Edit: Chrysanthemum
Diệp Tử Linh lúc này sau khi tang thi hóa xong cũng không xuất hiện di chứng nghiêm trọng như ở lần trước, chỉ là xuất hiện một chút kích động khát máu, rất dễ dàng áp chế đi. Dù sao lần tang thi hóa này chỉ trong thời gian rất ngắn, hơn nữa cậu cũng không có sử dụng bất kì năng lực nào của tang thi.
Hiện tại phiền não của Diệp Tử Linh không phải là di chứng của việc tang thi hóa, phiền não lớn nhất hiện tại của cậu là lạc đường không trở về được!
Hoàn cảnh nơi này đối với cậu mà nói quá mức xa lạ, ở trong rừng chỉ đi qua một lần mà nhớ được đường thì trừ phi là thiên tài chứ người thường căn bản không nhớ được.
Diệp Tử Linh thần tình ảo não dừng bước lại, dùng sức đấm lên thân cây bên cạnh, mặt mày ủ dột mà ai thanh thở dài.
“Vận khí của ta bị tang thi ăn luôn rồi sao?!!!!” Diệp Tử Linh thật sự rất muốn ngửa mặt lên rời hét lên như vậy, nhưng mà cậu nghĩ tới khả năng lão hổ chết tiệt kia chưa có đi xa, làm như vậy không thể nghi ngờ là đả thảo kinh xà, chỉ có thể kiềm chế xuống mà nhỏ giọng oán hận.
Oán giận thì oán giận, đường về thì vẫn phải tìm, cậu cũng muốn chờ đến khi trời tối đen còn phải ở lại trong cái rừng rậm nguy hiểm này, trở thành con mồi của mấy con dị thú đó.
Diệp Tử Linh nhận mệnh cố gắng phân biệt con đường vừa rồi đã đi qua, dự định lần theo đường cũ trở về.
Việc này không thể nghi ngờ là cực kì phiền toái, ai bảo thói quen của Diệp Tử Linh là luôn khống chế cước bộ của mình, không để lại nhiều dấu vết, đây nếu ở phần lớn tình huống thì có thể nói là một thói quen tốt, thế nhưng lại là trở ngại lớn nhất trong việc phân biệt phương hướng hiện tại.
Phiền toái tựa hồ còn chưa dừng ở đây, mới đi không bao xa, Diệp Tử Linh lần thứ hai dừng lại, hai tay cầm chặt súng, bày ra tư thế hoàn toàn đề phòng.
Thanh âm cực nhỏ từ phía trước truyền đến, có cái gì đó đang tiếp cận lại đây.
Đừng xui xẻo như vậy chứ a, cậu vừa mới thoát khỏi toàn phong dực hổ, lúc này không biết lại xuất hiện thứ gì nữa đây!
Diệp Tử Linh hết sức chăm chú mà nhìn chằm chằm vào vị trí có khả năng xuất hiện thứ không biết kia, tuy đối phương mang đến cảm giác nguy cơ kém hơn toàn phong dực hổ nhưng mà cũng không nhỏ, đợi đến lát nữa vẫn nên tiên thủ hạ vi cương thì tốt hơn.
Thanh âm càng ngày càng tới gần, thần kinh của Diệp Tử Linh giống như dây thép bị kéo căng, cậu hơi đưa tay điều chỉnh hạ súng xuống ngắm đúng vị trí, bất kì lúc nào cũng có thể ra tay.
Trong bụi cây phía trước đột nhiên bị xốc lên, từ bên trong vươn ra… một bàn tay, một bàn tay rõ ràng là của phụ nữ!
Diệp Tử Linh thiếu chút nữa đã nổ súng, khi nhìn đến là một cánh tay của người bình thường còn sống sờ sờ thì liền ngừng lại công kích. Đương nhiên cậu cũng không có lập tức buông súng xuống, tiếp tục giơ súng nhắm vào người sắp xuất hiện, ai biết người sắp xuất hiện là thù hay bạn, cẩn thận một chút cũng không mất gì.
Xuất hiện trước mặt Diệp Tử Linh quả thật là một người phụ nữ, đối phương khi nhìn thấy động tác của Diệp Tử Linh liền sửng sốt, cả người bày ra tư thái đề phòng.
Đó là một người phụ nữ nhìn qua cực kì gọn gàng nhanh nhẹn, bộ dáng khoảng ba mươi tuổi, mái tóc đen loăn xoăn trên đầu được buộc chỉnh tề thành đuôi ngựa bằng dây buộc tóc màu đỏ, đôi mắt đen tràn ngập cảnh giác nhìn Diệp Tử Linh, bộ quần áo sắc đỏ trên người được bao bởi một bộ giáp nhẹ để bảo vệ những bộ phận trọng yếu.
Dung mạo của người phụ nữ kia trong mắt Diệp Tử Linh chỉ có thể xem như tầm trung, khí thế trên người lại mạnh đến nỗi người thường không thể so sánh được.
Người phụ nữ này, không đơn giản.
Cùng lúc khi Diệp Tử Linh đánh giá người phụ này, cô ta cũng đang đánh giá cậu, song phương đều bảo trì cảnh giác đứng đó không nhúc nhích.
Không khí có chút ngưng trọng, hai người không ngừng so đấu khí thế, ai cũng không có ý định chuẩn bị mở miệng.
Diệp Tử Linh cũng là do nổi lên tâm hiếu thắng, như thế nào cậu cũng không thể yếu thế hơn một nữ nhân.
