Táo Bạo Khốc Nương Tử

Chương 47

Chân Bạch Mạn Điệp bị thương rất nặng, tạm thời không đi nhanh được. Rất may là cách đó không xa có một thị trấn, tạm thời ở lại đó.

Một màn phát sinh trên bãi cỏ khiến Đông Phương Vũ cảm thấy rất xấu hổ, cho dù kẻ có da mặt có dày như thành tường giống Bạch Mạn Điệp cũng có vẻ không được tự nhiên. Phát sinh loại chuyện này, ai cũng không được tự nhiên.

Đi trên đường, Bạch Mạn Điệp vẫn tựa trước ngực Đông Phương Vũ. Trong lòng nàng xuất hiện một cảm giác rất kì quái, rất không bình thường. Tim nàng đập thật nhanh, ngực tựa hồ có một cổ ngọt ngào. Ôm trong lòng ngực hắn, nàng tuyệt đối chắc chắn một chuyện. Cho tới bây giờ, Bạch Mạn Điệp có thể hoàn toàn xác định nàng đối với Đông Phương Vũ là có cảm giác.

Chết tiệt, mục đích của nàng là để hắn yêu nàng, nhưng cũng đâu có cần đem trái tim mình đẩy vào trong đó. Nàng muốn thoát ra, chỉ tiếc một trái tim đã rơi vào tay giặc.

Bất ngờ biến thành thế này, hai người trong lúc đó có thể sử dụng cực kì ám muội để hình dung, nghiễm nhiên trở thành một đôi tình lữ, còn tiếp tục như vậy, sẽ được sao?

Bạch Mạn Điệp không biết phải làm gì tự hỏi bản thân mình, phải làm thế nào đây?

Có lẽ, tất cả đều là thiên ý. Nàng không muốn cưỡng cầu, cũng không muốn nghi ngờ làm chi. Yêu đương rồi ly biệt thực sự cũng rất bình thường, so với kiếm sống còn bình thường hơn. Nàng có thể thích hắn a, khi trở về hiện đại thì coi như là chia tay. Suốt đời nữ nhân, nói yêu vài lần cũng không có gì đặc biệt. Đúng, cứ như vậy đi, thích thì cứ thích.

Nhưng mà, nhân sinh có rất nhiều chuyện xấu. Có lẽ, đoạn tình cảm này với nàng là không hề ảnh hưởng, cũng có lẽ, sẽ triệt để thay đổi nàng khi còn sống. Đoạn tình cảm này sẽ cho nàng cái gì? Là bi thương? Là thống khổ? Là chua xót? Là hạnh phúc, là ngọt ngào? Hay cho nàng một chốn quay về? A, chuyện tương lai, ai có thể nói chính xác được.

Bạch Mạn Điệp vẫn quan tâm đến an nguy của Diệp Lăng Tương, rất sợ nha đầu kia làm ra chuyện gì ngốc nghếch. Diệp Lăng Tương thông minh, thế nhưng đối với vấn đề tình cảm, sẽ biến thành ngu ngốc. Nếu hai người họ không kịp chạy tới, Lãnh Tuyệt Cuồng thực sự cùng Thủy Bích Dao thành thân, nàng chắc chắn sẽ làm một trận đại náo, đến lúc đó khéo quá thành vụn, tự làm khổ mình. Nàng tuy võ công cao cường, nhưng sức yếu thế cô, đối thủ lại là ai a? Hồng Nhan Cung tiểu cung chủ a, số lượng thủ hạ trên nàng thì thật không may à.

Ban đầu hai người có thể ở hai gian phòng, nhưng Đông Phương Vũ chỉ e lại có người tìm nàng gây phiền toái, kiên trì cùng nàng ở cùng một gian.

“Ngươi có muốn ra ngoài một chút hay không?” Dùng xong bữa tối, Bạch Mạn Điệp hảo tâm hỏi Đông Phương Vũ. Sau khi phát sinh chuyện hồi sáng, bầu không khí giữa hai người họ rất bất thường, thật sự nếu như không tìm điểm để nói, họ sẽ bị loại không khí này bức tử.

“Không cần.” Hắn kiên quyết cự tuyệt. Nha đầu kia đã gây ra phiền phức, hiện giờ nàng không thể tùy tiện làm gì được, nếu có địch nhân đánh lén thì sao? Vì an nguy của nàng, hắn tình nguyện ngồi yên.

