Tập Cảnh

Chương 22

Cường bạo là hành vi vô đạo đức hàng đầu!

Mới “kiêm chức” được một buổi tối, nửa người dưới của Nam cảnh quan liền đau nhức vài ngày, thậm chí phải nói sạo với cấptrên xin nghỉ bệnh, mà người bị hại Mạc Vấn Chi, cái tên chết tiệt kia thì rõ ràng được hưởng diễm phúc rồi, ngày thứ hai liền hăng hái tận hứng sử dụng giao dịch công bằng “mỗi người một lần” khiến cái người cường bạo lúc trước bị chỉnh đến thương cảm khóc cha gọi mẹ.

Hai mắt đẫm lệ mờ mịt, Mạc Vấn Chi còn vô nhân đạo bức cung Nam cảnh quan đang bị khóa thảm hề hề, khóc đến mức tiếng nói đều khản đặc.

“Như vậy có đủ công bằng chứ?”

“Công bằng…” Cái đầu!

Sau khi đã ăn kiền mạt tịnh (ăn xong chùi mép) thỏa mãn thú tính, đại biến thái làm ra biểu tình một bộ săn sóc, “Yên tâm, lần sau cậu cường bạo tôi, tôi cũng sẽ phối hợp. Đối với nguyện vọng của cậu, tôi nhất định tôn trọng. Cậu nói tôi có đủ tôn trọng cậu không?”

“Tôn trọng…” Con quỷ!

Cho tới bây giờ, Nam cảnh quan đã biết thượng đế quyết tâm trêu cợt cậu sẽ không thể thay đổi.

Xoay qua, xoay lại, trải qua làm việc bền bỉ, chất lượng bữa tiệc lạp xưởng lớn một chút cũng không có giảm, còn có biếu tặng thêm thức nhắm đáng ghét. Có điều, cho ăn quá no dù sao so với ăn không nổi vẫn có điểm hơn, cái mông xanh tím phát đau cũng dễ chịu hơn là phải cơ khát không chịu được.

Còn hơn trước đó không thấy ánh sáng, thế giới đã mở ra trước mắt Nam Thiên tương lai tươi sáng. (đoạn nè chém. khó diễn đạt quá …)

Mạch Khắc hưng phấn nhiều lần gọi điện thoại chúc mừng, hết lần này đến lần khác bày ra biểu tình ngưỡng mộ Nam Thiên, “Tôi thật nghĩ không ra, Nam Thiên, thực sự nghĩ không ra, cậu lại thành công, tình huống của Vấn Chi đã chuyển biến tốt đẹp rất nhiều. Chúc các cậu sau này hạnh phúc mỹ mãn vui sướng an tường…” Chỉ cần đừng … đừng lại thay phiên nhau đến phòng trị liệu khủng bố tinh thần tôi là được.

Công việc của Tiểu Phân rất bận, không rảnh cùng Nam Thiên tan ca uống rượu nói chuyện phiếm, có điều cậu ta đưa cho Nam Thiên một chiếc điện thoại, ngữ khí so với lúc trước thân thiết không ít, “Vốn có cái này không nên nói cho cậu, có điều chúng ta là đồng nghiệp cũ, nói cho cậu, cho cậu sớm vui vẻ một chút. Về vụ Thái tử, trong cục điều tới thần thám, hình như tra được một vài manh mối, tựa hồ Mạc Vấn Chi kia, thực sự không nhúng tay… Dù sao chúng tôi đang nỗ lực điều tra, nếu như là oan uổng, nhất định sẽ trả lại cho Mạc Vấn Chi sự trong sạch. Được rồi, Nam Thiên, bầu không khí gần đây căng thẳng, cậu không có việc gì thì nên ở trong nhà, đừng quá tiếp cận tập đoàn Hồng Hưng, dù sao án tử này còn đang điều tra…” Trong lời nói của Tiểu Phân tựa hồ có điểm trách oan người vô tội.

Nam Thiên đối với điểm này không quá lưu ý, nếu như Mạc Vấn Chi lại bị tổ trọng án chộp tới tra hỏi, kỳ thực cũng không sao, tốt nhất là nhốt hắn bốn mươi tám tiếng đồng hồ rồi hẵng thả ra. Thắt lưng cậu cùng cái mông gần đây đều sắp bị lạp xưởng ác độc nhất trên thế giới hành cho xanh tím, ghê tởm Câu lạc bộ Cảo Cảo Nhạc ngày hôm trước còn tặng một đống đồ chơi tình dục mới chế tạo ra, người bệnh có chứng ép buộc tà ác vui vẻ có thừa, cư nhiên còn muốn lấy cái đám đồ chơi bị vứt vào tầng hầm ngày trước ra, nói đều lấy ra dùng thử xem.

Người cứu mạng a!

