Tang Thi Ngụy Trang Chỉ Nam

Chương 57

Edit: Chrysanthemum

Vì thế, Lancelot vốn muốn vui vẻ hẹn hò hai người với Diệp Tử Linh cuối cùng lại mở rộng đội ngũ thành sáu người cùng đi, ngoại trừ Diệp Tình còn có Abrosius lại đây giúp vui, Hình Duệ Tư và Vu Nhất Hàn không biết nghe tin tức từ nơi nào mà kiên quyết chen vào một chân. Về phần Thẩm Duật, hiện tại đi ngủ đối với hắn còn thú vị hơn bất kỳ hoạt động nào khác, đương nhiên là tiếp tục nằm trên giường trong khách sạn mà tiếp tục nghỉ ngơi.

Lancelot cũng không biểu hiện ra điệu bộ cự tuyệt với sự xuất hiện của hai người Hình Duệ Tư và Vu Nhất Hàn, chỉ hứng thú nhìn thoáng qua Hình Duệ Tư rồi vẫn đồng ý để hai người gia nhập.

Diệp Tử Linh nhìn một đám người kia, nhất là Hình Duệ Tư và Vu Nhất Hàn xuất hiện, đột nhiên cảm thấy đầu có chút đau. Tiểu Tình muốn đi theo cậu còn chưa tính, có thể mở mang tầm mắt, nhưng mà Hình Duệ Tư và Vu Nhất Hàn cùng đi là làm cái quái gì, cậu thực sợ hãi không cẩn thận lại bị cuốn vào mấy cuộc tranh cãi của Hình Duệ Tư và Lancelot, tư vị cậu làm nhân bánh bị kẹp ở giữa cũng không dễ chịu.

Nhưng mà đến cũng đến rồi, cậu cũng không thể nào để người ta mất mặt mà bảo bọn họ rời đi được, chỉ có thể kinh hồn tang đảm mà sóng bước đi cùng em trai đáng yêu của mình, tận lực xem nhẹ vài đạo tầm mắt tràn ngập hứng thú phía sau lưng.

“Nhị ca, vì sao chợ đêm phải mở vào buổi tối?” Diệp Tình liếc liếc mắt nhìn Hình Duệ Tư ở phía tay trái có hơi mất tự nhiên, bày ra một cái tươi cười tỏa nắng trên gương mặt em bé, ôm cánh tay Diệp Tử Linh hỏi.

Xem ra thành quả cũng không tệ lắm, khí đen còn dư lại thế nhưng vẫn có thể cho núi băng cặn bã này vài vết thương nhỏ, lần sau đi chỉnh người cũng lấy phân lượng khí đen nhiêu đó chắc là đủ rồi, đáng tiếc không thể mạo hiểm truyền cho nam nhân hồ ly kia một chút, thật sự là rất đáng tiếc a!

Không biết là do đi ngược với trước đây chỉ có thể bảo trì vẻ mặt không đổi sắc, hiện tại biểu tình trên mặt Diệp Tình rất nhiều, chẳng qua có phải thật sự biểu thị tâm tư tình cảm của hắn hay không thì cũng chỉ có bản thân hắn biết.

“Sau tận thế thì độ nguy hiểm ở bên ngoài vào buổi tối còn gấp hai ban ngày, mọi người vào ban ngày đều phải bận rộn mưu sinh, căn bản không rảnh để đi chợ, nếu như chợ đêm mở vào ban ngày thì sẽ không làm ăn được nhiều.” Lancelot trực tiếp thay Diệp Tử Linh trả lời câu hỏi của Diệp TÌnh, “Mua đồ ở chợ đêm nhất định cần phải có mắt nhìn, đồ tốt hay xấu, tất cả đều dựa vào phán đoán của mình, ngoại lệ duy nhất chính là buổi đấu giá ngầm trong chợ đêm, bên trong sẽ xuất hiện nhiều loại tinh phẩm hiếm thấy. Vận khí của chúng ta không tồi, chợ đêm hôm nay vừa vặn tổ chức buổi đấu giá ngầm, nói không chừng sẽ đào được thứ gì tốt.”

