- Đều là lam băng ngọc tủy!
Hồng Ngọc và Khánh Như cũng khiếp sợ kêu lên. Thứ này trân quý thế nào, mấy người đều biết. Đừng xem ở đây có sáu tấm mà nghĩ lầm, không phải ai cũng có cái này đâu, lam băng ngọc tủy căn bản là không thể mua bán được.
Chỉ có Thiên Mặc là vẫn tỉnh bơ, hắn biết giá trị của lam băng ngọc tủy nhưng mà hắn thực sự là không dặt tâm tư vào những thứ này.
Khiếp sợ qua đi, Hồng Ngọc bình ổn tâm tình nói:
- Ở đây có sáu tấm lam băng ngọc tủy, ta nghĩ là...
Không đợi Hồng Ngọc nói hết câu, Thiên Mặc liền cắt lời:
- Mọi người, ta không có cần lam băng ngọc tủy, mọi người tự mình giữ lại sao...
- Như vậy sao được!
Hàn Phong một bên liền nhanh chóng phản đối, lam băng ngọc tủy quý giá như vậy, ba người họ chiếm hết thì còn gì nữa. Ở đây có nhiều đồ lại không có thứ gì trong mắt họ có thể so sánh với lam băng ngọc tủy. Hay là Thiên Mặc không có biết giá trị của lam băng ngọc tủy? Hàn Phong nghĩ tới đây liền lắc lắc đầu, nếu Thiên Mặc không có biết thì vừa nãy cũng không có biểu hiện như vậy.
- Không sao! Lam băng ngọc tủy ta không có lấy nhưng mà ta còn muốn nhiều thứ một chút!
Thiên Mặc khoát tay. Hắn tất nhiên là có tính toán, nếu như không có lam băng ngọc tủy vậy hắn sẽ lấy thứ khác, mà hắn là muốn lấy toàn bộ những thứ còn lại.
- A! Thiên Mặc huynh mún thứ gì zậy?
Khánh Như chu chu cái miệng hỏi Thiên Mặc.
- Ta... Ta không có lấy lam băng ngọc tủy nhưng ta muốn tất cả những thú còn lại!
Thiên Mặc ngập ngừng nói, hắn sợ là không được như vậy nhưng nếu được một nửa thì cũng không sao?
- Sao? Không lấy lam băng ngọc tủy nhưng lại muốn tất cả những thứ còn lại?!
Hồng Ngọc kinh ngạc hỏi lại Thiên Mặc. Thiên Mặc trong lòng trầm xuống, quả nhiên là không được chấp nhận. Chỉ là câu nói của kế tiếp của Hồng Ngọc suýt là hắn té ngửa:
- Cũng được! Đệ lấy đi sao.
Thiên Mặc suýt nữa thì cười thành tiếng, đây là những thứ mà hắn rất cần. Hắn thiếu một lò luyện đan để học tập luyện đan, thiếu một cái pháp bảo tốt, thiếu pháp kĩ. Ở đây trùng hợp đều có một cái lò luyện đan, một cái thanh đao thượng phẩm linh khí, một cái ngọc giản pháp kĩ. Hắn không hiểu là trong nhẫn của một đại năng giả sao lại có một chuôi thượng phẩm chân khí như thế này, đáng ra ít nhất cũng phải là một hạ phẩm chân linh khí mới đúng, nhưng mà hắn cũng phi thường hài lòng, một chân khí thượng phẩm còn tốt gấp trăm lần cái trung phẩm pháp khí của hắn. Cái món đao kĩ này tuy bị sứt mẻ lại không có quan trọng, dùng thiên phú ngộ thiên của hắn rất dễ dàng thôi diễn ra phần mới. Ngoài ra ở đây còn có một quả phá không phù cấp bảy, một viên tinh thạch không biết lai lịch. Cộng lại tất cả hắn đã lấy đi năm món, mà bên Hồng Ngọc giữ sáu tấm lam băng ngọc tủy.
Những thứ mà Thiên Mặc yêu quý thực sự lại không rơi vào trong mắt bọn người Hồng Ngọc. Phá không phù họ có vài tấm trong giới chỉ, ngọc giản pháp kĩ bị sứt mẻ lại không còn giá trị, lò luyện đan nhìn có vẻ không tầm thường nhưng lại không có tầm quan trọng lắm vì họ không có luyện đan, một thanh đao chân khí thượng phẩm thì càng không được quan tâm, ở trong gia tộc muốn một món hạ phẩm chân linh khí còn được nữa là. (Xin lỗi mọi người nha, mấy chap trước mình có viết bảo khí của bọn người Đại Hổ và mấy người Hồng Ngọc là "linh khí", đó là mình viết nhầm nha, đó là chân khí, trên cấp bậc chân khí là chân linh khí, không có cấp bậc linh khí đâu.Thông cảm!). Cái đáng chú ý một chút là cái tinh thạch màu vàng đó, chỉ là theo họ thì tinh thạch này có vẻ phẩm chất cao hơn cực phẩm linh ngọc, lại cũng không có thể so sánh với lam băng ngọc tủy. Chỉ là họ còn không có biết đừng nói sáu tấm lam băng ngọc tủy, lấy ra mấy chục tấm lăm băng ngọc tủy cũng không thể so sánh với viên tinh thạch màu vàng đó.
