Edit: Chrysanthemum
Vu Nhất Hàn liếc nhìn đến thân ảnh của Diệp Tử Linh và Lâm Lâm không biết đi ra ngoài một chuyến từ lúc nào rồi lại đồng thời trở về, chân mày nhíu chặt lại.
Đáy mắt hắn hiện lên một tia nghi ngờ nhưng không có ý tứ tiến lên đánh vỡ, vẫn ngồi dưới bóng râm của đại thụ như trước, nhìn Diệp Tử Linh và Lâm Lâm phi thường thân mật mà chia tay, nói lời tạm biệt.
Hai người kia từ lúc nào lại cùng đến cùng đi? Hơn nữa còn là thừa dịp đội trưởng hôn mê, trong lòng Vu Nhất Hàn dâng lên một cỗ cảm giác nguy cơ khó hiểu.
Lâm Lâm có tính toán gì? Thừa dịp trong đội ngũ vắng bóng đội trưởng mà mượn sức Diệp Tử Linh?
Chẳng qua cũng khó trách Lâm Lâm lại muốn mượn sức Diệp Tử Linh, nói thật Vu Nhất Hàn chưa bao giờ nghĩ tới khi Diệp Tử Linh bùng nổ lại kinh khủng như vậy, thế nhưng có thể tay không giết chết kiến chúa – ngay cả khi cũng có công lao của Lancelot phát động tinh thần lực tấn công làm suy yếu kiến chúa, nhưng có thể tay không xé rách lớp xác ngoài cứng rắn mà mọi dị năng căn bản đều không thể lưu lại dấu vết trên đó thì hoàn toàn không thể tưởng tượng được Diệp Tử Linh là dị năng giả hệ đạn dược am hiểu về công kích từ xa, mà ngay cả số ít dị năng giả cận chiến có sức mạnh thể chất là chính chỉ sợ cũng không thể làm ra được tình trạng này.
Vu Nhất Hàn nghĩ đến đây lại đi về hướng lều trại của Diệp Tử Linh mà liếc mắt nhìn thêm một cái, đáy mắt tràn ngập ý tứ nghiên cứu tìm tòi.
Từ khi Diệp Tử Linh bắt đầu xuất hiện đã tràn ngập cảm giác thần bí, thân phận, lai lịch lẫn dị năng đều chỉ do cậu chính miệng nói ra, tại thế giới hỗn loạn khiến tin tức phi thường bế tắc căn bản vô pháp chứng minh thật hay giả. Nếu không phải do thành Hắc Thạch lâm vào nguy hiểm, Hình Duệ Tư trong vấn đề này lại luôn bảo trì thái độ phi thường ký quái thì bọn họ căn bản sẽ không tiếp nhận Diệp Tử Linh tiến đội.
Tuy nói biểu hiện của Diệp Tử Linh đều luôn vô tư trong sáng, khả năng chiến đấu hệ đạn dược cũng phi thường không tồi, sau khi tiến đội có thể nhanh chóng dung nhập vào đoàn thể mà hòa hợp ở chung với phần lớn mọi người, nhân duyên tương đối tốt; thế nhưng theo những lần chiến đấu từ trước đến nay, bọn họ vẫn chỉ luôn thấy được một mặt của Diệp Tử Linh, cậu che giấu không ít thứ, Vu Nhất Hàn sẽ không tin tưởng Diệp Tử Linh chỉ giấu diếm có mình năng lực hạng nhất này của cậu.
Cứ như vậy, Diệp Tử Linh trong đội ngũ liền biến thành một nhân tố không ổn định, ai biết cậu còn che giấu chuyện gì trọng yếu khác có khả năng uy hiếp được toàn đội. Có điều hiện tại dưới tình huống tính mạng của tất cả mọi người đều được một mình Diệp Tử Linh cứu, hắn căn bản không có biện pháp mở miệng nói ra nghi ngờ, hơn nữa tại tình huống Lâm Lâm có ý muốn mượn sức Diệp Tử Linh, hắn không có khả năng chủ động đẩy người đi khiến cho những người khác trong đội ngũ trong lòng nguội lạnh.