Cuối cùng người đánh vỡ cục diện bế tắc này chính là người đi theo phía sau nữ nhân vừa xuất hiện.
“Đội trưởng…” Người nọ đang nói nhưng bởi nhìn thấy Diệp Tử Linh mà im bặt, bày ra tư thế đề phòng, “Cậu là ai, sao lại xuất hiện ở nơi này?”
Diệp Tử Linh sau khi nhận thấy được phía sau còn có người khác, chủ động buông súng bỏ đi trạng thái sẵn sang công kích. Trong tình huống đối mặt với nhiều người như vậy mà còn bày ra tư thế công kích quả thực không phải lựa chọn sáng suốt, những người này là con người, hẳn là giống như đội ngũ của bọn họ đến phiến rừng này điều tra dấu vết của tang thi.
“Ngại ngùng rồi, tôi chỉ hiểu nhầm nhóm của mọi người là tang thi hay dị thú nên mới có chút khẩn trương.” Diệp Tử Linh chủ động giải thích nguyên nhân tại sao bản thân lại bày ra tư thế công kích.
“Nói như vậy, cậu cũng là người đến điều tra hành tung của tang thi? Chỉ có một mình cậu?” Sự cảnh giác trong đáy mắt người phụ nữ không bởi vì một câu của Diệp Tử Linh mà biến mất, vẫn hết sức phòng bị như trước.
“Đương nhiên là không, tôi đi theo Hình đội trưởng đến đây, chẳng qua vừa rồi gặp phải dị thú nên mới tách ra.” Diệp Tử Linh nghĩ nghĩ, vẫn là nên nói ra Hình Duệ Tư.
“Hình đội trưởng… Cậu nói chính là Hình Duệ Tư của thành Hắc Thạch?” Nữ nhân hiển nhiên cũng biết tiếng tăm của Hình Duệ Tư, cảnh giác trong mắt nhất thời giảm đi rất nhiều, “Vậy nhóm các cậu có điều tra được gì hay không?”
“Không, chúng tôi còn chưa đụng độ tang thi đã gặp phải toàn phong dực hổ, tôi cũng rất vất vả mới tránh thoát được dị thú đuổi bắt.” Diệp Tử Linh lắc đầu.
Nghe được tên của toàn phong dực hổ, nữ nhân còn chưa có phản ứng gì, người bên cạnh hít ngược một hơi, “Cư nhiên lại là toàn phong dực hổ, khó trách sao chúng ta đi lâu như vậy rồi cũng không gặp qua các dị thú khác!”
Đang lúc hai người nói chuyện, bên kia nữ nhân lại xuất hiện thêm vài người.
“Đội trưởng, tỷ tỷ nói chị ấy ở trong rừng gặp được Hình Duệ Tư, hiện tại đang đưa người sang hướng chúng ta bên này.” Trong đó có một bé gái diện mạo ngọt ngào cũng không thèm liếc mắt nhìn Diệp Tử Linh một cái, báo cáo tin tức cho nữ nhân nghe.
Diệp Tử Linh phát hiện, đoàn người này cư nhiên lại là nữ nhân chiếm đa số, hiện tại xuất hiện trước mặt cậu trừ có hai người là nam, còn lại những người khác đều là nữ.
Cậu biết rõ mạt thế tàn khốc, giống như những gì cậu thấy sau khi tỉnh lại, nữ nhân bình thường ở tại mạt thế phần lớn đều là vật lệ thuộc vào nam nhân, địa vị rất thấp. Cho nên khi nhìn thấy tình hình của đội ngũ mới xuất hiện này cậu cảm thấy có chút khó tin, xem ra nữ nhân này còn có vài phần bản lĩnh.
“Xem ra vừa nãy đúng là hiểu lầm.” Sự cảnh giác của nữ nhân đối với Diệp Tử Linh rốt cuộc hoàn toàn biến mất, chủ động vươn tay, cởi mở nói, “Tôi là Lâm Lâm – đội trưởng của đoàn dong binh (*) Thiên Diệp, vừa rồi thất lễ.”
(*): Dong binh: lính đánh thuê
“Không việc gì, tại loại địa phương này cảnh giác chút cũng là việc nên làm.” Diệp Tử Linh lắc đầu tỏ vẻ không để ý, đồng thời trong lòng nhẹ thở phào, xem ra cậu không cần phải lo lắng đến khi trời tối mà vẫn không tìm được đường trở về thành.
“Tiểu Tuyết, Lancelot đâu rồi? Hắn ta có nhớ rõ là phải đi theo Tiểu Vũ không, như thế nào lại đột nhiên không thấy?” Đang lúc kiểm kê nhân số, Lâm Lâm đột nhiên phát hiện thiếu mất một người, có chút lo lắng mà nhíu mày.
“Chị Lâm, tôi ở đây.” Một thanh âm thanh nhã từ trong đám cây cối bên cạnh Diệp Tử Linh truyền tới, sau đó, chủ nhân thanh âm xuất hiện trước mặt Diệp Tử Linh.
Khi Diệp Tử Linh thấy rõ bộ dáng người nọ, thân thể đột nhiên cứng ngắc.
Đôi mắt lam, cậu thế nhưng lại trong một khoảng thời gian ngắn như vậy lại đụng phải thêm một nam nhân có đôi mắt lam!
Thế giới này, thật đúng là ghét của nào trời cho của đấy!