Bước nhanh chui vào động nhỏ, mấy người trong tay cầm cây đuốc đã tắt lửa, vì sợ bị Xích Nhãn Hạt Chu đang tiến tới phát hiện. Họ tựa trên vách động, khẩn trương lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Chợt nghe từ ngoài truyền đến thanh âm *soàn soạt soàn soạt* gần sát cửa động, Vương Dương lưng kề sát vách lén thò đầu ra ngoài liếc trộm.
Mắt đã dần thích ứng, có thể đại khái thấy rõ vật thể trong bóng đêm. Hơn nữa phía trên động nhỏ cách mấy chục thước cao có vài lỗ hổng, làm ánh trăng chiếu vào, nhờ ánh sáng mong manh cũng đủ để cậu thấy rõ ràng.
Mé bên ngoài động lớn có mấy cái chân to màu trắng từ bên trên thò ra, chớp mắt một cái, toàn bộ thân thể đều bò ra.
Một con tới lại một con nữa ra, chỉ chốc lát bảy tám con Xích Nhãn Hạt Chu đã bò ra. Cái đầu lớn kinh người, có mấy con hơi nhỏ thì khoảng chừng một thước, mấy con lớn hầu như hơn hai thước.
Bởi vì khoảng cách quá xa, hơn nữa nhân kiển treo lủng lẳng cản trở tầm mắt, khiến Vương Dương không thấy giống cái Xích Nhãn Hạt Chu cái đầu ra sao. Nhưng mà số lượng và kích cỡ đầu thì….
“Ê! Không phải ông nói chỉ có một đôi sao?” Vương Dương ngoái đầu buồn bực hỏi bên cạnh Tiếu Dịch.
“Xem ra sau khi tôi rời đi mới nghiên cứu sinh sôi nẩy nở.” Tiếu Dịch bình tĩnh đáp lại. Sau khi hắn rời đi Xích Nhãn Hạt Chu mới được thực nghiệm sinh sôi thì sao hắn đoán ra được.
“Chó chết! Thế này thì tiêu rồi, nhiều con như vậy.” Vương Dương mắng một câu, tiếp tục thăm dò quan sát.
Cậu thấy một vóc dáng nhỏ nhắn quen thuộc, chạy nhanh tới bên cạnh mấy giống cái Xích Nhãn Hạt Chu, vây quanh chúng phát ra thanh âm quen tai.
“Hì hì hì hì hì hì hì hì —-”
Tiếng cười rộn ràng tựa như con nít, vang lên giữa cái động tối đen treo đầy nhân kiển. Đêm hôm khuya khoắc nghe tiếng cười như thế, thật là rợn tóc gáy.
Cái thanh âm vui cười này, hơn nữa thân hình giống đứa bé, không phải là giống đực Xích Nhãn Hạt Chu thoát ra từ tay Vương Dương sao?
Cái đầu nhỏ như vậy, so sánh với giống cái Xích Nhãn Hạt Chu quái vật, làm cho người ta liếc mắt một cái liền thấy kỳ cục.
Nhưng mà giống đực Xích Nhãn Hạt Chu này vẫn rất có diễm phúc thôi. Xem xét nửa ngày không thấy giống đực khác chui ra, chẳng phải đại biểu nó một con trùng công cùng tám con trùng mẫu? Thế này còn nhiều hơn ba vợ bốn nàng hầu. Có tám bà vợ vây quanh, đối với nó mà nói nhất định rất hạnh phúc.
Ngay lúc giống đực Xích Nhãn Hạt Chu và mỗi con giống cái dùng sợi râu ngắn nhỏ bên miệng va chạm, Vương Dương thế này mới chú ý tới, tay của mình vẫn bị Tiếu Dịch nắm chặt.
A…..
Này…Vương Dương nghĩ nghĩ, cười nói với Tiếu Dịch.
“Cái kia, dường như thân thể ông cũng không lạnh mấy nhỉ, cảm giác tay ấm lắm chứ.”
