“Tiểu tử ngươi lại chạy tới trộm rượu rồi?!”
“Ai nha! Ai nha! Đau quá à, Liên di.”
Thanh âm ồn ào cãi nhau làm Lăng Thanh từ trong giấc mộng giật mình tỉnh dậy, mang theo đau đầu sau khi say rượu, Lăng Thanh đầu tiên là hoảng hốt mình đang ở nơi nào.
Mặt trời rất cao, chiếu đến mức hắn có chút không mở ra được mắt, tiếp đó ý thức dần dần rõ ràng, cuối cùng nhớ tới tối hôm qua hai người sau đấy ngồi dưới đền thờ tiếp tục uống, sức rượu tăng lên, lại đêm khuya sương nặng, liền lần lượt trò chuyện câu được câu không cùng một chỗ, cuối cùng thiếp đi lúc nào cũng không biết.
Lăng Thanh có chút khẩn trương đi sờ mặt nạ trên mặt, may mắn, vẫn còn… Sau đó ngẩng đầu, liền thấy một hình ảnh khiến người ta trợn mắt há hốc mồm.
Nữ tử dư âm thướt tha tầm trung niên, trong tay cầm một cái chổi, một tay nhéo lỗ tai Yên Vân Liệt, vừa mắng vừa đánh.
Đường đường Yên đại giáo chủ mặc dù ôm đầu lại phơi toàn bộ lưng ra ngoài, mặc cho cái chổi kia từng cái rơi trên lưng, còn khom lưng, dường như sợ vóc người của mình quá lớn, đối phương nhéo không được hắn tựa như cố ý hạ thấp thân thể xuống, trong miệng mặc dù kêu ai ái, thế nhưng bằng một thân công lực sâu không lường được kia của hắn, chung quy sẽ không ngay cả một nữ lưu yếu ớt như thế cũng tránh không thoát chứ…
Lăng Thanh nghiêng đầu xuống, xem không hiểu tình hình trước mắt, Yên Vân Liệt lại giống như tìm được cứu tinh.
“Tần công tử, cứu mạng…”
Chưa kêu xong, vừa kêu một tiếng nữ tử kia đánh càng ác, “Ngươi giỏi lắm, lại lừa gạt hài tử nhà ai? Đã nói ngươi cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt không đứng đắn, người ta tốt lành mỗi một người đều bị ngươi phá hỏng, ta ngày hôm nay thay phần người nhà những hài tử ấy đánh cả thảy! Ai cho ngươi trộm rượu! Ai cho ngươi lại lừa người!”
“A! Đau… Con không trộm! Con không trộm! Ai nha! Tần công tử!”
Không biết đây có coi là xướng một bài không, Lăng Thanh vẫn là đi lên phía trước, cầm cổ tay nữ tử kia, cái chổi dừng giữa không trung, “Vị đại tỷ này, tiền rượu bao nhiêu, ta trả người, ta không biết rượu kia là trộm tới, ở chỗ này nhận lỗi với người.”
Nữ tử kia nhìn về phía hắn, Yên Vân Liệt cũng nhìn về phía hắn, Lăng Thanh bị nhìn đến phát lạnh.
Không nghĩ nữ tử kia quăng chổi đi nắm chặt tay của hắn, đánh giá Lăng Thanh từ trên xuống dưới một vòng, trên mặt treo biểu tình nhíu mi vui vẻ, nét mặt tươi cười như hoa, “Chậc chậc chậc, hài tử hiểu chuyện biết bao…” Nói xong xoay người lại đạp Yên Vân Liệt một cước, “Ngươi còn nói lừa người ta vào tay cái gì? Đừng nói với ta là người ta không muốn đi theo ngươi.”
Yên Vân Liệt tránh thoát một cước kia của bà, lủi mấy bước ra, “Tần công tử, ngươi nói với Liên di, chúng ta không phải… không phải…”
Lăng Thanh ban đầu vẫn là tâm tính xem náo nhiệt, không nghĩ lập tức bị kéo vào, còn bị hiểu lầm thành cái loại quan hệ đó với Yên Vân Liệt, muốn giải thích lại không biết nên nói từ chỗ nào mới phải, giật giật môi, nửa ngày mới thốt ra mấy chữ, “Tần mỗ chỉ là bị Yên giáo chủ dùng độc châm ám thương, lần này cùng với Yên giáo chủ…”
Lời còn chưa dứt, liền thấy nữ tử được Yên Vân Liệt gọi là Liên di kia, đã nhặt cái chổi trên mặt đất lên đuổi theo đánh Yên Vân Liệt, “Giỏi lắm, bây giờ bản lĩnh lớn, biết dùng độc châm đả thương người rồi!” Vừa đuổi theo vừa vung cái chổi.
“Không phải a, là bọn họ đả thương người trước! Con cũng thiếu chút nữa mất mạng trong tay bọn họ!” Yên Vân Liệt trốn quanh cột đá phía dưới đền thờ, vừa trốn vừa giải thích.
