" Bốp, uỳnh! ". Căn bản là Mã Tấu chưa kịp nói xong thì đã bị Thiên Mặc cách không tát cho một phát nổ đom đóm rồi, đây là do Mã Tấu chủ quan không nghĩ tới chuyện Thiên Mặc dám đánh hắn cho nên mới bị Thiên Mặc đánh trúng. Khóe miệng Mã Tấu chảy ra một vệt máu, đây là Thiên Mặc cũng không ra tay toàn lực, hắn không đánh toàn lực là do hắn nghĩ rằng Mã Tấu sẽ có chuẩn bị, ai biết được tên này lại đứng im cho hắn đánh.
- Ngươi dám đánh ta?!
Mã Tấu cảm thấy nhục nhã, cực kì nhục nhã, bước ra giang hồ đã lâu, cũng chưa bị kẻ nào tát vào mặt như vậy, hôm nay lại bị một tên mặt trắng đánh cho chảy máu miệng. Cần phải nói thêm điều này, Thiên Mặc vì tránh một số phiền phức nên đã đeo lên mặt nạ Tam biến diện đã mua được trong đấu giá hội của Quang Minh thương hội, lúc này hắn cải trang thành một thanh niên có khuôn mặt trắng bệch.
- Hừ, dám ra tay với huynh đệ ta, tiểu tử ngươi bây giờ muốn chết cũng khó! Lát nữa phải bắt ngươi thưởng thức cảnh ta cưỡi lên thê tử xinh đẹp của ngươi sau đó từ từ hành hạ ngươi đến chết!
Quách Linh nóng nảy đứng dậy hét vào mặt Thiên Mặc. Ngũ trảo sơn bọn người này ở nơi này xưng bá đã lâu, sớm mang tâm lý coi thường thiên hạ, nay lại thấy có kẻ dám đánh vào đồng bọn chúng làm sao chịu nổi? Thực ra thì mấy người này quanh năm ở vùng ven Vạn Dược Sơn này hoành hành, sớm biết mặt những kẻ không thể chọc vào, mà Thiên Mặc và Nhân Hoa hai người này đều lạ mặt, cho nên trở thành đối tượng của Ngũ trảo sơn, còn phải nói thêm, ở cái vùng này cao thủ có thể mạnh hơn Ngũ trảo sơn là quá hiếm, chủ yếu là từ kim đan tầng chín trở xuống, cho nên năm người mới có tâm lý ngạo mạn như vậy.
Thiên Mặc lạnh nhạt liếc mắt nhìn năm người rồi hé miệng:
- Đang lúc gia gia thiếu linh ngọc, các ngươi giao ra một trăm triệu linh ngọc thượng phẩm thì gia gia tha cho!
Lời nói này quá kiêu ngạo! Nhóm người Ngũ trảo sơn lâu nay cảm thấy họ đã có phần kiêu ngạo rồi, hôm nay mới thực sự biết kiêu ngạo là như thế nào. Tên tiểu bạch kiểm này lại còn dám mở miệng đòi linh ngọc? Chưa nói đến việc hắn kiêu ngạo, chỉ nói đến số lượng linh ngọc thôi cũng muốn nhảy qua cầm dép tông vả vào miệng hắn rồi, một trăm triệu linh ngọc thượng phẩm?! Họ làm đạo tặc lâu như vậy cũng chưa bao giờ được số lượng nhiều như thế!
- Hảo! Tiểu tử, Lưu Phong ta sống đến hôm nay vẫn chưa thấy kẻ nào kiêu ngạo như ngươi cả!
Tên nam tu mặt đỏ, tức là tên lão đại kia đứng dậy nhìn Thiên Mặc, rít ra từng chữ, trong đôi mắt không che giấu sát khí của mình. Hắn không thích cưỡng gian đàn bà, cũng không có thích mấy lão đệ của mình đi cưỡng gian đàn bà, chỉ là hắn cũng không có ngăn cấm, làm đạo tặc suốt ngày thần kinh căng thẳng coi như là để giải tỏa cũng được, nhưng hắn cực kì không thích kẻ dám động chạm với nhóm người của lão, nhất là một tên vô danh không biết từ xó xỉnh nào nhảy ra như tên mặt trắng này ngông cuồng này, huynh đệ ta muốn lấy đàn bà của ngươi thì thế nào?