“Ắc, ngươi không cần tới thanh lâu hả?” Lời vừa nói ra, Bạch Mạn Điệp muốn cắn đứt đầu lưỡi. Loại vấn đề ấu trĩ này, nàng bớt nói ra miệng.

“Cái gì?” Đông Phương Vũ thật sự không thể tin được lỗ tai của mình.

Bạch Mạn Điệp cả mặt ửng hồ, “Biểu hiện hồi sáng của ngươi làm ta nghĩ ngươi rất cần nữ nhân, nên hảo tâm khuyên ngươi nên đi thanh lâu đi. Đương nhiên ngươi có tiền như vậy, có thể tìm một hoa khôi hay gì đó, rất đẹp, lại tài hoa, khiến ngươi hài lòng.” Lão thiên à, nàng mới nói cái gì đó? Phỏng chừng Bạch tiểu thư là nữ nhân đầu tiên trong lịch sử khuyến khích lão công đi thanh lâu, đúng là quái thai mà.

“Không cần.” Hắn thiếu chút nữa thổ huyết, nàng quá thẳng thắn hay quá chậm hiểu đây? Thật sự cho rằng hắn là nam nhân tư niệm những chuyện đó sao? (TN: A, ta nhận, ta đã dùng cách diễn đạt khác bản cv ~_~”). Những nữ nhân dâng đến cửa nhiều như vậy, ai ai cũng là mĩ nữ, hơn nữa xuất thân danh môn, đến nhìn hắn cũng chưa từng liếc mắt, chỉ duy đối với nàng là có phản ứng, lẽ nào điều đó không đủ nói lên cái gì sao? Nàng thật sự nghĩ nữ nhân dạng nào cũng có thể làm hắn xúc động như vậy? Nàng không cản, cư nhiên còn ngốc bất chợt bảo hắn đi tìm hoa vấn liễu, ý muốn chọc hắn tức chết. Ở bên cạnh Bạch Mạn Điệp, Đông Phương Vũ cho rằng bản thân có thể giảm thọ ba mươi năm.

“Đừng xấu hổ, đây là nhu cầu sinh lý, nội tiết tố tác dụng, ta không khinh thường ngươi đâu.” Nàng không nhìn thấy đôi mắt đang nhanh chóng phun hỏa của Đông Phương Vũ, “Dù sao thanh lâu nữ tử kiếm tiền cũng không dễ dàng, Kim lão bản ngươi có tiền như vậy, chiếu cố chút đi.”

“Bạch – Mạn – Điệp.” Đông Phương Vũ rống giận, hung hung trừng mắt. Nàng ghét hắn vậy sao? Muốn bên cạnh hắn nhanh chóng có nữ nhân khác?

Bạch Mạn Điệp vội vã che miệng mình lại, “Ta không nói nữa.” Hắn dở khóc dở cười, vô lực đỡ trán.

Nàng thực sự quá khác thường, chưa bao giờ cư xử bình thường được. Hắn thật sự đâu giống xui xẻo như vậy, cư nhiên lại yêu nữ nhân như thế này.

Đầu sỏ gây rối Bạch Mạn Điệp ngồi ở trên giường, tâm tình cực kì trầm trọng. Nàng len lén liếc nhìn khuôn mặt tái mét của Đông Phương Vũ, phiền muộn nói không nên lời. Ban đầu nàng muốn hắn đi thanh lâu tầm hoan, để tốt cho bản thân tìm một lí do ghét hắn, có dùng khí để chặt đứt tơ tình. Cho dù tạm thời không có dũng khí, nhưng chí ít sau này xa nhau, sẽ không thống khổ như vậy. Đâu có ngờ tên kia nghiêm túc như vậy, nghiêm khắc cự tuyệt hảo ý của nàng.

Muốn chặt đứt tơ tình, không có dũng khí. Muốn yêu, lại không dám liều lĩnh mà yêu. Nàng mê man, giãy dụa, nhưng không tìm được cách giải quyết thích hợp.

Hỏi thế gian tình là vật gì, trực giáo nhân sinh tử tương hứa (TN: Câu này quá “nổi tiếng”, chắc không cần giải thích, ha ^^), ai, một chữ tình…

“Chuyện hôm qua… cảm tạ ngươi a.” Ý nàng muốn nói chuyện hắn băng bó vết thương cho nàng.

