Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 641 - Chương 253: Ta Là Ai?

Chương 253: Ta là ai? Chương 253: Ta là ai?Chương 253: Ta là ai?

"Bệ hạ nói với ta nhiều như vậy, Từ mỗ rất là cảm kích. Nhưng hôm nay tình cảnh Từ mỗ vẫn rất quẫn bách, tự vệ còn khó khăn, sợ là không cách nào giúp được bệ hạ." Từ Hàn dùng trọn vẹn hơn mười hơi thở mới tiêu hóa hết lời nói của Lý Du Lâm.

Trong đó ẩn chứa rất nhiều tin tức, kể cả Từ Hàn trong lúc nhất thời nửa khắc cũng khó có thể hiểu được. Nhưng đúng như lời hắn nói, hôm nay việc tự bảo vệ mình còn khó khăn, thực sự không có lòng tham dự trận chiến khí vận thiên hạ này.

Lý Du Lâm dường như sớm đã đoán được lời nói này của Từ Hàn, gã mỉm cười, lại bưng trà lên nhấp khẽ một ngụm, sau đó mới nói: "Từ công tử không cần vội cự tuyệt ta, lần này ta đến đây cũng chưa nghĩ tới việc để Từ công tử làm gì đó với ta, ngược lại là mang theo thứ đồ muốn tặng cho Từ công tử."

"Hả?" Nghe nói lời ấy, sắc mặt Từ Hàn hơi đổi, hắn lại không biết rốt cuộc Lý Du Lâm này muốn tặng vật gì.

Lúc này, Tiêu các chủ dáng người mập mạp lại tiến lên một lần nữa, y đưa tay sờ vào ngực mình một lần nữa. Từ Hàn thấy dáng vẻ ngờ nghệch như vậy của y, hơi nhíu mày nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ có thể an tâm đứng một bên đợi thêm mấy hơi thở, Tiêu Nhiêm lúc đó mới từ trong áo mình móc ra một quyển sách cổ bọc trong vải lụa màu xanh.

Từ Hàn cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn thò tay nhận lấy quyển sách cổ, định thần nhìn lại, đã thấy trên trang bìa viết ba chữ to "Tái Thiên Sách”.

"Đây là?" Từ Hàn không rõ cho lắm, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn vê phía Tiêu Nhiêm cùng Lý Du Lâm.

"Chẳng phải ngươi vẫn luôn muốn tới Tàng Kinh các sao? Đây chính là thứ nằm tận cùng nơi đó." Tiêu Nhiêm nói.

"Hả?" Từ Hàn lại nhíu mày lần nữa, hắn theo bản năng mở trang sách kia, nhưng ngoại trừ ba chữ to viết trên bìa sách, trong mỗi một trang sách cổ thật dày này đều trống rỗng, mà trăm trang sách đều ố vàng, chỉ có trang cuối cùng trắng tinh khiết như tờ giấy.

Từ Hàn càng thêm nghi hoặc, hắn không rõ rốt cuộc cái gọi là Tái Thiên Sách này là vật gì, càng không rõ vì sao sâu nhất trong Tàng Kinh Các lại để một vật như vậy.

"Vật do tiên hiên lưu lại." Dường như nhìn ra nghi hoặc của hắn, Tiêu Nhiêm khi đó nói: '"Rốt cuộc làm thế nào viết thành, từ thủ bút của người nào đã không biết được."

"Nhưng cuốn sách này lại mang kỳ danh như vậy, phàm là vật thiên hạ biết, đều được ghi lại trong sách này, phàm là chuyện ngươi muốn hỏi, sẽ hiện lên trên giấy trắng quyển sách này sau vài hơi thở."

"Tất cả kinh biến nhiều năm lưu truyền sau đó rơi vào Long Ẩn tự, gần như tất cả trang giấy trong sách bị người dùng qua, đại khái đã ố vàng trở thành phế vật, hiện nay trang cuối còn có thể dùng một lần, ngươi cứ tự nhiên đi."

