, hai tròng mắt chứa thu trong miệng giấu xuân."
"Hóa thành hình người hành tẩu thế gian, tình cờ gặp một Tiên nhân Đạo môn."
Chỉ nghe chỗ của người bán hàng rong kia truyền đến một hồi tiếng hát nhẹ nhàng, đã thấy một vị lão nhân qua tuổi sáu mươi đang ngồi sau tấm rèm kia, ngọn nến sáng lên, hai tay lão bay múa, hai cái bóng da liền đi tới đi lui ở trên rèm vải, theo lão khế ngâm hát, một câu chuyện xưa chậm rãi từ trong miệng lão phun ra.
"Cáo nhỏ Đạo nhân kết bạn, ba năm qua nửa chặng non sông."
"Đạo nhân áo xanh hào khí thiếu niên, cáo yêu ngây thơ dung mạo khuynh thành."
"Làm bạn mấy năm tình ý nặng, một lần dưới trăng định cả đời."
Thanh âm của lão nhân có chút khàn khàn, dường như cũng không thích hợp hát làn điệu như vậy, nhưng ngữ khí của lão lại cực kỳ kỳ dị, mỗi lần đều có thể bắt được tiếng lòng của mọi người, mà bóng da trong tay lại càng linh hoạt hiện ra, làm cho mọi người không khỏi dung nhập vào trong lời kể của lão, thế cho nên trong thời gian Từ Hàn đừng lại này, khách tụ tập trước quây hàng nhỏ lại càng ngày càng nhiều.
Mà lúc này, ngữ điệu của lão nhân đột nhiên trở nên cao vút. "Nam cảnh nổi phong vân, si mị gây loạn thái bình thịnh thết"
"Thiếu niên rút kiếm mà đi, cáo yêu sóng bước tương hành."
"Tà mị tính kế quỷ dị, Đạo nhân mạng nguy thời khắc."
"Vì cứu người trong lòng, yêu nữ hiện ra chân thân."
"Thiên hạ lại trục xuất, toàn bộ ném Trấn Ma ân!"
"Đạo nhân muốn trảm kiếm, rơi đầu cũng không buông tha!"
"Cáo yêu có cốt nhục, muốn về sơn lâm ẩn."
"Không ngờ bình được người phẫn nộ, lại bị Thiên kiếp giáng xuống."
Hát đến đây, lão nhân kia đột nhiên ngừng lại, mà đường phố huyên náo vào lúc đó cũng yên tĩnh, dường như đều đang chờ đợi lão nhân hạ màn, nhưng một lúc lâu sau cũng không thấy đối phương lên tiếng lân nữa.
"Phía sau thế nào rồi?" Lập tức liền có người nôn nóng không nhịn được, vội cất tiếng hỏi.
"Đúng vậy, đằng sau thì sao? Hát hay, hát xong ta cho tiền thưởng!"
"Đúng đúng đúng, hát nhanh một chút."
Đã có người dẫn đầu, đám đông vào thời điểm đó bắt đầu lên tiếng thúc giục.
Lão nhân lúc đó không chút hoang mang hắng giọng, lúc này mới tiếp tục hát.
"Trăm vạn lôi kiếp tới, tám ngàn Tiên nhân lâm."
"Cáo yêu ôm hận mà chết, thiếu niên đeo kiếm ẩn tu."
"Chuyện nhân gian trăm năm, tất cả đều lưu danh về sau."
"Cố nhân phục hoàng thổ, đạo nhân sương tuyết hành." (người xưa chỉ còn lại nắm đất vàng, đạo nhân tóc đã bạc)
"Ngàn năm trôi qua trong nháy mắt, thiếu niên hóa Thiên nhân.”
"Bên hồ sen nở rộ, tiên nhân kết tóc dẫn."
"Mắt thiếu niên hiện u hàn, phất tay áo lui Tiên nhân."
"Một kiếm đâm trời cao, chỉ hỏi sao bất bình!" (bất bình: không công bằng)