Thăng nguyên chia thành hai giai đoạn, hợp thành ba đại trụ cột dựng dục ra bào thai thần thông và nuôi dưỡng nó để hình thành nên thần thông.
Nhìn lên quả cầu khổng lồ sáng rọi một vùng không gian rộng lớn, hiển nhiên bước đầu tiên hoàn thành, bất quá cái thứ hai mới là quan trọng cùng khó nhất.
Chỉ thấy Vũ Thế Kiệt tách ra một đoàn thần thức quay lại khống chế cơ thể, qua đó thông qua các hệ thống kinh mạch đi tới đan điền, lục phủ ngũ tạng để trích xuất ra linh lực chảy vào Vô giới.
"Muốn dựng dục ra thần thông bắt buộc phải có đủ linh lực, bất quá điểm này so với lúc trước lại là thế mạnh nhất của ta."
Vũ Thế Kiệt cười nhẹ một cái, sự chú ý bao phủ lấy một nguồn linh lực chảy thẳng vào quả cầu sáng trôi nổi phía trên.
Như có linh tính một dạng, cầu sáng điên cuồng hấp thu lấy linh lực được đưa tới với tốc độ khủng bố, thậm trí đến Vũ Thế Kiệt trong thoáng chốc cũng tỏ ra kinh hãi, vì lượng linh lực hắn vừa đưa vào chẳng khác nào một giọt nước chảy vào giữa đại dương, đến tột cùng là cần bao nhiêu linh lực cho vừa.
Bất quá đâm lao là phải theo lao, Vũ Thế Kiệt cắn chặt răng tiếp tục thả linh lực vào, một dòng sương mờ dẫn hiển hóa thành nước trắng trong xuốt chảy ồ ạt lên cầu sáng, thoáng chốc đã tiêu hao hơn nửa lượng linh lực trong đan điền.
"Không ổn, cứ thế này thần thông chưa thấy đâu thì ta đã bị rút khô mất, cần nghĩ cách khác."
Nhưng chưa kịp để hắn suy nghĩ thì cầu sáng bắt đầu xuất hiện dị dộng.
Như có linh tính mà cảm nhận lượng linh lực trong đan điền không đủ cho nó hấp thu, trên bề mặt cầu sáng thế mà lại hình thành lên hàng vạn xúc tua nhỏ kéo thẳng ra bên ngoài Vô giới để trực tiếp hấp thu thiên địa linh khí.
Vũ Thế Kiệt giải tỏa được áp lực phần nào, hắn thở ra một ngụm trọc khí.
May mắn trời còn có mắt.
Cứ như vậy, ngoài việc đem linh lực trong đan điền chảy vào cầu sáng thì Vũ Thế Kiệt còn mở rộng một vài lỗ thông hơi ra bên ngoài căn phòng, ý đồ cho vô vàn xúc tua hấp thu linh khí dễ dàng hơn.
Quả nhiên không ngoài hắn dự liệu, vừa khi căn phòng được mở ra liên kết với bên ngoài thì linh khí như thủy triều một dạng, mà điên cuồng lao từ bên ngoài vào trong, ầm ầm không dứt, thậm chí quy mô lớn đến nỗi vượt qua cả phạm vi tiểu viện lan đến khu vực khác.
May mắn cho Vũ Thế Kiệt bây giờ đang là ban đêm, bốn bề tối đen như mực cộng thêm vị trí khu tiểu viện này vốn tọa lạc tại khu vắng vẻ, rất ít người lui tới nên dị tượng như vậy vẫn là chưa kinh động tới ai.
Trong Vô giới bây giờ, cầu sáng thông qua một lượng linh lực khổng lồ từ các xúc tua truyền tới, mà không ngừng tỏa ra chói rọi hơn nữa, độ sáng bây giờ thậm trí không khác thần minh chiếu xuống vạn vật, uy nghiêm vô cùng.
Quá trình hấp thu linh lực kéo dài ròng rã ba canh giờ, thẳng đến khi thần thức của Vũ Thế Kiệt lộ ra vẻ mệt mỏi cùng cực thì mới bắt đầu kết thúc.
Chỉ thấy bề mặt bên ngoài cầu sáng dần xuất hiện những vết nứt, lúc đầu rất nhỏ nhưng theo thời gian chảy qua thì điên cuồng tăng trưởng, chẳng mấy chốc đã lan rộng khắp nơi.
Không quá ba giây tiếp theo, bề mặt cầu sáng triệt để vỡ vụn lộ ra thứ bên trong là một cái hồ lô khổng lồ.
Thanh mộc hồ lô.
"Đây là thần thông của ta."
Vũ Thế Kiệt không giấu nổi vẻ kinh ngạc nhìn lên vật trôi nổi trước mặt. Nhưng chưa kịp để hắn nhận ra điều gì thì một tia linh quang từ hồ lô thoát ra, nhanh như chớp dung nhập hoàn toàn với thần thức của Vũ Thế Kiệt.
Thần thông khi sinh ra phân thành tứ đại phẩm chất, phàm phẩm, địa phẩm, thiên phẩm và thánh phẩm.
Phàm phẩm là mức thấp nhất, đạt được loại này coi như cả đời ngươi chú định dừng ở thiên nguyên cảnh.
Địa phẩm, thiên phẩm cùng thánh phẩm, ba loại này trân quý cùng hiếm có nhất, đã sở hữu thì hầu như đều trở thành một phương cường giả, trong đó thánh phẩm là bá đạo nhất vạn năm có một.
