Tập Cảnh

Chương 2

May mắn chính là như thế từ trên trời giáng xuống.

Nam Thiên không biết cần phải cảm tạ lão ba trên trời linh thiêng như thế nào. Cậu có thể gặp được một trận hắc bang đại sống mái với nhau mà ngay cả thành viên tổ trọng án cũng rất ít gặp phải, tự tay đánh gục một tên tội phạm có súng, đồng thời còn cứu được từ tay tên tội phạm một tuyệt thế mỹ nam một trăm phần trăm hoàn toàn phù hợp với tưởng tượng của cậu.

Khi cậu nghĩ là vận may cả đời đã lên đến đỉnh thì có một tin tốt rơi lên đầu cậu.

Trong hồ sơ ở hiện trường vụ án có một cảnh viên ban giao thông khu C 1520 có hành động quyết đoán anh dũng, lão đại của tổ trọng án có ấn tượng sâu sắc đối với cậu trai tràn ngập nhiệt tình này.

“Ban giao thông khu C cảnh viên 1520, đến tổ trọng án báo danh”.

Khoảnh khắc nhận được lệnh điều động, Nam Thiên cảm kích đến mức suýt nữa lập tức quỳ xuống hướng lão ba của cậu mà dập đầu.

Lão ba thương yêu, nhi tử nhất định không cô phụ cho tâm ý của người, nhất định sẽ trở thành cảnh giới tinh anh, tiêu diệt tội ác, giữ gìn hòa bình.

Nam Thiên dùng tốc độ nhanh nhất chạy như bay tới tổ trọng án, vừa đến cửa, đầu tiên là cúi chào một người tinh anh bắt mắt nhất, “Báo cáo! Ban giao thông khu C 1520 cảnh viên Nam Thiên, vấn an trưởng quan”.

“Người mới tới? Tiến đến. Không nên gọi là trưởng quan, đều là người một nhà cả, về sau cứ kêu ta là lão đại. Tất cả mọi người đến nhận thức một chút, đây là tân tổ viên Nam Thiên, ngày hôm qua đánh gục tên tội phạm ở hiện trường vụ án chính là hắn. Tiểu Phân, hắn mới đến, ngươi đầu tiên dẫn hắn đi làm quen một chút, đưa số liệu cơ bản của tổ cho hắn xem”.

“Vâng, lão đại”

Nam Thiên hưng phấn nhìn mọi thứ chung quanh.

Rốt cuộc cũng được điều đến tổ trọng án rồi! Cậu đã biết, cậu sẽ không đứng tại ban giao thông buồn chán cả đời mà. Cậu chính là nhi tử của cảnh sát, từ nhỏ đã hạ chí nguyện sẽ trở thành khắc tinh của tội ác, chứ không phải là vua viết phiếu phạt.

Các thành viên trong tổ đối với cậu rất không tồi, Tiểu Phân còn đem một chồng văn kiện lớn cho cậu, gọi là công khóa nhập môn.

“Không nên há hốc mồm, cũng không có muốn cậu phải giải quyết hết toàn bộ ngay lập tức”. Tiểu Phân thái độ hữu hảo, giúp cậu rút ra một phần trong hồ sơ, “Đầu tiên xem cơ bản một chút, đây là kẻ tình nghi trong trọng điểm điều tra hiện tại của tổ trọng án. Đầu tiên đem số liệu của hắn nhìn một tí”.

“Người bị tình nghi, trọng điểm điều tra? Hảo, ta sẽ xem kĩ cái này đầu tiên”. Nam Thiên mở văn kiện ra, chỉ nhẹ nhàng liếc mắt lên ảnh chụp ở ngay trang đầu, hầu như hai mắt trắng dã, từ trên ghế ngã xuống.

“Làm sao vậy?”. Tiếu Phân phát hiện ra sắc mặt không bình thường của hắn.

“Không…Không có gì”. Nam Thiên miễn cường ngồi thẳng dậy, lau lau mồ hôi lạnh trên trán. “Kẻ bị tình nghi này, trông…trông rất…ngược lại có vẻ rất gương mẫu”.