“Không cần.” Hắn ăn đậu hủ, chiếm tiện nghi quá nhiều rồi.

Hai người trầm mặc…

“Vết thương của ngươi đã đỡ hơn chưa? Có cần thay thuốc không?”

“Không cần, nàng mới phải thay thuốc.”

Cả hai đồng thời trầm mặc…

“Chừng nào chúng ta đến Thiên Sơn?”

“Mười ngày nữa.”

Hai người lần thứ hai trầm mặc…

“Gần tới Thiên Sơn, có chút lạnh.” Bạch Mạn Điệp kéo kéo chăn, gắt gao khóa chặt người. Ra khỏi thương trấn, nàng cảm thấy nhiệt độ giảm xuống, nếu không phải nàng từ nhỏ lớn lên ở phương Bắc, thật đúng là chịu không nổi.

“Nàng nên thêm chút quần áo và vật dụng hằng ngày.” Hắn đã sớm quen rồi.

“Không cần, cũng không phải lạnh gì lắm. Đừng đem ta so với nữ tử, ta là người luyện võ mà.” Nàng cảm thấy thân thể này so với ở hiện đại càng khỏe hơn.

“Nếu nàng cần, ta có thể thay nàng chuẩn bị.”

“Không cần đâu.” Hai người phải đi làm việc, rất có thể xảy ra đánh nhau, mặc y phục dày quá thật không tiện,…

Trầm mặc,…

Đêm đã khuya, ánh trăng nhẹ nhàng tản ra trên mặt đất, vài ngôi sao, như cái bóng vỡ ra.

Đông Phương Vũ tựa vào ghế ngủ, dường như ngủ rất sâu.

Bạch Mạn Điệp ngủ say ở trên giường, cả thân thể liên tục trở mình, đầu đầy mồ hôi, bàn tay nhỏ bé nắm chặt chiếc chăn, ngón tay trở nên trắng bệch.

“A…” Bạch Mạn Điệp giật mình tỉnh dậy từ trong mộng, mãnh liệt ngồi dậy, liều mạng kéo tóc. Nàng sắp điên rồi, hoàn toàn không thể kiềm chế được, trong đầu hết sức hỗn loạn, luôn xuất hiện những hình ảnh không sao hiểu nổi.

Đông Phương Vũ là một người có tính cảnh giác thập phần cao, nghe được tiếng kêu yếu ớt của Bạch Mạn Điệp, từ trong mộng giật mình tỉnh giấc.

Tiểu Điệp của hắn, bất lực ngồi trên giường, đầu cúi rất thấp, hai tay dùng sức kéo tóc, sắc mặt dị thường thống khổ.

Hắn vọt tới bên giường nắm lấy bàn tay nhỏ bé, lay động thân thể nàng, “Tiểu Điệp, nàng làm sao vậy?”

“A…” Đầu nàng đau quá, dường như có thứ gì muốn nổ tung.

“Làm sao vậy?” Hắn lo lắng cầm tay nàng.

“Ta không biết, không biết…” Nàng cố ý muốn thoát khỏi kiềm chế của hắn, nhưng hắn nắm quá chặt, nàng không thoát ra được. Chỉ có thể liều mạng lắc đầu, phát ra cổ xung động không hiểu rõ trong cơ thể kia.

“Tiểu Điệp nàng tỉnh lại.”

Bạch Mạn Điệp chỉ cảm thấy có một cổ bực mình trong lòng ngực vô phương phát ra, hàm răng cảm thấy khó chịu, cần dùng cái gì đó để phát tiết. Nàng cúi đầu, hung hăng cắn vào cổ tay Đông Phương Vũ. Nàng cắn quá mạnh, máu lập tức chảy ra. Đông Phương Vũ kêu lên một tiếng đau đớn, chỉ có thể để cho nàng cắn.

Bạch Mạn Điệp mãnh liệt ngẩng đầu, đôi mắt cư nhiên có một màu hồng đáng sợ, một đôi mắt giống như ngọn lửa, con ngươi tràn ngập dục vọng nồng đậm, không biết nàng đến tột cùng là khát vọng cái gì.