“Ai, làm cái quân sư quả thực tế bào não chết đi trong một năm có thể rãi ba vòng quanh địa cầu.” Vu Nhất Hàn phát ra một tiếng than nhẹ bất đắc dĩ, đứng lên chuẩn bị trở về nghỉ ngơi, chuyện này vẫn là chờ sau khi đội trưởng tỉnh lại thương nghị với hắn rồi hãy quyết định, một cái quân sư nho nhỏ như hắn không đảm đương nổi trách nhiệm lớn như vậy.
Diệp Tử Linh hoàn toàn không biết cậu bởi vì lần bạo tẩu ở chiến trường kia đã bị Vu Nhất Hàn định nghĩa là nhân vật nguy hiểm, chuẩn bị chờ sau khi Hình Duệ Tư tỉnh lại sẽ thảo luận nên xử lý vấn đề về cậu như thế nào, hiện tại cậu bởi vì bí mật kết minh với Lâm Lâm mà lần đầu tiên có cảm giác thoải mái. Bắt đầu từ lúc thức tỉnh, tinh thần của cậu bởi vì thân phận tang thi của chính mình mà vẫn luôn bị vây trong trạng thái căng thẳng, không dám thả lỏng chút nào, sợ hãi bị người phát hiện sơ hở, còn tiếp tục căng thẳng như vậy thì cậu sớm muộn gì cũng sẽ phát điên, lần bạo tẩu này chính là một hồi báo động trước. Hiện tại đã có Lâm Lâm che giấu giúp cậu, cậu rốt cuộc có thể thả lỏng tinh thần căng thẳng một chút.
Sau khi Diệp Tử Linh vẫn luôn duy trì tâm tình khoái trá như vậy đi thăm hai tên nhân sĩ vẫn còn hôn mê kia thì trở lại lều trại thuộc về mình mà tiếp tục nghỉ ngơi hồi phục. Bạo tẩu khiến dị năng trong cơ thể cậu tiêu hao không còn, qua mấy tiếng ngủ say cũng đã hồi phục lại một nửa, cậu muốn tận dụng thời gian đến trước hừng đông để cố gắng hồi phục thêm một chút, nếu đã xui xẻo gặp phải kiến triều hiếm thấy như vậy rồi thì không chừng về sau sẽ còn phát sinh càng nhiều chuyện xui xẻo, cậu hồi phục thêm một chút chính là vì đảm bảo cho tính mạng của bản thân.
Về phần sự nghi ngờ đối với Lancelot đã bị vứt ra sau đầu do bị Lâm Diễm cắt ngang, bởi vì thời gian cắt ngang thật sự quá mức trùng hợp, cho dù trở lại doanh địa thì Diệp Tử Linh cũng đã quên mất, có điều đây lại là một hạt mầm được chôn xuống, chờ đợi một cơ hội mọc rễ nẩy mầm.
Lancelot và Hình Duệ Tư gần như là đồng thời tỉnh lại, sau khi Lancelot biết Diệp Tử Linh đã từng đến xem qua mình thì chỉ là lộ ra một cái mỉm cười ôn nhu hàm súc không rõ, cũng không có tính toán đi tìm Diệp Tử Linh.
Mà sau khi Hình Duệ Tư tỉnh lại, việc đầu tiên phải đối mặt chính là hoài nghi của Vu Nhất Hàn về Diệp Tử Linh.
Hình Duệ Tư nghe xong Vu Nhất Hàn miêu tả sự tình đã phát sinh sau khi hắn hôn mê, lúc nghe được Diệp Tử Linh bùng nổ một mình giết chết kiến chúa thì sắc mặt không khỏi khẽ biến.
“Cho nên, tôi hoài nghi Diệp Tử Linh là dị năng giả có hai sở trường.” Vu Nhất Hàn lấy một cái kết luận để chấm dứt đoạn hồi báo này, chỉ là cái phán đoán này lại khiến đáy mắt Hình Duệ Tư bắt đầu nổi lên một luồng gió lốc.
Dị năng giả bị kẻ thù đuổi giết cũng không có gì ngạc nhiên, tại mạt thế hỗn loạn này lúc nào cũng có khả năng kết thù, nhiều người trong số bọn họ sinh tồn tại chốn biên thành đều là do đắc tội người nào đó trong nội thành nên mới phải bất đắc dĩ đến chốn biên thành đầu trận tuyến này phấn đấu chống chọi với tang thi.
