Tuy Lôi Vụ Sâm Lâm có nhiều chỗ tốt nhưng nguy hiểm thì nhiều vô số. Đúng với cái tên của nó,trong đó có các đầm lầy lôi điện tự nhiên, nếu như sa chân vào thì chỉ có chết. Còn có rất nhiều yêu thú, thậm chí là có cả yêu thú cấp năm, tương đương với tu vi kim anh. Thành Thiên chỉ là tu vi luyện khí mà thôi gặp một con như vậy thi cơ hội chạy cũng không có. Tuy vẫn có những trường hợp vượt cấp giết chết đối thủ nhưng mà vượt một lúc mấy mấy cảnh giới to lớn thì không thể nào. Đó là chưa nói đến vận khí xui xẻo còn có thể sa vào cấm chế tàn sát từ thượng cổ thì có mà ăn cứt, hoặc vô tình tiến vào khốn sát trận thiên nhiên thì cũng đừng nghĩ tiếp nữa. Ngoài ra,có nhiều dong binh đoàn hoặc một số tán tu tu vi cao vào đây để tìm kiếm cơ duyên hoặc tìm các tài liệu đem vào thành bán,nếu chẳng may gặp phải họ, bị giết người cướp của cũng không phải là hiếm. Cho nên Song Nhi mới lo lắng như vậy.
- Được rồi, ngươi không cần xin nữa, có lẽ lần ra ngoài này sẽ là một cơ duyên tốt cho Lâm Mặc. Ngươi cũng là kẻ tu luyện, nên biết rằng muốn nâng cao tu vi chưa chắc ở nhà suốt mới là tốt. Tu sĩ muốn nâng cao thực lực cần có sự trải nghiệm ma luyện, cầu phú quý trong nguy hiểm. Nói không chừng, Lâm Mặc lần này sẽ có tăng tiến tu vi cũng không biết trước được.- trong đôi mắt Lâm Tặc hiện lên sự bất đắc dĩ.
- Nhưng...
Song Nhi đang định nói tiếp thì bỗng nghe thấy tiếng quát:
- To gan,một nô tì như ngươi mà cũng dám kì kèo, xin xỏ với gia chủ ư? Từ khi nào mà ngươi lại to gan như vậy, chẳng lẽ ngươi thấy ngươi vào Lâm gia từ nhỏ nên cũng được xem 1 cô tiểu thư,được xen vào chuyện Lâm gia ta?!!
Là Lâm Thâm quát câu này, lão có khuôn mặt gầy gò, xám xịt, mái tóc đen ngắn tới vai,đôi mắt trông rất nham hiểm,trên người bận bộ đồ màu trắng, kết hợp lại nhìn chả ra cái hình thù gì. Lâm Thâm lão cùng mọi người thuyết phục rất lâu mới khiến phụ thân đá tên Lâm Mặc này ra khỏi nhà,bây giờ con này cứ xin xin xỏ xỏ,lỡ phụ thân ông mềm lòng đổi ý thì có mà công cốc. Còn Song Nhi khi nghe mấy lời của Lâm Thâm thì giật mình, trong Lâm gia thì gia nhân rất ít người có thể tham gia vào chuyện chính sự,người nào không có phận sự mà cứ lèo nhèo thì bị xử theo gia pháp. Cô xin gia chủ nhưng chưa bị phạt là do gia chủ thương cô thôi,nhưng người khác lại không có lòng hảo tâm tâm như vậy nhất là lão Lâm Thâm này. Nghĩ tới đây, Song Nhi lại cúi thấp đầu xuống:
- Đại đương gia, Song Nhi không có ý như vậy, Song Nhi chỉ muốn cầu xin gia chủ cùng các đương gia cho thiếu gia lùi lại mười năm sau hãy ra ngoài...
- Im miệng, Lâm gia ta là một trong những đại gia tộc ở trong thành Phong Long này, chẳng lẽ lạ là một hư danh, có tiếng mà không có miếng? Lâm gia quật khởi từ chính thực lực và tiền tài,nhưng muốn có càng nhiều tiền càng phải nâng cao thực lực. Đệ tử Lâm gia muốn mạnh hơn cần có sự tôi luyện thực tế, Lâm Mặc cũng nằm trong số đó. Sống chết do ý trời, tổ tiên Lâm gia đề ra tục gia này cũng đã suy tính kĩ càng,chẳng lẽ ngươi thấy ngươi còn khôn hơn tổ tiên Lâm gia ta hay sao?!...Lâm gia có gia quy là gia nhân không có phận sự mà xen cao việc chính sự sẽ bị xử phạt... Người đâu! Lôi tiện tì này ra đánh năm gậy!