- Bây giờ thì thấy rồi đó, mau giao ra linh ngọc!
- Hừ! Mọi người cùng lên đi!
Lúc này có một bộ phận người gan nhỏ chạy mất dạng, còn có một số người lại lớn mật ở lại xem, dù sao thì kiểu xích mích này không phải không có, thậm chí là mỗi ngày cũng phải có một hai vụ oánh nhau như thế này, chỉ là hôm nay lại có kẻ chủ động đi chọc Ngũ trảo sơn, hiếm thấy a!
Thiên Mặc cũng có quyết định, không làm thì thôi, đã làm thì làm luôn, dù sao thì hắn cũng định ở đây mở một cái đan các, chắc sẽ có kẻ dòm ngó, hôm nay coi như là giết gà dọa khỉ đi, tránh một ít phiền phức sau này.
Qua một trận hỗn chiến, à không phải nói là hành hạ mới đúng. Chính là năm người kia bị Thiên Mặc hành hạ một hồi, lúc này thực lực của hắn đã vượt xa đám người này, dù họ có phối hợp lại cũng bị Thiên Mặc đập cho ra bã, cuối cùng bọn này phải lấy ra hai mươi triệu linh ngọc thượng phẩm đưa cho Thiên Mặc, hắn cũng muốn ra tay giết chết năm người này nhưng là suy nghĩ một chút rồi buông tha. Qua sự việc này thì những người xung quanh cũng kiến thức về thực lực về người thanh niên kia, trong mắt bọn họ bây giờ Thiên Mặc chính là một cường giả trẻ tuổi, không nên chọc vào. Tất nhiên là mọi người cũng không thể nhìn ra tu vi của Thiên Mặc, nhưng mà họ thấy Thiên Mặc có thể đập mấy người Ngũ trảo sơn chèm bẹp như vậy hẳn là huyền nguyên cao thủ.
Thiên Mặc dùng một triệu linh ngọc thượng phẩm thuê một cửa hàng trong vòng một năm, hắn cũng không biết phải ở đây bao lâu, thôi thì cứ thuê như vậy, việc của hắn là phải luôn luôn tìm được tài nguyên tu luyện, cho nên hắn trước mắt cần tìm nhiều linh ngọc một chút, rồi sẽ tính tiếp, thực ra Hỗn độn thôn phệ quyết có thể thôn phệ mọi thứ chứa năng lượng tức là nó cũng giúp cho kẻ tu luyện nó có thể thôn phệ chân nguyên và thần thức của tu sĩ để bồi bổ cho bản thân. Nhưng Thiên Mặc chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó, hắn làm người có nguyên tắc của mình, cho dù là đối với kẻ thù cũng chỉ là giết chết chứ không có làm ra cái trò đó, thôn phệ chân nguyên cùng thần thức của người khác cho mình sử dụng, Thiên Mặc vừa nghĩ tới đã không thích rồi, như vậy còn có phần độc ác hơn cả việc giết chết người ta nữa, với lại Thiên Mặc có suy nghĩ đó là thần thức và chân nguyên của người khác nay lại bỏ lên người mình, có vẻ không được " vệ sinh" cho lắm.