Số lượng dị năng giả tuy không nhiều lắm nhưng mà cũng không quá ít, dị năng giả có hai sở trường và dị năng giả hệ tinh thần hay những dị năng giả có dị năng đặc biệt khác đều rất thưa thớt cũng như không có người tận lực đắc tội, chớ nói chi là không ngừng đuổi giết đến chết mới thôi. Như vậy Diệp Tử Linh thân là dị năng giả có hai sở trường lại bị bức bách phải giấu mình ở chốn biên thành, bản thân đã nói lên vấn đề rất lớn, cậu rốt cuộc đã đắc tội thế lực khủng bố cỡ nào mới có thể rơi xuống tình trạng như ngày hôm nay?
Hình Duệ Tư hiểu rất rõ nặng nhẹ trong đó, dù cho hắn lại bởi vì lý do cá nhân mà muốn thiên vị Diệp Tử Linh thế nhưng hắn cũng không thể không suy xét về vấn đề sinh tồn của toàn đội.
Nếu như Diệp Tử Linh biết được lời bịa đặt về thân phận của mình nói với Hình Duệ Tư lúc trước thế nhưng lại bị bẻ cong đến nước này thì thật không biết nên khóc hay nên cười. Bất quá có một điểm, khả năng cậu kỳ thật là tang thi lại không bị bất kỳ ai nhắc đến, cả Hình Duệ Tư lẫn Vu Nhất Hàn đều không nghĩ theo hướng này.
“Đội trưởng, hiện tại Diệp Tử Linh bởi vì giết chết kiến chúa, cứu được toàn đội nên uy vọng của hắn trong đoàn trở nên phi thường cao, dù cho có đúng như dự đoán, hiện tại chúng cũng không thể làm gì được hắn.” Làm quân sư, Vu Nhất Hàn hiểu rất rõ vị trí của mình, dù cho vì an toàn của cả đội hắn còn muốn đá Diệp Tử Linh ra khỏi đội ngũ, hắn cũng chỉ đề cập đến nghi ngờ và đề nghị giải pháp mà sẽ không thay cấp trên đưa ra quyết sách.
Đương nhiên, này đây cũng không gây trở ngại hắn sử dụng một ít thủ đoạn nhỏ, tạo một ít bẫy rập trong ngôn ngữ.
“Đây cũng chỉ là suy đoán của cậu, vạn nhất đoán sai thì chúng ta tổn thất không chỉ có mình Tử Linh.” Vu Nhất Hàn đã được định trước là lần này phải thất vọng, lời của hắn Hình Duệ Tư một câu cũng không nghe vào, ngược lại còn nghi ngờ: “Nhất Hàn, tôi biết cậu vẫn luôn không vừa mắt Tử Linh, thế nhưng hiện tại là thời điểm đặc biệt, cậu phải rất rõ ràng sau khi Tử Linh tiến vào đội ngũ đều mang theo nhiều mặt tích cực, hiện tại tôi không có khả năng chỉ vì một cái hoài nghi mà làm gì cậu ấy, thế này sẽ khiến mọi người tâm tư nguội lạnh.”
“Đội trưởng.” Vu Nhất Hàn hít sâu một hơi, biết rõ khả năng Hình Duệ Tư bởi vì vậy mà không cao hứng thế nhưng vẫn tiếp tục nói, đây là trách nhiệm của thân quân sư như hắn, “Trong việc giải quyết vấn đề về Diệp Tử Linh anh đã sinh ra rất nhiều tư tâm, như vậy sẽ phi thường nguy hiểm.”
“… Chuyện này cậu không cần quản nhiều, tôi tự biết chừng mực.” Cuối cùng Vu Nhất Hàn chỉ được câu trả lời được xem là thuyết phục như vậy của Hình Duệ Tư.
Vu Nhất Hàn đối với việc này chỉ có thể thất vọng mà không còn lời nào để nói, xoay người rời di, hắn đã hết sức làm tròn trách nhiệm quân sư của mình, sau đó nữa thì cứ mặc kệ chuyện của hắn đi.
Về phần Diệp Tử Linh, Vu Nhất Hàn thừa nhận hắn vẫn luôn không vừa mắt cậu, không vì sao hết, chỉ tại vấn đề mắt nhìn mà thôi.
