Táo Bạo Khốc Nương Tử

Chương 57

Bạch Mạn Điệp từ khi bước ra khỏi thư phòng cũng không lập tức rời khỏi Tống gia trang mà trở lại phòng mình. Hiện giờ trời cũng sắp tối rồi, nếu có muốn đi cũng là chuyện của sáng ngày hôm sau. Dù sao đây cũng là chỗ của cha nàng, ở lại một đêm không phạm pháp chứ.

May là Tống lão gia cũng không có quên hai người họ, sai người đưa tới vài món ngon, nàng tùy tiện ăn vài miếng rồi lại dựa vào cửa sổ mà ngẩn người ra. Kỳ thực nàng đã ngẩn người ở đó rất lâu, từ khi rời khỏi thư phòng, nàng luôn rầu rĩ không vui, càng là lần đầu tiên không mở miệng nói lời nào. Nàng vốn dĩ là người lúc nào cũng huyên thuyên, muốn nàng ba tiếng không nói lời nào tuyệt đối không có khả năng. Tính tình nàng Đông Phương Vũ thập phần hiểu rõ, thấy nàng không nói lời nào, hắn có chút lo lắng. Đột nhiên lại nhảy ra một người phụ thân, thực sự khiến nàng khó tiếp nhận.

Bản thân Đông Phương Vũ cũng là người ít nói, Bạch Mạn Điệp lại ngậm miệng khiến hai người không ai nói chuyện với ai.

“Tiểu Điệp, nàng làm sao vậy?” Suy nghĩ một lát, hắn quyết định mở lời trước. Nàng ngay cả nói cũng không muốn, nhất định là thập phần khổ sở.

Không một chút phản ứng, chỉ chớp mắt vài cái rồi lại như cũ nhìn chằm chằm bên ngoài. Trong viện chỉ có một mạt ánh trăng ảm đạm hòa với bóng cây, thực sự chẳng có gì hay để nhìn.

“Nàng rất khó xử phải không?”

Nàng quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái rồi lại nhìn chằm chằm bên ngoài.

Xong, nàng nhất định là bi thương quá độ, căn bản không muốn trả lời hắn. Ngày xưa đều là hắn không trả lời câu hỏi của nàng, nhưng nàng vẫn hễ hỏi là đáp, nàng hôm nay thực sự quá khác thường.

Đông Phương Vũ đi tới sau lưng, khoát tay lên vai nàng, “Tiểu Điệp, nàng có biết tại sao tính tình ta quái gở vậy không?”

Bạch Mạn Điệp vẫn như cũ không chút phản ứng, dường như không nghe thấy hắn nói gì.

Hắn kéo qua một cái ghế, ngồi bên cạnh nàng.

“Kỳ thực… ta không biết cha ta là ai.”

Hắn thình lình nói ra một câu khiến Bạch Mạn Điệp nghi ngờ liếc hắn một cái, nhưng vẫn không nói gì.

Hắn cười khổ, “Buồn cười lắm đúng không? Ta thực sự không biết, vì nương ta chưa bao giờ nói cho ta biết.”

Bạch Mạn Điệp ghé vào một bên cửa sổ, vươn tay ra hái một một chiếc lá, miễn cưỡng nhìn hắn một cái, “Tiếp tục.” Có tiến bộ, hắn nói nhiều như vậy, cuối cùng cũng đổi được hai chữ của nàng.

