Tang Thế Sinh Tồn

Chương 90



Cho dù Tiếu Dịch né tránh có mau hơn cũng khó mà đúng lúc tránh được xúc tua vươn tới. Hắn nhảy người lên cao tránh xúc tua mấp máy dưới chân. Đột nhiên sau lưng hắn có một xúc tua tập kích. Tiếu Dịch vội cúi gập người, xúc tua sát qua sau lưng, tiếp theo đó lại có thêm mấy cái vươn lại đây. Tiếu Dịch nâng đao chém xuống, xúc tua bị chém đứt lập tức phun ra chất lỏng dính dính tanh hôi, nhỏ giọt trên mặt đất. Xúc tua bị chém kia qua vài giây run run một chút, lại mọc ra cái mới.

Xem tình hình, sau khi chém đứt nó còn có thể dài ra, Tiếu Dịch hiểu được tình huống quyết định trước công kích bác sĩ K. Nửa người trên là bộ phận thân thể con người, so với xúc tua chắc là không dễ dàng phục hồi như cũ.

Vì thế Tiếu Dịch nắm đao chạy hướng bác sĩ K, vòng qua mấy xúc tua, mắt thấy sắp tiếp cận y, một xúc tua từ bên dưới bò lên. Tiếu Dịch lập tức nhấc chân lên, nhưng không tưởng được xúc tua khác thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, nháy mắt từ đằng sau quấn lấy thân thể hắn nhấc lên, quăng hắn đập mạnh vào vách tường phòng lưu trữ.

*Rầm!*

Lưng va chạm mặt tường, Tiếu Dịch từ trên tường trượt xuống, khóe miệng chảy máu màu tím. Nâng tay xoa thấy vết máu, Tiếu Dịch con ngươi co rút. Lập tức đứng lên, một đao chém đứt xúc tua thô to vừa nãy tập kích hắn. Tiếp theo một tay hắn đè xương ngực, có khả năng đã gãy mấy cây.

Xem ra bằng năng lực hiện tại của hắn, muốn cùng bác sĩ K biến dị đấu thì quá miễn cưỡng. Nghĩ vậy, Tiếu Dịch đứng ở tại chỗ bình phục hơi thở, hai tay buông thõng. Dần dần, vảy đen hiện ra quấn quanh trên cánh tay, móng tay sắc bén cũng mọc dài, con ngươi hoàn toàn chuyển biến thành màu vàng yêu dị. Tiếu Dịch điều chỉnh tốt trạng thái, phóng tới chỗ bác sĩ K.

Xúc tua che ở trước mặt Tiếu Dịch bị hắn dùng hai tay xé nát quăng một bên. Hắn vừa đi vừa xé, màu lam nhọt đầu xúc tua phun ra nọc độc dính đầy người Tiếu Dịch. Nhưng dường như không có tác dụng gì, có vẻ như phải thông qua khoang miệng tiến vào mới phát huy nọc độc. Hơn nữa Tiếu Dịch thể chất biến dị, thân thể hoàn toàn không bị nọc độc ảnh hưởng.

Không nhìn lực cản che chở trước mặt, hiện tại Tiếu Dịch lực chân cao hơn trạng thái bình thường rất nhiều, nhún chân một cái Tiếu Dịch đã nhảy lên cao mấy thước. Trực tiếp đối diện bác sĩ K, một tay túm lấy cổ bác sĩ K quật y đánh vào máy móc thí nghiệm sau lưng.

“Khụ khụ khụ! Đừng, đừng như vậy! Không phải ngươi muốn thẻ từ ư?” Lúc bị Tiếu Dịch bóp cổ, bác sĩ K bối rối xoay tròn con mắt, vội vàng nhắc nhở Tiếu Dịch mục đích ban đầu hắn tìm y. Đừng chỉ lo giết y đã quên vụ thẻ từ. Bác sĩ K vừa nói chuyện vừa kéo dài thời gian, những xúc tua chậm rãi chuyển động mấp máy hướng bên trái Tiếu Dịch.

“Đừng xúc động, khụ khụ, có muốn giết ta thì trước cũng nên tìm thẻ từ, có đúng không?”

“Giết ngươi rồi lấy sau.”

Tiếu Dịch không thèm nghe bác sĩ K nói, bàn tay bóp cổ bác sĩ K càng siết chặt.

“Khụ khụ khụ! Đừng…ta, ta cho ngươi thẻ từ! Ngươi đừng…khụ khụ khụ…” Mặt bị nghẹt thở đỏ bừng, bác sĩ K vươn tay từ túi áo lấy ra thẻ từ lắc lắc trước mặt Tiếu Dịch, muốn phân tán lực chú ý của hắn.

Thấy thẻ từ màu vàng trước mắt, Tiếu Dịch một tay bóp cổ bác sĩ K một tay cướp lấy thẻ từ, xem xét nó là thật hay giả.

Thừa dịp Tiếu Dịch xem xét thẻ từ mất tập trung, mấy chục xúc tua của bác sĩ K đột nhiên từ trên đất vọt lên đánh úp phía sau lưng Tiếu Dịch, muốn đâm thủng thân thể hắn.

