Tang Thế Sinh Tồn

Chương 103

Qua vài ngày, Kiều Phi Vũ mang theo vài túi bánh bao mua ở ven đường, đi gõ cửa nhà Tiếu Dịch và Vương Dương, hỏi thăm cậu. Gã biết rõ lúc này Tiếu Dịch đã đi làm, Vương Dương ở trong nhà chơi trò chơi chắc thức dậy rồi. Mua vài cái bánh bao coi như cho cậu cơm trưa luôn.

Gã nhấn chuông cửa nửa ngày mới nghe tiếng dép lẹp xẹp đi ra. Kiều Phi Vũ thầm suy đoán có phải tối qua Tiếu Dịch lại lăn qua lăn lại Vương Dương thê thảm, mới khiến cậu hôm nay không thể mau chóng mở cửa.

Từ khi gã chứng kiến cảm tình hai người, nhất là Vương Dương thổ lộ tất cả, Tiếu Dịch dục vọng không còn đè nén, thường chà đạp Vương Dương cả ngày. Cũng may Vương Dương chích thuốc trung hòa cải biến thể chất, cho dù chịu khổ thì ngày hôm sau tiếp tục nhảy loạn. Chỉ có điều đôi khi làm quá mức, hôm sau Vương Dương khó mà bò dậy được. Không biết hôm nay có phải là vừa khéo đụng trường hợp này.

“Ai đó?” Đằng sau cánh cửa phát ra giọng Vương Dương lười biếng khó chịu.

“Là tôi, Kiều Phi Vũ, đem bữa sáng cho cậu đây.”

Kiều Phi Vũ quơ trong tay bánh bảo nóng hổi, cười đáp với mắt mèo trên cửa.

“A! Tiểu Kiều, là ông a ~~” Vương Dương dòm qua mắt mèo chứng kiến bánh bao trên tay Kiều Phi Vũ, giọng điệu lập tức biến nồng nhiệt. Vốn Tiếu Dịch có chuẩn bị cho cậu cơm trưa, chỉ cần hâm lại có thể ăn. Nhưng cậu đã nhét hết vào bụng, đang lo bữa trưa thì có người đưa tới rồi. Vương Dương lập tức mở cửa.

“Hê lô, Dương Dương ~ Ủa?” Kiều Phi Vũ đang bày tư thế tự cho là đẹp trai nhất chào hỏi Vương Dương, đã thấy trên đầu cậu có lông xù hình tam giác giống lỗ tai động vật. Kiều Phi Vũ mắt thành hình nhang muỗi.

Thấy Kiều Phi Vũ nhìn chằm chằm đầu mình, Vương Dương mới chợt nhớ ra cái gì, thầm mắng mình một câu, túm Kiều Phi Vũ vào nhà, xoay người khóa cửa phòng. May mắn bên ngoài không ai thấy bộ dáng hiện giờ của cậu.

Chứng kiến Vương Dương xoay người khóa cửa, lộ ra sau đít cái đuôi màu xám, Kiều Phi Vũ con mắt trợn càng to, không dám tin vươn tay mạnh kéo cái đuôi lắc qua lắc lại.

“Chết tiệt! Đau quá! Ông làm gì đó?” Giật lại đuôi từ tay Kiều Phi Vũ, Vương Dương cau mày xoa cái đuôi đau nhức.

“Thứ này…không phải đồ giả?”

“Giả cái đầu ông…là thật…” Đối với việc mình đột nhiên mọc đuôi và lỗ tai, Vương Dương đang rất bực mình. Bộ dạng như vậy cho dù cậu muốn ra ngoài đi dạo cũng không thể.

“Sao cậu có?”

Kiều Phi Vũ không rõ tại sao Vương Dương đột nhiên mọc ra thứ này. Nhưng mà phối hợp với đầu tóc quăn tự nhiên, kèm theo lỗ tai và đuôi, có cảm giác rất xứng đôi. Chỉ có điều tai và đuôi cái gì, luôn dễ dàng khiến người hướng tới phương diện tà ác….