“Trước khi nương gả cho cha ta, người đã mang thai. Người cha hiện tại của ta rất yêu thương nương, nhưng nương ngược lại không hề thương ông ấy. Nương ta trước khi xuất giá đã từng thích một nam nhân. Thậm chí còn có hài tử của hắn, thế nhưng nam nhân kia lại bỏ rơi nương nên nương mới gả cho cha ta. Thực sự ban đầu nương cũng không muốn gả, là do ngoại công ta ép buộc, tự chủ trì hôn sự. Lúc đó Vạn Kiếm sơn trang được xưng là võ lâm đệ nhất thế gia, ngoại công tuyệt đối không cho phép nương ta hồi hôn, điểm huyệt đạo của nương rồi ép lên kiệu hoa. Trong đêm tân hôn, nương ta thẳng thắn nói thật với cha. Cha ta tuy rằng khổ sở nhưng cũng nguyện ý muốn nương, chăm sóc nương cả đời. Nhưng nương ta không muốn, nương đối với cha một chút cảm tình cũng không có, không muốn cùng cha làm phu thê thực sự. Có thể cha ta mong muốn có ngày nương ta sẽ hồi tâm chuyển ý nên cố gắng nhịn. Nhưng tình cảm của hai người thực sự rất xấu, vào đêm tân hôn đầu tiên, hai người đã chia phòng mà ngủ, cho tới hôm nay vẫn là phu thê hữu danh vô thực. Sau khi ta ra đời, nương vì hận thân phụ ta bỏ rơi nương nên cũng hận cả ta. Từ khi ta bắt đầu có ký ức, đều là nha hoàn bội di chăm sóc ta. Khi ta sáu tuổi, bội di qua đời, cũng không còn ai chăm sóc cho ta. Từ đó về sau, chúng ta một nhà ba người đều có cuộc sống riêng, cơ bản không hề qua lại. Cha tuy rằng hận nhưng cũng không bạc đãi ta, cũng thỉnh tiên sinh dạy ta đọc sách viết chữ, thậm chí tự mình dạy võ công cho ta, nhưng cha chưa từng nói với ta một câu nào. Mỗi lần dạy ta võ công đều đem ta đứng trước mặt người, tự mình thực hiện ba lần cho ta xem, không cần biết ta học có được hay không được. Cứ ba tháng, cha lại dạy ta một loại võ công khác, cả thời thơ ấu, cha chưa từng nói với ta câu nào. Cho đến gần đây, hai người chúng ta mới thỉnh thoảng nói chuyện. Nương ta thích đọc sách, vẽ tranh, mỗi lần ta đi thỉnh an người, hai người một lẳng lặng vẽ tranh, một chơi cờ, không ai liếc mắt nhìn ta một cái. Chỉ có khi ta phạm phải sai lầm mới nghiêm khắc trách phạt ta, đánh chửi ta. Nàng luôn hỏi vì sao ta không nói lời nào, kỳ thực chính vì ta trưởng thành đã có tính cách như vậy. Ngoại trừ giao tiếp bên ngoài, ta căn bản không muốn nói, cũng không ai nguyện ý nghe ta nói.” Hắn ban đầu muốn dùng hoàn cảnh của mình để thống suốt cho Bạch Mạn Điệp, nhưng cuối cùng bản thân lại rơi vào bi thương. Khoảng thời gian đó, hắn rất cô đơn, rất bất lực. Nhìn thấy những đứa trẻ khác có cha nương yêu thương, hắn luôn nhịn không được ngưỡng mộ. Hắn dù sao cũng là nghiệt chủng. Hắn khóc lóc hỏi bội di tại sao cha nương không thương hắn, bội di không đành lòng nhìn hắn như thế mới đem chân tướng sự việc nói ra.

Đó là bí mật của hắn, hắn không biết bất cứ ai biết chuyện này, cho dù là người thân nhất như sư phụ cùng Quân Tùy Phong cũng không biết được thân thế thực sự của hắn. Bí mật này hắn chôn sâu tận đáy lòng đã hai mươi năm, rốt cuộc bây giờ cũng có cơ hội nói ra. Nói ra bí mật trong lòng, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.

Bạch Mạn Điệp rốt cuộc nhịn không được nhẹ giọng hỏi, “Sau đó thì sao?” Trời ạ, chả trách tính tình hắn quái gở, thì ra là do lớn lên trong một gia đình như vậy. Nếu như đổi lại là nàng, chắc nàng điên mất, một gia đình quái dị điển hình, nàng làm sao lại gả được vào nhà đó chứ?

Đông Phương Vũ cười khổ, “Năm ta chín tuổi, vô tình cứu được sư phụ, từ đó về sau do một tay sư phụ dạy bảo, nhưng bóng ma trong lòng vẫn tồn tại như trước, ta không thích nói. Khi ta mười lăm tuổi, theo sư phụ về Thương Mang sơn, còn có sư đệ Quân Tùy Phong. Tùy Phong lúc nào cũng huyên thuyên này nọ, lâu ngày, tính tình quái gở của ta cũng thay đổi không ít.” Lấy tiêu chuẩn trước đây của hắn, có thể cả tháng cũng không nói lời nào.