Cảnh phục bị xé thành mảnh nhỏ ở trên người, bị mấy cái còng khóa lại, Nam cảnh quan muốn trốn cũng không có cửa, cái mông miễn cưỡng bị nhét một cái có công năng vận động lớn mạnh, còn chứa “máy kích thích hình quả lê”* có điện giật rất nhỏ khóc kêu hơn phân nửa buổi tối, thẳng đến khóc nức nở lớn tiếng nói ra những lời hạ lưu mà Mạc Vấn Chi thích nghe mới được tên Mạc chết tiệt “quá thiện tâm” mà buông tha.

Sau khi rút ra “máy kích thích hình quả lê”, tiếp tục đút vào “lạp xưởng”, dĩ nhiên còn vừa động vừa khoe, “Cái câu lạc bộ gì đó này không tồi, động động một hồi, bên trong cậu trở nên càng nóng càng mềm, thao (là fuck đó =.=””) thật thoải mái.”

Cái Câu lạc bộ Cảo Cảo Nhạc chết tiệt kia, để cho Nam cảnh quan tra được là ai lập ra cái câu lạc bộ biến thái này, Nam cảnh quan không thể không giết chết tên đó!

A Tạp cũng còn tiếp tục bảo trì liên hệ với Nam Thiên, gã xem như còn có tình người, thường xuyên gọi điện thoại cho Nam Thiên, hỏi thăm tình hình gần nhất của Nam Thiên, thuận tiện cũng báo cáo một chút tình hình của chính mình, “Nam Thiên ạ, cậu gần đây có khỏe không? Tôi gọi điện thoại đến khoa giao thông của cậu, mọi người đều nói cậu xin nghỉ rồi. Tôi vẫn tốt, tất cả tiến triển thuận lợi, không ngừng cùng Tiểu Phân tình cờ gặp mặt. Tình cờ như thế nào? Cậu sẽ không hiểu a? Cũng đúng, cậu là số một, không cần học kỹ xảo gặp gỡ của số không chúng tôi. Cái gì cậu thấy tò mò? Nói cho cậu cũng được, buổi tối hôm nay mời tôi uống bia đi.”

Một cốc bia tính toán cái gì? Nam Thiên ngay lập tức đáp ứng.

Thực ra dù không phải vì chuyện này, Nam Thiên cũng chắc chắn đi tới quán bar hô hấp một chút không khí mới mẻ.

Bởi vì Mạc Vấn Chi ngày hôm nay trước khi đi đã trịnh trọng phân phó, “Buổi tối không nên chạy đi đâu, ngoan ngoãn mà ở lại biệt thự.”

Những lời này, đối với thái độ làm người phi thường quen thuộc của Mạc Vấn Chi, nghe vào trong tai Nam Thiên tự động phiên dịch thành mệnh lệnh vô sỉ—— buổi tối tôi nhất định sẽ trở về cho cậu ăn rất nhiều rất nhiều lạp xưởng vừa thô vừa lớn vừa đáng sợ! Thêm bữa!

Nghĩ vậy Nam Thiên liền vì cái mông của mình mà thương cảm đau đớn.

Mãng cũng vô ích, đánh cũng đánh không lại, uy hiếp cũng uy hiếp không được, không thể làm gì khác hơn là mượn kế cao minh nhất trong ba mươi sáu kế ——― tẩu vi thượng sách (chạy là thượng sách).

Lúc đêm đến, cậu từ cửa sổ lầu hai của biệt thự chạy đi, dù sao cũng là cảnh quan, thân thủ cậu coi như nhanh nhẹn, đương nhiên, lực chú ý của bọn bảo tiêu dưới lầu đều đặt lên việc phòng bị kẻ thù bên ngoài tấn công, có thể căn bản là không nghĩ tới phải đề phòng kẻ trộm bên trong.

Dù sao, tại địa điểm ước định, thời gian ước định, Nam Thiên loại bỏ muôn vàn khó khăn mà xuất hiện, đồng thời tiếp nhận sự nhiệt tình như thường của A Tạp.

Quán bar rất náo nhiệt, khuôn mặt tinh xảo của A Tạp cùng anh tuấn khí chất của Nam Thiên hấp dẫn không ít đường nhìn.

“Tiểu Phân là người tốt.”

“Ừ, xác thực là người tốt.”

“Nam Thiên, em nghĩ em lần này… nghiêm túc rồi.” Đèn nê-on liên tục chớp động như con thoi trong u ám, tiếng nói trong quán bar nhao nhao ồn ào, A Tạp đến gần, đè thấp thanh âm, dùng ngữ khí hiếm thấy nói.

Nam Thiên sửng sốt một chút, cuối cùng cũng đem lực chú ý từ cái mông vẫn đau nhức chuyển lên người A Tạp.

A? A Tạp còn không biết Tiểu Phân chỉ yêu nữ giới?

A Tạp hiểu rõ vẻ mặt của cậu, “Em biết.” Gã nhăn cái mũi khéo léo, có điều một hồi liền trở nên tràn ngập ý chí chiến đấu, “Người có thể cải biến mà, huống chi điều kiện của em tốt như vậy. Hơn nữa, em mỗi ngày đều cùng Tiểu Phân tình cờ gặp nhau, sáng sớm gặp, buổi tối cũng gặp, ở chung hơn sẽ sinh ra cảm tình đúng hay không?”