Vương Dương lời nói vô tâm lại làm cho Tiếu Dịch hai hàng lông mày chợt nhíu lại, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Vương Dương, hỏi.
“Ông lại lạnh?”
“A? Chắc không đâu…” Vương Dương không cảm giác thân thể rét lạnh, không hiểu tại sao Tiếu Dịch hỏi vậy.
Tiếu Dịch nhấc tay nhẹ chạm mặt Vương Dương. Nhiệt độ cơ thể của hắn chưa từng biến hóa, nếu làm cho Vương Dương cảm giác hắn so với cậu còn ấm áp. Khả năng duy nhất chính là sau khi Vương Dương uống máu, bắt đầu lần nữa bị độc tính trong máu ảnh hưởng, toàn thân biến lạnh cấp tốc hạ nhiệt độ, mới cảm thấy hắn ấm áp hơn cậu.
Sau khi thử độ ấm, quả nhiên….nhiệt độ cơ thể Vương Dương bắt đầu giảm xuống. Tiếu Dịch hơi lo lắng, không biết nếu máu mình tiếp tục ảnh hưởng cơ thể Vương Dương, sau này sẽ có kết quả như thế nào.
“Nhiệt độ hạ thấp…”
“Phải không?” Vương Dương nâng bàn tay lúc nãy bị Tiếu Dịch nắm, sờ trán mình, dường như nhiệt độ đúng là thấp hơn bình thường. Chẳng lẽ mỗi lần uống máu Tiếu Dịch, toàn thân đều sẽ biến lạnh? Thật là phiền. Chỉ hy vọng trong thời khắc khẩn trương này, thân thể mình sẽ không bộc phát tình hình gì.
“Thân thể ông chịu nổi không?”
“Không có gì, không có việc gì, chỉ là cơ thể hạ nhiệt độ chút thôi mà? Đâu có gì.” Vương Dương muốn đem sự tình hướng phương diện lạc quan.
“Nếu có chuyện, nhớ nói ra.” Tiếu Dịch gần sát Vương Dương, nghiêm túc nói.
“Ừ, biết, biết rồi…” Từ giọng nói có thể nghe rõ hơn là nhìn vẻ mặt Tiếu Dịch, sự quan tâm. Vương Dương cười cười, tỏ vẻ thân thể mình sẽ khỏe, không cần lo lắng.
“Cái kia, Vương Dương, Tiếu Dịch, các người lại đây nhìn coi, dường như bên này có cái gì nè.”
Lâm Kiệt tiến hơi sâu vào trong động nhỏ, mang theo bên cạnh Lý Du nhỏ giọng hô hai người Tiếu Dịch, Vương Dương còn đứng ở cửa động quan sát tình huống bên ngoài.
“Cái gì vậy?” Vương Dương bước nhanh đi lên, hỏi Lâm Kiệt dường như đã phát hiện ra cái gì.
Lâm Kiệt chỉ vào một đống chất ở một góc trong động. Góc tối có thể đại khái thấy là thứ gì đó chất đống, không biết là cái gì đây. Lâm Kiệt mở miệng nói.
“Góc đó dường như có cái gì.”
“Đi, chúng ta đi nhìn xem.”
Mấy người chậm rãi tới gần, chợt thấy, Lý Du kích động nước mắt trào ra chảy xuống gò má, không dám tin che miệng.
“Chí…Chí Hoành.”
Đúng vậy, trong góc chất đống rất nhiều người bị Xích Nhãn Hạt Chu tơ nhện quấn quanh. Còn có không ít động vật to lớn cũng bị Xích Nhãn Hạt Chu bắt về.
Tận cùng bên trong, có thể là sớm bị bắt, bị ăn luôn người và động vật, toàn bộ thân thể vặn vẹo co lại, tựa như bên trong máu thịt đều bị hút khô.
May mắn Kiều Phi Vũ và Phương Chí Hoành bị chất đống ngoài cùng, sắc mặt hồng hào hai mắt nhắm lại tựa như đang ngủ. Toàn thân bị tơ nhện bao vây, thoạt nhìn không có vấn đề lớn.