“Ngươi còn nguỵ biện? Người ta hài tử nhu thuận như thế muốn đả thương ngươi làm cái gì? Còn không phải là ngươi làm chuyện gì có lỗi với người ta?”
“Con… Cái đó…”
Lăng Thanh nhìn bọn họ một đuổi một chạy, hiển nhiên lại không có chuyện gì của mình, chỉ là Yên Vân Liệt vốn là hướng về phía mình cầu cứu, nhưng mình hình như chưa nói đến trọng điểm, trái lại làm cho Yên đại giáo chủ luôn luôn tự cao tiêu sái lỗi lạc càng thêm chật vật.
Vừa nghĩ lại, mình kỳ thực nói cũng đều là nói thực a, hơn nữa hài tử chưa lớn đích xác cần người dạy dỗ thật tốt một phen, thế là Lăng Thanh rất đương nhiên kéo người vào hoàn cảnh bất nghĩa, dứt bỏ áy náy ôm cánh tay đứng ở một bên, khoan thai xem kịch vui.
“Tần công tử, chúng ta tốt xấu quen biết một hồi, ngươi cư nhiên thấy chết không cứu…” Mắt Yên đại giáo chủ tím một bên, sườn bên kia gương mặt đã sưng lên một vết cán chổi, khuôn mặt đã rất tức cười còn dùng biểu tình cực kỳ oán niệm nhìn Lăng Thanh.
Lăng Thanh rất muốn cười, nhưng lại không thể không đình chỉ, không khỏi may mắn mặt nạ trên mặt che đi không ít biểu tình, “Tần mỗ thấy Yên giáo chủ chơi đùa rất chi là vui vẻ, không tiện ra tay quấy rối.”
“Hừ!” Yên đại giáo chủ gác đầu qua một bên, lỗ mũi trút khí hừ lạnh một tiếng, vóc dáng lớn như thế, lại hoàn toàn là hành động của một hài tử đang giận lẫy, “Ngươi rõ ràng chính là vui sướng khi người gặp họa… Rõ ràng rượu kia ngươi cũng uống, dựa vào cái gì chỉ có bản tọa một mình chịu đòn?”
Lăng Thanh nghĩ, nếu như lại thêm một câu “Ngươi đáng ghét như thế, ta sau này không thèm tốt với ngươi nữa!”, như vậy quả thực mười phần mười giống khi tiểu hài tử cãi nhau ầm ĩ đến trở mặt, Lăng Thanh gục đầu xuống, muốn cười lại không thể cười như thế này thực sự rất khổ sở.
“Chân giò kho tới.” Liên di bưng một mâm chân giò đang bốc khói nóng tiến vào, lúc này trên bàn đã để đầy ắp thức ăn.
Yên Vân Liệt dễ nhận thấy rất cao hứng, giơ chiếc đũa lên đang muốn cắm xuống dưới, “bốp” một tiếng bị một chiếc đũa của Liên di đập vào trên mu bàn tay.
“Ai cho ngươi ăn? Đây là Liên di làm thết đãi tiểu Tần.” Nói xong gắp một miếng lên bát Lăng Thanh “Đã uống rượu của Liên di cũng nếm thử món ăn của Liên di, cam đoan con sau này đi tới chỗ nào cũng muốn quay về chỗ Liên di.”
Yên đại giáo chủ xoa mu bàn tay trông mong nhìn Liên di, chỉ sợ sau một khắc sẽ nước mắt lưng tròng.
Liên di hoàn toàn bỏ qua bộ dáng kia của hắn, vẫn là gắp một miếng vào bát hắn, “Ăn xong rửa sạch bát!” Phân phó như phân phó gã sai vặt, lại nghĩ tới cái gì, “Còn có, thu dọn bên trong hầm, cỏ ở cửa cũng mọc dài quá rồi…”
Liền thấy Yên đại giáo chủ ban đầu còn vui vẻ cầm chân giò lợn gặm, Liên di nói một câu hắn hướng đầu vào trong chén hai phân, nói thêm câu nữa lại sát hai phân, cuối cùng cơ hồ cả khuôn mặt đều vào trong bát.
Cơm nước xong, Yên Vân Liệt thực sự bê bát đi rửa.
Lăng Thanh cảm thấy ăn chực cơm áy náy, liền định đi giúp y. Mặc dù hắn một thiếu trang chủ ở nhà có hạ nhân hầu hạ, ra cửa có Đông Ly Mộ Vân chiếu cố, mười ngón không dính nước mùa xuân (1), bất quá rửa mấy cái bát hẳn không phải là việc khó.
Đi vào phòng bếp, liền thấy Yên Vân Liệt bận rộn bên chậu nước. Ánh sáng mặt trời chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của hắn, mày kiếm hơi nhíu, khóe miệng khẽ mím, nghiêm túc trầm liễm, hoàn toàn đã không còn vẻ con nít lúc trước.