Từ lúc nghe thấy Lâm Tặc nói chỉ có hắn đi một mình vào tu luyện trong Lôi Vụ Sâm Lâm thì trong lòng Thiên Mặc đã trầm xuống rồi. Trí nhớ của Lâm Mặc cũng không hoàn toàn bị hắn dung hợp nên bị mất đi một số thứ nhưng mà những hiểu biết về Lôi Vụ Sâm Lâm thì vẫn chưa hề bị mất,. Lôi Vụ Sâm Lâm tuy là nơi rất tốt để tôi luyện nhưng không tốt với một tên luyện khí như hắn, hoặc nếu hắn tổ đội thì cũng chỉ thích hợp một chút xíu thôi, một mình hắn đi vào cũng không khác tự cầm dao đi cắt cổ mình là bao. Hắn dám chắc là mấy người Lâm gia thấy không vừa mắt tên Lâm Mặc nên muốn đá tên này ra khỏi nhà,dù sao một đệ tử Lâm gia dòng chính mà trên người mang tư chất tam hạ đẳng cũng là một sự xấu hổ cho gia tộc,cái kiểu này giống với mượn dao giết người. Quá vô tình! Thiên Mặc than thầm,ngay cả Song Nhi chỉ là nô tì cũng dám bán mạng cho hắn mà mấy người đang ngồi trước mặt hắn đều là người thân lại dồn hắn vào chỗ chết. Tên Lâm Mặc này không bị điên mới là lạ! - Thiên Mặc nghĩ thầm, từ trong trí ức trước hắn biết Lâm Mặc bị điên ở tuổi 15, tức là cách 4 năm kể từ lần kiểm tra tư chất, mà đội điên của tên này còn nhẹ, ít ra là có lúc tỉnh lúc mơ. Cái kiểu bị chèn ép khinh thường này mà vẫn bị điên nhẹ như vậy là giỏi rồi, đòi hỏi cái gì nữa.
Nghe thấy câu nói đánh Song Nhi của đại bá Lâm Thâm làm hắn tỉnh lại tron dòng suy nghĩ. Tay hắn nắm chặt lại, trong lòng rất tức giận. Song Nhi chỉ xin cho hắn vài câu đã bị đánh rồi, bây giờ mà im lặng tiếp chắc không chỉ bị đánh thôi đâu. Đúng lúc đó, hắn nhìn thấy hai tên gia nhân tay cầm gậy đi vào chính đường, tiến về phía Song Nhi, chắc là muốn đánh cô ấy rồi. Song Nhi dù gì cũng là nô tì của hắn, hắn chưa nói gì mà hai tên gia nhân này đã muốn ra tay rồi, cả cá tên Lâm Thâm này cũng không thèm cho hắn một chút mặt mũi nào, lão còn tưởng hắn còn bị điên sao.Hắn bước lên một bước,lạnh nhạt nhìn hai tên gia nhân nói:
- Có giỏi các ngươi động vào cô ấy thử xem!
Sở dĩ hắn dám nói như vậy là do hai tên gia nhân này cũng chỉ là luyện khí tầng năm. Thực ra, khi linh hồn hắn nhập vào thể xác này thì tu vi cũng không giữ lại được nguyên vẹn mà bị giảm xuống luyện khí tầng sáu. Không có ai rảnh hơi đi dò xét tu vi của hắn nên mới không phát hiện ra thôi hoặc có phát hiện cũng chẳng thèm quan tâm. Luyện khí tầng năm và luyện khí tầng sáu chỉ cách nhau một tầng nhỏ nhưng ở thế giới này lượng không được đánh đồng cùng với chất. Ở người phàm, hai thằng trẻ trâu 15 tuổi có thể hành thằng 16 tuổi, nhưng không có nghĩa là hai thằng luyện khí tầng năm có thể đánh được một thằng luyện khí tầng sáu, hai chuyện này cơ bản là hoàn toàn không giống nhau.