Có điều Hình Duệ Tư thật sự thờ ơ với lời Vu Nhất Hàn sao? Sau khi Vu Nhất Hàn rời đi, đáy mắt Hình Duệ Tư hiện lên một tia lạnh lẽo sắc nhọn, nhẹ giọng nỉ non: “Tử Linh, ngàn vạn lần đừng để ta thất vọng.”
Hình Duệ Tư còn chưa kịp thăm dò Diệp Tử Linh, ngay sáng sớm ngày hôm sau Lâm Lâm đã mang theo Lancelot sắc mặt còn có chút tái nhợt mà tìm tới cửa, công khai thương thảo với Hình Duệ Tư đòi Diệp Tử Linh.
Hành vi của Lâm Lâm không thể nghi ngờ là phi thường lớn mật như một bàn tay hung hăng đánh vào mặt Hình Duệ Tư, hơn nữa lại vào thời điểm hai bên đang hợp tác, vấn đề ở chỗ Hình Duệ Tư căn bản không thể từ chối thẳng thừng, đơn giản nói với Lâm Lâm một câu: “Chuyện này phải để bản thân Diệp Tử Linh đồng ý.”
Diệp Tử Linh trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích nay lộ ra vẻ mặt đau khổ hết nhìn Lâm Lâm lại nhìn sang Hình Duệ Tư đang không ngừng tỏa ra khí lạnh, không biết nên nói cái gì cho tốt. Cậu quả thật đồng ý hợp tác với Lâm Lâm thế nhưng lại chưa có nói phải rời khỏi Hình Duệ Tư mà đến bên phía Lâm Lâm, dù sao ở nơi Hình Duệ Tư cậu vẫn còn một cái nghi hoặc thật lớn chưa được cởi bỏ, cậu muốn đích thân xác nhận Hình Duệ Tư rốt cuộc có phải là nam nhân mắt lam trong cảnh mộng kia hay không. Lần này Lâm Lâm nháo lên khiến cậu thật sự không biết nên giải quyết nguy cơ xấu hổ trước mắt thế nào, hơn nữa sau khi nhìn đến khuôn mặt tươi cười đầy thâm ý của Lancelot, cậu thật sự có một loại xúc động muốn đập đầu vô tường, chuyện này nếu không phải là chủ ý của Lancelot thì cậu nhất định sẽ lập tức nói với mọi người cậu là tang thi!
Ánh mắt mọi người đều dừng trên người Diệp Tử Linh, các loại ánh mắt dò hỏi khiến Diệp Tử Linh cảm thấy áp lực lớn như núi.
“Tử Linh, lời cô ta nói là sự thật sao?” Ánh mắt của Hình Duệ Tư giờ phút này phi thường nguy hiểm, hắn tuy rằng không có bất kỳ động tác nào, Diệp Tử Linh lại có thể cảm nhận được lực áp bách thật lớn, giống như cậu chỉ cần trả lời thì sẽ lập tức bị xé thành mảnh nhỏ.
Thế này sao Diệp Tử Linh dám trả lời đây? Cũng may là đầu óc Diệp Tử Linh xoay chuyển tương đối nhanh, cố gắng giúp cậu tìm ra một cái biện pháp chiết trung: “Chị Lâm, ngày hôm qua tôi chỉ đáp ứng để chị chiếu cố, cũng không có nói muốn gia nhập vào đoàn dong binh.”
“Hình đội trưởng, người như anh mà lại uy hiếp Tử Linh sao?” Lancelot nhìn qua tựa hồ do tiêu hao tinh thần lực quá độ nên sắc mặt tái nhợt đến mức không giống con người, thế nhưng khí thế hắn phóng ra hoàn toàn có thể đối đầu với Hình Duệ Tư, không có ở thế hạ phong chút nào. Hắn cũng mặc kệ Diệp Tử Linh nói gì, trực tiếp dổ mâu thuẫn lên đầu Hình Duệ Tư.