Nghe được tiếng bước chân, Yên Vân Liệt ngẩng đầu, thấy là hắn, khóe miệng nhếch lên, cười nhẹ với hắn, “Tìm bản tọa có việc? Ngươi trước tiên đợi ở đó một lát, bản tọa lập tức xong ngay.”
Lăng Thanh vén tay áo lên đi qua, Yên Vân Liệt nhìn không lên tiếng, thế nhưng Lăng Thanh mới chưa cọ được hai cái, bát trong tay đã bị Yên Vân Liệt đoạt lại, hiển nhiên chịu không nổi vụng về của hắn “Trước đây chưa từng làm đi, vẫn là đừng làm loạn thêm.”
Lăng Thanh mặc dù không cam lòng, cũng không có biện pháp, lau khô tay đứng một bên, nhìn động tác Yên Vân Liệt nhanh nhẹn cọ một cái lại một cái, một phòng yên lặng mà tĩnh mịch, chỉ có tiếng nước khẽ lay động. Động tác trên tay Yên Vân Liệt ngừng lại, “Ngươi nhất định hiếu kỳ người kia là ai?”
Lăng Thanh gật đầu, nhưng nói, “Yên giáo chủ không tiện nói cũng không sao.”
Yên Vân Liệt tiếp tục rửa bát, thanh âm trầm thấp chậm rãi nói, “Liên di là bà vú của bản tọa, lúc còn trẻ là thị nữ của mẫu thân bản tọa, cảm tình của hai người rất tốt, vẫn coi nhau như tỷ muội.
“Sau khi mẫu thân của bản tọa qua đời chính là Liên di một mực chiếu cố bản tọa, tới khi bản tọa không cần chiếu cố nữa, niên kỷ của Liên di cũng lớn, giáo chủ tiền nhiệm, cũng chính là phụ thân của bản tọa đưa bà ra khỏi Thiên Tuyệt sơn, tìm một nhà tốt cho bà.
“Liên di trước đây qua rất tốt, có tướng công thương yêu bà, còn có một nữ nhi…”
Yên Vân Liệt trầm ngâm một hồi, mới tiếp tục nói: “Nữ nhi của Liên di rất đẹp, năm ấy đang độ bích ngọc niên hoa (2), lại bị một một công tử nhà có tiền trên trấn lừa được thân thể, công tử kia chết sống không chịu thừa nhận, không muốn cho một danh phận, cô nương gia trọng nhất danh tiết, cảm thấy mình không mặt mũi gặp người khác, xấu hổ giận dữ đan xen, vào một buổi tối gió táp mưa sa, thừa dịp người nhà không để ý… nhảy sông tự sát.
“Tướng công của Liên di kiện gia đình kia lên công đường đòi một lời giải thích cho nữ nhi của hắn, kết quả lại bị vu là lừa gạt, một trận hèo đánh thành nửa tàn phế, không chịu được qua mùa đông cũng đi…”
Lăng Thanh không lên tiếng, người trong giang hồ, ân oán phân minh, thế nhưng bình dân bách tính như thế, nghiệp quan cấu kết, ức hiếp dân thường, nhất là sau khi Hoắc Hiền được thế bành trướng thế lực, hoàng đế liên tục mấy tháng không lên triều, văn võ trong triều tất cả đều nịnh hót lấy lòng Hoắc Hiền, triều cương loạn hoàn toàn.
Chuyện của Liên di hắn sau nghe xong cũng rất khiếp sợ, nhưng nghĩ Yên Vân Liệt nhất định đã làm rất nhiều rồi, hiện tại cũng hiểu được, đủ loại lúc trước của Yên Vân Liệt thật ra là đang pha trò cho Liên di vui vẻ, nghe khẩu khí của Liên di, Yên Vân Liệt cũng không phải mười năm nửa năm mới xuất hiện một lần, lại âm thầm thán phục trong lòng, khó cho hắn thân đứng đầu một giáo sự vụ bộn bề, lại có thể thường thường nhớ tới bà vú của mình.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền đến một trận tiếng huyên náo, Yên Vân Liệt ra hiệu đi ra xem.
Hai người đi ra sân, liền thấy một người bộ dáng sư gia trong tay cầm sổ sách, phía sau thì là mấy người nha dịch.
“Hoắc Hiền tôn tử kia quanh năm suốt tháng muốn mấy lần sinh nhật? Lại nói hắn cũng không phải là nhi tử của lão nương, sinh nhật của hắn liên quan quái gì đến lão nương?”
Sư gia liếm liếm bút trong tay, nhìn sổ ghi chép trong tay nói nói: “Hoắc đại nhân tiến cung nhiều năm, cho tới nay cẩn trọng hầu hạ đế vương cùng hậu cung, sinh nhật là lúc dân chúng các nơi chuẩn bị lễ chúc mừng thực sự là lẽ thường.”