Nam Thiên rốt cục nhớ tới chính mình vì sao mời A Tạp đi uống bia, “Cậu rốt cuộc là tình cờ gặp như thế nào?”

“Rất đơn giản, em tặng hắn một cái bút máy rất đắt tiền.”

“…” Cái này gọi là cái đáp án gì?

“Em muốn hắn đem bút máy mang theo trên người, không được vứt tùy tiện.”

“…” Vậy thì thế nào?

“Bên trong bút máy em lắp một cái máy xác định vị trí cỡ nhỏ, giống như cái loại gián điệp ấy.” A Tạp cười gian, “Mua ở chợ đêm đó, rất quý nga. Có điều như vậy tôi liền biết mỗi ngày hắn muốn đi đâu rồi tình cờ gặp mặt.”

Nam Thiên ra một thân mồ hôi lạnh, tên này không sợ chết a.

“A Tạp, Tiểu Phân là tổ viên tổ trọng án, chẳng may bị phát hiện cậu liền thảm, nhất định sẽ bị bắt giam nghiêm khắc thẩm vấn đó.”

“Như vậy cũng tốt a, nghe nói thẩm vấn trong phòng rất thích hợp làm SM, em không ngại làm M nha!”

“…”

Không hổ là A Tạp được mệnh danh là có thiên phú “thích đi tìm chết”…

Nhưng lại hăng hái bừng bừng như thế.

“Sách nói rất đúng, yêu một người, một ngày không gặp, như cách ba thu, không biết Tiểu Phân đối với em có loại cảm giác này không. Nói đến cái này, ngày hôm nay tăng ca, ngay cả thời gian ăn cũng không có, không thể cùng hắn tình cờ gặp mặt, ừm, xem hắn hiện tại đang ở nơi nào.” A Tạp móc ra một cái có vẻ như là PDA gì đó, thành thạo sử dụng.

PDA:Thiết bị kỹ thuật số hỗ trợ cá nhânthường được gọi làPDA(tiếng Anh:Personal Digital Assistant) là cácthiết bị cầm tayvốn được thiết kế như một cuốnsổ tay cá nhânvà ngày càng tích hợp thêm nhiều chức năng. Một PDA cơ bản thường cóđồng hồ,sổ lịch,sổ địa chỉ,danh sách việc cần làm,sổ ghi nhớ, vàmáy tính bỏ túi.

Tuy rằng đã từng làm tổ viên tổ trọng án, nhưng máy theo dõi cao cấp gì đó, Nam cảnh quan chưa tiếp xúc qua, nhịn không được lại gần quan sát một chút.

Xem ra A Tạp lần này là nghiêm túc rồi, cư nhiên thẳng tay lấy tiền lương mua cái loại sang quý này, hình như còn dùng rất được?

“Trước có thể thiết lập bản đồ tìm kiếm khu vực thành phố, đủ mạnh chưa? Nhìn xem, Tiểu Phân hiện tại đang ở ngay bến tàu Hồng Hưng.”

Bến tàu Hồng Hưng? Nam Thiên tim đập mạnh.

Đấy không phải bến tàu đựng hàng tư nhân của tập đoàn Hồng Hưng sao? Khuya khoắt như vậy Tiểu Phân đi vào trong đó làm gì?

“A, trời tốt rồi! Bờ sông lúc buổi tối không khí rất tốt, bến tàu vắng vẻ không người, cô nam quả nam gặp nhau, nói không chừng một khắc động tình, thoáng cái bốc hỏa, ngay tại chỗ tác chiến…”

Phụt!

Nam Thiên phun ra ngụm bia, vừa ho vừa hỏi, “A Tạp, cậu không phải dự định cùng hắn tình cờ gặp ở đó chứ?”

“Dù sao bia đã uống xong.”

“Tôi có thể mời tiếp…”

“Không cần, em muốn tình cờ gặp Tiểu Phân bồi dưỡng cảm tình mới quan trọng.”

Hắn rất có thể là đi tra án a! Hơn nữa cái nơi kia còn vừa vặn là bến tàu tư nhân mà tổ trọng án hiện nay điều tra… Ngại cản trở người thi hành công vụ, Nam Thiên thực sự không dám tiết lộ vụ án cho A Tạp miệng rộng hoàn toàn không biết gì cả, ” Ngày mai cậu tình cờ gặp cũng được mà.”

“Không được, đêm nay là đêm đầu tiên của chúng em, em sao có thể lãng phí?”

Nôn máu! Cậu từ lúc nào trở nên tình thơ ý hoạ như vậy?

Nam Thiên khổ não vò đầu.

A Tạp vĩnh viễn thuộc về loại hình hành động theo tình cảm, đối với sự hiểu biết của Nam Thiên về, dù cho Nam Thiên khuyên khiến gã gật đầu đáp ứng không đi, chỉ sợ rằng vừa ra khỏi cửa quán bar, A Tạp sẽ bằng mặt không bằng lòng, lén Nam Thiên chạy thẳng đến bến tàu Hồng Hưng.

