Edit: Chrysanthemum
“Ngươi muốn chúng ta tự giết lẫn nhau?” Vu Nhất Hàn nhìn thấy Diệp Tử Linh lộ ra thái độ phòng bị với hắn, tâm trạng trầm xuống. Khó trách tang thi không động thủ khi vừa xuất hiện, hiển nhiên là đã có chủ ý này từ trước.
Đây quả là âm mưu tinh vi, khả năng bọn họ toàn thây trở ra cơ hồ bằng không, chỉ bằng bốn người bọn họ ngay cả Clare Clomann một người còn không đối phó nổi, chớ nói chi bốn phía còn có nhiều tang thi như vậy.
Bỏ qua suất đảm bảo, hy sinh một người để bảo toàn tính mạng những người khác đã thành lựa chọn duy nhất.
Cái lựa chọn này đối với Vu Nhất Hàn phi thường gian nan, hắn đương nhiên không có khả năng thánh phụ đến nỗi hy sinh chính mình bảo toàn người khác, cũng không thể để cho em trai duy nhất của mình bị thương tổn, chỗ trống còn lại chỉ có thể lựa chọn giữa Thứ và Diệp Tử Linh.
Nếu ở trong tình huống bình thường, Vu Nhất Hàn tuyệt đối sẽ bảo Thứ hạ người ngoài như Diệp Tử Linh làm vật hy sinh cho xong, vấn đề ở chỗ trước khi đi Hình Duệ Tư yêu cầu không được để Diệp Tử Linh chết, hắn cũng không rõ đến tột cùng đội trưởng nhà mình nghĩ gì về Diệp Tử Linh.
Diệp Tử Linh không thể động, chẳng lẽ phải đem Thứ làm vật hy sinh sao? Thứ mặc dù là người lúc sau mới bắt đầu làm thủ hạ của đội trưởng, nhưng hắn cũng là người của thành chủ, không phải là loại có thể tùy tiện vứt bỏ.
Đối thủ lần này quả là phiền toái, tựa hồ như biết rõ ràng điểm mấu chốt của hắn. So với thành chủ, Vu Nhất Hàn lấy tư cách một người trước khi đến thành Hắc Thạch đã đi theo Hình Duệ Tư thì đương nhiên càng hướng tới phía Hình Duệ Tư, hy sinh Thứ đã thành điều hiển nhiên.
Diệp Tử Linh không phải là con giun trong bụng Vu Nhất Hàn, đương nhiên không biết Vu Nhất Hàn suy tính cái gì, cậu chỉ có thể căn cứ theo tình huống mà cẩn thận phòng bị, đám người Vu Nhất Hàn một khi động thủ, cậu muốn đảm bảo có thể đào tẩu trước tiên.
Đánh không lại thì không chạy được sao, cậu tin chắc nếu cậu phải đi thì Clare tuyệt không cản trở, về phần thân phận tang thi có bị lộ hay không thì cứ để nó bị lộ đi.
Vu Nhất Dục nhìn thoáng qua anh hai nhà mình lại nhìn thoáng qua Diệp Tử Linh, đáy mắt hiện lên một tia xin lỗi, nếu Vu Nhất Hàn thật sự tính toán hy sinh Diệp Tử Linh, hắn cũng chỉ có thể động thủ, giữa người thân và bạn bè hắn đương nhiên sẽ lựa chọn người thân.
Nhưng mà không đợi Vu Nhất Hàn suy ngẫm cuối cùng nên mở miệng thế nào, Thứ đột nhiên rút chủy thủ ra rồi ẩn thân, ngay sau đó hắn xuất hiện phía sau lưng Diệp Tử Linh, chủy thủ thẳng tắp đâm về phía giữa lưng.
Theo Thứ xem xét, cái người ngoài như Diệp Tử Linh tuyệt đối là người kẻ bị vứt bỏ kia, tốt hơn hết vẫn là sớm tiễn người đi.