Bạch Mạn Điệp vươn đầu lưỡi liếm liếm vết máu trên miệng, trong con ngươi đỏ tươi tràn đầy lệ khí. Nàng không biết thứ mình vừa liếm là cái gì, chỉ cảm thấy thật ngọt. Không hiểu tại sao, nàng rất rõ, thứ vừa liếm chính là khát vọng của nàng, nàng đang cần.

“Tiểu Điệp?” Bạch Mạn Điệp thình lình biến đổi, khiến hắn sợ. Hắn bất chấp đau đớn, lo lắng nhìn nàng.

Bạch Mạn Điệp cúi xuống, cắn vào vết thương của hắn, chậm rãi mút vào. Đem theo mùi máu chậm rãi nuốt vào bụng, cảm thấy có một loại cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có.

Nàng hút máu! Đông Phương Vũ kinh hãi nói không nên lời. Trong lòng hắn, nàng vẫn rất thuần khiết, cho dù nàng có giết nhiều người như vậy, hắn vẫn luôn tin nàng là nữ tử tốt. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn tuyệt đối không thể nào tin, Tiểu Điệp của hắn lại như một ác ma, hút máu tươi của người sống. Tại sao lại như vậy? Lẽ nào nàng bị bệnh? Nhìn sắc mặt của nàng, là vô phương khống chế bản thân.

Tay Đông Phương Vũ điểm trụ huyệt đạo của nàng, thân thể Bạch Mạn Điệp mềm nhũn, ngã vào người hắn. Hai tròng mắt nàng nhắm chặt, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên, môi cùng răng nhuộm một màu máu đáng sợ.

Đặt nàng lại trên giường, Đông Phương Vũ bất chấp vết thương của mình, bắt mạch cho nàng. Mạch tượng của nàng rất loạn, một chút quy luật cũng không có, loạn thế này… không giống mạch tượng của người thường. Nàng thực sự bị bệnh, rốt cuộc là loại bệnh đáng sợ gì, khiến nàng mất tự chủ lại hút máu? Đông Phương Vũ nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt của nàng, thở dài, “Tiểu Điệp, nàng rốt cuộc bị sao vậy?”

Sáng sớm hôm sau, Bạch Mạn Điệp mở mắt, thấy Đông Phương Vũ đang nhìn nàng.

Nàng le lưỡi tủm tỉm cười, “Sao ngươi lại nhìn ta như vậy? Ta đẹp lắm sao?”

Đông Phương Vũ mê man, “Nàng không nhớ gì hết?” Đêm qua nàng hóa thành quỷ hút máu người.

“Nhớ chuyện gì?” Nàng xoa xoa huyệt thái dương, cố tình muốn nhớ ra đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Có chút kí ức hiện lên trong óc nàng, nàng nhớ mình gặp ác mộng rồi thình lình tỉnh giấc, nàng nhớ Đông Phương Vũ nắm tay nàng, sau đó xảy ra chuyện gì, nàng rất mơ hồ, trong đầu có chút hình ảnh mờ nhạt, nhưng không nhớ nổi.

“Tiểu Điệp, nàng có bệnh sao?” Hắn chăm chú hỏi nàng.

Bạch Mạn Điệp lườm hắn một cái, “Ngươi mới có bệnh, ta gặp ác mộng.”

Đông Phương Vũ ấn trụ cổ tay nàng, bắt mạch một lúc rồi ngạc nhiên. Sao lại như vậy? Nàng rất bình thường, một chút vấn đề cũng không có. Đêm qua mạch tượng của nàng tán loạn, cho dù là người chết, mạch tượng cũng không kì lạ như nàng vậy, sao một chút vấn đề cũng không có. Hắn ngu ngốc hoài nghi, nàng rốt cuộc… có phải người hay không?

Hắn buông tay nàng ra, “Không sao hết.” Nàng căn bản không nhớ chuyện đêm qua, nàng vô phương khống chế bản thân. Nếu nàng biết nàng hút máu người, nhất định sợ hãi, hắn tạm thời không muốn cho nàng biết.

“Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì.” Bạch Mạn Điệp vỗ vỗ hai má, “Kỳ thực cũng không có gì, trong đầu ta có một đoạn ngắn hình ảnh loạn thất bát nháo, không hiểu gì cả. Ta nghi ngờ, hẳn là chuyện trước khi ta mất trí nhớ. Kì thực chuyện này không phải lần đầu tiên, trước đây cũng từng xuất hiện tình huống như vậy.”

“Vậy sao?”