Liên di tay xoa thắt lưng đứng đằng trước đám người kia, nhổ xuống đất một ngụm, “Phi! Chờ khi vương bát cao tử (3) kia đưa ma, lão nương ngược lại có thể tống hắn một đống tiền vàng.”
“Lớn mật!” Sư gia the thé giọng nói quát lên: “Ngày hôm nay ngươi giao cũng phải giao, không giao cũng phải giao, đưa không ra tiền bạc thì lấy thứ gì đáng giá ra thay!”
Nói xong, nha dịch phía sau liền muốn xông vào trong nhà.
“Ai dám?!” Yên Vân Liệt khẽ kêu một tiếng, một người sải bước tiến lên bảo vệ Liên di sau người, rung ống tay áo, thoáng chốc đất đá bay mù trời.
“Ngươi là người nào! Dám can đảm cản trở quan phủ làm việc, có biết bị tội gì?”
Lăng Thanh còn đang thương tiếc vì quá khứ của Liên di, lại thấy quan phủ ức hiếp người, nhất thời trong cơn giận dữ, vỗ cái bàn bên người, ống trúc đựng đũa thoáng cái bị chấn động bắn lên, Lăng Thanh giơ tay lên quét một cái, sau một khắc chỉ nghe một mảnh kêu đau thê thảm.
Những người đó mỗi người đều che mắt phải ngồi chồm hổm trên mặt đất, lộ ra bên ngoài ngón tay chính là hơn nửa đoạn đũa, chiếc đũa còn lại đâm vào cây cối và hàng rào phía sau bọn họ, ngay ngắn đều hơn phân nửa không có cắm vào.
“Còn không mau cút đi? Hay là ngay cả một con mắt chó khác cũng không muốn nữa!” Yên Vân Liệt trách mắng, thanh âm nghe tới hung tàn lạnh lùng.
Những người đó vội vàng bò dậy từ trên mặt đất, đỡ nhau lui ra ngoài.
Liên di thấy thở một hơi, đương nhiên không bỏ qua cơ hội đánh rắn giập đầu, còn đuổi ra mắng, “Liên di của ngươi chuẩn bị tốt vàng mã chờ ngày giỗ của vương bát cao tử kia.”
Lăng Thanh không lên tiếng, chỉ là yên lặng đi qua nhổ một cây lại một cây đũa trên thân cây và hàng rào xuống.
“Rút nó ra làm gì? Phóng rất đẹp mắt.” Liên di mắng đám người kia xong, xoay người trở về, vừa nói đã kéo Lăng Thanh vào trong nhà, “Không có đũa cùng lắm thì bảo tiểu tử thúi kia chẻ hai đôi, dù sao một thân công phu của hắn không có chỗ dùng.”
Lăng Thanh nhìn về phía Yên Vân Liệt, thấy hắn để tay sau lưng nhìn trời, làm như cái gì cũng không nghe thấy.
Buổi trưa một bàn mỹ vị kia đã làm cho hai người căng ghê gớm, rồi lại bị Liên di mạnh mẽ giữ lại ăn hết điểm tâm mới rời đi, không biết có phải nguyên do giúp giáo huấn đám quan nha kia hay không, Liên di thoạt nhìn thập phần thích Lăng Thanh, trước khi đi không chỉ có tặng một vò rượu nhỏ tự mình ủ, còn dặn dò Lăng Thanh, nếu như Yên Vân Liệt khi dễ hắn, liền tới tìm bà, bà nhất định hung hăng trút giận thay hắn.
Yên Vân ở bên cạnh một bộ biểu tình thất sủng uống giấm chua.
Trên đường về khách ***, Yên Vân Liệt vẫn đánh chủ ý vò rượu này của hắn.
Lăng Thanh vốn không có ý định uống, nhưng nét mặt lại không đáp ứng, khiến cho Yên Vân Liệt xoay tới xoay lui bên cạnh hắn ngay cả câu lấy thân báo đáp cũng nói ra miệng.
Liền nghĩ, người này quả nhiên không đứng đắn, chữ tình trong mắt hắn có lẽ thực sự giống như trò đùa.
“Tần công tử có biết… Liên di vì sao muốn ủ rượu này?” Có phần đột nhiên, từ biểu tình đến thanh âm của Yên Vân Liệt cũng trở nên cực kỳ nghiêm túc.
“Vì kiếm sống?” Rượu này dù cho mang đến tửu lâu của kinh thành, cũng không thua kém chút nào.
Yên Vân Liệt lắc đầu, “Rất nhiều địa phương đều có phong tục như thế, ngày nữ nhi chào đời ủ rượu thật ngon trữ trong hầm, ngày nữ nhi xuất giá mở niêm phong, rượu hơn mười năm khoảnh khắc thổi hương đầy mâm, lại là đại hỉ sự của cả sảnh đường toàn là màu đỏ, đây cũng là ý nghĩa lấy tên nữ nhi hồng.”
Lăng Thanh bông nhiên hiểu ra, “Ý Yên giáo chủ là… ?”