Thế là trên thị trấn này lại mọc lên một cái đan các, vừa bán đan vừa luyện đan, Thiên Mặc cũng phải bỏ ra thời gian hơn một ngày để bố trí một hộ trận cùng khốn sát trận liên hợp cấp bốn, cho dù là tu vi huyền nguyên muốn vào đây gây rối cũng không yên ổn. Thiên Mạc vẫn để quy củ như đan các như lúc ở Lôi Vụ Sâm Lâm, chỉ là hắn ngoài nhận luyện đan cấp bốn và cấp năm ra còn đan dược cấp bốn trở xuống không nhận, nếu cần thì có bán, vì có sự việc lần trước của Miêu Trát, Thiên Mặc còn cho phép dùng thông tin quan trọng để trao đổi đan dược hoặc nhờ luyện đan. Vì không muốn để cho Nhân Hoa có thời gian tu luyện và chăm sóc cho Thiên Hy, Thiên Mặc còn định thuê người làm,
ai ngờ năm người Ngũ Trảo Sơn kia lại tới nói xin tự nguyện giúp. Thực ra, năm người lúc đầu cũng không có ý định này nhưng khi biết Thiên Mặc là một linh đan sư cấp năm liền kéo nhau tới tạ lỗi, thế giới này có hai thứ không nên đắc tội đó là cường giả và chân sư( trận sư, khí sư, đan sư, phù sư). Thiên Mặc cũng không từ chối, có mấy tên này trấn thủ ở đây cũng tốt, đỡ phải có kẻ mù mắt tới đây gây phiền toái, hắn không sợ nhưng mà tránh phiền phức vẫn tốt hơn. Cứ vậy mà tiến hành, ba tháng trôi qua, số linh ngọc mà Thiên Mặc kiếm được cũng đạt tới mười triệu linh ngọc thượng phẩm, mấy người Ngũ trảo sơn thấy vậy cũng líu cả lưỡi, ăn cướp lâu như vậy cũng không bằng người ta luyện đan vài tháng. Nhiều linh thảo cấp bốn, cấp năm cũng rơi vào túi Thiên Mặc thật nhiều, chỉ là cũng không có ai đem tới thông tin bổ ích gì. Để kiếm thêm linh ngọc, Thiên Mặc còn lén đưa cho các thương hội xung quanh một vài lô đan dược quý hiếm hoặc số pháp khí mà lúc trước hắn luyện chế ra để đấu giá hội, số linh ngọc mà hắn kiếm được từ kiểu này cũng đạt xấp xỉ mười triệu linh ngọc thượng phẩm. Thiên Hy đứa nhỏ này mấy tháng trôi qua đã có thể chạy nhảy bình thường, tuy không thể nói nhưng vẫn bập bẹ được vài tiếng, như vậy cũng quá phi thường a. Đặc biệt, đứa nhỏ này càng lớn thì linh tính lại càng tràn ra ngoài mạnh mẽ, đủ biết linh căn của nó tinh thuần tới mức nào, đảm bảo là một tuyệt đỉnh thiên tài tu luyện trong tương lai.
Vì trong thời gian này Thiên Mặc thu được khá nhiều linh thảo cấp năm cho nên việc tăng cường thể chất cho Thiên Hy cũng thường xuyên hơn, đây cũng là một nguyên nhân làm cho Thiên Hy có thể lớn nhanh phi thường như vậy. Mà trong thời gian này kẻ được lợi nhất vẫn là Bạch Vũ và Tiểu Hắc, ăn đan dược cho béo phì a, tiểu hắc này cũng đã đạt cấp ba sơ kì, chỉ là kích thước của nó thì không lớn hơn bao nhiêu, nhưng như vậy vẫn tốt hơn Bạch Vũ nhiều, tọng nhiều đan dược như vậy nhưng vẫn không có tiến bộ gì, kiểu giống với lão đại của nó rồi.
Việc Thiên Mặc đang quan tâm nhất lúc này là tài liệu giúp cho Xích liên tâm hỏa chủng có thể đột phá thành hỏa diễm thực sự, có xích liên tâm diễm rồi thì sẽ việc luyện đan và luyện khí của hắn chắc chắn sẽ bước thêm một bước dài, chỉ là không dễ kiếm được như vậy, những tài liệu như vậy đều là cấp bảy trở lên, ở nơi góc nhỏ như vậy kiếm đâu ra?