“Không sai, đúng là một mỹ nam, còn đeo kính mắt tơ vàng. Hừ, tên Mạc Vấn Chi này, một tên bại hoại nhã nhặn. Lão ba của hắn đương niên là lão đại nắm trong tay đường dây buôn lậu của xã hội đen Đông Nam Á, kiếm đủ tiền rồi thì ra vẻ rửa tay gác kiếm. Tiểu tử này vừa du học từ Châu Âu trở về, ra vẻ là tiếp nhận tập đoạn Hồng Hưng của cha hắn, nhưng chúng ta cho rằng hắn nhất định âm thầm tiếp nhân buôn lâu sinh ý (việc làm ăn) của cha hắn, bởi vì từ khi hắn trở về, tình hình buôn lậu ngay lập tức trở nên hung hăng ngang ngược. Nam Thiên, cậu có nghe hay không vậy? Hình như có gì không yên lòng à?”.

“Có, có chứ…”.

“Cậu là người mới, ta làm sư huynh chình là muốn nhắc nhở ngươi một chút. Tiểu tử này phi thường giảo hoạt, cho tới bây giờ, chúng ta còn không có nắm được bất luận một cái căn cứ chính xác về việc hắn trực tiếp tham gia buôn lậu. Hơn nữa bề ngoài của hắn không sai, sẽ tỏ ra là không liên quan. Luôn luôn có một số kẻ ngu ngốc chung quanh bị hắn lừa, thực sự hắn rất được lòng thị dân, ngươi phải cẩn thận phòng bị đấy. Hiểu chưa!”.

“Ta hiểu”. Nam Thiên hữu khí vô lực trả lời.

Chỉ là…Hình như có điểm chậm.

Tổ trọng án tựa hồ như đã dụng không ít công phu đối với người này, thế nhưng nhất vô sở hoạch (không thu hoạch được gì), cho nên mỗi khi nhắc đến cái kẻ tình nghi giảo hoạt này, Tiểu Phân lòng đầy căm phẫn, “Hừ, cứ như loại này bại hoại, ta sớm muộn sẽ đích thân cho hắn mang còng tay. Nếu như có một ngày trong hồ sơ phát hiện hiện trường vụ án có tên hắn bị chúng ta tìm được, ta nhất định quăng ngã hắn, sau đó hướng cái mặt đẹp của hắn cho vài quyền, sẽ đem hắn trói gô, áp giải về cảnh cục. Ha ha, chỉ tưởng tượng một chút thì đã thỏa nguyện rồi! Có đúng hay không?”.

“Đúng, đúng…”.

Nếu như bọn họ biết cái người gọi là Mạc Vấn Chi này ngày hôm qua xuất hiện tại hiện trường vụ án, hơn nữa bị ta tự mình hộ tống ra khỏi cảnh giới tuyến, trên đường phát còi cảnh sát hộ tống tới địa điểm an toàn, nhất định sẽ giết ta…

Vài giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu tương toát ra từ trán của Nam Thiên.

Trời ạ, lão ba, người đang làm trò quỷ có đúng hay không? Ta bảo chứng lần giỗ sau của người nhất định sẽ tới bái tế, hóa tiền vàng mã cho người có được hay không?.

Đang thấp thỏm bất an hướng về phía lão ba có linh thiêng trên trời cầu xin, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng kêu to khiến Nam Thiên thiếu chút nữa từ trên ghế nhảy dựng lên.

“Nam Thiên”

“Có”

“Qua đây họp”

Lão đại gọi một tiếng, toàn bộ thành viên tổ trọng án đều tạm thời để công việc qua một bên để họp.

“Cấp trên đã quyết định, muốn tăng mạnh tấn công đám buôn lậu ở thành phố A. Hơn nữa chúng ta cũng đã nắm được không ít đầu mối, vừa qua phát sinh vài cái án hắc bang sống mái với nhau, có khả năng là do hắc bang trong lúc lợi ích buôn lậu không đồng đều nên mới gây ra”.