Lỡ như xảy ra nguy hiểm thì làm sao bây giờ?

“Để tôi đi cùng cậu được không?” Chỉ còn cách này, dù cho đụng phải tổ trọng án hay người của Hồng Hưng đều có thể thương lượng.

“Nam Thiên anh thật tốt quá!” A Tạp vui mừng ôm lấy hắn, “Nhìn thấy Tiểu Phân, anh nhớ kỹ nhất định phải trợ giúp em!”

Bóng đêm mờ ảo, bến tàu Hồng Hưng hình như con thú lớn nằm sấp tại bên bờ.

“Thật an tĩnh, bầu không khí như vậy thật thích hợp yêu đương vụng trộm a.”

“Câm miệng lại, A Tạp.”

Thủy triều bên bờ sông nhẽ vỗ, hai thân ảnh lén lút thoắt ẩn thoắt hiện chạy qua mấy thùng đựng hàng chồng chất.

Không quen vụng trộm, Nam cảnh quan nỗ lực hạ giọng, “Được rồi, cậu đã tận mắt thấy, ở đây một người cũng không có, chúng tôi trở về đi.”

A Tạp cũng thấp giọng trả lời, “Không có khả năng, máy định vị của em sẽ không có lỗi. Anh xem cái điểm đỏ kia, Tiểu Phân nhất định ở gần chúng ta.”

“Nơi này là bến tàu tư nhân, nếu như bị phát hiện sẽ bị cảnh sát bắt.”

“Anh không phải là cảnh sát sao?”

“… ¥%@^¥%#&^@#¥%…”

Lén lút đi lại trên đường, đèn pha trên bến tàu bỗng nhiên đồng loạt bật sáng.

Âm thanh còi cảnh sát xuyên thấu bầu trời đêm.

Nam Thiên lập tức đổ một thân mồ hôi lạnh.

“Nguy rồi!” Nam Thiên có tật giật mình, đưa tay kéo A Tạp cứng đầu trốn vào khoảng trống bí mật giữa các thùng đựng hàng, khẩn trương đắc tim đập gia tốc, “Làm sao bây giờ? Nhất định là bị phát hiện rồi, tôi đoán nơi này có hệ thống giám sát.”

Chuyện này tuyệt đối không thể để Mạc Vấn Chi biết, nếu như bị y phát hiện mình cùng A Tạp đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nam lui tới cái nơi rất thích hợp yêu đương vụng trộm này…

“Ra đi, cũng đến lúc nên đối mặt rồi.” Tiền phương cách đó không xa, thanh âm truyền đến rõ rang bình tĩnh.

Cái thanh âm này… Trên người Nam Thiên một trận tê dại.

Không thể nào? Mạc biến thái y khuya khoắt ở bến tàu Hồng Hưng làm gì?

Xong đời rồi, lần này không chết cũng bị lột da.

Nam Thiên tuyệt vọng quay đầu lại nhìn A Tạp, người này hồn nhiên chẳng biết mình sắp chết đến nơi, còn làm mặt quỷ với hắn.

Vì tính mệnh của bạn bè mà suy nghĩ, tựa hồ… Chỉ có con đường chủ động đầu hàng. Nam Thiên tính toán chính mình đi ra nhận cái chết.

Mới bước đi bước đầu tiên, thanh âm khiến người không tưởng được, thế nhưng bỗng nhiên từ nơi rất gần truyền tới.

“Hừ! Mạc Vấn Chi, cậu lợi hại! Lại cùng cảnh sát cấu kết với nhau, lập bẫy với tôi?” Ngữ khí tàn bạo, thế nhưng Nam Thiên đã nghe ra đó là ai.

Kỳ quái, Trần Minh Tuấn hình như đang cùng Mạc Vấn Chi đôi co.

Nam Thiên lặng lẽ ló đầu ra. Xác thực khoảng cách không xa, Trần Minh Tuấn đứng ngay vị trí chỗ rẽ của thùng đựng hàng, gã cầm trong tay khẩu súng, bên người còn có mấy thủ hạ thần sắc kinh hoàng. Bọn họ tựa hồ đã bị buộc tới góc chết.

Mạc Vấn Chi hẳn là đứng ở đằng trước cách xa Trần Minh Tuấn, bởi vì có thùng đựng hàng ngăn trở đường nhìn, Nam Thiên chỉ nghe thấy tiếng không thấy người.

“Cậu mới lợi hại.” Thanh âm Mạc Vấn Chi trong sự thanh tao mang theo sắc bén, “Cậu trong sáng là phó tổng tài Hồng Hưng, trong tối là Thái Tử hắc đạo, không chỉ trăm phương ngàn kế vu oan giá họa cho ta, còn sai sát thủ ám sát tôi, mạng của tôi thiếu chút nữa đã bị chết trong tay cậu. Minh Tuấn, chúng ta dù sao cũng cùng nhau lớn lên, cậu cũng quá độc ác rồi.”

