( T/G: mấy hôm nay máy tính bảng bị hỏng nặng nên không viết được, thông cảm!)
Xong xuôi, Thiên Mặc mới cẩn thận bước vào linh trì lạnh lẽo này.
- Lạnh quá!
Hắn chỉ mới bước ở rìa linh trì thì khí lạnh cũng xâm nhập vào da thịt, nếu là phàm nhân đứng ở chỗ này sợ rằng chỉ trong nháy mắt mà biến thành băng nhân. Thiên Mặc lại tiến vào sâu hơn, đến lúc linh thủy ngập đến cổ của hắn thì hắn mới dừng lại, đây không phải chỗ sâu nhất nhưng mà hắn không dám tiến sâu hơn, nếu hắn có can đảm tiến sâu hơn sợ rằng bị đông chết. Dù vậy lúc này hắn cũng không có khá được, quần áo trên người hắn lúc này đã tan vỡ hết, trên da thậm chí còn kết thành một lớp băng mỏng. Cái lạnh của linh trì này giống như là những con dao sắc bén đang tiến hành gọt sâu vào thịt, chạm tới xương cốt, dù ở đây Thiên Mặc có chút an toàn nhưng nếu hắn đứng ở đây lâu ắt sẽ chết không thể nghi ngờ.
Thiên Mặc nhanh chóng vận công pháp luyện thể kia. Cấp độ luyện thể có bốn cấp: hoàng thể, huyền thể, địa thể, thiên thể. Công pháp luyện thể đi ra, lập tức da thịt hắn lại trở nên mài giũa với sự lạnh giá này. Sự rèn giũa này có thể xem như khá giống với việc hắn dùng lôi hồ đánh lên cơ thể để rèn cho da thịt mạnh mẽ, nhưng có điều khác biệt lớn nhất ở đây chính là việc luyện thể không có công pháp như vậy giống như làm việc mà không có kế hoạch điều hướng vậy, kiểu như người mù sờ soạng để xem vật, còn như luyện thể mà có công pháp vậy sẽ dễ dàng luyện thể hơn thật nhiều, có điều hướng rõ ràng, ít ra còn tốt hơn kiểu mắt mù tay vớ như luyện thể không có công pháp.
- Ồ!
Thiên Mặc kinh ngạc há cả miệng, bởi vì hắn vừa vận chuyển công pháp luyện thể thì lập tức bước vào hoàng thể hậu kì, hắn tin tưởng không có một ai có thể vừa bắt đầu luyện thể mà nháy mắt bước vào hoàng thể hậu kì. Kiểm tra một chút, Thiên Mặc biết mình không có lầm, đích xác là hắn đã bước vào hoàng thể hậu kì. Hắn suy nghĩ một chút liền nhớ ra, hẳn là do lúc trước hắn đã ngâm qua máu tanh ở trong động phủ kia, cùng rèn qua lôi hồ trong lôi trạch ở Lôi Vụ Sâm Lâm, lúc đó thân thể hắn cũng có chút cường hãn, có công pháp hiển nhiên vẫn tốt hơn nhiều. Việc luyện thể này cũng giúp cho hắn giảm bớt cái lạnh đi, da thịt xương cốt không ngừng được rèn giũa trong cái lạnh. Hỗn độn thôn phệ quyết cũng đi ra, linh trì này tuy lạnh giá nhưng linh thủy là nồng đậm, hắn cũng phải tu luyện nữa, linh trì này không chỉ để luyện thể đâu.
Trôi qua một tháng, lúc này Thiên Mặc đã không còn có cảm giác lạnh buốt như lúc trước nữa, vì vậy mà tiến độ luyện thể cũng chậm lại. Thiên Mặc cắn răng đi sâu hơn, đến lúc hắn cảm thấy không thể chịu đựng được nữa sẽ dừng lại tu luyện. Cứ như vậy, mỗi lần Thiên Mặc cảm thấy chỗ hắn đang đứng giảm lạnh thì tiến sâu hơn. Thời gian trôi qua chớp mắt lại mấy tháng trôi qua, lúc này Thiên Mặc đã đứng chỗ sâu nhất linh trì rồi, linh thủy trong linh trì đã bị tiêu hao hơn phân nửa, hắn lại ném ra năm trăm triệu linh ngọc thượng phẩm, nhất thời linh khí ở đây càng nồng đậm hơn. Tiến độ luyện thể của hắn đã có phần chậm lại nhưng tu vi thì không có chậm lại chút nào, nếu như là một cái kim đan tầng bốn bình thường ở đây tu luyện có lẽ đã sớm vượt qua huyền nguyên cảnh giới rồi, nhưng Thiên Mặc thì không có dễ dàng như vậy.