Bạch Mạn Điệp vỗ ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi, “Lão Thiên à, may mà gặp được sư phụ ngươi. Nếu ngươi cứ sống trong cái nhà đó không biết còn biến thành dạng người gì? Bộ dạng tiếc chữ như vàng này của ngươi đã là thay đổi rồi sao? Vậy trước khi thay đổi còn ra thế nào? Chắc là hỏi ngươi trăm câu mới trả lời một câu quá. May mà có Quân Tùy Phong, nếu không mỗi ngày ta đều phải đối diện với một cái đầu gỗ.”

“Năm ta mười lăm tuổi rời khỏi nhà, năm năm sau mới quay trở lại. Không hiểu vì sao lại phát hiện tình cảm của bọn họ với ta tốt hơn rất nhiều. Cha nguyện ý nói chuyện cùng ta, bàn luận võ công, nương cũng chủ động đích thân xuống bếp.” Đông Phương Vũ cố ý trêu chọc, “Nàng yên tâm, sau này gả vào nhà ta, nàng có thể thích ứng.” Nếu là cái không khí trầm lặng trước kia, ai còn có thể tiếp tục ở lại nữa.

Bạch Mạn Điệp đột nhiên nhớ tới một việc, “Vậy sao? Vậy ngươi lấy thê tử là thế nào? Ngươi nói cha nương ngươi ép ngươi, nhưng theo ngươi nói thì cảm tình đối với bọn họ không tốt lắm, sao bọn họ lại bức được ngươi?”

“Bắt đầu từ sáu năm trước, ta mỗi năm đều về nhà một lần. Tình cảm của ta với hai người họ không hẳn là tốt, cũng không thể nói là quá xấu. Lần trước trở về, nương ta bệnh liệt giường, nói là chẳng còn sống được bao lâu nữa, muốn ta lấy vợ để người yên tâm nhắm mắt. Bị nương dồn tới đường cùng, ta chỉ có thể lấy vị cô nương kia.” Nói tới chuyện này, hắn lần thứ hai thấy đau đầu.

Từ khi hắn rời nhà năm năm trước, bầu không khí trong nhà tựa hồ rất khẩn trương. Trở lại năm hắn hai mươi mốt tuổi, lão cha không chỉ thân cận nhiều hơn với hắn, còn kiên quyết muốn đem toàn bộ giao nghiệp cho hắn trông coi. Hắn vốn thích cuộc sống phiêu bạt thực sự không thể chịu được ngày nào cũng sống trong một đống sổ sách. Theo lời đề nghị của cẩu đầu quân sư Quân Tùy Phong, hắn quyết định tự mình gây dựng sự nghiệp.

Trở nên có thân tình là tốt hay xấu đây? Nếu như cha nương vẫn tiếp tục mặc kệ hắn, hắn không cần bị ép buộc làm việc kinh thương, cũng không cần lấy một nữ nhân không quen không biết. Đương nhiên, nếu không nhờ cha nương bức ép, hắn cũng không được gia tài bạc vạn, cũng không lấy được Tiểu Điệp của hắn.

“Chẳng trách sao ngươi tính tình kỳ quái, thì ra là trong lòng từ nhỏ đã có một bóng ma.” Không hiểu vì sao, nghĩ đến hắn lúc nhỏ bi thảm như vậy, trong lòng nàng mơ hồ có cảm giác đau.

“Kỳ thực nàng không cần khổ sở, ít nhất nàng còn biết thân phụ mình là ai, nhưng ta thì không biết.” Hắn không biết an ủi người khác, có thể nói ra như vậy thực sự không đơn giản.

“Ta có khổ sở bao giờ?” Bạch Mạn Điệp kỳ quái nhìn hắn, con mắt nào của hắn thấy nàng vì Tống trang chủ khổ sở?

“Lẽ nào nàng không phải vì nhất thời không thể tiếp nhận được Tống trang chủ là cha nàng nên mới không nói lời nào sao?”