“Tôi độc ác? Tôi làm tròn đạo hiếu mà thôi! Cha cậu cùng cha tôi thật vất vả gầy dựng giang sơn, chiếm lĩnh địa bàn, cậu một câu mặc kệ, liền muốn tất cả mọi người chúng tôi buông tha. Một thùng đựng hàng buôn lậu có thể kiếm bao nhiêu, cậu biết không? Cậu không làm, còn không cho tôi làm? Cậu chiếm vị trí tổng tài Hồng Hưng, vị trí hắc đạo để tôi tiếp, rất công bằng!”

Mạc Vấn Chi cười nhạt, “Nếu như cậu chỉ là tiếp nhận vị trí hắc đạo, cùng tôi không quan hệ, tôi không muốn quản. Thế nhưng cậu lôi kéo Hồng Hưng cùng tôi, cái này không được phép. Nể mặt cha cậu, cậu buông vũ khí đầu hàng, thời gian cậu ngồi tù, tôi sẽ giúp cậu chiếu cố người nhà.”

Không biết Mạc Vấn Chi bên kia làm ra cái hành động gì, Trần Minh Tuấn bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, giơ lên sung trong tay, cảnh cáo hét lớn, “Đừng tới đây! Nếu không tôi và cậu liều mạng! Mạc Vấn Chi, cậu đem vợ và con tôi đến làm gì?” Thanh âm gã run nhè nhẹ.

Nam Thiên ở một bên nghe được không khỏi lắc đầu. Cái tên Mạc Vấn Chi này… Dù cho không phải hắc đạo, trên người lại lộ ra khí chất hắc đạo. Cậu khuyên đầu hàng liền khuyên đầu hàng, cần gì phải đem phụ nữ trẻ nhỏ nhà cậu tôi ra mà uy hiếp? Không nên!

“Không dễ chịu sao?” Mạc Vấn Chi dù bận vẫn ung dung cười nhạo, “Yên tâm, tôi sẽ không thương tổn bọn họ, chỉ là mang đến cho cậu nhìn chút, sốt ruột một chút. Ai kêu cậu tự cho là thông minh, dám phái người bắt cóc Nam Thiên làm chi? Cảm thụ cảm giác đó thấy thế nào?”

Nam Thiên sửng sốt. Cái gì? Bắt cóc ai?

Phía sau lưng truyền đến cảm giác bị người dùng ngón tay chọc chọc, hắn quay đầu, A Tạp dùng thần sắc hưng phấn phát hiện tin tức, hạ giọng, “Oa, cậu chính là người mà vị kia muốn bảo vệ nha.”

Nam Thiên cho gã một cái trừng mắt.

“Việc khác, tôi đều có thể bỏ qua, thế nhưng cậu dám động đến Nam Thiên, đó chính là muốn chết!” Thanh âm Mạc Vấn Chi bỗng nhiên trầm xuống, trở nên tàn nhẫn không gì sánh được, “Không sai, là tôi cùng cảnh sát lén trao đổi thông tin, cố ý dụ cậu rút lui. Hiện tại nhân chứng vật chứng đã đủ, thái tử cậu cũng làm không nổi nữa. Toàn bộ bến tàu đã bị phong tỏa, dễ tiến khó ra, cậu có chạy đằng trời.”

“Đầu hàng đi! Thái Tử, cậu đã bị vây quanh rồi!” Bên trái có người cầm kèn đồng kêu gọi đầu hàng, là lão đại tổ trọng án.

Trần Minh Tuấn hốt hoảng lùi tới gần nơi Nam Thiên đang ẩn thân, ngoài mạnh trong yếu nói, “Đừng có ra vẻ như vậy, Mạc Vấn Chi. Tôi nói cho cậu, hiện tại tâm can bảo bối của cậu đã ở trong tay ta, chỉ cần tôi gọi một cú điện thoại, bọn họ lập tức liền…”

“Ít làm tôi sợ đi.” Mạc Vấn Chi cười lớn, “Tôi biết cậu phái ra hai nhóm cậu, tổng cộng mười một người, đều bị người của tôi chặn lại. Hiện tại, bọn họ đều ở trong cục cảnh sát chờ cậu nói chuyện phiếm đấy. Nam Thiên vẫn đang ngoan ngoãn ở trong biệt thự của ta, dưới lầu còn có một đống bảo tiêu. Nói không chừng hắn đang chờ tôi trở lại a.”

Một thanh âm từ phía bên Mạc Vấn Chi vang lên, sức sống bừng bừng gào thét, “Ít dong dài đi! Cậu đầu hàng hay không? Không đầu hàng chúng tôi sẽ dung biện pháp mạnh!”

“Tiểu Phân! Là Tiểu Phân nha” A Tạp kích động chọc mạnh vào lưng Nam Thiên, “Tôi biết hắn nhất định ở đây!”