Ngay như lục tung cả Hắc Cổ đại lục cũng tìm không ra một thánh phầm thần thông, thì đủ hiểu nó trân quý tới mức nào.
Mà thanh mộc hồ lô đang hiện diện ngay trước mặt Vũ Thế Kiệt vậy mà chính là thánh phẩm thần thông, vạn năm có một.
Từng đoàn sương trắng lượn lờ khắp bề mặt của hồ lô, nhìn qua sẽ chỉ cảm thấy huyền ảo nhưng lại gần mới thật sự chấn động, tất cả sương trắng đều là linh khí nồng đậm quá mức mà hiển hóa thành, không những thế linh khí đang giờ giờ khắc khắc đều được sinh ra tràn khắp mọi ngóc ngách trong Vô giới.
"Thần thông thánh phẩm quả nhiên khác bình thường, thanh mộc hồ lô sẽ không ngừng sản sinh ra thiên địa linh khí tại nơi đây, nói như vậy ta lúc nào cũng đang mang trên mình một biển linh lực không phải sao."
Vũ Thế Kiệt chợt cười nhạt một cái, năng lực của thanh mộc hồ lô này cũng khoa trương quá mức rồi. Nếu như không ngừng sản sinh linh khí thì đồng nghĩa với việc đan điền của hắn sẽ không bao giờ cạn linh lực, thậm trí sẽ còn dư giả một lượng rất nhiều.
Hai võ giả thiên nguyên giao chiến với nhau, một bên tiết kiệm linh lực để tung chiêu còn một bên sở hữu linh lực vô hạn sẽ không ngừng tung sát chiêu, hiển nhiên võ giả thứ hai sẽ giành đến chín phần tỉ lệ thắng.
Năng lực thần thông này quả thật rất phù hợp với chiến trận, thậm trí không khác gì chí bảo đối với một số người.
Chẳng qua là Vũ Thế Kiệt vẫn phải kìm nén kích động trong lòng, bởi quá trình thăng nguyên vẫn chưa kết thúc hoàn toàn, vẫn còn bước cuối phải hoàn thành.
Chỉ thấy, những mảnh vụn vỡ ra từ cầu sáng lúc trước chợt hiển hóa ra thành vô số những sợi linh quanh nhỏ nhắn, ngày lập tức những sợi linh quanh này thoát ra khỏi Vô giới mà xâm nhập vào thể nội của Vũ Thế Kiệt.
Tạo đây linh quanh không ngừng thẩm thấu, không ngừng phân ra, như dòng nước ấm chảy khắp các ngõ ngách trên cơ thể, rửa đi tạp chất cường hóa lục phủ ngũ tạng lên một mức độ cao hơn.
Thẳng đến khi cơ thể của Vũ Thế Kiệt bị bao phủ bởi một bãi dịch lỏng màu đen bốc mùi thì mới kết thúc, bất quá dịch lỏng màu đen này rất nhanh đông cứng lại hình thành lớp vỏ mỏng, trông không khác khuân đúc lên dáng vẻ của hắn.
Hơi hơi dùng sức một chút, lớp giáp cứng màu đen này ngay lập tức vỡ vụn tách khỏi cơ thể mà rơi lả tả trên giường, dưới mặt đất.
Phanh!
Phanh!
Phanh!
Như được giải thoát khỏi gông cùm xiềng xích, Vũ Thế Kiệt bật mình khỏi giường mà huy động vài quyền chắc nịch vào không trung, để rồi vang lên những tiếng nổ giòn dã.
Siết chặt lại năm ngón tay, Vũ Thế Kiệt ngẫm nghĩ trong đầu:
"So với ban đầu thì mạnh hơn ít nhất gấp bội lần, nếu đấu trực tiếp với Vũ Minh Hằng ắt có thể kéo dài ít nhiều."
Vũ Minh Hằng đường đường là gia chủ của Vũ gia, cảnh giới căn cơ hùng hậu được tích lũy trong mấy chục năm, vậy mà Vũ Thế Kiệt tự tin có thể cầm cự trong thời gian ngắn mà không bại, thì đủ hiểu lần thăng nguyên lần này mang lại lợi ích to lớn đến nhường nào.
Làm cho hắn không ngờ nữa rằng lần thăng nguyên này lại kéo theo cả luyện thể quyết cũng chính thức đạt tới tầng ba, huyền hà công thức thứ ba tụ khí cực hạn đi đến viên mãn.
Đúng là niềm vui ngoài ý muốn phát sinh.
Vũ Thế Kiệt vừa chính thức đạt cảnh giới thiên nguyên cũng là lúc mặt trời nhô lên cao, một ngày mới bắt đầu.
"Còn đúng năm ngày."
Vũ Thế Kiệt hơi híp lại tròng mắt mà ngước nhìn lên bầu trời.
Cách đại hội gia tộc cũng chỉ còn đúng năm ngày, tuy nhiên hắn tự tin có thể trăm phần trăm đoạt lấy hạng đầu, dù sao đệ tử Vũ gia thậm chí cao nhất là Vũ Y Tiên vẫn chỉ dừng trong tam đại trụ cột, một khi chưa bước vào thiên nguyên cảnh thì một tia uy hiếp đối với hắn cũng không gây lên nổi.
Bất quá trong thời gian này vẫn có thể tăng thêm thực lực một đoạn ngắn, cảnh giới kiếm đạo suy cho cùng cũng không có chói mắt, cần phải rèn dũa nhiều hơn.