Bạch Mạn Điệp thành thật gật đầu, “Đúng vậy, là đêm ta ở lại Tống gia, đêm đó trong lòng ta rất khó chịu, dường như có chút mất tự chủ.” Tối đó ở Tống gia, đêm qua, trong đầu hiện lên chút gì đó, nhưng không bắt được.

“Nàng đêm qua ngủ không ngon giấc, ngủ thêm lát nữa đi.” Tối qua không ngủ là hắn. Ai bảo hắn là nam nhân, chỉ có thể chịu thiệt.

Bạch Mạn Điệp dụi dụi mắt, ngã lên trên giường, Đông Phương Vũ thay cho nàng cái chăn tốt.

Bạch Mạn Điệp ngáp một cái, “Đại ca ngươi cũng ngủ đi, đêm qua ánh trăng sáng quá, có phải đã ảnh hưởng giấc ngủ của ngươi.” Nàng quả thực có chút bị ảnh hưởng.

Ánh trăng? Đông Phương Vũ hoảng hốt, đúng rồi, là ánh trăng.

Tống gia đêm đó là đêm mười lăm, là đêm trăng tròn, đêm qua cũng là mười lăm, cũng đêm trăng tròn. Mỗi đêm mười lăm nàng không tự chủ được, vậy rốt cuộc là sao?

“Tiểu Điệp, chỉ có một lần kia sao?” Tại Thương Mang sơn trang cũng qua được ba mươi đêm, buổi tối sao không xảy ra chuyện gì?

Bạch Mạn Điệp tỉ mỉ ngẫm lại, lắc đầu “Không có, tình huống như vậy chỉ mới có hai lần.”

“Nàng nghỉ ngơi trước đi.” Tình huống của nàng quả thực kì quái.

Nàng rốt cuộc làm sao?

Trúng độc? Đích xác có rất nhiều loại độc phát tác đêm trăng tròn, thế nhưng xem tình huống của nàng, hoàn toàn không phải trúng độc.

Sinh bệnh? Mạch tượng của nàng xác thực kì quái, không giống người sinh bệnh, nếu là sinh bệnh, không thể hồi phục nhanh như vậy.

Hắn trầm tư suy nghĩ, hoàn toàn không nghĩ ra nàng rốt cuộc có chuyện gì. Tất cả, chỉ có thể chậm rãi tìm đáp án.

Ở cổ đại giàu nghèo thật sự khác biệt, không thiếu những người nghèo đến quan tài cũng mua không nổi, một số hiếu tử, hiếu nữ phải bán mình chôn cha. Tình huống này cổ đại xảy ra thường xuyên, nhìn đến quen mắt. Bạch Mạn Điệp xem mấy tiết mục này trên truyền hình đã n lần, nhưng không ngờ chính mình lại gặp phải. Có một vị nữ tử đang quỳ trên mặt đất mặc áo trắng, khoác áo gai để tang, trên đầu có mấy sợi rơm, trên mặt đất viết bốn chữ lớn, bán mình chôn cha. Nàng kia cúi người khóc nức nở, khóc rất thê thảm.

“Đáng thương quá a.” Chân nàng thụ thương đã ba ngày, miễn cưỡng cũng có thể đi, toàn bộ trọng tâm trên người nàng dồn lên người Đông Phương Vũ, cong cái miệng nhỏ nhắn nói thầm.

“Đại ca, giúp nàng được không?” Hắn có tiền như vậy, không để ý trọng nghĩa khinh tài.

“Đương nhiên được.” Ở trong phòng buồn chán ba ngày, rốt cuộc cũng thuyết phục được Đông Phương Vũ mang nàng ra ngoài, không ngờ lại gặp chuyện như vậy, đúng là thiên ý.

Đông Phương Vũ đỡ Bạch Mạn Điệp tới trước mặt vị cô nương đó, Bạch Mạn Điệp thương cảm hỏi, “Cô nương, nhà ngươi chỉ còn một mình ngươi sao?”

“Tiểu nữ tử nhỏ tang mẹ, cùng cha sống nương tựa vào nhau, cũng không còn người thân nào khác.” Nàng kia nức nở.

“Cái này cho ngươi, đi an táng cha ngươi đi.” Kim lão bản đúng là kim lão bản, ra tay là cả một đĩnh nguyên bảo* lớn.