Từ Hàn nghe nói đến đây, tự cảm thấy vật này quá thần kỳ không nhịn được nhìn thêm vài lần, tuy rằng đáy lòng có chút nghi ngờ lý do thoái thác của Tiêu Nhiêm, nhưng cũng biết đối phương không cần thiết lừa gạt mình, bởi vậy liền dứt khoát thu lại.

"Sao thế? Từ công tử có hài lòng với lễ vật này không?" Lúc này Lý Du Lâm ở bên cạnh cười hỏi.

Từ Hàn không tỏ ý kiến, hắn biết nếu vật ấy thật sự thần kỳ như Tiêu Nhiêm nói, hắn chắc chắn sẽ thiếu Lý Du Lâm một món nhân tình cực lớn. Hắn suy nghĩ đến đây, chỉ có thể gật đầu với đối phương, nói: "Tạ ơn bệ hạ." Lý Du Lâm thấy thế nở nụ cười thoải mái, đang muốn nói gì đó.

"Đừng nghe tên khốn này bịa chuyện, vật này là lão tử tặng cho ngươi, thiếu nợ nhân tình cũng là thiếu nợ ta." Thật sự hiếm thấy là, Tiêu Nhiêm khi đó lại mở miệng cắt ngang lời Lý Du Lâm sắp nói ra miệng.

Trong lời nói của y đương nhiên hoàn toàn không liên quan gì đến hai chữ khách khí, nhưng đối mặt với lời nói như vậy, Lý Du Lâm chỉ là cười nhạt một tiếng, liền lập tức im lặng. Điều này làm cho trong lòng Từ Hàn lại có thêm nhận thức mới đối với quan hệ giữa Tiêu các chủ và Lý Du Lâm.

Nhưng bất kể đáy lòng có nghi ky về phần nhân tình này hay không, phần lễ vật này quả thực không phải thứ Từ Hàn có thể chối từ. Hắn lại khẽ gật đầu, đang định đáp ứng.

"Ngoại trừ yêu hoạn ở Hoành Hoàng thành, đánh lui La Mặc cũng coi như đã giữ được Chấp Kiếm các, tiểu tử ngươi cũng coi như hoàn thành hai chuyện trong ba chuyện đáp ứng ta, đồ ta đã giao cho ngươi, ngươi xem có thể làm chuyện thứ ba rồi chứ?" Tiêu Nhiêm tiếp tục cắt ngang lời nói của Từ Hàn lân nữa lại đưa mắt ra hiệu với hắn.

Dáng vẻ kia rơi vào trên người một gia hỏa mập mạp, ít nhiều có chút buồn cười.

Từ Hàn lập tức bất đắc dĩ, nhưng hắn xưa nay nói là làm. Nếu đối phương đã có thành ý, hắn cũng sẽ không nói không giữ lời, cho nên rất nhanh liền bình tĩnh lại nói: "Các chủ cứ nói, Từ mỗ không dám chối từ.

"Ha ha, việc nhỏ mà thôi." Tiêu Nhiêm không cho là đúng khoát tay áo, mặt mày hớn hở tùy ý nói: "Việc tiếp nhận chức Các chủ Chấp Kiếm các mà thôi."

Cho dù Từ Hàn ngay từ đầu đã mơ hồ dự cảm bất thường, nhưng sau khi nghe Tiêu Nhiêm nói vậy vẫn không tránh được biến sắc mặt, cho nên hắn lúc đó trừng lớn hai mắt nhìn Tiêu đại các chủ, hiển nhiên là trăm ngàn lần không ngờ Tiêu Nhiêm lại để cho mình làm một chuyện cuối cùng như vậy.

Khi Từ Hàn trợn mắt há hốc mồm, dưới ánh mắt đầy hồ nghi của hắn, Tiêu Nhiêm tự xưng da mặt mình còn dày hơn vài phần lại cảm thấy da mặt có chút nóng lên. Y làu bàu nói: "Cũng không phải bảo ngươi làm cả đời, mà chỉ là tạm thời thay thế một thời gian..."