“Hai người bọn họ, không có việc gì chứ?” Vương Dương trong lòng không xác định hỏi Tiếu Dịch. Cậu không hy vọng vất vả liều mạng cứu người, trong cơ thể bị trúng độc hoặc chứa trứng. Thế thì cho dù cứu cũng chẳng khác gì không cứu, chỉ có thể trơ mắt nhìn họ thống khổ chết đi.
“Không có gì, chắc là bị Xích Nhãn Hạt Chu nọc độc có chất gây tê làm hôn mê. Bị đặt ở trong này, đều là được Xích Nhãn Hạt Chu dùng làm thực vật ăn, trùng mẫu sẽ không đẻ trứng trong thân thể họ.”
“A ~~ thế là tốt rồi.” Nghe Tiếu Dịch nói vậy, Vương Dương yên lòng. Như vậy vất vả cứu người coi như không uổng phí.
“Hu hu hu hu…bọn họ, bọn họ không tỉnh lại, chúng ta phải làm sao đây?” Lý Du nhẹ nhàng lay Phương Chí Hoành nhưng không thấy có phản ứng, bất lực khóc, ngẩng đầu hỏi đám Vương Dương.
“Này a…” Quay đầu, Vương Dương tiếp tục hỏi Tiếu Dịch. “Làm sao giờ? Bọn họ đều bị nọc độc làm hôn mê rồi?”
“Đánh tỉnh là xong.” Tiếu Dịch vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc, phun ra lời nói làm người ta cứng ngắc.
“A? ‘Đánh’ chắc sẽ không giống như tôi nghĩ chứ?” Vương Dương đổ mồ hôi, phương pháp này đúng là đơn giản mà nhanh có hiệu quả.
“Muốn đợi bọn họ tự nhiên tỉnh cũng được, chờ vài tiếng đồng hồ nữa.” Tiếu Dịch tỏ vẻ sao cũng được.
“…..”
Lý Du nâng lên tay thử đánh, nhưng không có can đảm đánh mạnh vào mặt Phương Chí Hoành. Nói thế nào thì cũng là người yêu của mình, rất cố gắng nhẫn tâm, rốt cuộc vẫn là không nỡ tát.
Lý Du chỉ có thể đầu hàng hạ tay xuống, hướng những người khác xin giúp đỡ.
“Các người tới đi, tôi, tôi đánh không được.”
“Ai, anh thật lề mề quá. Được rồi, tôi đến!” Vương Dương hai bàn tay đan nhau, giãn các đốt ngón tay kêu *rốp rốp*. Vương Dương rất là hưng phấn đánh mặt người khác, còn là lý do chính đáng như vậy.
Đương nhiên, cậu nhân tiện nhấc tay ngăn cản Tiếu Dịch, lưu manh cười nói.
“Anh bạn, ông đừng ra tay, tôi sợ bọn họ sẽ chết dưới tay ông mất…Lâm Kiệt, cậu! Tới đánh tên kia!”
Tiếu Dịch đối với việc Vương Dương nghi ngờ năng lực khống chế sức mạnh của mình, không có gì tỏ vẻ. Dù sao hắn cũng không muốn đụng chạm người khác.
Lâm Kiệt bị kêu tên, chỉ chính mình, nghi hoặc hỏi Vương Dương.
“Tôi?”
Thấy Vương Dương gật đầu xác nhận, Lâm Kiệt lập tức đồng ý.
“Ô, vậy được rồi.”
Vì thế, sau một trận tát chan chát, Phương Chí Hoành và Kiều Phi Vũ rốt cuộc từ trong hôn mê bị đau đớn kích thích tỉnh lại.
“Có…có chuyện gì?”
“Ui –” Cảm giác hai má nóng rát, Kiều Phi Vũ mở to hai mắt, mơ mơ màng màng, vẫn không rõ xảy ra chuyện gì.