Diệp Tử Linh cũng là lần đầu tiên nghe nói đến tình hình buổi đấu giá ngầm nhưng cậu phi thường hoàn hảo mà khống chế được vẻ  mặt của mình, mặc kệ Vu Nhất Hàn nghi ngờ mình đến cỡ nào, cậu không tất yếu phải để lại đầu mối tại loại phương diện chi tiết có thể khống chế được này.

“Tiểu Tình, đợi lát nữa muốn mua cái gì thì cứ việc nói, nhị ca trả tiền.” Diệp Tử Linh phi thường tự nhiên mà sờ sờ đầu Diệp Tình, cũng không thèm nhìn tới mấy người phía sau.

Vị trí của chợ đêm là ở phía dưới lòng thành phố, buổi đấu giá ngầm còn ở phía của chợ đêm, cửa vào nằm ở trung tâm của toàn bộ chợ, có hai tên dị năng giả thực lực cao cường đứng canh giữ ở lối vào, chỉ có người tài nhận được lời mời mới có thể đi vào, nếu muốn xông vào thì hậu quả chỉ có thể là bị giết không thương tiếc.

Cũng không biết Lancelot làm như thế nào mà nội trong một thời gian ngắn đã lấy được thư mời, Lancelot đưa thư mời cho thủ vệ ở cửa vào kiểm tra qua, cực kỳ dễ dàng mà dẫn mọi người bước vào thông đạo dẫn đến buổi đấu giá ngầm.

Lúc đám người Diệp Tử Linh đến buổi đấu giá thì còn cách thời gian bắt đầu mười phút, trong đại sảnh không lớn lắm đã ngồi đầy người, ước chừng có khoảng ba mươi người tới, thư mời Lancelot đem tới không phải là chỗ ngồi giống như bên ngoài mà là ghế lô phía sau, bằng không hắn cũng đã không đồng ý đưa nhiều người như vậy cùng đi vào.

Ghế lô không lớn nhưng sáu người vẫn ngồi dư dả, bên trái Diệp Tử Linh là Diệp Tình còn bên phải là Abrosius, cậu là đang hạ quyết tâm cách xa hai tên nam nhân mắt lam để tránh ngồi ở bên cạnh ai đều bị cho là thiên vị rồi không cẩn thận dẫn đến một hồi tranh cãi. Về phần Vu Nhất Hàn, đối mặt với một dị năng giả hệ tinh thần vẫn luôn cần mẫn muốn biết rõ ràng chi tiết về cậu, cậu tuyệt đối là hy vọng cách càng xa càng tốt.

Hiện tại Abrosius đi đến chỗ nào cũng đều ôm Tiểu Bạch sợ hắn gần chết, Tiểu Bạch vẫn cực  kỳ sợ hãi như trước, đối mặt với trêu đùa của Abrosius thì động một chút cũng không dám, rúc mình thành một cục lông nhỏ.

Buổi đấu giá rất nhanh là bắt đầu, vật phẩm được đưa ra đầu tiên khiến cho Diệp Tử Linh cảm thấy kinh ngạc, một bả đao không biết dùng chất liệu gì tạo ra, thân đao ẩn chứa sức mạnh không nhỏ, hẳn phải là đao được làm bởi dị năng giả chuyên chế tạo vũ khí.

Buổi đấu giá ngầm này, quả nhiên có chút thú vị.

Diệp Tử Linh nhìn vật phẩm đầu tiên đem lên bán đấu giá đã có hai tên dị năng giả tranh giành sống mái với nhau, cực kỳ quyết tâm có được cái bả đao này, cuối cùng thế nhưng lấy giá một viên tinh hạch dị thú cấp bảy và ba khối tinh hạch dị thú cấp sáu mà được một nam nhân cao gầy trong đó đoạt đi.

