Edited by Bà Còm Tiệc mừng thọ của Lão thái quân Quốc công phủ được tổ chức vô cùng hoan hỉ náo nhiệt.
Lúc dùng cơm trưa Tạ Hộ mới có dịp quan sát Lão thái quân, bà ta cùng Lão phu nhân Hầu phủ Hình thị không hổ là thân tỷ muội, gương mặt có nét giống nhau. Hình thị thoạt nhìn nghiêm túc hơn một chút, còn Lão thái quân nhìn có vẻ hòa ái hơn, có thể nhận thấy bà lão được tử tôn thập phần hiếu thuận khiến bà không có nửa điểm ưu sầu.
Người nhà giàu dùng bữa cũng phải chú ý đến quy củ nam nữ tách biệt, ngẫu nhiên sẽ có vài vị nam nhân đến hậu đường để kính rượu nhưng cũng chỉ kính xong liền đi, không lưu lại lâu hơn một chút nào.
Tạ Hộ cho rằng chủ tử Thẩm Hấp sẽ theo sau Thẩm Diệp cùng tới, ai ngờ Thẩm Diệp chỉ tới một mình, Thẩm Hấp cũng không xuất hiện. Lão thái quân tựa hồ đã quen với loại tình huống này, không hề buồn bực một chút nào khi đích tôn tử không tới mừng thọ bà.
Dùng cơm xong, Vân thị hiếm khi được Trưởng Tôn thị kêu đi đánh bài. Tạ Tân và Tạ Hộ cùng mấy tiểu thư khuê tú ngồi ở cửa sổ thắt túi lưới, Tạ Hộ rốt cuộc không phải tiểu cô nương, túi lưới trong tay có xinh đẹp thế nào cũng không khơi dậy nổi hứng thú của nàng.
Đúng lúc này thì Tạ Hành cùng Tạ Ngọc mặt tươi như hoa mỉm cười đi đến, nhìn quanh một vòng liền tiến về phía các nàng, theo sau là hai cô nương chưa gặp qua bao giờ. Nhìn trang sức của Tạ Hành và Tạ Ngọc so với buổi sáng khi ra cửa thì thêm một cây trâm bạch ngọc trên đầu và một đôi vòng ngọc phỉ thúy trên cổ tay, coi bộ đây là được Lão thái quân thưởng.
“Chúng ta hẹn nhau ra hồ chơi thuyền, mọi người có muốn cùng đi không?”
Tạ Hộ tính cách tương đối hoạt bát, rất khó giống Tạ Tân có thể ngồi cả một buổi chiều như vậy, liền đồng ý muốn ra hồ chơi thuyền cho vui. Tạ Tân hỏi ý các vị khuê tú, tất cả mọi người đều tỏ vẻ thật hứng thú, thế là một đám người cùng đi với nhau.
Tạ Hành nhìn lướt qua Tạ Hộ, trong ánh mắt tựa hồ xen lẫn cảm xúc phức tạp, Tạ Hộ vốn không thích nàng ta, lúc này càng không thèm suy đoán hàm nghĩa của ánh mắt đó, chỉ lo đuổi theo sau Tạ Tân, cùng nhau chạy về phía hồ nước.
Tạ Hành rủ bơi thuyền trên hồ chính là cái hồ lúc sáng Tạ Hộ ở đó đánh đàn. Hai cô nương đi chung với các nàng là Thẩm gia cô nương của nhị phòng và tam phòng, người lớn hơn tên Thẩm Thiến được mười bốn tuổi, còn cô nương nhỏ hơn tên Thẩm Vân cũng cùng tuổi với Tạ Hộ. Hai người đều thật xinh đẹp rạng rỡ, nhưng nhận xét bằng lương tâm, những người Thẩm gia không ai đẹp bằng Thẩm Hấp, chỉ riêng khí chất sang quý thì những người khác có thúc ngựa cũng không cách gì theo kịp.
Bất quá, sự xuất hiện của Thẩm Thiến và Thẩm Vân không thể nghi ngờ là một loại kích thích đối với chúng nữ, mọi người rối rít buông xuống rụt rè, tìm đúng đối tượng để làm quen, bắt đầu thăm hỏi ít chuyện của Thẩm gia. Trên mặt Thẩm Thiến cùng Thẩm Vân đều mang theo một cỗ ngạo khí, chưa nói đến thân phận quý trọng mà ngoại trừ Công chúa Quận chúa mới có thể cao hơn các nàng, cái đám tiểu thư phủ Công Hầu Tể tướng này làm sao có thể so sánh được với cô nương Thẩm gia?