Bạch Mạn Điệp trợn trừng hai mắt, thật sâu thở dài, “Ta đã mất trí nhớ rồi, nương cùng kế phụ có tốt với ta hay không ta cũng chẳng biết, cũng không muốn truy cứu. Đương nhiên, xem ta hiện tại một thân bản lĩnh, chứng tỏ hai người đối với ta rất tốt. Ta chỉ biết cha mẹ thân nhân ta toàn bộ đã chết, cho dù Tống trang chủ thực sự là cha ta thì thế nào? Ta không muốn nghĩ tới. Ta cũng không phải hận ông ấy, chỉ là đối với ông ấy một chút cảm giác cũng không có.” Cha nàng giờ đang ở hiện đại, cho dù Tống trang chủ thực sự là cha nàng cũng chỉ là cha của thân thể này, cùng nàng không quan hệ.

“Thế nàng vì sao lại rầu rĩ không vui?”

“Ta đang suy nghĩ, võ lâm đồn đại quả nhiên là phóng đại, Thánh linh châu chỉ là một viên dạ minh châu bình thường, không thể cứu mạng hai chúng ta, toàn bộ hi vọng bây giờ đều đặt trên người Quỷ Y cùng hạt tuyết. Hạt tuyết thực sự có thể giải độc không? Quỷ Y có thật lợi hại như trong truyền thuyết? Ta hiện tại đang lo lắng độc trên người ngươi, lo lắng bệnh trên người ta. Về phần Tống lão đầu, ta một chút cũng không muốn nghĩ.”

“Không sao đâu, có tam muội nàng cùng sư phụ ta, sẽ không có chuyện gì.” Cho dù y thuật sư phụ hắn không được tốt lắm, cũng còn có Độc Nương Tử là cao thủ dụng độc, xem đan dược nàng điều chế cũng đủ biết nàng danh bất hư truyền.

Bạch Mạn Điệp gật đầu, đôi mi cũng không che được ưu sắc.

“Ừ, ngươi ngàn vạn lần đừng nên xảy ra chuyện.”

“Được.” Đông Phương Vũ lẳng lặng nhìn nàng, ánh trăng ảm đạm lượn lờ chiếu đến, ánh nến liên tục tỏa ra khiến bầu không khí càng thêm lãng mạn.

“Đại ca, ngươi thích ta sao?” Lần đầu tiên nàng không muốn trốn tránh, nghiêm túc hỏi hắn. Để được ở bên cạnh hắn, nàng đã từ bỏ tất cả mọi thứ ở hiện đại, nếu đến bây giờ còn không đối mặt với tình cảm của mình thì thực sự quá nhu nhược.

Đông Phương Vũ cong môi, “Sớm đã thành yêu rồi, là nhất kiến chung tình.” Hắn đối với nàng là nhất kiến chung tình, đáng tiếc nàng quá ngốc, mãi không chịu tiếp nhận.

Bạch Mạn Điệp cười, đôi mắt híp cong lại, giống như trăng non.

Đông Phương Vũ đứng phía sau nàng, giúp nàng vén tóc. Nàng rất tự nhiên đứng dậy, hai tay ôm lấy thắt lưng hắn, đầu tựa vào người hắn, “Đại ca, chúng ta sẽ không sao. Ta muốn vĩnh viễn ở cạnh ngươi, cả đời không xa nhau. Cha nương ngươi không thương ngươi, ta sẽ dùng cả đời để yêu ngươi, bồi thường cho ngươi.” Nàng ngẩng đầu lên, cười hỏi hắn, “Có được hay không?”

“Được.” Hắn nhẹ nhàng đáp một tiếng, ôm lấy thân thể nàng.

“Đại ca.” Nàng vẫn như cũ ngửa đầu, cười tủm tỉm nói, “Đại ca, kỳ thực muội cũng yêu huynh.” Sớm đã thành yêu rồi, chỉ là không dám thừa nhận thôi.

“Tại sao đột nhiên lại nói chuyện này?” Nàng có chút thích hắn, hắn đã sớm biết, chỉ là nàng vẫn không muốn nói, nguyên nhân gì khiến nàng đột nhiên biểu lộ.

Bạch Mạn Điệp cười như hồ ly, “Bởi vì, hôm nay huynh nói rất nhiều, ước chừng đem lời của nửa tháng toàn bộ nói ra. Vậy chứng tỏ… tính tình huynh đã thay đổi rất nhiều, ở cạnh huynh sẽ không quá buồn chán.” Kỳ thực ngay từ ngày đầu gặp nàng, tính tình hắn đã thay đổi rồi. Cùng một nữ nhân luôn ríu ra ríu rít ở cùng một chỗ, không muốn sửa cũng không được.