Diệp Tử Linh sờ sờ ví tiền của mình, đột nhiên bắt đầu lo lắng, nếu như những vật phẩm được bán lúc sau đều thành giao với cái giá này, Tiểu Tình nhìn trúng cái gì thì cậu rất có thể sẽ không trả nổi, cái mặt mũi này cũng có thể ném đi luôn. Tuy rằng ở bên ngoài đã săn giết không ít dị thú thế nhưng phần lớn tinh hạch đều là cấp bốn và cấp năm, rất ít cấp sáu hay cấp bảy. Dù cho là kiến triều lúc đó thiếu chút nữa khiến cho cả đoàn bọn họ bị diệt thì thực lực hết mức cũng chỉ cấp bảy, lực công kích không bằng phần lớn những dị thú cấp bảy khác, duy nhất đáng khen ngợi chính là lực phòng ngự có thể so với dị thú cấp tám.

May mắn mà một ít vật phẩm được bán đấu giá sau đó không có quý như cây đao ban đầu khiến người ta tranh nhau đến đầu rơi máu chảy, Diệp Tử Linh giúp em trai đáng yêu nhà mình mua một thứ nhìn từ bề ngoài chính là một quả cầu đá màu đen còn khiến cho người ta cảm thấy không tốt lắm, cậu vốn không có ý định mua loại đồ vật quỷ dị này thế nhưng lại đấu không nổi ánh mắt đáng yêu của em trai nhìn mình, đầu óc Diệp Tử Linh nóng lên một cái không nói hai lời lấy giá quy định mà mua đồ vật.

Có điều cậu vẫn có chút không yên lòng mà hỏi thêm một câu: “Tiểu Tình, em có biết đây là thứ gì không?”

“Biết.” Diệp Tình cực kỳ khoái trá mà gật đầu, “Một món đồ chơi nhỏ cho trò đùa quái đản, nhị ca tốt nhất vẫn là đừng nên nếm thử.”

Diệp Tử Linh không tiếp tục hỏi thăm nữa, cậu tuy rằng không biết vì sao Tiểu Tình lại muốn che giấu thân phận dị năng giả, nhưng đây nếu đã là quyết định của Tiểu Tình thì cậu sẽ không vạch trần trước mặt người ngoài, thậm chí còn muốn tìm biện pháp giúp hắn che giấu, quả cầu đá này mang lại cảm giác cực kỳ tương tự với tầng khí đen trên ngón tay Tiểu Tình ngày đó, đây hẳn là thứ hữu dụng cho Tiểu Tình.

Sau đó Hình Duệ Tư lại lần lượt chụp được hai thứ được bán đấu giá, có điều đây không phải là hắn mua cho mình mà là mua cho người trong đội ngũ, những người khác nhất là Lancelot lại chưa ra tay.

Thẳng đến khi… Trên đài bán đấu giá được dọn dẹp, một người bán cao gầy đi lên, hai tên dị năng giả nâng lên một vật thể hình vuông được che vải bố.

“Méo!” Tiểu Bạch đột nhiên hét thảm một tiếng, hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của mọi người trong ghế lô, cũng là do Abrosius không biết vì sao mà hung hăng nhéo Tiểu Bạch một phen, đau đến nỗi nó phải kêu to. Abrosius lộ ra sắc mặt có chút khó coi mà nhìn chằm chằm cái vật thể hình vuông còn chưa lộ ra chân diện mục, đáy mắt ẩn ẩn hiện lên một tia sát khí.

Ngay lúc lực chú ý của mọi người đều bị dời hết đi, tấm vải đỏ trên vật thể hình vuông bị người ta dùng sức kéo xuống, sau đó là các loại âm thanh kinh ngạc hút khi liên tiếp vang lên, lực chú ý của mọi người một lần nữa bị dời trở về đài đấu giá.

Vật thể hình vuông rõ ràng là một cái ***g sắt, bên trong giam giữ một thiếu niên có một đôi tai hồ ly và cái đuôi bông xù nhìn qua phi thường yêu mị, toàn thân hắn ngoại trừ một tấm vải bố quay quanh hông thì cơ hồ hoàn toàn trần trụi, đôi mắt màu xanh biếc khiếp đảm mà nhìn về phía những ánh mắt tham lam bên ngoài ***g sắc, liều mạng cố gắng lui vào trong góc ***g sắt giống như làm vậy là có thể an toàn thêm một chút.