“Liên di vẫn lưu rượu này, bản tọa thỉnh thoảng mang người đến, bất kể nam nữ, bà nhất định là phải đưa một vò… Như vậy, Tần công tử ngươi rượu này còn muốn lưu?”
Trong lòng Lăng Thanh có chút do dự, nhưng nét mặt vẫn là vân đạm phong thanh, “Xem ra rượu này… Tần mỗ là không nên lưu…” Nói xong đưa tay ra, tay nhưng hơi run rẩy.
Hắn vốn cũng không có lý do lưu lại rượu này, thế nhưng sau khi nghe lời nói của Yên Vân Liệt, lại rất muốn lưu lại. Ý nghĩ ấy dọa chính Lăng Thanh, thật giống như… không nỡ quăng quan hệ lẫn nhau đến không còn một mảnh, muốn kéo một chút ràng buộc với người trước mắt, không cần nhiều lắm, chỉ cần một chút như vậy đủ rồi.
Vì sao lại có ý niệm như thế trong đầu?
Lúc Lăng Thanh đang ngẩn ra, một đội nhân mã đi qua bên cạnh người bọn họ, roi ngựa vung đến vù vù xé gió.
Yên Vân Liệt nhanh tay nhanh mắt, trước khi roi ngựa vung đến hắn, kéo hắn về bên cạnh một chút.
Lăng Thanh còn rối rắm vào vò rượu kia, bị Yên Vân Liệt kéo một cái, trong lúc sơ ý, vò rượu từ trong tay trượt xuống.
Đội nhân mã kia chạy như bay mà đi, chỉ bỏ lại một dải bụi bay.
Lăng Thanh ngơ ngác nhìn vò rượu vỡ tan trên mặt đất, trong lòng lại đột nhiên nổi lên một trận dự cảm chẳng lành.
Yên Vân Liệt thấy hắn nhíu mày trầm ngâm, chỉ tưởng hắn là đang tiếc vò rượu kia, liền an ủi nói: “Sau này có cơ hội trở lại uống là được, Liên di thích ngươi như thế, ngươi mở miệng bà chắc chắn đáp ứng.”
Lăng Thanh bỗng dưng giật mình tỉnh giấc, một phen nắm lấy tay áo Yên Vân Liệt, “Chúng ta phải quay lại, những người ban nãy đó… Ta hình như nhìn thấy trên y phục những người vừa rồi có thêu hai con rắn nước.”
Vừa nói câu này, Yên Vân Liệt cũng không khỏi mở to hai mắt. Hai con rắn nước là chứng tỏ Huyết Tích Tử thủ hạ của Hoắc Hiền, bọn họ vừa rồi còn đả thương người của quan phủ, không dám đảm bảo sẽ không…
“Về chỗ Liên di! Mau!” Yên Vân Liệt vừa dứt lời, đã vận khinh công chạy trở về.
Trời bị nhuộm thành màu máu, lửa cháy dữ dội, khói đặc che trời, thôn trang nhỏ lúc đi còn yên bình, giờ đây nghiễm nhiên lọt vào một mảnh biển lửa địa ngục.
Người thục mạng chạy trốn, người lấy thùng nước cứu hỏa, hài tử ngồi dưới đất kêu khóc, đan vào thành một mảnh hỗn loạn cùng tuyệt vọng.
Yên Vân Liệt tùy tay bắt một thôn nhân đến hỏi, mới biết đúng là người của quan phủ mang theo thủ hạ của Hoắc Hiền đến đây rửa thôn, nông hộ không chịu giao nộp vật cống không một nhà may mắn thoát khỏi.
“Liên di!” Lăng Thanh hô một tiếng, đã chạy đi về phía chỗ ở của Liên di.
Huyết Tích Tử là sát thủ Hoắc Hiền nuôi dùng để diệt trừ phe đối lập, mỗi tên giết người không chớp mắt! Mà bất an trong lòng hắn giờ khắc này gần như ép hắn thở không được.
Chạy đến trước nhà Liên di, đột nhiên dừng lại…
Ngọn lửa cuốn khói đặc và mảnh vụn phóng lên cao, gỗ bị thiêu đốt nứt ra kêu đôm đốp kèm theo thanh âm ầm ầm mà sập.
Hắn không biết trong lòng giờ phút này là tình tự như thế nào, thế nhưng khi nhìn đến những người đó nhấc đao rỉ máu đứng ở ngoài nhà, thấy bọn họ mặt không đổi sắc cầm đuốc châm lửa từng cái từng cái ném lên nóc nhà, một chỗ nào đó trong lòng Lăng Thanh sụp đổ.
Dường như vẫn còn có thể ngửi được mùi rượu thổi say trầm thuần, giữa răng môi vẫn còn lưu hương thơm ngào ngạt, bên tai thậm chí còn vọng lại thanh âm giòn tan giàu sức sống cực kỳ dễ nghe.
