Edited by Bà Còm“Vấn đề thì thật ra không có vấn đề gì, chỉ là cảm thấy phu nhân thật sự rất thần thông.” Thẩm Hấp duỗi tay bắt lấy một nhúm tóc đen của Tạ Hộ, đặt trên chóp mũi nhẹ ngửi.
Tạ Hộ khó hiểu nhìn Thẩm Hấp, nhíu mày hỏi: “Cái gì chứ? Chàng đừng úp úp mở mở nữa.”
Thẩm Hấp thấy Tạ Hộ có chút sốt ruột muốn đoạt lại chùm tóc của mình, đột nhiên kéo tay lại làm mái tóc Tạ Hộ xả tung. Cả người Tạ Hộ mất thăng bằng bổ nhào vào người phu quân, đập mặt vào bắp tay rắn chắc làm mũi cũng đỏ lên. Thẩm Hấp lại rất đắc ý, dứt khoát duỗi ra cánh tay dài, từ phía dưới chăn vớt lên cả người Tạ Hộ đặt nàng nằm đè trên người mình, để Tạ Hộ từ trên cao nhìn xuống. Tạ Hộ có chút không được tự nhiên với tư thế này, muốn xoay người xuống dưới nhưng lại bị Thẩm Hấp đè mông lại không cho nhúc nhích.
Mà kiểu nằm như vậy còn chưa đủ, Thẩm Hấp làm xong những việc này lại chêm vào một câu khiến Tạ Hộ mặt đỏ tai hồng: “Nàng đáp ứng ta, hôm nay nàng ở trên, ta liền nói cho nàng ta nghĩ như thế nào, được chứ?”
“...”
Tạ Hộ thật không biết trả lời như thế nào với lời đề nghị lưu manh này. Đang êm đẹp thảo luận chút chuyện đàng hoàng, nhưng người nào đó thì hay quá nhỉ, biến đổi phương thức chiếm tiện nghi của nàng. Từ trên cao nhìn xuống gương mặt tươi cười đắc ý của người nào đó, Tạ Hộ nhíu mày, dứt khoát chôn đầu xuống ‘hừ hừ’ cắn một miếng trên chóp mũi của tên lưu manh. Nếu người nào đó không muốn bàn chuyện chính sự, vậy trước hết đem việc riêng này "bàn" xong rồi lại bàn chuyện chính sự cũng giống nhau thôi.
Bởi vì Tạ Hộ chủ động công kích, Thẩm Hấp có chút bị động, buồn cười nhìn hai tay mình bị tiểu bạch thỏ trên người đè lại ở hai bên -- nàng thế nhưng học phương pháp ngày thường hắn dùng để đối phó nàng tới đối phó chính mình. Nhìn bộ dáng nghiêm túc của nàng muốn "khi dễ" hắn, Thẩm Hấp không khỏi bật cười, sau đó thả lỏng thân thể để tùy nàng "xâu xé".
Hai người không thể hiểu được đang từ bàn luận chuyện đứng đắn biến thành làm chút hành động không đứng đắn, hết thảy đều như "thuận lý thành chương". Chỉ là cuối cùng khi Tạ Hộ bị phản công thì trong nháy mắt cảm thấy giống như có chỗ nào không đúng, nhưng lúc ấy nàng đã bị thu thập đến dễ bảo, làm sao còn dư đầu óc rảnh rỗi suy nghĩ chuyện gì khác, chỉ có thể phập phập phồng phồng theo động tác của Thẩm Hấp.
Sau một phen triền miên, Thẩm Hấp vẻ mặt thoả mãn lật người xuống, Tạ Hộ nhìn lọng che phía trên giường đệm, vẫn còn đắm chìm trong màn mưa rền gió dữ khó có thể tự kềm chế vừa xong.
Thật vất vả khôi phục thần trí, nhưng lại vẫn thắc mắc không chịu được, Tạ Hộ lôi kéo vạt áo Thẩm Hấp vừa mới mặc vào nhỏ giọng ngập ngừng: “Chàng còn có ý nghĩ gì không nói cho thiếp vậy? Hài tử Trường Thọ kia chàng rốt cuộc chuẩn bị tương lai cho hắn thế nào? Thiếp cảm thấy vẫn nên để hắn vào quân doanh đi thôi. Hài tử kia quá độc ác tàn nhẫn, đây chính là bản tính rồi, cho dù học bao nhiêu đạo Khổng Mạnh cũng không cách nào trừ đi bản tính này. Thôi thì dứt khoát cho hắn đi quân doanh, dùng quy củ của quân nhân ước thúc hắn, không chừng còn có thể tốt hơn một ít.”