*(Theo QT) nguyên bảo: đĩnh vàng hay đĩnh bạc thời xưa, một đĩnh bạc thường nặng 50 lượng, đĩnh vàng thường nặng 5 đến 10 lượng. Do không biết đĩnh này của Đông Phương huynh là vàng hay bạc nên ta đành để nguyên XD.

Nữ tử kia tiếp nhận nguyên bảo, nước mắt lã chã rơi xuống, thanh âm nghẹn ngào, mạnh mẽ dập đầu, “Vị công tử này, tiểu nữ xin đa tạ đại ơn đại đức của ngài, từ nay về sau ta chính là người của ngài, nguyện ý vì ngài làm trâu làm ngựa.”

“Đừng như vậy, đứng lên.” Bạch Mạn Điệp bất chấp chân mình đang bị thương, đến nâng vị cô nương kia đứng dậy.

Vị cô nương kia được nàng nâng lên, hiện ra khuôn mặt mĩ lệ. Nàng kia da thịt nõn nà, răng như hạt bầu đều tăm tắp, trán đẹp mày ngài, đẹp đến khuynh quốc khuynh thành. Trên mặt còn vương vài giọt nước mắt, trông rất đáng thương.

Bạch Mạn Điệp tán thán, “Đẹp quá a.”

“Phu nhân quá khen.” Nàng có vài phần ngượng ngùng.

“Đại mĩ nhân, tên ngươi là gì.” Người đẹp thế này nhất định nhiều người mơ tưởng, may mà nàng ấy gặp phải nàng trước.

“Ta tên Song Song.” Song Song nhu thuận trả lời.

Bạch Mạn Điệp chọc chọc cánh tay, cười tà, “Đại ca, nàng đẹp không?”

“Ừ.” Đông Phương Vũ gật đầu, trong lòng không yên.

Song Song buông mi, “Công tử đã mua Song Song rồi, Song Song từ này về sau là người của công tử?”

“Không cần, an táng cha xong rồi nương nhờ người thân đi.” Đông Phương Vũ vẫn lãnh đạm như cũ, một nửa khuôn mặt giấu sau chiếc mặt nạ kia làm người ta không nhìn ra vẻ mặt của hắn.

“Đúng vậy, cô nương, chúng ta muốn giúp ngươi, không cần ngươi báo đáp.” Bạch Mạn Điệp ôn tồn nói.

Song Song cắn môi, khổ sở đáp, “Song Song không còn người thân nào nữa.”

“A? Như vậy a, Song Song cô nương, chúng ta thực sự không thể giữ ngươi lại. Chúng ta là người trong giang hồ, đã quen tiêu sái khắp đại giang nam bắc, mang theo ngươi thực sự không tiện.” Cả Lưu Ly nàng còn không mang theo, lại mang theo một nha hoàn không quen biết làm gì? Nàng cũng không phải ăn no rỗi việc.

Song Song đột nhiên quỳ xuống, nắm chặt váy Bạch Mạn Điệp, khóc lóc cầu xin, “Phu nhân, van ngài mang ta đi. Giặt quần áo nấu cơm, bưng trà rót nước, cho dù việc nặng thế nào, Song Song cũng có thể làm được. Van phu nhân, Song Song chỉ là một nữ tử, không nơi nương tựa, nếu phu nhân không chịu thu nhận, ta thật sự không còn đường sống.” Song Song càng khóc càng thê thảm, lòng hảo tâm của Bạch Mạn Điệp bắt đầu dao động. Một đại mĩ nhân như nàng ta, không nơi nương tựa, thật sự là rất nguy hiểm. Nếu bị người ta chà đạp, nàng không nhẫn tâm.

“Ắc…” Bạch Mạn Điệp bất đắc dĩ liếc mắt hỏi Đông Phương Vũ

“Ngươi quyết định đi.”

Song Song thấy thế, quay sang nắm lấy y phục của Đông Phương Vũ, “Công tử, va ngài thu nhận ta, Song Song cái gì cũng có thể làm.”

“Song Song cô nương, chúng ta thực sự không thể lưu ngươi. Nhanh chóng an táng phụ thân, sau đó tìm một người khác gả đi.” Bạch Mạn Điệp đem năm trăm lượng tùy thân ra cho nàng, “Song Song cô nương, ngươi xinh đẹp thế kia, nhất định có thể gả cho một người tốt. Trên người ta còn một ít bạc, tặng ngươi là quà cưới. Cùng trượng phu buôn bán cái gì đó, cũng có thể sống tốt.” Ô, năm trăm lượng kia nàng vẫn tiếc không dùng, nhưng hiện nay lại đem cho một nữ tử không quen không biết.