“Chậc chậc chậc, hài tử hiểu chuyện biết bao…”
“Đã uống rượu của Liên di cũng nếm thử món ăn của Liên di, cam đoan con sau này đi tới chỗ nào cũng muốn quay về chỗ Liên di.”
“Tiểu Yên hài tử kia từ nhỏ đã thiếu tâm nhãn, thấy người nào thích người đó, lại mỗi người đều nói là mình thật lòng thật dạ thích, nếu như một ngày kia… Nhớ kỹ phải về chỗ Liên di, Liên di đều coi các con là người trong nhà…”
Lăng Thanh đứng ở nơi đó, hơi hí mắt, biển lửa dần tắt, hơi nóng xông đến mặt nạ trên mặt hắn phát nhiệt nóng bỏng, dường như sẽ hòa tan, bên tai là tiếng khóc thảm thương kèm hô hoán khàn khàn.
Hắn nắm tay bóp một cái, thấy sư gia trên đầu quấn băng gạc cũng ở giữa những người đó. Hình như nhìn thấy hắn, trên mặt sư gia lộ ra vẻ mặt sợ hãi và kinh hoàng, nói cái gì đó với đám Huyết Tích Tử kia, xoay người liền muốn trốn.
“Không cho phép đi…” Lăng Thanh khẽ lẩm nhẩm một tiếng, tay tạo thành quyền xương ngón tay đánh côm cốp, hơi nóng từng đợt sóng tung ra, tay áo tung bay.
Huyết Tích Tử kia cầm kiếm vây quanh, luôn nghe thủ hạ của Hoắc Hiền tập hợp cao thủ, nhưng mỗi người đều là sát nhân cuồng không tim phổi không cảm tình!
Lăng Thanh tay không tấc sắt, lại vì “Thanh Phong” nội lực không đủ, đang muốn tung người vào sát trận, lại nghe Yên Vân Liệt một tiếng gầm nhẹ, thân ảnh màu đen vụt qua trước mắt.
Thời gian dường như dừng lại, sau đó mười mấy người đầu đều bay, mưa máu như vãi ra.
Có dịch thể ấm áp bắn tung tóe lên mặt, Lăng Thanh đưa tay lau, đầu ngón tay một mảnh diễm sắc hoa hồng tươi đẹp. Hắn đột nhiên nhớ tới cái gì liền muốn phóng hướng trong nhà, lại bị người gắt gao kéo.
“Muộn rồi…” Thanh âm trầm thấp của Yên Vân Liệt rơi vào lỗ tai hắn.
Lăng Thanh ngơ ngẩn nhìn ánh lửa trước mắt chói lọi bốn phía, lắc đầu, môi khẽ ngập ngừng, “Sẽ không…”
Sẽ không… Liên di sẽ không chết!
“Liên di còn ở bên trong…” Lăng Thanh muốn giãy ra khỏi tay Yên Vân Liệt, bị Yên Vân Liệt gắt gao đè lại, “Buông tay! Liên di còn ở bên trong! Nhanh đi cứu bà ấy! Buông ta ra!”
“Tần Lâm!” Yên Vân Liệt lại tóm hắn càng chặt hơn, “Muộn rồi… Đã không còn kịp nữa rồi…”
Lăng Thanh lại giãy giụa hai cái, đến khi nghe thấy Yên Vân Liệt nói đã không còn kịp nữa rồi, bỗng nhiên an tĩnh lại.
Quay đầu, dưới ánh lửa rạng rỡ, lông mày nhíu chặt, môi mỏng mím lại, trên khuôn mặt tuấn dật của nam nhân là sắc mặt bi thống và phẫn nộ bị đè nén xuống.
“Những người đó cho dù đền tính mạng cũng không thể nào làm cho Liên di trở lại…” Yên Vân Liệt nhàn nhạt nói.
Vừa quay người lại, khói tàn người mất.
Yên Vân Liệt lẳng lặng nhìn tòa nhà kia hóa thành tro bụi trong lửa lớn, cùng với nữ tử chất phác chăm sóc mình lớn lên, cũng nhìn không thấy nét mặt tươi cười tao nhã xán lạn của bà nữa, cũng nghe không được thanh âm giòn giã tựa như chuông bạc nữa, còn cả nữ nhi hồng thuần mười tám năm, một tay trù nghệ ngon lành, cùng với quá khứ bất hạnh của bà đều bốc cháy trong lửa lớn này hầu như không còn.
Là hạnh? Hay là bất hạnh?
Thế sự vô thường, cũng không có tuyệt đối, Yên Vân Liệt mắt lạnh nhìn phế tích bốc lên khói xanh rủ xuống, cuối cùng một luồng hoàng hôn hạ xuống, lấy đi rặng mây đỏ vàng rực như tấm mành đắp trên mặt đất, sau tai họa, thì đó là… thời khắc phùng ma (4)!