Đúng là quá cao ngạo, trong lời nói cũng không giấu đi vẻ kẻ cả, hơn nữa các cô nương vây quanh còn cố tình nịnh hót và lôi kéo làm quen nên càng đem hai người nâng lên thật cao, nói chuyện với ai cũng kèm theo những cái hừ mũi khinh khỉnh, nếu cứ như thế thì hai vị thật giống như minh nguyệt được các tiểu cô nương như tinh tú vây quanh.
Bởi vì các cô nương muốn bơi thuyền, nô bộc Thẩm gia đã sớm chuẩn bị thỏa đáng ba chiếc thuyền nhỏ, mỗi thuyền ngồi bốn người. Vốn dĩ Tạ Hộ muốn ngồi cùng một chiếc thuyền với Tạ Tân, nhưng chỉ trong giây lát mọi người đều lên thuyền, chỉ còn lại hai chiếc thuyền mỗi chiếc dư ra một chỗ. Tạ Hành, Tạ Ngọc và Thẩm Thiến ngồi chung một thuyền, Tạ Tân nhìn nhìn Tạ Hộ, biết muội muội không muốn ngồi cùng thuyền với Tạ Hành, bèn để Tạ Hộ đi lên thuyền kia, còn mình đi về hướng thuyền của Tạ Hành.
Tạ Hộ suy nghĩ khá lâu, sau đó kéo Tạ Tân lại, hai mắt vụt sáng nói với Tạ Tân: “Tỷ tỷ, muội sợ nước, muội muốn ngồi chung với tỷ.”
Tạ Tân khó xử nhìn chung quanh nói với Tạ Hộ: “Đừng tùy hứng, người ta đều đã ngồi xong, muội đi theo các tỷ tỷ kia cũng giống nhau, không có chuyện gì đâu.”
Tạ Hộ bướng bỉnh nhất định cầm chặt tay áo Tạ Tân không buông, bởi vì nàng giằng co khiến rất nhiều cô nương bất mãn. Tạ Hành đang muốn lên tiếng thì thấy một cô nương trên chiếc thuyền bên kia đứng lên, chính là Vưu tiểu thư nhà Ngự sử: “Được rồi. Để hai tỷ muội ngồi với nhau đi, ta qua bên kia.”
Đến lúc này đội thuyền du hồ mới có thể xuất phát.
Tạ Sân ngồi trên thuyền trừng Tạ Hộ rồi điểm điểm trên trán nàng: “Muội nha! Thật không hiểu chuyện, trở về nhất định phải mách để mẫu thân phạt muội!”
Tạ Hộ le lưỡi. Nàng cũng không biết vì cái gì xui khiến nhưng nàng lại không muốn để Tạ Tân ngồi cùng thuyền với Tạ Hành, chỉ cảm thấy biểu tình của Tạ Hành hôm nay có chút không thích hợp.
Đội thuyền hướng tới giữa hồ, vượt qua những đám lục bình trôi lững lờ, lướt qua cảnh sắc tươi đẹp hai bên bờ. Vì tăng thêm thú vị, từ sau khi thuyền của các cô nương xuống nước thì hai bờ sông liền có người thả vịt nuôi xuống, tiếng cười vang vọng khắp mặt hồ. Chỉ trong chốc lát Tạ Hộ liền hiểu rõ nguyên nhân đám Tạ Hành muốn du hồ: Ngay tại nhà thủy tạ ban sáng nàng đánh đàn đã tập hợp một số nam tử trẻ tuổi, họ đang ngắm lan đàm luận, hoặc nâng chén đối ẩm, hoặc nhìn cảnh đối thơ, coi bộ đều là những tài tử từ trong thư phòng vừa ra, mà người đứng ở hành lang gấp khúc đang ngơ ngẩn không phải là vị Xuân Sơn công tử tuấn nhã như ngọc hay sao?
Con thuyền của các cô nương dần dần tới gần nhà thủy tạ, các công tử lớn mật một chút la lên vài tiếng chọc cho các cô nương trên thuyền đỏ mặt, rồi nhịn không được thẹn thùng nhìn lại.