Thẩm Hấp xoay người giúp Tạ Hộ lau mình mặc y phục, sau đó lại nằm xuống, ôm nàng vào trong lòng ngực, ở bên tai nàng thấp giọng thủ thỉ: “Tốt, vậy cứ nghe phu nhân là được.”
Tạ Hộ được Thẩm Hấp dồng ý mới yên tâm đi ngủ, tuy rằng cảm thấy vẫn có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng cơn buồn ngủ đột kích làm nàng không còn tỉnh táo để suy nghĩ chuyện gì khác.
Nhưng ngủ đến nửa đêm Tạ Hộ đột nhiên ngồi bật dậy, quay đầu lại nhìn thoáng qua Thẩm Hấp đang cầm tay nàng nằm nghiêng người ngủ ngon, rốt cuộc ý thức được vấn đề không đúng ở nơi nào:
Thật ra chính Thẩm Hấp đã sớm làm ra quyết định đưa Trường Thọ vào quân doanh, vậy mà còn cố ý dẫn nàng đi một vòng lớn như vậy, còn úp úp mở mở làm nàng phải đoán! Hèn chi lúc nàng đưa ra đề nghị, vẻ mặt Thẩm Hấp có chút kỳ quái nhưng thực mau liền tiếp nhận, ngay cả một câu dư thừa cũng không nói... Cái đồ hỗn đản!
*
Edited by Bà Còm*
Thẩm Hấp khi đã quyết định "nghe theo" phu nhân phân phó thì hiệu suất làm việc thực là rất mau. Mùng ba tháng chín liền có mấy trưởng quan quân doanh phụng mệnh đi tới Thương Lan Uyển, sau đó dưới sự giám sát của Thẩm Hấp, đem Trường Thọ phản kháng không ngừng cuối cùng vẫn bị "chinh phục" vào quân ngũ đi "chinh phạt". Thời điểm Trường Thọ ra đi rất là "luyến tiếc", cho dù bị bưng kín miệng nhưng vẫn bất khuất ấp úng nói rất nhiều lời.
Ngược lại vẻ mặt Thẩm Hấp rất bình tĩnh, sai Đan Tuyết thu thập đồ đạc của Trường Thọ đưa đi cho hắn.
Một chuyện khó giải quyết liền được hoàn thành một cách vô cùng đơn giản như vậy. Ngay cả Tạ Hộ cũng không thể không khen một tiếng: Phu quân giỏi quá!
Chỉ khổ cho hài tử Trường Thọ kia, không giải thích được đã bị người quyết định vận mệnh -- -- ném tới quân doanh thao luyện.
Cùng ngày Trường Thọ bị tiễn đi, Thẩm Diệp vẫn luôn ở viện bên ngoài đột nhiên trở lại, nguyên nhân là người hầu lùng mãi rốt cuộc mới tìm được hắn, nói cho hắn biết tin lão thái quân bị người làm phỏng. Mặc kệ Thẩm Diệp đối xử với những người khác thế nào, nhưng đối với lão thái quân vẫn rất hiếu thuận, nghe nói bà ta bị thương ở Thương Lan Uyển, ngồi chưa nóng chỗ liền chạy tới Thương Lan Uyển "hưng sư vấn tội".
Hôm nay thời gian này Thẩm Hấp còn ở nhà bởi vì muốn đưa Trường Thọ đi quân doanh, lúc Thẩm Diệp tới thì Thẩm Hấp đang ở thư phòng đọc sách. Thấy Thẩm Diệp tức giận hùng hổ từ bên ngoài đi vào, Tạ Hộ kêu nhũ mẫu ôm Khang Ninh vào nội gian, còn nàng bám theo sau Thẩm Diệp đi đến thư phòng.
Không màng ngăn cản đẩy tung cửa ra, Thẩm Diệp liền xâm nhập thư phòng của Thẩm Hấp. Nhiếp Nhung thấy Tạ Hộ theo đến bèn dùng ánh mắt dò hỏi, Tạ Hộ lắc lắc đầu, sau đó liền kêu Nhiếp Nhung mang theo hộ vệ rời khỏi phạm vi xung quanh.
Trong thư phòng, Thẩm Hấp đang sắp xếp lại sách năm rồi, thấy Thẩm Diệp tiến vào liền buông đồ trong tay, lạnh mặt nhìn về phía hắn.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Cái đứa dã chủng kia đâu?”