Hắn cũng khổ sở cũng bi phẫn, nhưng đối với Liên di mà nói, không hẳn không phải là một loại giải thoát, nữ nhân nói muốn thay thế tướng công và nữ nhi của bà sống đến khoảnh khắc cuối cùng của nhân thế này, nữ tử nói muốn thấy hết mỗi một cái mặt trời mọc của nhân thế, nếm hết cam lộ (5) mỗi một đêm trong cuộc sống này, lần này, cuối cùng có thể đoàn viên với người nhà của mình…
Hai người trở lại nhà trọ, Yên Vân Liệt nhìn Lăng Thanh lặng lẽ lên lầu, nhìn hắn lặng lẽ đi đến cửa phòng mình.
“Tần công tử…”
Tay Lăng Thanh chạm tới cửa, quay đầu lại.
Mặt nạ bằng bạc che khuất một nửa khuôn mặt của hắn, thế nhưng ở chung gần một tháng dọc theo con đường này, Yên Vân Liệt đều phân rõ được dưới mặt nạ ấy giấu biểu tình thế nào, mừng thầm, hoặc ẩn giận, đều có thể phản ánh dưới đôi mắt trong suốt kia. Lúc này cho dù không mở miệng, y cũng có thể cảm thụ được bi thống truyền từ trên người đối phương, thậm chí còn hơn cả y.
Môi Lăng Thanh giật giật, dường như có phần khó khăn mới thốt ra được thanh âm, “Yên giáo chủ, nếu như Tần mỗ khi đó không ra tay đả thương những người quan nha đó, Liên di có phải hay không…”
Yên Vân Liệt lắc đầu, “Ngươi không ra tay, bản tọa cũng sẽ động thủ, chỉ là bản tọa sẽ không chỉ đơn giản lấy một con mắt như thế. Mà những người đó… đã sớm có dự mưu.” Sau đó an ủi hắn, “Đừng suy nghĩ nhiều, chuyện này, bản tọa tự có an bài.”
Lăng Thanh gục đầu xuống lặng yên một chút, sau đó đẩy cửa đi vào, cửa khẽ khép lại, Yên Vân Liệt nhìn cánh cửa khép chặt kia một lúc lâu, mới trở về gian phòng của mình.
Liên di mặc dù đã không phải là người của Thiên Tuyệt giáo, nhưng dù thế nào cũng là bà vú của hắn. Hoắc Hiền một giới nịnh thần nhiễu loạn triều cương, vốn không có quan hệ lắm với đám người trong giang hồ bọn họ. Song lúc trước bị nhân sĩ chính đạo tưởng là Hoắc Hiền mà ngộ thương, lần này lại hại người của hắn, Yên Vân Liệt hắn nếu như lại nhịn, là uổng công làm người.
Đứng trước cửa sổ, từ thắt lưng lấy ra một cây sáo nhỏ, đặt dưới miệng thổi ra tiếng sáo xen lẫn dài và ngắn, trong trẻo đu đưa, mặc dù cách núi cách sông vẫn vòng vèo không dứt.
Chỉ chốc lát sau, một đạo thân ảnh từ cửa sổ chạy vào trong phòng, quỳ trên mặt đất hành lễ, “Thuộc hạ tới chậm, thỉnh giáo chủ phân phó.”
Yên Vân Liệt để tay ra sau lưng, thanh âm lạnh lùng, “Truyền lệnh xuống, tóm đám người huyện nha nơi đây kể cả gia quyến của chúng tới…”
Lời còn chưa dứt lại nghe thấy cách vách “cạch” một tiếng, Yên Vân Liệt mở cửa ra xem thử, đã thấy cửa phòng của Lăng Thanh vô lực đung đưa.
Trong phòng không có ai, Yên Vân Liệt đi đến bên cửa sổ, chỉ nhìn thấy một mạt bóng trắng thúc ngựa mà đi.
Mơ hồ đoán được hắn muốn làm cái gì, Yên Vân Liệt vội vàng xuống lầu từ chuồng ngựa lấy ngựa đuổi theo.
Xa xa mây mờ cuồn cuộn, đen sẫm đè lên đỉnh, từng đạo tia chớp xé rách chân trời, kèm theo từng trận sét đánh trầm thấp, Yên Vân Liệt một đường giục ngựa phi nước đại.
Lại sau một đạo sấm chớp, hạt nước to bằng hạt đậu rơi xuống, lạnh buốt, mang theo mùi tanh của bùn đất cùng với mùi máu, càng ngày càng nhiều, phút chốc tầm tã.
Bốn phía một mảnh đen kịt, cành lá trong mưa to gió lớn lay động trên diện rộng, rít lên âm thanh chói tai, gào khóc hệt như ma quỷ.
Thành trấn ngay trước mắt, lại vắng vẻ giống như chết, móng ngựa đạp trên đường lát đá xanh, bọt nước vỡ văng lên cao tầm nửa người.
Yên Vân Liệt nhắm huyện nha mà đi, nhưng tại cửa huyện nha thu dây thừng ghìm cương ngựa.