“Chỉ vì vậy?” Sớm biết hắn nhiều lời. Hắn chỉ là không thích nói chứ không phải không biết nói. Chỉ là nói thôi mà, rất đơn giản.

Bạch Mạn Điệp vẫn ôm lấy thắt lưng hắn, đầu ngửa về sau, cười hì hì nói, “Không chỉ vậy, huynh đem chuyện xấu trong nhà nói cho muội biết, muội còn có cơ hội lựa chọn sao? Tục ngữ nói chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra, huynh nói muội biết, muội không trở thành người nhà huynh cũng không được.”

“Chỉ vì… chuyện này?”

Nàng nghịch ngợm nháy mắt, “Ắc, lý do như vậy chưa đủ sao?” Ngụy biện.

Đông Phương Vũ nhíu mi, cũng không có trả lời.

”Được rồi, bởi vì muôi phát hiện huynh đối xử với muội rất tốt. Để an ủi muội, không tiếc nhắc tới chuyện thương tâm của mình. Huynh tuy rằng nói xong vân đạm phong khinh, nhưng muội biết huynh rất khổ sở, chịu nhiều ủy khuất. Hôm nay nhắc tới, trong lòng nhất định khó chịu. Một người nguyện ý vì muội chịu khổ mới là người thích hợp với muội, huynh hợp cách.”

Hắn không chỉ nguyện ý khổ vì nàng, thậm chí còn nguyện ý chết vì nàng, chỉ là nàng không nói ra thôi.

Hắn không trả lời, chỉ cười cười, dịu dàng ôm nàng.

“Đại ca, muội muốn xin huynh một việc.” Giọng nàng rất nhỏ, tựa hồ sợ phá hủy bầu không khí ấm áp này.

“Cứ nói.” Giờ này khắc này, cái gì hắn cũng đáp ứng.

“Huynh lớn lên rất suất a, không thể mang cái mặt nạ chướng mắt kia được. Tuy rằng mang vào rất khốc, nhưng muội không thích. Trừ phi có việc cần, không thì đừng mang, được không?”

“Được.” Hắn nói xong cười gian xảo, “Đáp ứng ta một điều kiện, ta sẽ không mang.”

“Điều kiện gì?”

“Hôn ta một cái.”

“Hả?” Bạch Mạn Điệp nhảy rồi vòng tay của hắn, nhìn từ trên xuống dưới, “Đại ca, huynh bị trúng tà sao? Câu vừa rồi là huynh nói.” Đánh chết nàng cũng không nghĩ nam nhân cứng nhắc cổ hủ như Đông Phương Vũ cũng nói được mấy lời ngả ngớn thế này.

Nàng không biết, nam nhân nào khi ở cạnh người mình yêu mến cũng đều có thay đổi.

Đông Phương Vũ cười tinh quái nhìn nàng, “Là ta nói.”

Bạch Mạn Điệp cố ý làm ra vẻ suy nghĩ một hồi lâu, “Được rồi.” Lợi dụng lúc hắn không để ý, trên môi hắn nhẹ nhàng lướt qua một cái.

Đây là lần đầu tiên nàng chủ động hôn hắn, tuy rằng chỉ là hôn nhẹ, nhưng đủ để Đông Phương Vũ tâm thần dao động. Ngón tay hắn lướt qua chỗ nàng vừa hôn, cười nhẹ một cái.

Bạch Mạn Điệp ở trên người sờ soạt nửa ngày, cuối cùng cầm lấy cái kéo, cắt bỏ một lọn tóc, lấy khăn tay bao lại, “Cái này cho huynh.”

Đông Phương Vũ nhận lấy, “Cái gì?”

Ai đó dõng dạc nói, “Tín vật định tình.” Nàng thực sự không thể tìm ra được vật gì làm vật định ước.

Đông Phương Vũ cất vào, sau đó đưa cho nàng một vật, “Nhận đi, đây là tín vật của ta.”

“A?” Bạch Mạn Điệp lùi về sau mấy bước, “Ắc, đại ca, vật này có phải rất quý giá hay không, huynh giữ lại dùng đi.” Đây là vật tượng trưng cho thân phận của hắn, là sáo ngọc theo hắn đã nhiều năm, nàng làm sao nhận được?