“Hắc, có việc cho chúng ta bận rộn rồi”.

A Nham ở trọng án tổ đã ba năm nay thì hí hửng xoa tay, “Lão đại, lần này chúng ta bắt đầu từ tên họ Mạc phải không?”.

“Đương nhiên”, lão đại bình thản khẽ gật đầu, “Căn cứ tuyến báo, trong đám hắc đạo gần đây xuất hiện một người được gọi là thái tử, rất nhiều vụ buôn lậu đều do hắn đứng sau màn thao túng”.

Tiểu Phân hừ lạnh một tiếng, “Ta xem cái tên thái tử này, tám phần mười chính là tên tư văn bại hoại Mạc Vấn Chi kia.”

“Bất quá chúng ta dùng nhiều công phu như vậy, mà ngay cả một điểm sơ hở của hắn cũng không nắm đước, thực sự khiến người ta thấy nghi hoặc”. Bưu thúc lão luyện thành thục phân tích “ Có phải chúng ta đã theo đuổi một phương hướng sai lầm hay không, Mạc Vấn Chi thực sự chỉ là trở về tiếp nhận tập đoàn Hồng Hưng, mà không có quan hệ với chuyện làm ăn trong hắc đạo của cha hắn.?”

“Không có khả năng! Đám buôn lậu hung hăng ngang ngược, thái tử xuất hiện, hắc bang sống mái với nhau, đều phát sinh từ khi hắn về nước, bảo hắn thuần khiết, ta là người đầu tiên không tin”. Tiểu Phân lắc đầu.

“Muốn bắt được chứng cứ, phải đánh vào nội bộ.”

“Cho nên lần này tổ trọng án chúng ta có lẽ sẽ sử dụng sách lược nằm vùng, nội ứng ngoại hợp”.

Phòng họp bỗng nhiên lặng ngắt như tờ.

Nam Thiên đang có trong tậm trạng có tật giật mình, bỗng nhiên kinh khủng phát hiện bản thân trở thành điểm tập trung ánh mắt của mọi người, “Để làm chi mà nhìn ta như vậy?”.

“Không nhìn người thì có thể nhìn ai? Gương mặt mới duy nhất của tổ trọng án chúng ta chính là ngươi”.

Không…phải…chứ…

“Nam Thiên, ngươi là người mới, không có cùng bọn họ gặp mặt, rất thích hợp nằm vùng.”

“A?”

“Nhiệm vụ nặng nề như vậy, mà lại giao cho ngươi. Thiệt là phí a, Nam Thiên, lão đại nói là ngươi có tiềm lực đấy.”

“Thế nhưng…”

“Có chuyện gì khó xử có đúng hay không?”

Điều khó xử duy nhất chính là ta không chỉ gặp qua tên Mạc Vấn Chi kia, lại còn thân mật mà bế hắn một hồi lâu.

Nếu như lúc này mà nói thật, cuối cùng sẽ còn bi thảm còn hơn cả khi đang nằm vùng thì bị vạch trần thân phận nữa.

Lão ba ngươi cái này không có lương tâm a, ngươi cũng quá nhẫn tâm, đã thế thì ngày giỗ của ba ta sẽ không đi bái tế ngươi, ngươi cứ…Khứ mụ nội nó cái tuyệt đỉnh vận may này đi.

“Nam Thiên, hẳn là không có vấn đề gì chứ?”

Vấn đề đương nhiên là có, nhưng không thể nói cho ngươi.

“Không thành vấn đề…”, Nam Thiên trên lưng đổ mồ hôi lạnh, miễn cưỡng trưng ra một nụ cười sáng lạn khổ sở.