Thiên Mặc nghe được có thể lấy liền động thần niệm, cuốn hết thảy vào giới chỉ. Cùng lúc đó, Hồng Ngọc tiến gần, đưa qua cho Thiên Mặc một hộp ngọc chứa lam băng ngọc tủy. Thiên Măc còn đang ngơ ngác định từ chối thì Hồng Ngọc đã nhanh chóng mở lời trước:
- Đệ nhận đi. Ở đây có sáu tấm,mà ba người chúng ta lại có thể coi như là một, có năm tấm lam băng ngọc tủy là hơi chiếm tiện nghi của đệ rồi. Đệ không cần từ chối! Giữa chúng ta cần gì phải câu nệ!
Thiên Mặc suy nghĩ một chút vẫn là thu lam băng ngọc tủy lại, nói hắn không cần lam băng ngọc tủy là sai. Hắn tự mình hiểu, với kiểu hấp thu linh khí của hắn chắc chắn phải cần lượng lớn tài nguyên tu luyện. Lúc trước hắn không có quan tâm tới lam băng ngọc tủy là vì mấy món đồ kia, bây giờ vật tới tay thu vào cũng được. Hồng Ngọc tỉ nói đúng, mọi người mới quen đã thân, không cần phải quan trọng hóa vấn đề, tương lai Thiên Mặc hắn sẽ tìm cách trả lại ân tình này.
- Vậy thì đệ không khách khí!
Thiên Mặc cất hộp ngọc đựng lam băng ngọc tủy vào giới chỉ, trong lòng ấm áp. Ở cái nơi cá lớn nuốt cá bé này không phải đi đâu cũng có thể gặp được bằng hữu tốt như ba người Hồng Ngọc.
Thấy Thiên Mặc thu lấy hộp ngọc, Hồng Ngọc hơi nở một nụ cười trên đôi môi son thiếu nữ, một mĩ nhân nếu đem theo một nụ cười vậy sẽ lại càng xinh đẹp.
Bốn người thu xếp một lúc rồi quay lên bờ. Mấy người vừa li khai cái tiểu đình này liền nghe thấy tiếng ầm ầm sau lưng, quay lưng lại thì đã thấy tiểu đình vỡ vụn thành một đống phế tích, đâu còn bóng dáng như lúc trước.
- Cái tiểu đình này giống như là ở nơi này thủ hộ truyền thừa của vị tiền bối kia, lúc truyền thừa đã được lấy đi, tức là nó cũng hoàn thành nhiệm vụ và tự hủy.
Hồng Ngọc nhìn đống phế tích kia rồi lắc lắc đầu nói. Lúc này bốn người đều đã đặt chân lên bờ. Thần thứ của Thiên Mặc quét ra xung quanh cái động phủ này, ngoài quang minh thạch được khảm trên tường để chiếu sáng ra, còn không có thứ gì tốt nữa.
- Bạch Vũ! Ra ngoài thôi!
Thiên Mặc gọi Bạch Vũ còn đang nằm dưới cây ngũ vị quả kia. Nó nãy giờ đi đi lại lại cũng đã ăn hết sạch số ngũ vị quả còn sót lại, không biết làm gì nên nằm một chỗ ngái ngủ.
- Ok! Lão đại!
Bạch Vũ nghe thấy tiếng của Thiên Mặc liền nhanh chóng tới bên cạnh hắn. Thiên Mặc liếc mắt qua cây ngũ vị quả kia, cái cây này quả nhiên không sai, vừa bị hái hết quả, qua mấy canh giờ đã bắt đầu tiếp tục ra hoa rồi, không tầm thường! Hắn còn có ý nghĩ đưa cái cây này vào tạo hóa thế giới chỉ là hắn còn không có đến mức ngu ngốc để lộ tạo hóa thế giới trước mặt mấy người Hàn Phong, cái này không có liên quan tới tin tưởng hay không, mà là liên quan tới cái mạng nhỏ của hắn.
- Đi thôi!