“Tôi uy hiếp cậu ta cái gì? Anh cũng nghe Tử Linh nói rồi đó, chỉ là hỗ trợ mà thôi. Ngược lại anh, mới tỉnh lại mà đã không đợi được bắt đầu mưu hoa cái gì, thật không hổ là quân sư.” Hình Duệ Tư nhìn thoáng qua Lancelot đối chọi gay gắt với mình, khóe miệng kéo lên một tia cười lạnh. Tuy rằng hắn không biết đã đắc tội với Lancelot ở nơi nào, nhưng mà cái gì gọi là đối với Diệp Tử Linh vừa gặp đã yêu, chẳng qua là hắn dùng để ngụy trang thôi, hắn cho rằng lời nói ngoài miệng như vậy thôi có thể khiến Diệp Tử Linh thành trợ lực của hắn sao?
Diệp Tử Linh nhìn hai nam nhân mắt lam đang đối chọi gay gắt trước mắt, đầu đau đến mức như muốn móc óc của mình ra mà đập đầu vô tường. Nguyên nhân mỗi lần hai nam nhân này tranh cãi đều là cậu, cho nên biến thành cậu như là đầu sỏ gây tội, nhưng mà thế nào cậu lại có một loại cảm giác bị lợi dụng, giống như cậu mới là cái bia đỡ đạn trong ba người, hai người này thiên lôi câu động địa hỏa mà mặc kệ chuyện của cậu, cậu chỉ là cái cớ thôi a!
(*) Thiên lôi câu động địa hỏa: ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa đôi tình nhân. Một bên là thiên lôi, một bên là địa hỏa, nếu ở gần nhau thì… (theo tangthivien.vn). Ở đây là nói theo góc nhìn người thứ ba bị bơ nên Diệp Tử Linh mới có cảm giác hai anh ấy yêu nhau quá cắn nhau đau như vậy ╮(╯_╰)╭
Trước kia bị Hình Duệ Tư xem như thế thân của người bạn cũ đã chết là đủ xui xẻo rồi, vì sao hiện tại cậu còn phải kiêm luôn công việc bia đỡ đạn chứ? Cậu cũng không thuộc chuyên ngành xui xẻo đâu a!
Nếu như Lancelot và Hình Duệ Tư biết được hiện tại trong đầu Diệp Tử Linh vẽ ra quan hệ giữa bọn họ như thế nào, phỏng chừng sẽ tạm thời bắt tay giảng hòa mà trước hết thu thập Diệp Tử Linh cho ngoan ngoãn nghe lời rồi lại tính tiếp.
May mắn bọn họ cũng không biết, cho nên cuộc tranh cãi vẫn còn tiếp tục.
“Hình đội trưởng chụp cho tôi cái mũ không khỏi quá lớn đi, Tử Linh em ấy ngày hôm qua nếu đã đáp ứng để cho chị Lâm chiếu cố, tự nhiên ở gần một chút thì càng dễ dàng không phải sao?” Khi Lancelot nói những lời này lại có thâm ý khác mà liếc nhìn Diệp Tử Linh thêm một cái, khiến cho cậu có một loại cảm giác bí mật hoàn toàn bị nhìn thấu.
Lancelot người này, không phải thật sự biết thân phận của cậu chứ? Không được, đợi lát nữa cậu mà tìm được một cơ hội phải lén hỏi Lâm Lâm một chút, cô ta không biết chừng đã để lộ thân phận của cậu ra rồi đi.
“Hiện tại mọi người người đều ở cùng trong một đội, phân đến chỗ gần hơn ở nơi nào?” Hình Duệ Tư cũng sẽ không bị mấy lời ba xạo này của Lancelot đả đảo, hắn nếu đã có thể làm cho quân sư Vu Nhất Hàn tuyệt đối trung thành và tận tâm với hắn, mấy cái tiểu xảo này của Lancelot hắn còn không để vào mắt.
“Phải không?” Lancelot đột nhiên tung một khối thủy tinh lam sắc ra ngoài, khối thủy tinh lam sắc này thế nhưng không rơi trên mặt đất mà lơ lửng trong không trung tỏa ra ánh sáng xanh lam nhu hòa, đồng thời thanh âm của Vu Nhất Hàn và Hình Duệ Tư truyền ra từ trong khối thủy tinh, đúng là cuộc nói chuyện đêm qua giữa bọn họ, bao gồm cả mối nghi ngờ của Vu Nhất Hàn với Diệp Tử Linh.