“Câm miệng a!” Nam Thiên thiếu chút nữa bị gã làm cho đau tim, xoay người che lại cái miệng rộng của A Tạp.

Tiếng vang rất nhỏ khiến cho Trần Minh Tuấn cảnh giác, vung tay lên, mấy tên thủ hạ rón ra rón rén lặng lẽ nhào tới. Nam Thiên thấy bóng ma trong nháy mắt, lập tức theo phản xạ tìm kiếm sau lưng, thân thể cứng đờ.

Ghê tởm!

Hắn đã quên thành viên tổ giao thông không thể mang súng?

Cơ hội chạy trốn ngay trước mắt, có điều trong nháy mắt, ba khẩu súng đặt tại ót hắn.

“Đi ra.” Một người mặt tối như mực, tên nam nhân vừa nhìn liền biết không phải thứ tốt đạp mạnh hắn một cái.

Nam Thiên giơ tay lảo đảo bị đẩy đến trước mặt Trần Minh Tuấn.

Thấy rõ mặt hắn, Trần Minh Tuấn cười quái dị, “Không ngờ là cậu?” Hắn nở nụ cười hai tiếng, đề cao thanh âm, “Mạc Vấn Chi, tâm can bảo bối của cậu không mời đã tự đến rồi.”

Mạc Vấn Chi nhàn nhạt trả lời, “Không thành kế lặp lại sẽ không có tác dụng. Minh Tuấn, cậu đầu hàng đi.”

“Không thành kế? Hừ.” Trần Minh Tuấn túm lấy Nam Thiên, đẩy hắn về bãi đất trống phía trước, “Cậu mở to hai mắt nhìn cho rõ!” Bị đẩy ra sau thùng đựng hàng, đường nhìn rộng mở, Nam Thiên rốt cục thấy Mạc Vấn Chi đang bình tĩnh cách đó không xa.

Bên người Mạc Vấn Chi có không ít người, còn có người nhà Trần Minh Tuấn đang nước mắt dàn dụa, có thủ hạ của Mạc Vấn Chi, còn có tổ viên tổ trọng án, Tiểu Phân đang ở đấy. Thực sự là đội hình khổng lồ.

Bắt gặp ánh nhìn của Nam Thiên, con cậu Mạc Vấn Chi đột nhiên co rút, “Tôi không phải kêu cậu ngoan ngoãn ở trong biệt thự sao?” Tiếng rống giận của y hầu như có thể phá vỡ màn đêm.

Thanh âm khẩn trương của Tiểu Phân thiếu chút nữa bị tiếng rống giận của Mạc Vấn Chi lấn át đi, may mà trên tay y cũng cầm kèn đồng cảnh sát chuyên dùng, “Mọi người chú ý, nghi phạm trên tay có con tin! Nghi phạm bắt giữ một cảnh viên cùng một người dân! Không nên nổ súng!”

A Tạp kích động đáp lại, “Tiểu Phân, là ta! A Tạp! Không phải là người dân bình thường! Là ta! A Tạp! Ai da!” Đầu gã bị kẻ bắt cóc gõ một cái.

“Trần Minh Tuấn, cậu buông ra Nam Thiên.” Sắc mặt Mạc Vấn Chi khiến người phải sợ hãi.

“Cậu nói thật buồn cười, “Trần Minh Tuấn một bộ trào phúng tươi cười, “Thả cậu ta, tôi làm sao bây giờ?”

Trên mặt Mạc Vấn Chi hiện lên vẻ thâm độc, không nói được một lời rút súng ra, túm lấy cổ con trai của gã, áp chế thằng bé. Sự biến đổi lần này làm người kinh hô liên tục, Mạc Vấn Chi hành động nhanh đến nỗi cảnh sát cũng trở tay không kịp.

Súng của Tiểu Phân lúc này không biết nên chỉ vào ai, “Mạc Vấn Chi, cậu làm gì? Mau buông đứa nhỏ ra! Như vậy là trái pháp luật!”

“Không nên a! Cậu không nên làm hại con tôi, van cầu cậu! A Tuấn, anh đầu hàng đi! Hắn sẽ giết con chúng ta mất!” Vợ Trần Minh Tuấn vừa kinh vừa sợ, khóc lớn hô to với Trần Minh Tuấn.

Trần Minh Tuấn giấu đi kinh hoàng trong lòng, lãnh khốc nhìn Mạc Vấn Chi, “Cậu muốn cùng tôi đấu ác sao? Mạc Vấn Chi, mọi người không biết bệnh của cậu, tôi thế nhưng rất rõ ràng.” Nhắc tới làm da đầu căng cứng (tức đến nổi gân xanh), hung hăng đá vào đầu gối Nam Thiên.

“Đừng! Dừng tay!” Mạc Vấn Chi không khống chế được rít gào lên.