“Xin giới thiệu với các vị quan khách, đây là sản phẩm mới nhất của “Nghê Hà” – hồ nhân, nô lệ cao cấp được sinh ra bởi kết hợp gen từ con người và dị thú!” Người chủ trì mang vẻ mặt kích động mà giới thiệu sản phẩm bán đấu giá mới nhất, “Tổng cộng thành phẩm chỉ có ba con, buổi đấu giá của chúng ta may mắn có được một con, nói như vậy là quý vị đã đủ hiểu trình độ trân quý của hồ nhân rồi, giá khởi điểm một viên tinh hạch cấp bảy!!”

Diệp Tử Linh cau mày nhìn xuống phía dưới đã bắt đầu có chút không khống chế được, đáy mắt tràn ngập cảm xúc chán ghét. Loài người rõ ràng cũng đã bị tang thi và đầu não áp bách đến mức ngay cả không gian sinh tồn đều chỉ còn lại không đến một phần ba, máy móc khoa học kỹ thuật điện tử hoàn toàn bị hủy, vì sao còn có người nhằm loại mục đích ghê tởm này mà chế tạo ra cái thứ quỷ người không ra người, thú không ra thú, lại còn có nhiều người chạy theo như vịt!!

Thật sự quá ghê tởm, kẻ chế tạo tạo ra cái thứ quỷ này lẫn kẻ muốn mua về làm những hành động ghê tởm gì đó, toàn bộ đều đáng chết!!

“Abra, kiềm chế bản thân lại!” Dù cho biết lúc này có Vu Nhất Hàn ở bên cạnh thì hắn sử dụng kết nối tinh thần sẽ bị phát hiện, Lancelot vẫn đưa thanh âm của mình vào trong đầu Abrosius.

Nếu thật làm cho người này đứng ra gây chuyện thì hậu quả sẽ khó có thể lường được.

Quả nhiên, Vu Nhất Hàn quay đầu lại mà nhìn chằm chằm Lancelot, thậm chí không chút do dự mà thử muốn đột phá phòng tuyến của Lancelot để điều tra ra hắn đang sử dụng kết nối tinh thần với ai. Chỉ tiếc năng lực của hắn không bằng Lancelot, lúc này Lancelot cũng sẽ không thủ hạ lưu tình, trực tiếp bắn phản lại tinh thần lực mà Vu Nhất Hàn xâm lấn tới, sắc mặt Vu Nhất Hàn nhất thời trắng nhợt, cũng không dám tiếp tục thăm dò nữa, với hắn mà nói, tuy rằng mục đích cuối cùng không đạt tới được nhưng nếu chỉ thăm dò thì như vậy là đã đủ rồi.

“Cả đám người này quả thật đáng chết, bọn họ sao có thể làm ra chuyện tình mất hết tính người như vậy?!!” Abrosius hiển nhiên cũng không muốn nghe lời Lancelot mà nhẫn nhịn xuống.

“Đừng quên mục đích ngươi lại xuất hiện ở nơi này, đừng gây rối thêm.” Trong thanh âm của Lancelot mang theo một tia cảnh cáo, “Dù cho muốn cứu người thì cũng không phải hiện tại.”

“Lúc nào được?”

“Sau khi buổi đấu giá chấm dứt.” Lancelot biết Abra khẳng định sẽ không bỏ qua như vậy, hắn nếu như đã vì thế này mà lộ ra sơ hở, vậy thì lợi dụng cái sơ hở này mà phản lại một quân cũng tốt.

Lancelot mỉm cười mà nhìn thoáng qua Vu Nhất Hàn vì tinh thần lực bị phản phệ mà sắc mặt trắng bệch, sau đó dời lực chú ý về trên người Diệp Tử Linh, nhìn thấy trên mặt cậu lộ ra vẻ chán ghét rõ ràng, ý cười trở nên càng sâu.
Bình Luận (0)
Comment