Tao Ghét Mày

Chương 13

Tối hôm đó, Huy sang phòng nó với nụ cười tủm tỉm trông thật dễ thương.Cầm theo một cái hộp nhỏ nhỏ màu trắng xinh xinh. Cái cách Huy nâng niu cái hộp nhỏ nhỏ trên tay cũng đủ biết Huy "kưng" nó đến cỡ nào rồi. Nó đang ngồi học bài thì nghe tiếng gõ cửa

_ Mai ơi. Huy nàk

_ Ờ, đợi xí_ Nó lồm cồm bò dậy

_ Cho mày nè_ Huy đưa cái hộp cho nó mà mắt nhìn bâng quơ. Chắc Huy ngại gì đó.

_ Cái gì đó?_ Nó cầm lấy cái hộp, tò mò hỏi

_ Bánh em gái tao mới làm đó. Đem ày một cái ăn thử. Nó làm thử nghiệm Valentine tặng pồ nó ấy mà._ Huy cười giải thích

_ Woa. Nhìn ngon quá. Huyền vẽ hình bằng socola đẹp thật đó_ Nó trầm trồ khen

_ Em tao mà_ Huy hãnh diện nói _ Mày chỉ tao mấy bài Hoá đi

_ Đâu?_ Nó ngoạm lấy cái bánh, vừa ăn vừa chỉ bài cho Huy.

Vậy là Huy đã thành công hôm đầu tiên. Kế hoạch đã triển khai thành công. Sáng hôm sau, nó vừa vô lớp đã thấy Hoàng ngồi đó vẽ vẽ gì đó. Nó tò mò lại ngó. Hoàng vẽ một cô gái tóc dài, rất đẹp. Phải công nhận là Hoàng khéo tay thật. Viết chữ thì xấu mà sao vẽ đẹp thế. Chợt, Hoàng giật nảy người lên khi thấy nó đang nhìn

_ Ey, không được nhìn

_ Sao zậy? Mày vẽ ai đó?_ Nó lại tò mò rùi

_ Vẽ......vẽ.......ai kệ tao. Liên wan gì đến mày_ Hoàng giấu vội tờ giấy xuống ngăn bàn

_ À, vậy là mày vẽ bạn gái nên không muốn cho tao coi chứ gì?_ Nó khiêu khích. Ai ngờ.....

_ Uh đó. Tao vẽ bạn gái tao á._ Mặt Hoàng tuy đỏ nhưng vẫn cố hất lên trời

_ A, thì ra mày có bạn gái mà giấu tao. Ai vậy, khai ra mau!

_ Không nói ày biết_ Hoàng cứng đầu nói

_ Vậy thì tao sẽ đồn là mày có bạn gái_ Nó vừa nói xong đã bô bô cái miệng rõ to_ L:ớp mình oy. Hoàng có........

_ Không có gì_ Nó chưa kịp nói hết thì Hoàng đã vòng tay qua vai nó bịt miệng lại, trông hai đứa cứ như trẻ con. Lúc đó, Huy vô lớp, Hoàng thừa cơ chạy luôn với Huy. Bỏ lại nó với sự ấm ức. Riêng Huy, khi nhìn thấy nó và Hoàng đùa giỡn vui như vậy, Huy có vẻ ghen tị với Hoàng" Tại sao lại không phải là mình chọc Mai cười? Chẳng phải trước đây Hoàng chỉ đùa như vậy với Như sao?"

Tối đó, và cả những tối hôm sau nữa, Huy đều qua nhà nó học. Đến một ngày, nó chờ mãi mà không thấy Huy qua, nó thấy lạ nên nhắn tin hỏi

_ Ey, mày đang chết ở đâu mà không qua hả?

_ Tao có công chuyện xíu. Chắc tối nay không qua được_ Huy nhắn lại

_ Ờ, vậy thôi._ Nó nhắn lại theo phép lịch sự, không ngờ, bên phòng Huy, cậu bạn đang reo hò sung sướng. Huy vội gọi ngay cho nhỏ Vy

_ Alô, gì đó Huy?_ Tiếng nhỏ Vy ở đầu dây bên kia

_ Vy oy. Tao đã thành công bước đầu rồi. Tao làm theo lời mày qua thường xuyên xong rồi nghỉ một ngày, lúc nãy Mai nt cho tao hỏi chuyện nữa đó_ Huy hớn hở kể với nhỏ Vy

_ Vậy là tốt quá rồi. Bây giờ mày cần phải............_ Nhỏ Vy lại bày kế cho Huy với một giọng hào hứng không kém.

Nó đang ngồi xếp lại mấy bộ quần áo, dọn dẹp các thứ để lên đường về nhà sáng mai. Nó đựơc nghỉ tết hai tuần. Sáng sớm mai nó sẽ ra bến xe. Chợt, ai đó gõ cửa phòng nó

_ Tao Hoàng đây. Mở cửa ra nào_ Tiếng Hoàng thật ấm, thật nhẹ nhàng

_ Sao tự nhiên hôm nay rồng lại đến nhà tôm thế này?_ Nó cười đùa

_ Hìhì._ Hoàng cười trừ_ Mai mày về nhà hả?

_ Uh. Sao mày biết?_ Nó ngạc nhiên

_ Thì tao thấy mấy đứa ở huyện hầu như mai về hết nên tao đoán thế

_ A đúng rồi_ Tự nhiên nó reo lên

_ Đúng gì?