Huyết khí tràn ngập…
Yên Vân Liệt xoay người xuống ngựa, mới đi mấy bước, liền thấy trên mặt đất có dịch thể đỏ tươi, chảy tới trước chân của mình, lại chia thành hai luồng thuận theo bên chân chảy qua. Máu loãng là từ cửa huyện nha chảy ra, bị nước mưa rửa, chảy thành dòng nước đỏ tươi ào ạt, Yên Vân Liệt buông dây cương, chậm rãi đi vào phía trong.
Huyện nha tường trắng ngói đen bị nhiễm thẫm một loại màu sắc khác, đỏ tươi lóa mắt, nha dịch trên đầu băng bó ngổn ngang té trên mặt đất, trên mặt là biểu tình kinh ngạc như gặp quỷ, tất cả đều bị một chiêu mất mạng, lỗ nhỏ trên ngực còn đang ứa máu ồ ồ ra bên ngoài.
Đi vào gian nhà chính, Yên Vân Liệt ngẩng đầu, sau đó sững ra ở đó.
Công đường đứng một người toàn thân đỏ tươi, trong tay cầm thứ gì đó quấn vải đen, dịch thể đỏ tươi không ngừng từ trên miếng vải đen chậm rãi nhỏ xuống.
Một giọt, hai giọt…
Thanh âm vỡ trên mặt đất, ở bên ngoài sấm rung chớp giật vẫn có thể nghe được rõ ràng.
Tầm mắt của Yên Vân Liệt lướt qua hắn nhìn về phía trước, vết máu trên tường đằng sau chỗ ngồi của huyện thái gia giống như là nước trà bị hắt lên, đang chảy xuống từng đường, lại nhìn hướng lên trên… liền thấy sư gia bị hình côn đóng dưới bức hoành “Gương sáng treo cao”, ánh mắt kinh hoàng và tấm hoành phi chính khí nghiêm nghị ấy tạo thành tương phản cực đại.
Ánh mắt lại trở xuống thân người toàn thân huyết hồng kia, đó là màu của máu, từng mảng từng mảng đỏ tươi nở rộ như sen trên bạch y phiêu dật của hắn.
“Tần công tử…” Yên Vân Liệt tiến lên.
Lăng Thanh lẳng lặng đứng, trên mặt nạ bằng bạc ánh ra chính là huyết tinh ghê gớm, một lúc lâu, hắn mới giống như khôi phục từ trong trạng thái mất hồn, ngẩng đầu nhìn, sau đó nhàn nhạt mở miệng, “Đa tạ Yên giáo chủ nhắc nhở, từ nay về sau nếu gặp được chân chó của Hoắc Hiền lão tặc kia khoe uy làm ác, Tần mỗ nhất định không nói lời vô ích với chúng…” Ngừng lại một chút, rồi sau đó từng chữ từng chữ nói ra…
“Trực, tiếp, kết, liễu!”
Một màn quá máu tanh oanh liệt, cùng với người trên bạch y huyết liên như nứt ra, vẻ mặt lại bình tĩnh như thường kia, hai cái tương phản cực đoan khiến cho Yên Vân Liệt trong hành trình kế tiếp, rất lâu quên không được một màn này.
Y vẫn cho rằng hắn về bản chất là một người có phần liều lĩnh nhưng bản tính ôn hòa hiền lành, thế nhưng một khắc kia y cảm nhận được tình cảm mạnh mẽ hắn chôn sâu ở đáy lòng, chưa từng biểu hiện ra ngoài. Dường như vốn là mặt nước luôn khẽ xao động, lại có một ngày bất ngờ nhấc lên sóng to gió lớn, chấn động như thế, khiến Yên Vân Liệt rung động thật sâu.
Kỳ thực hắn căn bản không cần phải làm như vậy, những người của huyện nha ấy, tự mình hiển nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, thế nhưng không nghĩ tới người kia lại động thủ trước mình, biết Liên di thật ra còn chưa đầy một ngày, về thái độ nhưng thật giống như đã là thân nhân của hắn.
Là một người thiện lương… Yên Vân Liệt âm thầm bình luận, chẳng biết tại sao, lại càng ngày càng không muốn nhanh như vậy tìm được Viên Bất Quy.
Chú thích
(1) nước mùa xuân chỉ nước lạnh vào mùa xuân, mà người ngón tay không dính nước tức là không phải tự mình giặt quần áo, ý chỉ gia đình có điều kiện tốt ↑
(2) bích ngọc niên hoa: chỉ nữ tử mười sáu tuổi ↑
(3) vương bát cao tử: một câu dùng để mắng người ↑
(4) thời khắc phùng ma: người Nhật Bản cổ đại cho rằng hoàng hôn là thời điểm giao hòa giữa ngày và đêm, là lúc người và yêu ma quỷ quái có thể đồng thời xuất hiện, là thời khắc trái tim con người hỗn loạn nhất ↑
(5) cam lộ: sương ngọt ↑