“Phu nhân, ta không cần bạc, chỉ cần theo ngài, ta van ngài? Làm nô làm tì đều được, van phu nhân để ta theo các ngài.”

“Xin lỗi, quà cưới cho ngươi.” Bạch Mạn Điệp giữ lấy tay Đông Phương Vũ, “Chạy mau a.” Nàng rất hào phóng cho nàng ta mấy trăm lượng. Nếu như nàng là người bình thường, có thể đem theo nàng ta. Nhưng rất tiếc là không phải, nàng là người trong giang hồ, thực sự không tiện đem theo một nữ tử.

Nhìn Bạch Mạn Điệp cùng Đông Phương Vũ đi xa, Song Song đứng lên, theo bóng lưng của họ cười nhạt.

Lại qua một ngày một đêm, chân Bạch Mạn Điệp miễn cưỡng cũng tự đi được, nên hai người họ quyết định rời đi. Chỉ còn mấy ngày là tới được Thiên Sơn, Đông Phương Vũ kiên trì muốn Bạch Mạn Điệp nghỉ ngơi, Bạch Mạn Điệp cũng không thể đợi lâu nữa. Muội muội nàng đang chịu hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần, nàng làm sao yên tâm dưỡng thương cho được? Làm đại tỷ, nàng có trách nhiệm chiếu cố tốt cho nàng ta.

“Cứu mạng đi.” Hai người họ vừa mới ra khỏi thành được một lúc, chỉ thấy một đám người đang đuổi theo một vị mĩ nữ. Không cần phải nói, tuyệt đối là cưỡng đoạt dân nữ, nhìn tướng mạo của nàng kia là biết dễ bị để mắt. Bất quá nàng kia trông thật quen mắt, là Song Song? Quả nhiên hồng nhan là kẻ gây họa.

Bạch Mạn Điệp thở dài một tiếng, nhảy ra đem nàng để phía sau người, ngăn cản đám người đang truy đuổi nàng, “Mấy người các ngươi, tại sao đuổi theo nàng?” Đương nhiên là đoạt về làm ấm giường rồi.

Đầu lĩnh mặt rỗ kia ngẩng đầu lên, cao ngạo nhìn Bạch Mạn Điệp bằng nửa con mắt, “Được đại gia coi trọng là phúc khí của nàng ta.”

“Phu nhân, cứu ta.” Song Song quỳ rạp xuống đất, gắt gao nắm lấy y phục của Bạch Mạn Điệp, “Phu nhân, sau khi ta mai táng phụ thân xong, muốn rời khỏi nơi thương tâm này để bắt đầu một cuộc sống mới, vậy mà hắn nói được hắn coi trọng, muốn cướp ta về làm thiếp thứ mười một cho hắn, cầu xin phu nhân giúp ta. Nếu như thực sự bị hắn cướp đi, ta tình nguyện chết theo phụ thân.”

“Xú nữ nhân, dám cáo trạng.” Mặt rỗ kia dương dương tự đắc.

Bạch Mạn Điệp liếc mắt trừng hắn một cái, “Ngươi cút đi, nàng là nha hoàn của ta, ta đã mua nàng rồi.”

“Cái gì? Nàng là người của ngươi?” Mặt rỗ cười lạnh, “Nói đi, muốn bao nhiêu tiền, ta trả.”

“Ta muốn cái mạng của ngươi.” Bạch Mạn Điệp vừa dứt lời, kim kiếm đã đặt trên cổ tên mặt rỗ. Khuôn mặt hắn cả kinh, run rẩy quỳ trên mặt đất, “Nữ hiệp, tha mạng, nữ hiệp tha mạng a.”

Bạch Mạn Điệp hừ lạnh, đá hắn một cước, “Cút.”

“Tuân lệnh…” Một đám người vừa dương dương tự đắc, lập tức bỏ chạy mất mạng.

“Tạ ơn phu nhân.” Song Song dịu dàng quỳ gối.

Bạch Mạn Điệp ôn hòa đáp, “Không cần, ngươi đi đi.”