Thật ra con người chính là như vậy: Nếu hôm nay những cô nương này cùng các tài tử gặp nhau trên bờ hồ thì có lẽ cùng lắm chỉ là đưa mắt liếc nhanh một cái rồi đi ngang qua nhau; chính vì nhờ gặp nhau giữa sông nước như vậy thật giống như khiến mọi người bỏ xuống tâm tư đề phòng, lấy thủy đưa tình, mọi người chỉ coi như là một giai thoại lãng mạn, trên thuyền từ xa xa thì tất cả mọi người đều nhìn không rõ, bởi vậy hành vi có lớn mật hơn một chút cũng không ai phê phán được gì, ngược lại tăng thêm yếu tố kích tình.
Các cô nương trên thuyền đều nhìn Lý Trăn, Tạ Hộ đương nhiên cũng không ngoại lệ, chỉ là từ góc độ của nàng nhìn lại, thực sự xem không rõ ràng.
Bỗng nhiên nghe thấy phía trước có tiếng kêu thét sợ hãi, quay đầu nhìn lại thì thấy thuyền của Tạ Hành đột nhiên chòng chành khiến Tạ Hành không đứng vững ngã xuống nước, Tạ Ngọc muốn đến giữ lại nên bị Tạ Hành kéo tay mất thăng bằng, Thẩm Thiến vội vàng đứng lên cũng bị Tạ Ngọc chộp trúng một cánh tay khiến ba người cùng rơi xuống nước, tình huống tức khắc trở nên hỗn loạn.
Ngay cả Tạ Hộ cũng sợ ngây người, nhất thời cũng không được rõ ràng lắm, rốt cuộc đây là quỷ kể của Tạ Hành hay là các nàng thật sự rơi xuống nước ngoài ý muốn.
“Cứu mạng -- -- có người rơi xuống nước, mau tới cứu mạng!”
Ba bà tử chèo thuyền đều vội vàng nhảy xuống nước, chỉ là cả ba thuyền đều cách nhau khá xa, muốn bơi tới kịp để cứu người thật không dễ dàng. Chứng kiến mấy cô nương ở trong nước lặn ngụp một hồi, mọi người trong lòng đều lo lắng có thể xảy ra án mạng hay không?
Mấy nam tử đứng trong nhà thủy tạ nhảy xuống nước, bởi vì thuyền của Tạ Hành gần nhà thủy tạ nhất, vài người nhảy một phát cũng đã đến gần chỗ mấy cô nương đang lặn ngụp. Thẩm Thiến tựa hồ thật không biết bơi, trồi sụp không bao lâu liền chìm xuống, may mắn có người đến kéo lên ngay.
Tạ Hành và Tạ Ngọc rốt cuộc cũng được cứu, được kéo lên nhà thủy tạ. Các vị tài tử trẻ tuổi đều "phi lễ chớ coi", xoay người sang chỗ khác, tự động cởi xuống áo ngoài đưa cho đám Tạ Hành đang sặc nước ho sù sụ.
Hai chiếc thuyền phía sau cũng cập vào nhà thủy tạ, Tạ Tân ở trên thuyền không yên tâm hỏi: “Hành tỷ nhi, Ngọc tỷ nhi, các muội thấy thế nào? Không có việc gì chứ?”
Tạ Hành trưng ra biểu tình sợ hãi, khăng khăng ôm chặt cánh tay người cứu nàng ta nhất định không chịu buông ra, bộ dáng ướt đẫm như hoa lê dính mưa, lã chã chực khóc nhìn thật là đáng thương, Lý Trăn nhìn cô nương bất lực lại yếu ớt trong vòng tay, nhất thời cũng không biết nên làm gì, nghe Tạ Tân hỏi thăm liền nói với nàng: “Cô nương mau lên bờ tới đây đi, nàng bị sợ hãi, chỗ đó có y phục, phủ thêm cho nàng đi.”
Bản thân Lý Trăn cũng chật vật không chịu nổi, bất quá lại không tổn hại chút nào đến vẻ soái ca anh dũng cứu người. Hắn kéo tay Tạ Hành đang ôm chặt cánh tay của mình ra rồi đứng dậy, bước qua một bên sửa sang lại y phục.
Thẩm Thiến được các cô nương vây quanh đỡ lên vẫn chưa tỉnh hồn. Tạ Tân và Tạ Hộ lên bờ, từ trên mặt đất nhặt lên một chiếc áo ngoài sạch sẽ khoác lên người Tạ Hành rồi hỏi: “Các ngươi sao lại thế này? Đang yên ổn sao lại rơi xuống nước chứ?”