"Bao lâu?" Từ Hàn cũng lười khua môi múa mép với y, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

"Không được bao lâu..." Câu trả lời của Tiêu Nhiêm ngược lại rất nhanh, chỉ là thần tình trên mặt nhìn thế nào đều là một bộ dạng lực lượng chưa đủ.

Từ Hàn nheo mắt lại, giọng điệu cường ngạnh thêm vài phần, hỏi lân nữa: "Rốt cuộc là bao lâu."

Tiêu Nhiêm dường như đã bị hắn bức đến không còn cách nào, khoát tay chặn lại có chút cam chịu nói: "Chờ ta trùng tu về tu vi Tiên nhân."

Từ Hàn nghe nói vậy lập tức biến sắc. Từ khi thấy vị Tiêu Nhiêm này mấy ngày trước, hắn liền nhận ra khí tức của vị các chủ này cực kỳ uể oải, xa xa không bằng lúc trước. Giờ phút này nghe xong lời ấy, chăm chú nhìn lại mới phát hiện tu vi của y đã rơi xuống dưới Tiên nhân.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Trong lòng Từ Hàn chợt căng thẳng, không kìm được hỏi. Hắn vốn tưởng rằng hy vọng Tiêu Nhiêm thức tỉnh, Chấp Kiếm Các sẽ có chủ tâm cốt, mặc kệ Tạ Mẫn Ngự nhìn chằm chằm như thế nào, nhưng có một Tiên nhân tọa trấn, tóm lại sẽ khiến lòng người an tâm không ít, không ngờ cảnh giới Tiêu Nhiêm đã rơi xuống dưới Tiên nhân.

"Sinh Mệnh cung Tiên nhân của ta đã bị hủy rồi." Thân sắc Tiêu Nhiêm khi nhắc tới chuyện này cũng trở nên hơi cô đơn, phế cảnh giới có thể nói là đả kích cực lớn đối với bất kỳ tu sĩ nào. Nhưng rất nhanh sau đó, y đã kìm nén nỗi không cam lòng xuống, kể lại chuyện mình bị phục kích ở bên ngoài Hoành Hoàng thành. "Ý của ngài là những người tập kích ngài cùng một nhóm với những kẻ ra tay ám sát cường giả Đại Diễn cảnh trong thời gian gân đây?" Từ Hàn nghe Tiêu Nhiêm giảng thuật xong nhíu mày, trâm giọng hỏi.

"Chắc là không sai." Tiêu Nhiêm cũng gật đầu. 'Chỉ có điều ta không hiểu là vì sao hắn không giết ta, ngược lại đánh nát Sinh Mệnh cung Tiên nhân của ta."

"Tóm lại, Chấp Kiếm các hiện tại đã mưa gió lắc lư, nếu ngươi không giúp ta, sẽ không ai có thể giúp được!" Dứt lời Tiêu Nhiêm lập tức nhìn về phía Từ Hàn, y ra vẻ tội nghiệp đưa mắt cầu xinh, tựa như nếu Từ Hàn không đáp ứng, sau một khắc y sẽ khóc thành tiếng.

Đương nhiên Từ Hàn sẽ không để ý thần tình như vậy của Tiêu Nhiêm, thực tế bộ dạng đáng thương thế này của Tiêu đại các chủ quả thật không thích hợp với hình thể của y.

Từ Hàn quả thật có suy tính của riêng mình, trong thời gian ngắn hắn không cách nào rời khỏi Hoành Hoàng thành, mà chuyện rời khỏi Chấp Kiếm Các, bất kể Tiêu Nhiêm có đồng ý hay không thì gia hỏa Tạ Mẫn Ngự kia hiển nhiên sẽ không bỏ qua được, vì cái chết của Chân Nguyệt, Từ Hàn và Xích Tiêu môn đã sớm định trước cục diện không chết không thôi. Trở thành Các chủ Chấp Kiếm Các, Từ Hàn không thèm để ý hư danh, nhưng có thực quyền như vậy, ít nhất hắn có thể để cho Chấp Kiếm Các phát triển theo một số phương diện nào đó mà mình cần.