Hai tên gia nhân nghe thấy Thiên Mặc nói thì ngừng lại,dùng đôi mắt kiêng kị nhìn nhìn hắn rồi lại nhìn mấy người Lâm gia. Còn mấy người Lâm gia lại trố mắt nhìn nhìn Thiên Mặc rồi lại nhìn Song Nhi đang quỳ dưới đất. Còn Song Nhi lạ dùng đôi mắt ngạc nhiên nhìn nhìn Thiên Mặc, mãi một lữa lâu cô mới có thể lên tiếng:
- Thiếu gia! Người...
Thiên Mặc nghe thấy Song Nhi gọ thì nhìn cô gật đầu, ý nói cô chỉ cần im lặng là được.
Tên này bị điên nặng đến mức thay đổi tính cách rồi! - Đó là suy nghĩ của mấy người Lâm gia.Lâm Thâm ngạc nhiên một lúc lâu mới tỉnh lại
- To gan,ngươi nghĩ ngươi là ai mà có thể to tiếng ở đây! Tiện tì này phạm vào gia quy mới bị phạt,chẳng lẽ ngươi cũng muốn bị phạt cùng sao?- Lâm Thâm nhìn chằm chằm Thiên Mặc, nãy giờ không có cớ để cho tên này một bài học, bây giờ có cơ hội sao lại bỏ qua được.
Thiên Mặc bình tĩnh, dùng đôi mắt không cảm xúc nhìn Lâm Thâm rồi thản nhiên nó
- Không biết Song Nhi là phạm vào gia quy nào mà lại bị phạt thưa đại bá?
Lâm Thâm cười gằn rồi trả lời:
- Tiện tì này mang thân phận gia nhân,không có phận sự gì lại xen vào chuyện chính Lâm gia ta nên mới bị phạt, ngươi muốn bao che cho ả tức là cũng là vi phạm vào gia quy, lôi cả Lâm Mặc ra đánh 10 gậy...
- Hừ! Ai nói ta muốn bao che cho Song Nhi...
Lâm Thâm giật mình, đúng vậy, Lâm Mặc không hề nói là muốn bao che cho Song Nhi mà,đúng lúc này lão lại nge thấy Thiên Mặc nói tiếp:
- Song Nhi không có tội gì thì sao phải bao với cả che!??
Lâm Thâm nghe tới đây thì mừng húm:
- Ha ha, mọi người ở đây đều thấy ả có tội, ngươi lại nói ả không có tội, không phải ngươi muốn bao che cho tiện tì này thì còn là gì nữa?!
Thiên Mặc cười cười:
- Hắc hắc, ý của đại bá là nói do Song Nhi là gia nhân nên mới bị phạt, nếu là thuộc người Lâm gia thì sẽ không bị làm sao đúng không?
- Phải!
Mặc dù Lâm Thâm thấy có gì đó không thích hợp ở đây lắm nhưng vẫn gật đầu.
- Ha ha ha! Hôm nay ở đây ta xin tuyên bố, Song Nhi chính thức là là vợ của ta! Ha ha ha...
Hả!? Tất cả những người trong chính đường đều nhìn chằm chằm vào Thiên Mặc kể cả Song Nhi!
- Thiếu gia? Người nói cái gì vậy?....
Đang lúc Thiên Mặc tưởng Song Nhi sẽ từ chối thì...
- Ta đồng ý!
Thiên Mặc thở phào. Nếu Song Nhi từ chối thì hắn không còn gì đế nói với lão Lâm Thâm này nữa rồi.Nhưng từ câu trả lời này của Song Nhi thì hắn biết chắc chắn là cô ấy đã yêu hắn rồi. Không sao, từ những phẩm chất của Song Nhi thì hắn cũng rất thích cô.
Khuôn mặt Lâm Thâm xám xịt, hắn không ngờ lại có chuyện này. Trầm ngâm một lúc lão mới lên tiếng:
- Ngươi mang thân phận là thiếu gia Lâm gia lại lấy một nô tì làm vợ, ngươi thấy có được không?!
Thiên Mặc cười khẩy. Hắn mà cũng được xem là thiếu gia sao? Ngay cả gia nhân hắn cũng không bằng! Hắn quét đôi mắt lạnh nhạt qua Lâm Thâm rồi dõng dạc nói:
- Ta thích thế đấy! Làm sao nào?!!...