Tạ Hành nhìn nhìn Tạ Ngọc, Tạ Ngọc bọc người trong chiếc áo ngoài khô ráo, đột nhiên đứng lên chỉ vào Vưu tiểu thư đang đứng ngẩn người nói: “Là nàng ta, chính là nàng ta lắc thuyền đẩy chúng ta xuống nước.”
Vưu tiểu thư vốn dĩ đã bị dọa ngây người, nghe Tạ Ngọc vu hãm như vậy thì sắc mặt đại biến, xua tay không ngừng lắp bắp: “Ta, ta không có! Là thuyền, thuyền tự chòng chành mà thôi.”
Tạ Hành dùng thanh âm nũng nịu ngập ngừng nói nhỏ: “Không phải ngươi thì là ai? Chúng ta đều rớt xuống nước, chỉ có ngươi còn đứng vững trên thuyền. Lần này may mắn còn có các công tử cứu giúp, nếu không thì chúng ta chỉ sợ đều... đều đã bị ngươi hạ độc thủ.”
“Không không, thật sự không phải ta. Các ngươi tin tưởng ta, ta, ta vì sao muốn hại các ngươi té xuống nước? Ta cũng không biết bơi, chẳng lẽ không sợ hại luôn chính mình sao? Các ngươi đừng đổ cho ta, ta thật sự không có!”
Thẩm Thiến được chúng cô nương nâng dậy, rốt cuộc lấy lại được tư thái chủ nhân, bất quá ngữ khí cũng không tốt lắm, chỉ nghe nàng ta nói: “Được rồi, ai sai chờ lát nữa hãy nói, hiện tại chúng ta đều quay lại thay xiêm y thôi. May mắn không ai bị sao cả, bằng không Quốc công phủ chúng ta cũng không biết giải thích thế nào. Đi thôi.”
Chúng cô nương lúc này mới như được lệnh, từng người đỡ nhau chật vật như "gà rớt vào nồi canh" từ nhà thủy tạ đi vào bờ.
Tạ Tân đỡ Tạ Hành, một cô nương khác đỡ Tạ Ngọc, Tạ Hộ đi theo sau các nàng, trong lòng hiện lên một tia cười lạnh, bánh xe vận mệnh đã vào khớp bắt đầu xoay chuyển rồi. Tình huống hôm nay nàng đã hiểu ra rõ ràng, đây nhất định là quỷ kế của Tạ Hành, "nhất tiễn song điêu" vừa hại người lại vừa được thân cận với Lý Trăn, từ đây có phần ân tình cứu mạng này thì đã có cớ để dây dưa, thuận lý thành chương.
Vốn dĩ Tạ Hành khẳng định muốn hại Tạ Tân hoặc Tạ Hộ, không ngờ tới lúc cuối cùng Vưu tiểu thư lại tự mình đổi chỗ. Chuyện các nàng rơi xuống nước tất nhiên là có kế hoạch trước, Thẩm Thiến có biết hay không là một chuyện, nhưng Tạ Hành và Tạ Ngọc khẳng định đã lập mưu với nhau, bởi vậy lúc đó hai người mới ngươi kéo ta, ta kéo ngươi cùng rơi xuống nước, nhất định các nàng biết bơi nên mới lớn mật như vậy.
Từ trước đến nay ngược lại nàng đã xem nhẹ Tạ Hành, hóa ra nàng ta là một kẻ gan dạ sáng suốt như vậy, thảo nào kẻ ôn thuận như Lý Trăn sao lại không bị mắc câu. Đời trước Lý Trăn thế nhưng có mắt không tròng, yêu một "mặt hàng" với tâm cơ thâm trầm ngoan độc như vậy, thật đúng là bị trả báo.
Nghĩ đến đây Tạ Hộ không khỏi nhìn thoáng qua Lý Trăn, nụ cười lạnh không tự chủ được tràn trên cánh môi.
Lý Trăn đang vắt khô nước ở vạt áo, vừa nhấc mắt liền thấy Tạ gia tiểu Ngũ "tặng" hắn một nụ cười mỉa mai. Hắn thầm kinh ngạc vô cùng, nụ cười lạnh của nàng không kéo dài bao lâu, chợt lóe lên rồi thôi nhưng lại mang ý vị sâu xa khiến hắn cảm thấy rất thần bí.
Tiểu nha đầu kia rốt cuộc đang cười cái gì? Lộ ra một bộ biểu tình "Ta nhìn thấu ngươi"?!