Từ Hàn nghĩ tới đây cuối cùng cũng gật đầu với Tiêu Nhiêm: "Việc này ta có thể đáp ứng ngài, nhưng tốt nhất ngài nên mau chóng tu thành Tiên nhân, ta không cam đoan mình sẽ kiên nhẫn chờ quá lâu."

"Đúng vậy, đúng vậy." Nhận được câu trả lời thuyết phục của Từ Hàn, Tiêu Tiêu hoàn toàn không có nửa phần nghi ngờ. Y liên tục gật đầu, vẻ vui mừng trên mặt cực kỳ nông đậm.

"Được rồi, xem ra hôm nay chúng ta nói chuyện coi như vui vẻ." Lúc này Lý Du Lâm đứng lên, cười nói: "Vậy không tiện quấy rầy nữa, Từ công tử cũng có thể nghĩ kỹ lại những lời tại hạ nói hôm nay, ta cho rằng chúng ta sau này có lẽ còn có cơ hội hợp tác.

Dứt lời, Lý Du Lâm liền dẫn Tiêu Nhiêm rời đi.

Thế nhưng bước chân vừa mới bước ra, gã dường như lại nghĩ tới điều gì, bước chân chợt dừng lại, quay đầu hỏi: "Đúng rồi, hương vị trà Từ công tử pha rất hợp ý ta, không biết là danh trà nào."

Từ Hàn nghe câu hỏi này ngẩn người, hắn nhìn chén trà bị Lý Du Lâm uống hết nửa chén lúc trước, lập tức quay đầu nhìn vê phía nam nhân, khi đó khóe miệng nhếch lên, nhoẻn miệng cười, nói: "Xa Phủ Ninh."

Tiễn Tiêu Nhiêm cùng Lý Du Lâm rời đi, Từ Hàn vẫn chưa ra khỏi biệt viện.

Hắn lại quay người một mình trở về phòng, nhắm mắt ngồi xuống bên cạnh cái bàn gỗ.

Sắc mặt hắn ngưng trọng, trên trán mơ hồ có chút mồ hôi hiển hiện, hai con ngươi trống rỗng nhìn chằm chằm phía trước, sau một hồi lâu mới thu hồi ánh mắt.

Sau đó hắn hít một hơi thật sâu, vươn tay từ trong ngực lấy ra bản Tái Thiên Sách ) được hai người kia tặng cho.

Hắn cẩn thận đánh giá trang bìa cổ tịch một hồi lâu mới đưa tay mở quyển sách kia ra. Một tờ tiếp theo một tờ, ngón tay xuyên qua trang sách ố vàng, cuối cùng mới dừng lại ở trang sách trắng như tuyết nọ.

Hô hấp của hắn lại dồn dập thêm mấy phần, tay giơ ra cầm bút lại có chút run rẩy nhè nhẹ. Hắn không thể không dừng lần nữa, dùng thời gian vài nhịp thở bình phục nội tâm cuồn cuộn của mình, sau đó mới lần nữa đưa tay, cầm bút, chấm mực.

Cuối cùng viết xuống ba chữ to đoan chính bên trên tờ giấy trắng Tuyên Thành kia: Ta là ai?

Ba chữ này vừa rơi xuống, chỗ chân trang tờ giấy Tuyên Thành trắng như tuyết kia lập tức tản ra từng luông hào quang vàng, lan tràn về phía trang sách trắng như tuyết, chỉ trong chớp mắt, trang sách đã bị những luồng ánh vàng này nuốt trọn, ba chữ to được Từ Hàn viết cũng bị ánh vàng nhanh chóng che kín. Sau đó những vết tích bị cắt xén phân tán kia bắt đâu không ngừng dung hợp, từng chữ thật nhỏ bắt đầu hiện ra trên trang sách ố vàng. Từ Hàn vội vàng nhìn chăm chú, giữa hai đầu lông mày có từng vẻ dị sắc nổi lên, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Bình Luận (0)
Comment