Hàn Phong nói lớn một câu rồi dẫn đầu đi ra. Mấy người còn lại cũng nhanh chan đi ra. Vừa ra tới cửa động phủ, Khánh Như liền cao hứng bừng bừng nói:
- Lần này lấy được nhiều ngũ vị quả như vậy, khi về sẽ đem cho gia gia ăn nữa.
- Muội, lúc nào cũng ăn. Lớn rồi mà như con nít vậy.
Hồng Ngọc xoa xoa đầu Khánh Như cười nói. Chỉ là nàng còn chưa cười được lâu thì trầm mặt xuống.
- Ta nghĩ muội không cần đợi lâu đâu, chúng ta sắp phải về nhà rồi!
- A! Ý của tỉ là sao?
Khánh Như mờ mịt quay lại hỏi Hồng Ngọc.
- Có người tới!
Thiên Mặc nói, thần niệm của hắn cường đại không gì sánh được, nếu so sánh có lẽ thần niệm của hắn còn mạnh hơn cả Hồng Ngọc gấp mấy lần. Tuy ở đây bị áp chế thần thức nhưng so với người khác hắn còn tốt chán. Có người tới đây, hắn còn phát hiện trước cả Hồng Ngọc, lúc đầu hắn không có quan tâm mấy người này vì nghĩ họ đi qua, chỉ là phương hướng của mấy người này là phía bên mấy người họ.
" Vù", vài tiếng xé gió vang lên. Lập tức có mười bóng người hạ xuống vây quanh bọn người Thiên Mặc lại. Tuy mấy người này cố thu liễm lại khí tức nhưng mà Thiên Mặc vẫn cảm nhận được một áp lực vô hình đè ép lên, hắn biết đây là uy áp giai cấp. Mấy người này ẩn nấp tu vi, ngay cả Minh Châu cũng không thể chính xác biết tu vi của họ, Thiên Mặc suy đoán người tu vi thấp nhất ở đây cũng phải là kim anh sơ kì. Từ đâu ra nhiều cường giả thế này! Thiên Mặc than thầm. Trong lúc Thiên Mặc còn đang khiếp sợ thì mười người này quỳ một chân xuống đất, cúi đầu:
- Tiểu thư, thiếu gia! Thái thượng trưởng lão yêu cầu ba vị về tông môn, phái chúng ta ra đi bảo hộ, trưởng lão còn nhắn rằng nếu ba vị còn không về sẽ bị phạt!
Một người ở trong đó, có vẻ là tu vi cao nhất hướng mấy người Hồng Ngọc nói.
- A đù!
Thiên Mặc há hốc mồm nhìn mấy người Hồng Ngọc rồi lại nhìn qua mười người còn đang quỳ ở dưới đất kia. Hắn còn không có nghĩ ra cường giả như vậy sẽ quỳ trước mấy cái kim đan a. Còn nữa, mấy người này còn nói gì mà thái thượng trưởng lão với tông môn, quả nhiên lai lịch của mấy người Hàn Phong không tầm thường.
- Không về! Gia gia chỉ nói là phạt à? Bình thường lúc trước gia gia cũng nói như thế mà có phạt gì đâu, chỉ có bắt bế quan vài tháng, không sợ!
Khánh Như chu chu cái miệng xinh xắn nói. Nàng lần này đi còn chưa chơi được nhiều a.
Hóa ra thái thượng trưởng lão kia là gia gia của mấy người Hồng Ngọc! Thiên Mặc nghe Khánh Như nói liền dễ dàng đoán ra, cũng từ lời nói của cô nàng này Thiên Mặc mới biết hóa ra đây khôn phải là lần đầu mấy người này "bỏ nhà đi bụi". Người ta liều mạng tu luyện cũng rất khó khăn để lên kim đan, đằng này tụi Hồng Ngọc chơi nhiều hơn tu luyện cũng là kim đan. Thiên Mặc lắc đầu, quả nhiên có một hậu trường lớn vẫn là rất tốt.
- Tiểu thư, thái thượng trưởng lão có sai ta đưa cho mọi người cái này.
Người có tu vi cao nhất kia lại nói tiếp, trong tay hắn có một quả thủy tinh cầu. Thủy tinh cầu này bay lên rơi vào tay Hồng Ngọc. Đây là lưu âm cầu, giống như máy ghi âm ở địa cầu vậy.
- Là lưu âm cầu của gia gia!
Hồng Ngọc nói rồi rót thần niệm vào trong thủy tinh cầu. Lập tức một giọng nói lớn oang oang như chuông đồng giống nhau từ lưu âm cầu nổ vang ra:
- Thái Hồng Ngọc, Thái Hàn Phong, Thái Khánh Như, các ngươi mau trở về tông cho lão tử! Ta biết các ngươi là còn không sợ. Bất quá ta nói trước, nếu không về thì lão tử sẽ không nương tay như lần trước đâu...