Tiếu Dịch nhích người sang bên cạnh né tránh đòn tấn công xúc tua của bác sĩ K. Quả nhiên người này thật gian trá quỷ quyệt. Tiếu Dịch đem thẻ từ xác nhận là đồ thật bỏ vào túi quần, chuẩn bị tấn công bác sĩ K. Tai họa này nếu để lại tuyệt đối sẽ là tai họa ngầm, nhất định phải diệt trừ hắn.

Nhưng mà bác sĩ K đã bị Tiếu Dịch bắt một lần, lần này có thể thoát khỏi tay Tiếu Dịch, liền cảnh giác đề phòng. Y sẽ không để Tiếu Dịch có cơ hội thứ hai tiêu diệt mình.

Bác sĩ K khống chế xúc tua dưới người mấp máy lùi ra sau. Y lấy trong túi quần một cái chai nhìn rất quen mắt. Cầm nó, bác sĩ K trực tiếp chích vào trong mạch máu cánh tay.

Nhìn bác sĩ K nhanh chóng chích vào chất lỏng khiến Tiếu Dịch cau mày, chất lỏng kia chẳng lẽ là thuốc trung hòa?

Bác sĩ K đã chích thuốc xong, biểu tình trên mặt đắc ý kiêu ngạo, cười với Tiếu Dịch.

“Muốn biết thứ ta chích là cái gì không? Ha ha, đương nhiên là thuốc trung hòa!”

Tiếu Dịch không biết bác sĩ K vì sao muốn chích thuốc trung hòa, hắn nghi hoặc nhìn chằm chằm y.

“A, nếu không phải lúc đầu ta bị cương thi cắn, sẽ không chích vào thuốc trung hòa còn đang trong thí nghiệm! Thuốc trung hòa lấy nguyên tố các sinh vật bất đồng kết hợp với gien của sinh vật ngoài hành tinh, hơn nữa là từ cơ bản bệnh độc lấy ra kết hợp lại. Từng màu sắc khác nhau là từng gien giống dung hợp sinh ra biến dị. Cố tình ta chọn bình này, khiến sau khi chích vào đã biến thành bộ dáng quái quỷ này!!!”

Y bất mãn vỗ nửa người dưới xúc tua còn đang vặn vẹo, tuy rằng thân thể mạnh rất nhiều, nhưng không thể hồi phục lại hoặc biến đổi. Hơn nữa bác sĩ K cảm giác lực kiểm soát dường như ngày càng kém, hắn càng trở nên khát vọng máu thịt. Tựa như gien xa lạ chiếm quyền khống chế thân thể.

Bác sĩ K hiếm khi khủng hoảng như vậy, y sắp không thể khống chế bản thân. Hiện tại hy vọng duy nhất chính là ở trước mắt thể thực nghiệm Tiếu Dịch, có thể tự do biến đổi thân thể. Thể thực nghiệm mà y vừa lòng và cũng là thành công nhất, nếu hấp thu hắn, chắc y có thể tự do khống chế cách biển đổi hình dạng.

Sau khi biến dị bác sĩ K liền phát hiện, thuốc trung hòa có hiệu quả làm người ta có năng lực chữa trị như cũ. Đây là chuyện mà sở nghiên cứu vẫn theo đuổi nhiều năm muốn đạt tới thành công, hiện tại lại xảy ra trên người mình. Tuy không biết năng lực này là vô hạn tái sinh hay có hạn chế, y nghĩ chỉ cần cắn nuốt thể thực nghiệm làm y vừa lòng nhất, không chừng y có thể hấp thu gien của hắn và dung hợp, khiến chính mình có thể tự do biến hóa, nắm giữ thân thể của chính mình và năng lực. Đến lúc đó, y sẽ là vô địch!

Nghĩ như vậy, ánh mắt bác sĩ K nhìn Tiếu Dịch càng thêm điên cuồng và khủng bố. Khóe miệng lộ ra nụ cười khiến người đau tim. Y tuyệt đối sẽ không để Tiếu Dịch trốn khỏi mắt mình, đây chính là chìa khóa mở ra tương lai huy hoàng của y, nhất định không thể mất đi.

Cho nên, bác sĩ K vì có thể đánh thắng Tiếu Dịch và hấp thu hắn, lấy ra thuốc trung hòa thứ hai cất giấu trong người, chích chất lỏng màu đen vào trong cơ thể. Tuy rằng sẽ đau đớn nhưng y đã biết, chỉ cần chích vào thuốc trung hòa, sẽ có thể lấy được đặc thù năng lực của gien sinh vật, và cả năng lực chữa trị như cũ. Hiện tại lực công kích của một loại sinh vật là không đủ, y phải chích nhiều hơn, trở nên càng biến dị mới mạnh hơn Tiếu Dịch, mới đánh bại được hắn.