“Thế thì cứ quyết định như vậy đi”. Lão đại uy nghiêm giải quyết dứt khoát, thoải mái vỗ vỗ vai của Nam Thiên, “Đừng lo lắng, từ từ sẽ đến. Ngươi trước cứ vào Hồng Hưng làm một cái viên chức nho nhỏ, không nên làm người khác chú ý, cần phải cẩn thận quan sát động tĩnh của Mạc Vấn Chi một chút, có tình huống gì thì báo cáo cho chúng ta. Nhớ kỹ, nếu không phái bất đắc dĩ, không nên cùng Mạc Vấn Chi phát sinh ra tiếp xúc chính diện.”

“Lão đại, ngươi yên tâm đi” Nam Thiên gật đầu.

Đánh chết ta cũng sẽ không cùng hắn tiếp xúc!

Tầng thứ 48 tập đoàn Hồng Hưng, phòng làm việc tráng lệ của chủ tịch.

Cùng Mạc Vấn Chi lưu học Châu Âu trở về, hiện giữ chức phó tổng tài hành chính của tập đoàn là Trần Minh Tuấn, mặc một chiếc áo khoác cực mốt xuất hiện ở ngoài cửa, “Muốn nghe sự diễm ngộ ngày hôm qua của ngươi không?”

Nhắc tới những việc thú vị ngày hôm qua, Mạc Vấn Chi buông điện thoại, khẽ nhếch lông mày “Nói nghe một chút xem”.

“Khụ khụ, ban giao thông khu C 1520 cảnh viên, tên là Nam Thiên, 23 tuổi, sinh ra trong cảnh sát thế gia, ông nội cùng cha đều làm cảnh sát, bởi vì được nhận xét trong hồ sơ hiện trường vụ án là phản ứng quyết đoán, anh dũng đáng gục tên tội phạm, năm ngày trước được điều động tới tổ trọng án”. Trần Minh Tuần cầm trên tay số liệu đọc xong, dừng lại nhìn Mạc Vấn Chi một chút, bỡn cợt hỏi. “Bộ dạng tính ra cũng không tồi, bất quá so với ta còn kém khá nhiều. Ngươi xác định hắn phù hợp với điều kiện giả tưởng của ngươi? Ta nhớ kỹ, điều kiện của ngươi luôn luôn hà khắc, nếu không phải siêu cấp mỹ nam thì tuyệt đối không lên giường”.

“Khi mà còn chưa lột sạch quần áo ra để nhìn cho rõ, không nên tùy tiện kết luận đối phương không phải là siêu cấp mỹ nam”

“Hắn thế nhưng lại là cảnh sát, hơn nữa đã đến tổ trọng án, ngươi dự định đến cảnh cục đùa hắn à?”

“Không cần thế, tự hắn sẽ đến trước cửa thôi”. Mạc Vấn Chi cầm lấy một hồ sơ, trên môi duyên dáng xuất hiện một nụ cười quỷ dị. “Đây là ảnh chụp của một đơn xin nhập chức, có chút quen mắt nào hay không?”

“A”. Trần Minh Tuấn thấy rõ trên ảnh chụp gã viên chức có nụ cười cứng ngắ, hiểu được trọng tâm. “Nằm vùng? Cảnh sát thật là quan tâm đầy đủ tới ngươi.”

“Đương nhiên,ta thế nhưng lại rất được lòng thị dân”. Mạc Vấn Chi nhàn nhạt nói. Hắn khẽ nheo mắt, phảng phất dường như đang trầm tư hưởng thụ cái gì đó, nhẹ nhàng nhấn nút gọi thư ký “Jenny, cho tân viên chức Trần Chính của phòng in ấn đến đây một chuyến. Còn có, nói với hắn, là phó tổng tài hành chính muốn gặp hắn, chủ tịch không ở công ty”.

Khà khà, ngọn nến được đốt lên, dao nĩa đã chuẩn bị cho tốt, mỹ thực sẽ rất nhanh từ thang máy tự động tặng tới nơi.

Trong đầu hắn, vừa hiện ra hình ảnh khi cậu cảnh sát nhỏ đem áo khoác phủ lên lưng hắn, nhãn thần vừa kích động lại vừa cẩn thận ái mộ.
Bình Luận (0)
Comment