Vu Nhất Hàn nhất thời thay đổi sắc mặt, hắn là dị năng giả tinh thần nên đương nhiên biết loại thủ đoạn thăm dò tình báo này, có điều hắn thật sự không ngờ Lancelot thế nhưng dưới tình huống tinh thần khô kiệt vẫn có thể nghe lén bọn họ nói chuyện, lại còn ghi âm lại, khó trách sắc mặt của hắn hôm nay lại tái nhợt như thế, cạn kiệt tinh thần lực sẽ mang lại thương tổn phi thường lớn, chuẩn bị không tốt còn sẽ lưu lại di chứng.
Lancelot quả nhiên khi đến có chuẩn bị!
Kỳ thật bắt đầu từ lúc Lâm Lâm tìm đến Hình Duệ Tư hôm nay thì Vu Nhất Hàn đã vui như mở cờ trong bụng, hy vọng Diệp Tử Linh có thể bị đá đi, chỉ cần Diệp Tử Linh không còn là một thành viên trong đội của bọn hắn nữa, hắn liền có biện pháp bào chữa với toàn đội trong tương lai, nhưng mà cũng không phải bằng phương thức hiện tại như thế này!
Trong lúc nhất thời, Vu Nhất Hàn gặp phải đủ loại tầm mắt không tốt, sau khi Diệp Tử Linh ra sức giết chết kiến chúa ngày hôm qua, việc hắn nghi ngờ như vậy bị vạch trần khiến người bất lợi ngược lại là hắn.
May mắn đội trưởng bởi vì tư tâm mà phản bác lời hắn nói, không có tạo thành ảnh hưởng không xong, đây là may mắn duy nhất của Vu Nhất Hàn. Hắn làm quân sư thì có thể nói lên đủ loại nghi ngờ, đó là đặc quyền của quân sư, nhưng mà người cấp cao thì lại không thể.
Diệp Tử Linh nghe đoạn đối thoại từ khối thủy tinh, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, bị hoài nghi thành dị năng giả có hai sở trường chung quy vẫn tốt hơn bị hoài nghi là tang thi, cậu tin tưởng dưới sự phối hợp của Lâm Lâm thì hoàn toàn có thể qua mắt được.
Thẳng đến khi nghe được một câu cuối cùng của Hình Duệ Tư, “Tử Linh, ngàn vạn lần đừng khiến ta thất vọng.”, trong lòng cậu đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác quái dị, đừng khiến cho Hình Duệ Tư thất vọng, thất vọng cái gì? Những lời này đặt trong ngữ cảnh như thế này thì thật sự là rất kỳ quái.
“Hình đội trưởng, anh còn cái gì muốn nói không?” Khối thủy tinh sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì hóa thành tro tàn, Lancelot trưng ra cái cười nắm chắc phần thắng, vươn tay với Diệp Tử Linh, “Các người nếu đã không tin Tử Linh thì đừng ràng buộc em ấy bên các người mà đi theo liều mạng cùng. Tử Linh, đến đoàn dong binh của chúng ta, em đã đáp ứng chị Lâm.”
Diệp Tử Linh biết Lancelot đã tính kế đến nước này thì cậu cũng không còn lý do gì ở lại đoàn của Hình Duệ Tư, tiếp tục lưu lại chỉ làm tăng thêm hoài nghi, Lancelot đánh một trận quá đẹp, không cho bất luận kẻ nào một con đường sống sót mà quay lại. Cậu hít sâu một hơi, dợm bước chậm rãi đi về phía Lancelot, mới đi được hai bước, Hình Duệ Tư đột nhiên bắt lấy cánh tay của Diệp Tử Linh, nắm lấy chặt chẽ không buông.
“Tử Linh, đừng đi.” Một tiếng kêu này bao hàm rất nhiều tình cảm phức tạp, ngay cả chính Hình Duệ Tư cũng thật không ngờ, bởi vậy sau khi nói xong liền ngẩn người.