Ha ha cười điên cuồng, bác sĩ K kiên nhẫn đợi biến hóa trong cơ thể, chịu đựng thống khổ tựa như kéo gân rút xương. Bác sĩ K trơ mắt nhìn toàn thân làn da phập phồng, thịt bắt đầu gồ lên. Nguyên bản y gầy teo nay tựa như khí cầu chậm rãi bành trướng.

Phản ứng sau khi tiêm thuốc của bác sĩ K khiến Tiếu Dịch thầm lo lắng. Sau khi chích thuốc trung hòa sẽ biến dị sao? Vậy nếu Vương Dương chích vào thì sẽ như thế nào? Nhìn bác sĩ K rõ ràng biến dị đến kỳ quặc, Tiếu Dịch lần đầu tiên cảm thấy trước mắt thể biến dị này sẽ không dễ đối phó.

Tiếu Dịch sờ thẻ từ trong túi quần, quyết định trước tiên đem thẻ cho đám Vương Dương. Bác sĩ K biến dị cần hắn tiêu diệt, đứng trong phạm vi này đã không còn an toàn, khả năng sẽ lan đến bên ngoài Vương Dương. Nghĩ vậy, Tiếu Dịch chậm rãi lui về phía sau, tìm được cái nút mở ra cánh cửa.

Hai cánh cửa chặn hành lang trong đại sảnh thuận lợi bị mở ra. Tuy cương thi có thể sẽ vào được, nhưng cũng cho đám Vương Dương cơ hội chạy ra ngoài. Tiếu Dịch nhấn nút đóng mở cửa phòng lưu trữ, lại phát hiện bởi vì vừa mới đánh nhau kịch liệt va chạm, không biết từ khi nào đã phá hỏng dây điện khống chế cửa. Cửa lưu trữ đã không thể tự động mở ra.

Quên đi. Tiếu Dịch đứng dậy chạy hướng cửa. Mà lúc này Vương Dương thấy cửa hành lang mở ra, biết là bên trong Tiếu Dịch làm. Cậu lập tức lùi tới phòng lưu trữ, nhưng cánh cửa không mở, đang lúc Vương Dương nghi hoặc sốt ruột thì…

*Loảng xoảng!*

Một tiếng động thật lớn từ cửa kính trong suốt trên cánh cửa dày truyền tới.

Một cánh tay, bởi vì va chạm kính cửa sổ chất liệu cứng hơn loại bình thường, đã bị cắt thành máu tím chảy đầm đìa cánh tay, ngón tay kẹp thẻ từ thò ra.

“Tiếu Dịch!” Không cần đoán Vương Dương cũng nhận ra đó là ai, vội vàng tiến lên cầm tay Tiếu Dịch.

“Đừng đụng, có độc.” Tiếu Dịch sợ màu tím máu trên tay mình tiếp xúc miệng vết thương của Vương Dương làm cậu trúng độc. Tay hắn co rụt lại muốn trốn nhưng bị Vương Dương nắm chặt.

Vương Dương lắc đầu, trả lời.

“Không sợ, tay này không bị thương.”

“Đây là thẻ từ, cầm lấy, các người đi trước.” Tiếu Dịch biểu tình thản nhiên nói, hai tròng mắt màu vàng không chớp mắt nhìn chằm chằm Vương Dương.

Từ trong tay Tiếu Dịch nhận lấy thẻ từ bỏ vào túi tiền, Vương Dương có chút lo lắng.

“Ông không ra?”

“Tôi muốn xử lý hắn.”

Nghĩ đến bên trong bác sĩ K, Tiếu Dịch tròng mắt vàng thoáng hiện ác độc.

“Vậy ông nhất định phải cẩn thận! Chúng tôi sẽ ở sân bay chờ ông! Cái này.” Nhớ tới trên người có mang theo lựu đạn, Vương Dương luống cuống tay chân lấy ra đặt vào tay Tiếu Dịch. Vương Dương không rụt tay lại, nắm chặt bàn tay Tiếu Dịch cầm lựu đạn.

“Cái này, ông giữ lấy, nếu thật sự đánh không lại thì nhét nó vào miệng tên kia.”

“Được.”

Tiếu Dịch khóe môi khẽ nhếch tỏ vẻ đã hiểu rồi. Đột nhiên cảm giác mặt sau truyền đến âm thanh dồn dập, Tiếu Dịch sắc mặt trầm trọng nhắc nhở Vương Dương câu cuối cùng.

“Thuốc trung hòa…”

Thuốc trung hòa chích vào có khả năng nguy hiểm…Tiếu Dịch chưa kịp nói xong chân đã bị quấn lấy, trong nháy mắt đã bị túm vào trong phòng lưu trữ.

“Tiếu Dịch!”

Vương Dương lo lắng nhìn bên trong, thấy xúc tua kéo Tiếu Dịch đến giữa chừng thì bị hắn xoay người vùng thoát. Vương Dương thế này mới thở ra một hơi, nghĩ Tiếu Dịch mới nãy chưa nói xong, thuốc trung hòa? Lúc nãy Tiếu Dịch muốn nói cái gì?

Bình Luận (0)
Comment