Vương Dương há to miệng nhưng không biết giải thích thế nào. Chẳng lẽ nói mấy ngày trước cùng Tiếu Dịch siêu cấp biến dị xxoo thật lâu, hôm sau tỉnh lại thì thành ra thế này….Từ khi đó, bị Tiếu Dịch chà đạp hơi kịch liệt một chút liền toát ra tai và đuôi thú. Tiếu Dịch chẳng những không giúp cậu nghĩ cách giải quyết, còn rất thích xem hình dạng hiện tại. Sau đó Tiếu Dịch sẽ biến trở về hình thú, chặn lại cậu muốn chạy trốn, tiếp tục ‘vận động’.

Tuy nhiên qua một ngày sau thì lỗ tai và đuôi sẽ tự biến mất, nhưng tối qua lại bị Tiếu Dịch dày vò, thế nên đến bây giờ nó còn chưa biến mất.

Thấy Vương Dương vẻ mặt khó xử, phỏng chừng nguyên nhân biến dị có liên quan đến Tiếu Dịch. Thôi, loại chuyện này Kiều Phi Vũ không dám truy đuổi đáp án, nếu bị Tiếu Dịch phát hiện, gã sẽ hưởng thụ cảm giác toàn thân lăng trì.

“Thôi, tôi không hỏi, nó có tự động biến mất không?”

Gặp Kiều Phi Vũ không truy hỏi, Vương Dương sờ lỗ tai có thể tự chuyển động, đáp.

“Qua một ngày thì biến mất.”

“Thế thì tốt rồi, vậy là cậu còn có thể ra ngoài gặp người, ha ha ~”

“XXXX!”

Vương Dương nghiến răng, đáp lại tiếng cười nhạo của Kiều Phi Vũ là câu thô tục.

Hai ngồi trên ghế salon phòng khách, nhìn Vương Dương thỉnh thoảng nhúc nhích lỗ tai lông xù, còn có sau lưng đong đưa cái đuôi, Kiều Phi Vũ suy đoán nói.

“Cậu biến dị kiểu này, có phải là liên quan đến thuốc trung hòa? Có khả năng trong đó có gien chó.” Nhìn sao cũng thấy Vương Dương như là con cún đáng yêu, Kiều Phi Vũ nhịn không được muốn cười.

“X! Ông nội! Ông mới là chó! Nhìn sao cũng giống sói chứ!” Coi như là nguyên nhân tại thuốc trung hòa, Vương Dương liều chết không thừa nhận là chó.

“Ha ha, người sói?”

Cười cười, Kiều Phi Vũ đột nhiên nổi lên ý tưởng tà ác. Lấy trong túi ra một cái bánh bao nóng hổi, lắc lư trước mặt Vương Dương.

“?” Vương Dương nghi hoặc nhìn Kiều Phi Vũ.

“Đi!” Lung lay vài cái, Kiều Phi Vũ ném mạnh bánh bao hướng phía hành lang.

Vương Dương nhìn chằm chằm bánh bao, nhịn không được đuổi theo cái bánh bao văng ra ngoài.

Kiều Phi Vũ lập tức phá ra cười, nhịn không được đuổi theo bánh bao còn nói không giống chó, ha ha ha ha ha, quá buồn cười ~~

Kiều Phi Vũ xoa cái bụng cười đến đau, mất hình tượng ngã vào trên ghế salon. Cuối cùng còn nghe hành lang truyền đến tiếng rít gào.

“Kiều Phi Vũ! Đi chết đi! Tại sao là nhân cải trắng!!!”

Nghe Vương Dương phẫn nộ rống, Kiều Phi Vũ nằm trên ghế salon càng cười dữ hơn.

“Ha ha ha ha!”

Hết.
Bình Luận (0)
Comment