Thời gian lại trôi qua ba năm, linh trì đã sớm khô cạn, năm trăm triệu linh ngọc thượng phẩm cũng đã hết. Linh khí thiếu thốn khiến Thiên Mặc bừng tỉnh lại từ trong trạng thái tu luyện, cảm nhận lực lượng của bản thân, Thiên Mặc cũng có chút vui mừng, thân thể đạt đến huyền thể trung kì, tu vi chạm đến kim đan tầng chín hậu kì viên mãn. Thiên Mặc tặc lưỡi, ném ra bốn trăm triệu linh ngọc thượng phẩm, vận công tu luyện, hắn muốn phá kim đan tầng chín chạm tay đến kim đan tầng mười. Chỉ là lúc này số linh ngọc còn lại của hắn cũng không còn sung túc nữa rồi. Hỗn độn thôn phệ quyết chính là đỉnh cấp công pháp trong những đỉnh cấp công pháp, Thiên Mặc vừa mới vận chuyển thì linh khí từ trong linh ngọc nhanh chóng bị rút ra đổ vào đan điền của hắn. Lại trôi qua một tháng, một tiếng vang nhỏ phát ra từ trong cơ thể Thiên Mặc, hắn đã đạt đến kim đan tầng mười sơ kì. Tu vi huyền nguyên là giai đoạn tu sĩ hình thành thức hải, như trong suy nghĩ của Thiên Mặc thì hắn đạt đến kim đan tầng mười thì hắn phải có thức hải mới đúng vì hắn mang thiên phú vượt thiên mà. Chỉ là không có chuyện như vậy, biến hóa không có xảy ra trong đầu hắn mà xảy ra ở trong đan điền hắn. Kim đan của hắn lúc này hấp thu chín loại hệ linh khí từ linh ngọc cho nên đã có chín màu tượng trưng cho chín loại chân nguyên: kim, mộc, hỏa, thủy, thổ, lôi, phong, băng, còn thiếu loại duy nhất là quang hệ bởi linh ngọc hệ quang, linh khí hệ quang, quang nguyên, ba thứ này rất hiếm, nếu như lúc trước không phải có Dương Vũ ném ra ba quả cầu kia thì lúc này cũng chưa chắc hắn đã có ám chân nguyên. Ám hệ và quang hệ trong thế giới này quả thực rất hiếm hoi. Lúc này kim đan chín màu đang xoay tròn kịch liệt, thậm chí trên đó còn có dấu hiệu phá toái. Thiên Mặc kinh hoảng dùng thần niệm chăm chú nhìn vào, lúc này hắn cũng không cách nào dừng lại kim đan của mình, chỉ biết gắt gao nhìn vào nó. " Rắc", kéo dài nửa giờ, kim đan cửu sắc này liền dừng lại, chỉ là nó cũng vỡ ra thành mười mảnh. Ngay lúc Thiên Mặc kinh hoảng thì mười mảnh kim đan này xoay tròn trong đan điền liền hút chân nguyên tạo thành mười viên kim đan có kích cỡ bằng nhau, mỗi kim đan lại có một màu, trong đó có một viên kim đan trong suốt - vô hệ! Thiên Mặc thở phào, thực ra thì lúc trước hắn cũng không quá lo lắng vì hắn không có cảm giác nguy hiểm, cũng không có cảm giác tu vi bị ảnh hưởng. Đây đơn thuần là do kim đan biến hóa mà ra, Thiên Mặc cũng không có quá quan tâm lắm, bao nhiêu kim đan cũng được, không ảnh hưởng tới thực lực của hắn là được.
" Ey, it is cái gì? "
Lúc này, Thiên Mặc cảm nhận được có dao động năng lượng liền quét thần niệm ra xung quanh. Trong thần niệm của hắn xuất hiện một gốc hoa mọc ở vị trí trong cùng của linh trì. Linh trì bị khô cạn cho nên hắn mới dễ dàng phát hiện ra. Thiên Mặc tò mò tới gần xem thử, gốc hoa này cao có nửa mét, có chín lá tròn, trên ngọn là một cái nụ hoa trắng tinh khiết tản ra mùi hương thơm nhẹ, mùi hương này bay vào trong mũi Thiên Mặc liền khiến hắn có chút ngẩn ngơ vì mùi hương này kha khá giống với u hương của xử nữ, hắn đã tiếp xúc thân mật với Song Nhi cho nên cũng biết chút ít cái mùi hương của xử nữ này. Thiên Mặc thử lục tung trong trí nhớ xem nhưng cũng không có biết đây là hoa gì, trong những tri thức mà Bất bại thần đế để lại cũng không có ghi chép gì về loài hoa này. Bất đắc dĩ hắn phải gọi Bạch Vũ ra, dù sao nó cũng là thần thú thượng cổ, tri thức bẩm sinh của nó không ít.