_ Mau nói cho tao biết bạn gái mày là ai đi_ Nó năn nỉ

_ Trời đất, mày vẫn chưa quên hả Mai?_ Hoàng nhăn nhó

_ Làm sao tao quên được. Mày vẽ ai khai ra mau

_ Tao không nói_ Hoàng hất mặt lên trời, tỏ vẻ kiêu căng

_ Không nói hả? Cho mày chít_ Nói rồi nó xông vô cù léc làm Hoàng té lăn, bò ra đất mà cười. Thấy không làm gì dc, nó bèn thôi. Trong lúc Hoàng phủi phủi quần áo đứng dậy, khuôn mặt baby kute ấy nở một nụ cười toả nắng, nghĩ thầm" Ngốc ạ. Người mà tao vẽ là mày chứ là ai"

_ Mai đi sao? Đi bộ ra bến xe hả?_ Hoàng hỏi thăm

_ Uh. Chắc zậy thôi_ Nó uể oải đáp. Nghĩ đến cái viễn cảnh đợi xe lạnh lẽo nó khẽ rùng mình

_ Mai tao cũng có việc ra bến xe. Để tao chở mày đi. Mày đi chuyến mấy giờ?

_ Chuyến 6h. _ Nó hớn hở đáp

_ Mai nhớ mặc ấm, cứ ở trong phòng đợi tao là được rồi_ Hoàng nói mà mắt cứ ngó lơ đễnh

_ Uhm. Cảm ơn mày_ Nó cười, nụ cười làm cả căn phòng ấm áp hẳn lên

Sáng hôm sau, nó dậy từ 4h30. Nó bước ra ngoài dạo một vòng. Nó ko muốn rời Đà Lạt chút nào. Nó muốn ở lại nhưng quê hương nó không ở đây. Nó cần phải về nhà. Nó cứ bước đi, vừa đi vưùa suy nghĩ đến nỗi tông phải một người. Khi nó ngước lên thì

_ Ủa, Lệ Mai. Sao mày lại ở đây?_ Huy ngạc nhiên khi nhìn thấy nó

_ ơ, Huy à? Tao đi dạo buổi sáng._ Nó cũng ngạc nhiên không kém

_ Bao giờ mày về nhà?

_ Lát nữa tao về._ Nó buồn rầu đáp

_ Hay để tao đưa mày ra bến xe nhé_ Huy đề nghị

_ Uhm.Không cần đâu. Hôm qua Hoàng nói là sẽ đưa tao đi rồi._ Nó lại cười đáp, nụ cười làm Huy thêm buồn

_ Ờ, vậy thôi. Mày về đi không Hoàng đợi

_ Uhm. Tao đi nhe_ Nó bước đi. Nhìn cái dáng nhỏ khoác cái áo bông to bự của nó, Huy thấy buồn. Huy đã chậm hơn Hoàng một bước.

Ở nhà, Hoàng đã đợi nó ngoài cửa. Hoàng mặc một cái áo khoác dài, bên trong có cả áo len. Nhìn Hoàng thật là ấm. Dù bây giờ mới có 5h15, Hoàng đã đứng đợi nó. Mặc dù nó hẹn Hoàng 5h30, cậu bạn đã chờ sẵn ở đó. Không hiểu có điều gì thôi thúc nó đừng bước tới. Nó cứ đứng vậy, ngắm Hoàng thật lâu, thật lâu. Gió vẫn thổi, thời gian thì vẫn trôi nhưng vẫn chưa nhích tới 5h30. Hoàng thật dễ thương. Cả tính cách lẫn khuôn mặt baby kute bây giờ sao nó thấy thật quen thuộc. Nó cảm thấy không nỡ xa khuôn mặt đó. Cho dù nó và Hoàng cứ gặp là đánh nhau đi chăng nữa thì nó cũng ko muốn rời.

_ Hey, đợi lâu chưa?_ Nó bước tới bên Hoàng

_ Cũng mới thôi_ Xạo chưa. Đứng từ 5h hơn mà kêu

_ Uhm. Bây giờ đi ha_ Nó cười, leo lên xe của Hoàng. Chiếc xe lao vụt đi trong màn sương còn dày đặc.

Ở bến xe, người đưa tiễn nhau đông nghịt. Nó quay lại chào Hoàng thì cậu bạn giúi vào tay nó một bịch kẹo dẻo, đủ mùi vị. Nó thốt lên

_ Woa. Nhiều quá sao ăn hết đựơc

_ Cho mày đó. Cố mà ăn hết đi_ Hoàng lại cười nụ cười toả nắng đó

_ Hehe. Cảm ơn._ Nó cảm ơn mà tay xoa xoa lại cho khỏi lạnh. Thấy vậy, Hoàng rút đôi bao tay đang đeo ra mang vào cho nó. Nó khẽ rụt tay lại rồi lại để yên. Khuôn mặt hơi ửng đỏ của nó thật xynh.

_ Nè, xong rồi. Đã dặn là mặc ấm vô mà không nghe_ Hoàng trách nhẹ

_ Kệ tao._ Nó bướng bỉnh đáp. Nhưng ấm thật!

_ Thôi, lên xe đi. Tao về.

_ Uh. Cảm ơn mày đã đưa tao đến tận đây nha_ Nó vẫy vẫy tay Hoàng rồi leo lên xe. Chiếc xe đi khuất Hoàng mới quay xe ra về. Miệng nở một nụ cười. Vừa đi, Hoàng vừa nghĩ ngợi bâng quơ" Cái con nhỏ này. Học hành thì giỏi mà sao ngốc quá đi. Mày vẫn chưa nhận ra hả chời?" Ngồi trên xe, nó đang ăn túi kẹo ngon lành. Nó nghĩ đến đôi bao tay ấm áp hơi ấm của ai đó. Mà người đó bây giờ đang toả nắng khắp con đường bằng nụ cười baby kute..
Bình Luận (0)
Comment