Diệp Tử Linh nhìn chằm chằm vào đôi mắt lam sắc bao hàm nhiều tình cảm phức tạp, một cỗ cảm giác khó có thể nói thành lời tự nhiên sinh ra. Cậu đột nhiên cảm thấy kinh hồn táng đảm, không nói hai lời vùng tay ra khỏi Hình Duệ Tư rồi thối lui đến bên cạnh Lâm Lâm, không nhìn Hình Duệ Tư tiếp nữa, cậu sợ hãi nếu bản thân nhìn thêm một chút nữa thôi thì sẽ phục tùng mệnh lệnh của Hình Duệ Tư mà lưu lại.
Thế nào lại như vậy? Cậu sao lại cảm thấy ánh mắt hiện tại của Hình Duệ Tư rất quen thuộc? Rõ ràng trong cảnh mộng cậu chứng kiến cặp mắt lam sắc kia vẫn luôn phi thường ôn nhu cũng phi thường thâm tình, chưa từng lộ ra thần sắc phức tạp như vậy, nhưng mà cậu lại cảm thấy quen thuộc giống như đã từng gặp qua ngàn vạn lần, vẻ phức tạp trong đôi mắt kia khiến cho cậu lo lắng.
Hình Duệ Tư sửng sốt như vậy khoảng hai ba giây, cũng bỏ lỡ cơ hội tốt nhất kéo Diệp Tử Linh về. Hắn rất nhanh tỉnh táo lại, một lần nữa biến trở về hình tượng đội trưởng có thể không chế được hết thảy, dùng thái độ tỉnh táo nhất mà bắt đầu xử lý chuyện này: “Tử Linh, tôi hy vọng cậu có thể hiểu được lập trường của chúng ta, đoàn đội sau khi trải qua thành Hắc Thạch sụp đổ nên phi thường yếu ớt, căn bản vượt qua không nổi nhiều khó khăn, dưới tình huống thân phận của cậu có khả năng uy hiếp đến sinh tồn của toàn đội, Nhất Hàn mới có thể đưa ra nghi ngờ như vậy.”
“Tôi có thể hiểu được, cho nên tôi quyết định nhận lời đề nghị của chị Lâm.” Diệp Tử Linh cũng hít sâu hai cái hồi phục quyết tâm, lúc này mới dám một lần nữa ngẩng cao đầu nhìn Hình Duệ Tư. Hình Duệ Tư trở nên lãnh tĩnh khiến cho loại cảm giác lo lắng này của cậu biến mất không còn tăm hơi, cũng khiến cho cậu thở nhẹ ra một hơi, “Đạo bất đồng bất tương vi mưu, chị Lâm nguyên ý thu nhận tôi, tôi thực vinh hạnh.”
(*) Câu này có xuất xứ trong Luận Ngữ, chương Vệ linh Công, nguyên văn như sau子曰:‘道不同,不相为谋’ (Tử viết: Đạo bất đồng bất tương vi mưu)
Câu này có một số cách hiểu như sau:
1. Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được. Nghĩa này giống câu: chim sẻ sao biết được chí chim hồng.
2. Tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được. Nghĩa này thường gặp các tư tưởng tôn giáo khác nhau luôn chê bai đả kích lẫn nhau.
3. Nghề nghiệp khác nhau không thể đàm đạo cùng nhau được. VD: bác nông dân thì chỉ biết nói chuyện về lúa ngô khoai sắn, anh thợ sửa xe thì chỉ biết nói chuyện về bu-gi bu-lông ốc vít, 2 người ngồi với nhau không có tiếng nói chung, không thể đàm đạo được.
~> Ở đây Tử Linh dùng theo nghĩa 1
Câu nói của Diệp Tử Linh khiến việc cậu chuyển đội triệt để biến thành hiện thực, người trong đoàn dong binh đối với việc này đều tỏ vẻ hoan nghênh, nếu đội trưởng và quân sư của bọn họ đều không có nghi ngờ gì đối với thân phận Diệp Tử Linh, nhất là dưới tình huống vấn đề này đã được vạch trần, bọn họ thật sự còn gì phải lo lắng đây? Tin tưởng đội trưởng và quân sư là được.
Áp suất thấp bên Hình Duệ Tư từ lúc bắt đầu đã luôn tồn tại, Diệp Tử Linh rời đi khiến tâm trạng của vài người trong đội ngũ có quan hệ không tồi với Diệp Tử Linh có chút suy sụp, Hình Duệ Tư lại càng luôn phóng ra lãnh khí, tạm thời không có người nào dám tiếp cận.