“Phu nhân, ta van ngài.” Song Song quỳ trên mặt đất cầu xin, “Phu nhân, nếu ngài không thu nhận ta, Song Song chỉ còn nước đi tìm chết a.”

“Nhưng mà…”

Song Song khóc đến lê hoa đắc vũ, “Phu nhân, ác bá kia đã để mắt tới ta, ta vô phương ở lại. Cầu xin phu nhân từ bi, thu nhận ta đi, ta cái gì cũng nguyện ý làm.”

“Tạm thời giữ nàng ở lại.” Nhìn nàng thê thảm như vậy, khiến Đông Phương Vũ nhẹ dạ.

Bạch Mạn Điệp lườm hắn một cái, lập tức gật đầu, “Được, Song Song, ngươi theo chúng ta.”

“Tạ ơn phu nhân.” Song Song vui vẻ, mạnh mẽ gật đầu.

“Song Song, ngươi trước đây làm gì?” Bạch Mạn Điệp dụng tâm kín đáo hỏi.

“Song Song trước đây làm chút việc đồng áng.” Song Song nhu thuận trả lời.

“À.” Bạch Mạn Điệp gật đầu, nhìn nàng cười cười.

Bạch Mạn Điệp chỉ vào Song Song, thái độ thập phần không tốt, “Chỉ có hai con ngựa, nàng tính sao bây giờ?”

“Song Song, ngươi biết cưỡi ngựa không?” Đông Phương Vũ vô vọng hỏi.

“Không biết.” Song Song cúi đầu, nhìn rất ảo não.

Bạch Mạn Điệp nhịn không được trợn mắt. “Vậy cưỡi cùng ta.”

“Phu nhân, chân ngài không tiện.” Một lời nói ra mang theo dụng ý.

“Ta…” Lời nàng nói đúng là sự thực.

Song Song nhu thuận lén liếc mắt nhìn Đông Phương Vũ, “Công tử, nô tỳ cưỡi ngựa với ngài nha, nô tỳ xin thề, tuyệt đối không gây thêm phiền phức cho ngài.” (TN: *Nhìn em Song Song này bằng nửa con mắt =.=”*)

Đông Phương Vũ hỏi ý Bạch Mạn Điệp, nàng lạ quá… rõ ràng như công khai không để ý gì tới hắn. Nhìn Song Song đáng thương, Đông Phương Vũ mở miệng, “Vậy đi cùng ta.”

“Tùy ý.” Bạch Mạn Điệp cũng không có biểu lộ gì, nhàn nhạt trả lời một tiếng, chịu đau nhức lên ngựa.

“Công tử, ta sợ.” Đứng bên cạnh Truy Nguyệt, Song Song tỏ ra rất sợ hãi.

Đông Phương Vũ dùng thân thể của hắn, đem nàng trực tiếp đi lên, chính mình ngồi phía trước.

“Đi thôi.” Đông Phương Vũ kẹp bụng ngựa, Truy Nguyệt bắt đầu vùng lên.

Song Song kinh hãi hét lên một tiếng, ôm chặt lấy thắt lưng Đông Phương Vũ, toàn bộ thân thể ôm lấy tiến vào trong lòng hắn. (TN: Nữ nhân đáng ghét, buông Đông Phương huynh ra, không buông ta không khách sáo *rống giận*. Những người khác: Điệp tỷ chưa ghen thì ngươi ghen cái gì, dịch vụ ghen mướn à?. TN: *Lườm* …)

Đông Phương Vũ rất không quen với động tác của nàng, mặt nhăn nhíu, nhẹ nhàng đẩy nàng ra, “Song Song cô nương, đừng như vậy.”

“Xin lỗi.”Song Song đỏ mặt buông hắn ra, vừa mới buông ra, nàng quát lên một tiếng, lại ôm lấy hắn, “Công tử, ta sợ.” Đông Phương Vũ muốn đẩy ra, nhưng tâm không đành lòng, chỉ có thể mặc nàng ôm. (Những người khác: Ôm nữa kìa, ngươi làm gì được người ta? TN: *cười xã giao* Hê hê, ta… ta nhường Điệp tỷ xử ả!)

Bạch Mạn Điệp ở phía sau lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, vung roi lên, giận dỗi tăng tốc, để bọn họ lại phía sau.
Bình Luận (0)
Comment