Diệp Tử Linh ngay lúc Thứ biến mất đã phòng bị tốt, thời điểm Thứ xuất hiện phía sau thì cậu lập tức xoay người lại bắn ra một viên đạn.
Quả nhiên vẫn sẽ động thủ với cậu, quả nhiên người bị hy sinh kia nhất định sẽ là cậu!
Hình Duệ Tư, tốt nhất là đừng để cho cậu bình an vô sự trở lại thành Hắc Thạch, bằng không cậu mặc kệ hắn có phải là nam nhân mắt lam kia hay không, nhất định phải đánh hắn đến mức răng rơi đầy đất!
“Anh hai?” Vu Nhất Dục có chút do dự nhìn về phía Vu Nhất Hàn, không biết nên giúp ai.
“Mặc kệ bọn họ đi, chúng ta không cần lo đến.” Vu Nhất Hàn dừng một chút, quyết định với tốc độ nhanh nhất.
Cứ như vậy thì đối với ai hắn cũng không đắc tội, hơn nữa kết quả có thể sẽ giống như hướng hắn hy vọng. Diệp Tử Linh nếu đã có thể giết chết Mộng Đà La, đối phó với Thứ cũng có thể hoàn mỹ.
Về phần tội danh giết chết người của thành chủ cũng không cần để hắn gánh vác, Diệp Tử Linh cũng có thể nói là do tự vệ nên buộc phải giết người, hết thảy đều hoàn mỹ.
“Đây là chỗ bất đồng giữa loài người và tang thi, hiện tại ta cảm thấy thực may mắn khi đã biến thành tang thi.” Clare một bên quan sát Diệp Tử Linh đấu với Thứ, một bên dùng thanh âm tuy rằng không vang vọng nhưng đủ để tất cả mọi người ở đây có thể nghe nói chuyện với Lâm Diễm.
“Xem ra ngươi ngay cả trái tim cũng biến thành tang thi, hoàn toàn không còn một chút nhân tính.” Trên mặt Vu Nhất Hàn lộ ra một tia khinh thường, phi thường khinh bỉ Clare Clomann tự nguyện sa đọa.
“Loài người còn bảo tồn nhân tính như các người lại lợi dụng điểm này mà đi treo cổ ta lên sao?” Clare tựa hồ nhớ tới hồi ức gì không hay, phát ra một tiếng hừ lạnh, “Có một số việc đều là do loài người các ngươi bức ép, cho dù có tang thi sau khi bị biến thành tang thi nhưng vẫn xem bản thân là con người, các ngươi vẫn bất chấp tất cả mà giết sạch hết. ”
Đoạn này nếu nói Clare đang đề cập khi tranh luận với Vu Nhất Hàn, không bằng nói là đề cập đến cho Diệp Tử Linh nghe, hắn là đang cảnh cáo Diệp Tử Linh một khi bị loài người phát hiện thân phận tang thi thì chỉ có kết cục xác không toàn thây.
“Không phải đồng loại, lòng dạ ắt khác.” Vu Nhất Hàn chỉ nói một câu thành ngữ như vậy.
“Vậy nên mới nói ngươi không thể trách ta bây giờ đối với các ngươi như vậy, ta đã không còn là con người nữa rồi. Không phải đồng loại, lòng dạ ắt khác.” Clare mở ra hai tay làm động tác nhún vai, học theo Vu Nhất Hàn lặp lại câu nói kia một lần.
Song phương lập trường đối nghịch, không trách được ai lòng dạ nham hiểm, nếu có tang thi rơi vào trong tay Vu Nhất Hàn, cũng không chắc được kết quả sẽ tốt hơn đám người tử sĩ kia.
“A…” Diệp Tử Linh bật ra một tiếng kêu, mạnh mẽ bay nhanh về phía sau kéo dãn khoảng cách với Thứ.