“Không được sao?”

“Không phải, là muội không thể nhận, vật này quá quan trọng. Nếu huynh đưa muội vật này, không phải muội nên đưa kim kiếm cho huynh sao? Chúng ta đều là người trong giang hồ, sao lại đem vũ khí tùy tiện tặng cho người khác?”

Đông Phương Vũ thu lại sáo ngọc, năm ngón tay thon dài cầm sáo ngọc đặt ở sau lưng, “Nàng thích làm người trong giang hồ sao?”

Bạch Mạn Điệp suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Không thích.”

“Vô tranh sơn trang, vô tranh với đời, ta cũng muốn cuộc sống như vậy.” Hắn trong lời có hàm ý khác.

Bạch Mạn Điệp ngẩn người, lập tức mừng rỡ túm lấy y phục của hắn, “Huynh nói… huynh cũng không muốn làm người trong giang hồ, muốn cùng muội không tranh sự đời.”

“Thiên hạ đệ nhất thì đã sao? Ta không thích làm người trong giang hồ. Nếu trên đời đã không có Thánh linh châu, ta chỉ muốn quay về làm Đông Phương Vũ.”

“Đại ca, muội có một đề nghị.”

“Nói đi.”

“Ở gần Thương Mang trấn tìm một làng, sau đó xây vài phòng nhỏ, sau khi chúng ta thoái ẩn, cùng với Lăng Tương, nhị muội phu cùng nhau ở đó. Đương nhiên, nếu tam muội nguyện ý đi cùng thì càng tốt.” Nhị muội phu của nàng nghề nghiệp đặc thù, lấy lão bà rồi sợ rằng không thể tiếp tục làm nữa. Để phòng ngừa cừu nhân trả thù, đánh không lại hắn thì nhằm tới lão bà, biện pháp tốt nhất vẫn là thoái ẩn giang hồ đi.

“Vô Tranh sơn trang ở đâu?”

Bạch Mạn Điệp hưng phấn phát biểu ý kiến, “Đây là muội muốn chúng ta đến một làng ẩn cư, gọi nơi đó là Vô Tranh sơn trang. Giang hồ mọi người đều biết chúng ta ẩn cư tại Vô Tranh sơn trang, nhưng lại không biết Vô Tranh sơn trang ở đâu, như vậy mới là an toàn nhất. Hắc hắc, huynh cũng có thể tiếp tục làm Kim lão bản của huynh. Nếu muốn nhớ tới những ngày náo nhiệt, cứ quay về Thương Mang sơn trang, nhớ tới những ngày không màng danh lợi thì quay về làng, thật tốt.”

Bạch Mạn Điệp lén cười hề hề, “Hay nhất là ở gần Quân Tùy Phong, muội tùy thời có thể khi dễ hắn.”

Nghĩ đến bộ dạng bị khi dễ của Quân Tùy Phong, Đông Phương Vũ bắt đầu thông cảm cho hắn.

“Sau khi nàng khỏi bệnh, chúng ta cùng nhau đi tìm làng.” Kiến nghị của nàng thực sự không tệ.

“Không cần đâu, nhị muội cùng nhị muội phu sớm có ý định thoái ẩn giang hồ đúng không? Thế cứ để hai gia hỏa kia đi làm. Hai người họ sau khi thành thân có phải không chuyện gì làm? Ở nhà rảnh rỗi đến mốc meo a? Nhiều lắm thì cho bạc để hai người tìm chỗ ở. Ắc, hay nhất là khai khẩn vài mẫu đất, muội có thể trồng rau, nuôi gà. Đến lúc đó chúng ta mỗi ngày đều có thể ăn rau sạch, hơn nữa còn là tự mình trồng nha. Chúng ta còn có thể nuôi cá, công tác bảo vệ môi trường ở cổ đại rất khá, cá ở khe suối không bị ô nhiễm. Nếu như không có việc gì, chúng ta có thể đi dạo ngoại thành, đến tối cùng nhau ngắm sao…” Người này bị mắc vọng tưởng chứng vô cùng trầm trọng.

“Được.” Đông Phương Vũ cũng bắt đầu mơ tưởng tới những ngày tháng như vậy.

“Đại ca, chúng ta hiện giờ đi đâu? Đột nhiên không có mục tiêu rồi.”