Hai tay Nam Thiên giơ lên cao bị đá quỳ trên mặt đất, đau đớn khiến hắn nhíu chặt mi. Trần Minh Tuấn nhanh tay cầm súng, từ sau lưng hắn khống chế cổ, ép buộc hắn ngẩng mặt về phía Mạc Vấn Chi, vô tình cười nhạt, “Rất yêu thương sao? Chịu không nổi rồi?” Gã tức giận đá mạnh vào thắt lưng Nam Thiên.

Nam Thiên có thể nhịn xuống rên rỉ, nhưng không cách nào che giấu được biểu tình đau đớn.

Mạc Vấn Chi thấy tim đập nhanh muốn lại, khuôn mặt vặn vẹo, giống như dã thú bị thương tuyệt vọng gầm rú, “Trần Minh Tuấn, cậu dừng tay cho ta! Cậu dừng tay cho ta!”

“Buông tha vợ và con tôi!”

Không ngoài dự liệu của tổ viên tổ trọng án, Mạc Vấn Chi không chút do dự làm theo.

Nhìn con trai cùng vợ kinh hoàng bất an đi tới bên người mình, Trần Minh Tuấn đắc ý nở nụ cười, “Mạc Vấn Chi, kho bảo hiêm của tập đoàn Hồng Hưng có sáu nghìn vạn tiền mặt, cậu cho người lập tức mang đến đây cho ta. Sau đó chuẩn bị ổn thỏa trực thăng bơm đầy đủ nhiên liệu cho ta.” Bến tàu Hồng Hưng cách của khẩu rất gần, tới vùng biển quốc tế rồi, vậy là trời cao mặc chim bay rồi.

Con ngươi Mạc Vấn Chi cũng chỉ chăm chú vào trên mặt Nam Thiên, không chút nghĩ ngợi liền gật đầu, “Không thành vấn đề.” Lập tức phái người đi lấy tiền, chuẩn bị trực thăng.

Tiểu Phân nhìn ra điểm không thích hợp, đàm phán cũng không phải đàm như thế. Nhận được ánh mắt sai khiến của lão đại tổ trọng án, Tiểu Phân mở miệng, “Trần Minh Tuấn, cậu đã bị bao vây rồi, có trực thăng cũng trốn không thoát. Buông con tin ra, chúng tôi sẽ thay cậu hướng quan toà cầu tình.”

Trần Minh Tuấn bị ngữ khí của cảnh sát kích thô bạo, âm thanh xót xa xót xa nói, “Bao vây? Ha hả, các người tựa hồ đã quên nơi này là địa bàn của ai. Mạc Vấn Chi, kêu mấy tên chó cảnh sát này toàn bộ tránh xa tôi một chút, tôi không muốn thấy bọn họ.”

Yêu cầu kiêu ngạo khiến tất cả mọi người sợ run một chút.

Trần Minh Tuấn cười nhạt, “Cậu không chịu sao? Vậy Nam cảnh quan của cậu sẽ bởi vì cậu mà chịu tội.” Gã tăng thêm lực cánh tay, Nam Thiên cảm giác một trận hít thở không thông, nhịn không được thống khổ giãy dụa.

“Đừng động hắn! Tôi nghe theo!” Nhìn Nam Thiên giãy dụa bất lực, thân thể Mạc Vấn Chi chấn động, hoàn toàn mất đi dáng dấp trấn định của tổng tài tập đoàn Hồng Hưng, ngực không ngừng phập phồng thở dốc, khẩn trương mở miệng, “Cậu muốn cái gì tôi đều cho cậu, chỉ cần cậu đừng làm hắn bị tổn thương! Tiền, trực thăng, cậu muốn Hồng Hưng đều có thể! Minh Tuấn, cầu cậu không nên thương tổn Nam Thiên! Van cầu cậu!”

Trần Minh Tuấn thắng lợi bĩu môi mỉm cười.

Dưới ánh mắt kinh ngạc, Mạc Vấn Chi chuyển hướng về phía Tiểu Phân, “Các người đều cút ra ngoài cho tôi.”

“Cái gì?”

“Cút ra! Cút ra khỏi bến tàu Hồng Hưng! Nơi này là địa bàn tư nhân, tôi hiện tại muốn các anh đi!”

“Mạc Vấn Chi, cậu điên rồi? Chúng tôi đang chấp hành công vụ, quản cậu địa bàn tư nhân cái gì? Tôi cảnh cáo cậu, cậu nếu còn chĩa súng về phía ta, tôi coi như cậu hiệp trợ phạm nhân! Ngay cả cậu cũng sẽ bắt!”

Sự tình bỗng nhiên chuyển biến xấu, Nam Thiên một thân mồ hôi lạnh.

Hắn vẫn không có toàn lực giãy dụa, mong muốn có thể tìm cơ hội vì hắn hòa A Tạp khống chế địch, thế nhưng hiện tại thoạt nhìn không có thời gian tiếp tục chờ đợi.

“Mạc Vấn Chi, anh đừng không có cốt khí như thế!” Nam Thiên phát ra tiếng hô, đồng thời ra sức đánh về phía sau.