Tâm trí cậu bị màn đối thoại của Clare và Vu Nhất Hàn biến thành một mảnh hỗn loạn, nhất thời trúng chiêu, trên cánh tay bị rạch ra một vết thương thật dài.
Không phải đồng loại, lòng dạ ắt khác… Những lời này cứ như ma chú khắc sâu vào trong đầu Diệp Tử Linh.
Lời của Clare kỳ thật không khiến cậu quá lớn, cậu biết những lời kia là cố ý nói cho cậu nghe, hy vọng cậu có thể dao động. Khiến cậu tâm phiền ý loạn chính là thái độ của Vu Nhất Hàn với cậu lẫn ý nghĩ không đội trời chung với tang thi của hắn. Điều này khiến cho cậu càng thêm xác định, nếu muốn tiếp tục sinh tồn ở xã hội loài người thì tuyệt đối không thể để lộ thân phận tang thi của chính mình, bằng không chỉ có một đường chết.
Diệp Tử Linh dùng sức găm móng tay vào miệng vết thương, dùng đau đớn để làm cho mình tỉnh táo lại từ cái đề tài chết tiệt kia, hiện tại không phải thời điểm bị những lời kia khiến mình dao động, giải quyết nguy cơ trước mắt mới là điều cần thiết nhất.
Nếu Vu Nhất Hàn chuẩn bị làm ngư ông đắc lợi (*), ít nhất cậu chỉ phải đối đầu với một mà thôi, chỉ cần giải quyết hắn là được. Thứ cũng không phải Vu Nhất Hàn đã được cậu nhận định là bằng hữu, cho nên Diệp Tử Linh căn bản sẽ không thủ hạ lưu tình.
坐山观虎斗: tọa sơn quan hổ đấu; nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Diệp Tử Linh khôi phục thanh tỉnh một lần nữa tiếp chiến với Thứ. Thực lực của Thứ cũng không yếu, năng lực giết người cũng thuộc hàng nhất nhì, trong đội ngũ dị năng giả đều có thể xếp vào hàng trên.
“Còn hai phút.” Lâm Diễm nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi đột nhiên nói, nhắc nhở cho những người tại đây thời gian còn lại không nhiều lắm.
“Chỉ mong bọn họ có thể phân rõ thắng bại nội trong hai phút a, nói cách khác… Hừ hừ” Clare phát ra một tiếng người khiến người ta sởn gai ốc.
“Anh hai?” Vu Nhất Dục bị khí thế của Clare ảnh hưởnng, có chút bối rối mà mở miệng.
Vu Nhất Hàn chỉ lắc đầu với Vu Nhất Dục, ý bảo hắn đừng làm gì cả.
Bây giờ còn chưa tới thời điểm hành động, không thể để cho Clare Clomann làm ảnh hưởng được.
Thắng bại được quyết định tại thời điểm thời gian còn khoảng ba mươi giây, Diệp Tử Linh sau nhiều lần sử dụng dị năng của tang thi xong —- nhất là sau một đêm kia thì dị năng cũng tăng lên không ít, đòn công kích của Thứ tuy rằng mãnh liệt, thế nhưng hắn làm một thích khách thiên về lực phòng ngự là một nhược điểm trí mạng, bị Diệp Tử Linh bắt lấy cơ hội mà một kích đánh bại.
Diệp Tử Linh chỉ đánh bại Thứ, cũng không có lập tức giết hắn.
“Xem ra thắng bại đã phân, người đã không muốn xuống tay thì ta làm thay cho.” Lâm Diễm tiến lên hai bước săn sóc làm thay việc Diệp Tử Linh chưa hoàn thành, thiết liên quấn quanh Thứ rồi sau đó phân thây, máu trong cơ thể Thứ chậm rãi bị thiết liên hấp thu.
“Ta đưa các ngươi trở về.” Con người ở nơi này trong thời gian quy định chỉ được sống ba người, Clare giữ chữ tín không tiếp tục đại khai sát giới, tự mình đưa bọn họ trở về thành Hắc Thạch.