Thẩm Hấp bĩu môi cười mỉa mai: “Đứa dã chủng nào? Hắn là nhi tử của ai chẳng lẽ ngươi không biết?”
Thẩm Diệp sắc mặt biến đổi, ngay sau đó liền phỉ nhổ: “Phi! Hắn ở đâu? Kêu hắn ra đây! Ở trong phủ này không ai có thể làm lão thái quân bị thương mà còn bình yên vô sự!”
Thẩm Hấp hừ lạnh một tiếng: “Đã đưa đi rồi. Ngượng ngùng.”
“Đưa đi đâu? Cho dù đưa đến chân trời góc biển ta cũng sẽ tóm được, lột một tầng da của hắn!” Hiện giờ Thẩm Diệp đối mặt với Thẩm Hấp đã khó duy trì bình thản. Chỉ cần hắn thấy gương mặt của Thẩm Hấp lại không thể ức chế được nhớ tới mình bị đội cái nón xanh rờn trên đỉnh đầu ngần ấy năm. Ở trước mặt gian phu kia thì hắn phải "ép dạ cầu toàn" đánh mất nhân phẩm để có thể giữ được Thẩm gia trăm năm thịnh vượng. Thế nhưng tiểu tử này lại huỷ hoại hết thảy, phụ thân kia của hắn cũng có chung một loại phẩm hạnh -- -- qua cầu rút ván. Bọn họ quên sạch chừng ấy năm hắn đã nhận biết bao sự nhục nhã và uất ức cũng bởi vì bọn họ. Hiện tại hắn bị dồn vào đường cùng thì đâu còn sợ cái gì, nếu bọn họ muốn xé rách mặt với hắn thì hắn cũng sẽ không để cho bọn họ dễ chịu. Hắn tuyên bố sẽ đem bộ mặt dâm đãng của Lạc thị vạch trần, hắn muốn xem Thẩm Hấp còn mặt mũi gì để làm Đại Hoàng tử, mà người kia cho dù là Hoàng đế thì thế nào? Hắn sẽ làm người trong thiên hạ nhạo báng hôn quân!
Thẩm Hấp nhìn hắn, bàn tay cầm chặt quyển sách khiến đốt ngón tay đã trở nên trắng bệch, bên trong thư phòng lâm vào trầm mặc.
Tạ Hộ đứng ở ngoài thư phòng, nghe được lời Thẩm Diệp nói rất rõ ràng, nàng chưa từng gặp qua nam nhân nào vô sỉ hơn so với Thẩm Diệp.
Tạ Hộ như suy tư gì rời khỏi thư phòng Thẩm Hấp. Đang đi trên hành lang gấp khúc thì Hoa Ý vừa lúc tới tìm nàng, nói là người trong cung tới truyền ý chỉ của Hoàng Hậu nương nương, tuyên nàng và tiểu Hoàng tôn vào cung yết kiến.
Tạ Hộ vội vàng trở về phòng rửa mặt chải đầu thay xiêm y, ôm Khang Ninh cùng vào cung.
*
Đăng tại Wattpad*
Từ sau khi Thẩm Hấp khôi phục thân phận biến thành Phong Cừ, Hoàng Hậu cứ ba ngày hai bữa lại triệu kiến nàng. Tạ Hộ cũng không quá mức để ý, cho rằng lần này cũng là Hoàng Hậu nương nương như thường lệ muốn kêu nàng vào cung tán chuyện, thuận tiện cho Hoàng Thượng gặp tiểu Hoàng tôn một chút.
Chỉ là tới cung Hoàng Hậu, Tạ Hộ mới phát hiện lần này hình như có chút không giống nhau.
Tinh thần Hoàng Hậu hôm nay tốt hơn rất nhiều, sắc mặt cũng hồng nhuận. Nghe nói vài ngày nay Hoàng Thượng đều nghỉ trong Trung cung, hai người rốt cuộc là phu thê kết tóc, Hoàng Thượng có việc gì thì vẫn sẽ đến nơi này cùng Hoàng Hậu nương nương thương lượng, mà lần này, kết quả cuộc thương lượng của hai vị lại ra ngoài dự kiến của Tạ Hộ.