- Nhân hoa thần chủng?!
Bạch Vũ vừa liếc qua cây hoa kia liền ngạc nhiên kêu lên. Thiên Mặc thấy vậy liền tò mò:
- Nhân hoa thần chủng là thứ gì?!
Bạch Vũ có chút khinh bỉ liếc Thiên Mặc, thứ này mà cũng không biết quá kém đi. Thiên Mặc thấy Bạch Vũ nhìn mình như vậy liền trợn mắt dúi dúi quyền lên mặt nó:
- Cẩn thận hàm răng của mày, nói tao xem thứ này là gì!
- Lão đại, thứ này mà cũng không có biết, haiza. Hôm nay để em phổ thông kiến thức cho lão đại. Nhân hoa thần chủng không phải linh hoa, nó là một loại thần hoa. Nếu như lúc Nhân hoa thần chủng thành thục mà được phối giống sẽ sản sinh ra hậu duệ mang ưu điểm mạnh mẽ nhất. Đây là hoa cái, thứ mà nam tu rất mong ước, tu sĩ cấp cao sẽ khó có con, nên đây coi như là một bảo vật giúp họ sinh ra hậu duệ hiệu quả nhất.
- Là như vậy! Quá thần kì!
Thiên Mặc nghe Bạch Vũ nói xong liền gật gật đầu, bất chợt hắn lại nhớ đến Song Nhi. Lúc đó hai người hoạt động hiệu quả, không biết là có thể có kết quả gì không.
- Lão đại, thiếu linh khí rồi, nhân hoa thần chủng đang trong quá trình thành thục, yêu cầu linh khí rất nhiều a!
Bạch Vũ lúc này ghé vào tai Thiên Mặc nói khiến hắn giật cả mình, nhìn lại quả nhiên là gốc hoa này có chút rũ lá. Thiên Mặc không dám chậm trễ ném ra toàn bộ số linh ngọc còn lại, linh khí ở đây lại trở nên nồng đậm mà gốc hoa kia cũng tươi tỉnh trở lại, dùng mắt thường có thể thấy nó đang lớn lên với tốc độ rất nhanh. Tới lúc cây hoa kia cao hơn một mét, nụ hoa cũng lớn hơn nhiều. Từ trong nụ hoa tản mát ra dao động năng lượng rất mạnh mẽ, mà u hương cũng càng lúc càng nồng. Nụ hoa này có thể để hai người ở trong đó, đủ biết nó lớn tới mức nào. Linh khí xung quanh cũng bị cây hoa này hấp thu rất lợi hại, hơn một nửa số linh ngọc đã bị rút hết linh khí. Trôi qua mấy ngày, dưới sự chăm chú của Thiên Mặc và Bạch Vũ, nụ hoa bung ra một chút, để ra một lỗ hổng đủ để một người chui lọt.
- Lão đại, đây là giai đoạn quan trọng nhất, lão đại chẳng phải muốn có con sao, mau vào trong nụ hoa đi!
Bạch Vũ nóng nảy nói với Thiên Mặc. Mà Thiên Mặc nghe Bạch Vũ nói xong cũng hơi trầm ngâm, nếu hắn có con cũng tốt, chỉ là sau này làm sao ăn nói với Song Nhi thế nào? Còn cả Khánh Nhu nữa! Bạch Vũ thấy Thiên Mặc cứ ngẩn ngơ liền dùng chân đá hắn vào trong. Thiên Mặc bị Bạch Vũ đánh lén, không kịp chuẩn bị tự bay vào trong nụ hoa. Sau khi Thiên Mặc hoàn toàn vào trong thì nụ hoa cũng khép lại. Ở trong này, Thiên Mặc cũng hoàn toàn vứt bỏ suy nghĩ, cứ làm trước tính sau, dù sao không phải lúc nào cũng có thể gặp được một thứ thần kì như vậy.
- Bây giờ làm gì!?
Lúc này Thiên Mặc mới để ý là hắn cũng không có hỏi Bạch Vũ sau khi vào đây thì phải làm gì. Nhìn lại chỉ thấy xung quanh mờ mịt sương mù cùng linh khí, có ánh sáng le lói từ trên những cánh hoa chiếu ra, ở đây cũng không thể dùng thần niệm. Bỗng lúc này trước mặt Thiên Mặc hiện ra một cái lõa thể thiếu nữ xinh đẹp. Thiếu nữ này khoảng mười tám tuổi, cực kì sinh đẹp, ngực lớn, eo thon, đặc biệt vùng đất bí ẩn kia trơn nhẵn một mảnh mà không có hắc mao. Thiên Mặc sửng sốt, không lẽ làm làm chuyện ấy ấy để nhân hoa thần chủng thai nghén sao?