“Trở lại Thương Mang trấn, hai muội muội nàng đều ở đó.” Để điều chế giải dược cho hắn. Mấy ngày trước hắn đã thu được bồ câu đưa tin, nếu không vì Thánh linh châu thì đã sớm quay về Thương Mang trấn rồi.

“Tại sao? Không tìm Quỷ Y à?”

“Trời đất bao la, biết đi đâu tìm. Thiên Cơ các cùng Hàn Phi nhất định giúp ta tìm hắn, tin tưởng rất nhanh sẽ có tin tức.” Có tổ chức tình báo đệ nhất thiên hạ cùng thiên hạ đệ nhất bộ khoái đích thân ra tay, Quỷ Y tuyệt đối chạy không thoát.

Bạch Mạn Điệp thì thào nói, “Hơn nữa, còn có Minh Cung hỗ trợ mà.”

“Chúng ta bây giờ đi đâu?” Lần này nàng thực sự không có mục tiêu rồi.

Đông Phương Vũ cùng Bạch Mạn Điệp quan hệ chính thức thăng cấp thành tình yêu nam nữ, Bạch Mạn Điệp đối với Đông Phương Vũ thái độ không có thay đổi nhưng hành động thực tế đã thay đổi rất nhiều.

Cho tới nay, hai người họ không phải chia phòng ngủ thì cũng là Đông Phương Vũ phải ngủ ở trên ghế. Mấy ngày ở Tuyết sơn, bởi vì trời quá lạnh, hai người bất đắc dĩ phải ngủ cùng một giường. Bất quá Bạch Mạn Điệp xin thề, hai người lúc đó thực sự rất trong sáng, mỗi người một cái chăn, tuyệt đối không chạm vào đối phương cho dù là một ngón tay.

Mới gần đây, sau nửa năm duy trì ám muội, rốt cục cũng có ngày bị phá vỡ.

Đó là vào đêm thứ ba sau khi hai người rời khỏi Tống gia, ở một trấn nhỏ tìm chỗ trọ. Cái làng kia thực sự rất nhỏ, một tiểu khách điếm chỉ có mấy gian phòng. Đến khi Bạch Mạn Điệp đến trọ chỉ còn lại một phòng duy nhất, không còn lựa chọn nào khác, hai người đành ngủ cùng một gian.

“Đại ca, huynh có lạnh hay không?” Bạch Mạn Điệp sau khi leo lên giường, nhịn không được hỏi Đông Phương Vũ.

Không thể không nói hắn thực sự là chính nhân quân tử, kiên trì muốn ngủ trên trường kỷ. Đã vào tháng mười rồi, trời bắt đầu lạnh, Hơn nữa vừa qua một trận mưa to, nhiệt độ rất thấp, ngủ trên trường kỉ không tốt lắm đâu.

“Ngủ sớm chút đi.” Hắn cũng không trực tiếp trả lời, cho dù là rất lạnh.

“Ắc, chúng ta cùng nhau ngủ đi, muội lạnh.”

“Thực sự muốn chúng ta cùng nhau ngủ.”

“Đúng vậy, nhưng… muội cảnh cáo huynh, không được lợi dụng đó.” Sớm đã tìm cách ăn tươi nàng.

“Ngủ đi, ta không sao.” Kỳ thực hắn rất lo lắng nửa đêm sẽ lợi dụng nàng.

“Được rồi, huynh không lạnh nhưng muội lạnh, giúp muội sưởi ấm.”

“Được.” Nàng đã mời như vậy, sao lại không biết xấu hổ cự tuyệt chứ.

Vì thế đêm đó, hai người ngủ trong cùng một cái chăn, nằm trên cùng một cái giường.

Đông Phương Vũ cũng rất muốn làm Liễu Hạ Huệ, cách xa nàng một chút, nhưng ai đó khi ngủ cứ luôn bám riết vào người hắn. Có lẽ vì lạnh, cánh tay ngọc ôm hắn không tha. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể ôm nàng vào lòng, dùng nhiệt độ sưởi ấm.

Bọn họ hai người chẳng có làm chuyện gì thuộc loại cấm thiếu nhi, bất quá cuối cùng cũng phát triển thành quan hệ tình lữ, còn chờ nâng lên.
Bình Luận (0)
Comment