- Xời! Đếch sợ!
Hàn Phong nhếch nhếch môi nói. Bộ dạng như cháy nhà thì cũng không sợ chết vậy.
- Ta biết các ngươi hẳn sẽ nói đếch sợ, cho nên ta nói luôn. Nếu không về ta sẽ tự mình đi xách cổ ba hỗn đản các ngươi về. Còn nữa, nếu để ta bắt về thì sẽ bị cấm túc một năm...
- Lại càng không sợ, lại bắt bế quan mà thôi!
Khánh Như chống hai tay bên hông, bộ dạng tiểu thu ta đây không sợ trời sập.
-.... Yên tâm, lần này sẽ không bắt các ngươi bế quan nữa đâu. Phạt Hồng Ngọc một năm không được vào tàng thư các, phạt Khánh Như một năm không được ăn thịt nướng phạt Hàn Phong ngươi một năm không được...chơi gái!
" Rắc rắc", thủy tinh cầu vỡ vụn, âm thanh cũng im bặt. Thiên Mặc đứng dậy xoa xoa đầu. Trong đầu của hắn đang có một ý nghĩ: gia đình quái đản. Lúc này tiếng Hàn Phong vang lên ben cạnh:
- Cái lão quái này! Thôi, hai người ở lại chơi, ta về đây!
- Hừ! Ca về tại sao tỉ muội chúng ta không được về?!
Khánh Như trừng mắt nhìn Hàn Phong. Dường như nhớ ra điều gì đó, nàng quay sang nhìn Thiên Mặc.
- Thiên Mặc sư huynh, tạm biệt!
Ngay lúc này trong lòng nàng có một cảm giác khó nói xông lên. Không chỉ nàng mà cả Thiên Mặc, hắn có cảm giác mất mát, cảm giác này từ lời nói của Khánh Như mà tự nhiên xuất hiện. Hắn biết mình đã thực sự đặt hình bóng Khánh Như vào trong tâm trí mình rồi.
- Vĩnh biệt à không tạm biệt!
Thiên Mặc khô khốc nói rồi trầm mặc nhìn Khánh Như. Không khí có chút trầm mặc. Hàn Phon thấy vậy liền tiến lên một bước nói:
- Thiên Mặc, chúng ta phải về! Tự ngươi bảo trọng nha, tương lại sẽ gặp nhau.
Cùng lúc Hồng Ngọc cũng an ủi nói:
- Thiên Mặc bảo trọng! Sau này chúng ta còn tương kiến, lúc đó xem tu vi ai còn cao hơn!
- Tiểu thư! Thiếu gia! Chúng ta mau về! Trên đường đi chúng ta lạc mất Ninh trưởng lão rồi!
Người có tu vi cao nhất kia lại ngẩng đầu lên nói, chỉ tiếc bên ngoài đeo mặt nạ cho nên không thể nhìn thấy dung mạo người này, bất quá Thiên Mặc còn không để điều đó trong lòng.
- Ninh trưởng lão đi lạc?! Thôi kệ đi! Đi về!
Hàn Phong khoát tay, đi trước. Hồng Ngọc cũng đi theo hắn. Khánh Như lưu luyến liếc Thiên Mặc rồi quay đầu.
- Chờ đã!
Hàn Phong, Hồng Ngọc, Khánh Như đều đồng thời quay đầu lại nhìn Thiên Mặc. Thiên Mặc lấy ra từ trong nhẫn một ngũ vị quả rồi bỏ vào hộp ngọc đưa cho Khánh Như rồi nói:
- Đừng quên ta!
Khánh Như thu lại cái hộp ngọc. Nhu hòa nhìn Thiên Mặc rồi quay đầu lại, mắt nàng có chút chút cay.
- Ta sẽ luôn nhớ!
Một cái ngũ vị quả còn không là gì nhưng đây là món quà mà Thiên Mặc tặng cho nàng, Hàn Phong ca và Hồng Ngọc tỉ đều không có, chỉ có nàng mới được Thiên Mặc huynh tặng.
Ba người nhanh chóng đi xa, mấy hộ vệ cũng theo phía sau. Duy chỉ có người có tu vi cao nhất kia là nán lại. Đợi cho đám người Hàn Phong đi xa, người này liền liếc mắt Thiên Mặc, từng chữ từng chữ mang theo sự uy áp truyền tới Thiên Mặc:
- Tiểu tử, tránh xa tiểu thư ra, không phải cái cây nào ngươi cũng có thể với tới đâu. Nể tình thiếu gia và tiểu thư, ta tha mạng nhỏ của ngươi.
Nói xong cau này người kia lắc mình một chút đã đi khuất tầm mắt Thiên Mặc.