“Ý của Hoàng Thượng là muốn để Đại Hoàng tử gửi dưới danh nghĩa của ta, như vậy hắn chính là đích tử. Mấy năm nay sức khỏe của ta không tốt, dưới gối cũng không có thân sinh nhi tử, Đại Hoàng tử được ta đỡ đầu, đó chính là vừa đích lại vừa trưởng... Ta nói như vậy, ngươi có thể minh bạch là có ý tứ gì không?”
Tạ Hộ kinh ngạc nghe Hoàng Hậu nói trắng ra, sau một lúc lâu cũng không lên tiếng được, quả tim nhảy lên lợi hại. Nàng không ngờ được, bước ngoặt liên quan đến vận mệnh của Thẩm Hấp trong tương lai vậy là đã bắt đầu ngay lúc này.
Đại Hoàng tử Phong Cừ thành đích tử của Hoàng Hậu nương nương không có nhi tử thân sinh, thân phận này có sự khác nhau rất lớn với việc được khôi phục thân phận Hoàng tử.
Khôi phục thân phận Hoàng tử thì cùng lắm chỉ là nhận tổ quy tông, có thân phận Tôn thất, nhưng nếu gửi dưới danh nghĩa của Hoàng Hậu nương nương, một Hoàng tử vừa đích lại trưởng thì có ý nghĩa như thế nào?
Hoàng Hậu nương nương thấy biểu tình của Tạ Hộ liền biết Tạ Hộ đã minh bạch ý tứ trong đó, chỉ cười không nói. Không cần ma ma nâng đỡ, Hoàng Hậu liền đi tới, kéo tay Tạ Hộ dẫn nàng đi vào nội gian. Nơi này hình như là chỗ riêng tư của Hoàng Hậu nương nương, bởi vì nàng phát hiện, Hách ma ma đưa hai người đến cửa liền tự động dừng bước chân, không vào trong phòng.
Hoàng Hậu bảo Tạ Hộ ngồi xuống, chính mình thì trong khoảng không gian nhỏ bé này ngó Đông ngó Tây, tựa như một thiếu nữ muốn chia sẻ bí mật với khuê mật. Một Hoàng Hậu nương nương như vậy vẫn là lần đầu tiên Tạ Hộ nhìn thấy.
“Ngươi biết không? Ta và bà mẫu ngươi là bằng hữu rất thân thiết.”
Tạ Hộ cả kinh, bà mẫu của nàng chính là Lạc thị quá cố. Không ngờ Hoàng Hậu nương nương hóa ra lại là bằng hữu với Lạc thị?
“Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhà ta và nhà nàng chỉ cách một bức tường. Khi còn nhỏ bà mẫu ngươi rất hiếu động, bị Lạc Thừa tướng đánh liền dám trèo tường chạy trốn, có thể nghĩ ra là nàng liền chạy đến trong viện nhà ta. Từ nhỏ sức khỏe của ta đã không tốt, còn nàng thì lại giống như bất luận thời điểm gì đều dư thừa tinh lực, đi đến nơi nào cũng tỏa sáng như ánh mặt trời, không hề giống ta một chút nào. Ta không thể ra cửa, nàng bèn thường xuyên mang chút đồ chơi bên ngoài về cho ta, từ bên kia tường trộm ném qua.” Hoàng Hậu nương nương vừa tìm đồ gì đó vừa hồi ức chuyện năm xưa. Nói một hồi, trong mắt Hoàng Hậu dường như có chút ướt át, thở ra một hơi rồi điều chỉnh tâm tình, quay đầu lại nghịch ngợm chớp mắt nói với Tạ Hộ: “Nếu bà mẫu ngươi không phải nữ hài nhi, năm đó cảm tình chúng ta tốt như vậy, ta đã nghĩ tới phải gả cho nàng.”
Câu nói này tựa hồ thật sự mang theo chút hương vị tiếc nuối làm Tạ Hộ bật cười hì hì. Hoàng Hậu nương nương hình như cảm thấy ý tưởng này thật khôi hài, cũng bật cười theo.
Hoàng Hậu nương nương từ trong chỗ sâu của một ngăn tủ moi ra một cái rương lớn. Hoàng Hậu quá gầy, sức lực không đủ, kéo ra có chút lao lực, Tạ Hộ liền đi tới bên cạnh giúp đỡ, hai người hợp lực khuân cái rương lớn không tính là tinh xảo đặt lên trên giường La Hán.
Hoàng Hậu nương nương thở hổn hển ngồi ở một bên, sau đó mở rương, bên trong là những đồ chơi rực rỡ muôn màu làm trước mắt Tạ Hộ sáng ngời.