“Ha ha, không có gì, đang cứu mạng ông thôi. Không cần quá cảm ơn tôi.” Vương Dương nhếch miệng lưu manh cười, ngồi xổm lắc cánh tay tát đến hơi đau, vừa lòng nhìn trên mặt đất bị trói thành bánh chưng Kiều Phi Vũ khuôn mặt đỏ bừng.
“…….”
“Vô cùng cảm ơn các người mạo hiểm tới cứu chúng tôi. Nhưng mà, tôi chỉ muốn biết, vì sao mặt tôi đau như vậy?” Cứ cảm thấy Vương Dương nụ cười kia khiến mình căm tức bất bình, Kiều Phi Vũ cố gắng ngọ nguậy thân thể bị bao vây ý đồ đứng lên. Đáng tiếc toàn thân bị trói chặt, ngay cả đốt ngón tay đều không thể co duỗi, dĩ nhiên không thể chính mình bật dậy được.
“Thì là đem các người đánh đau, mới đánh thức được.”
Sợ nhìn lâu khuôn mặt Kiều Phi Vũ bị mình đánh đến phù thũng sẽ nhịn không được phá ra cười, Vương Dương dời tầm mắt không xem Kiều Phi Vũ tự kỷ khuôn mặt điển trai nay biến thành đầu heo.
Cậu ngoái đầu xem Lâm Kiệt phụ trách đánh tỉnh Phương Chí Hoành. Lâm Kiệt không để cậu thất vọng, mau chuẩn ngoan đã đánh Phương Chí Hoành tỉnh lại. Lý Du đang gục trên người Phương Chí Hoành khóc nức nở, muốn đem tơ nhện trên người gã cởi ra. Nhưng không ngờ tơ nhện dai vô cùng, tay có kéo cỡ nào cũng không ra.
Vương Dương cũng thử lôi kéo tơ nhện trên người Kiều Phi Vũ vẫn đang cố gắng tự bò dậy, quả nhiên rất khó dùng tay bứt đứt. Tròng mắt xoay tròn, Vương Dương cười gian chậm rãi rút ra thanh đao giắt bên hông.
“Cậu…cậu muốn gì?” Kiều Phi Vũ vẻ mặt gái nhà lành bị kẻ xấu tấn công.
Vương Dương thì phối hợp lộ ra vẻ mặt đáng khinh.
“Khà khà, thì đang giúp ông cởi bỏ thôi, đừng lộn xộn, đến lúc đó lỡ tay đem chỗ nào cũng cắt rớt, thì không thể trách tôi à.”
“A…vậy cậu cẩn thận một chút…” Kiều Phi Vũ không nhìn thanh đao sắc bén kia, không suy đoán cảm giác nó ở trên người mình. Kiều Phi Vũ cố gắng thôi miên mình tin tưởng tay nghề của Vương Dương, tuy trong đầu vẫn rất bất an.
“Tốt lắm.”
Kiều Phi Vũ nhìn lại, quả nhiên trên người tơ nhện đều đã bị Vương Dương cắt đứt. Kiều Phi Vũ gian nan banh ra, tơ nhện lập tức bung. Rốt cuộc gã có thể hoạt động từ chi, đứng dậy làm hành động thứ nhất là sờ hai gò má nóng rát. Đúng là đau quá đi, trời ạ! Sờ vào cảm giác nó sưng lên rồi! Đáng tiếc chỗ này không có gương, nếu có gương chiếu mặt thì tốt rồi.
Chỉ có thể nói, Vương Dương đủ nhẫn tâm, nhận việc đánh tỉnh gã không có một chút đồng tình tâm.
Mà Phương Chí Hoành nằm bên cạnh cũng được Tiếu Dịch dùng đao chém đứt tơ nhện vùng thoát.
Nếu đã tìm ra hai người, trên mình cũng không có vấn đề gì, như vậy là lúc bọn họ phải nghĩ cách đi ra ngoài.
Bên ngoài cái động nhỏ để cất thực vật này, trong động lớn kia, đã tụ tập rất nhiều Xích Nhãn Hạt Chu, xem bộ dáng của bọn nó cũng không phải loại vô dụng. Thật khó đối phó.