Trần Minh Tuấn bất ngờ không kịp đề phòng, bị cái ót cứng rắn đập trúng mũi, đau đớn khiến gã hô thảm một tiếng. Nam Thiên từ trên mặt đất đứng lên, nhưng nghênh tiếp hắn chính là súng trong tay Trần Minh Tuấn đánh tới.

Bị súng bắn trúng, nhất thời toàn thân một trận mê muội, Nam Thiên một lần nữa ngã sấp xuống, cậu còn muốn đứng lên, bụng bỗng nhiên truyền đến đau nhức.

Trần Minh Tuấn một cước không lưu tình chút nào đá vào bụng hắn, khiến cậu hoàn toàn cuộn mình lại.

“Ai cho mày động! Tao cho mày đụng!” Trần Minh Tuấn dường như đá hắn cho hả giận.

Mạc Vấn Chi nhìn thấy viền mắt như muốn nứt ra, “Cậu dừng tay cho tôi! Trần Minh Tuấn, cậu dừng tay cho tôi!”

Y tiến lên, nhanh chóng vọt tới trước mặt Trần Minh Tuấn. Trần Minh Tuấn giơ súng lên trên cao nhìn xuống chỉ vào Nam Thiên trên mặt đất, khinh miệt cười, “Cậu dám đến? Cậu dám đến tôi sẽ giết hắn.”

Mạc Vấn Chi lập tức dừng lại, kinh hãi không dám động.

“Cậu…” Thanh âm của y bởi vì khẩn trương cực độ mà khàn khàn, “Cậu nói đi, Minh Tuấn, cậu nói đi. Tôi có thể đáp ứng tất cả điều kiện của cậu. Tôi thậm chí có thể giúp cậu giết chết những tên cảnh sát kia.”

” Thanh âm của cậu đang run a? Ha ha, Mạc Vấn Chi thế mà cũng sẽ run?” Trần Minh Tuấn cười đến cúi gập người, “Đá hắn khiến lòng cậu đau nhức, có đúng hay không? Cái tên không ai bì nổi, vĩnh viễn uy phong thế mà cũng có một ngày như thế? Được, cậu chân quý hắn như thế, cậu quỳ xuống cầu tôi đi. Dập đầu mấy cái cho ta.”

Ngay cả một chút do dự cũng không có, nhiều người đang nhìn chằm chằm, thân thể cao to của Mạc Vấn Chi quỳ xuống.

Mọi người, bao gồm cả lão đại tổ trọng án, Tiểu Phân, còn có A Tạp đang bị người khống chế, tất cả đều trừng mắt há hốc miệng.

Cái trán Mạc Vấn Chi mạnh mẽ đập trên mặt đất, trong màn đêm yên lặng thùng thùng rung động, nghe vào tai làm cho tim đập nhanh.

Nam Thiên thấy lòng đều nát.

“Anh đang làm cái gì a? Mạc Vấn Chi!” Cậu thê lương kêu lên, bi phẫn hỗn loạn thống khổ xé rách khiến cậu hầu như muốn phát cuồng. Sức lực cả người đều vọt tới ngực, bạo phát ra. Cạu gầm lên động đậy, ý đồ một lần nữa đánh tới tên ác đồ trước mặt đang nhe răng cười làm nhục người yêu của hắn.

“A!” Giày da của gã tàn nhẫn dẫm lên tay trái Nam Thiên, xương ngón tay phảng phất bị đè đến nứt ra, đau nhức khiến khuôn mặt hắn vặn vẹo.

Mạc Vấn Chi nhanh chóng đứng thẳng dậy, gân xanh nổi lên, “Đừng đánh cậu, không được đánh cậu ấy!”

Thanh âm tan nát cõi lòng gần như muốn chết khiến Trần Minh Tuấn cực độ thỏa mãn, hắn vung vẩy súng lục, “Ai dám lộn xộn tôi sẽ giết Nam Thiên! Mạc Vấn Chi, không muốn bảo bối của cậu chết trước mặt cậu thì ngoan ngoãn nghe lời ta, tiếp tục dập đầu của cậu. Yên tâm, tôi chỉ là lăn qua lăn lại lăn qua lăn lại hắn, chỉ cần cậu thành thật, tôi sẽ không giết chết hắn.” Cảm giác làm nhục tốt tới cực điểm, gã dữ tợn nhếch khóe môi, tiếp tục chà đạp cảnh quan dưới chân.

Nam Thiên phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, nỗ lực rút tay từ dưới chân Trần Minh Tuấn ra.

Khuôn mặt anh tuấn của Trần Minh Tuấn hiện lên nét tàn nhẫn của con mèo đang bắt chuột, buông tay Nam Thiên ra, hung hăng đá vào bụng không phòng bị của Nam Thiên.

“Không!” Không khống chế được nữa, y điên cuồng hét lên vang vọng phía chân trời.

Giây tiếp theo, bóng ma cao to hoàn toàn bao phủ gã. Trần Minh Tuấn không biết rõ ràng phát sinh cái gì đã bị Mạc Vấn Chi đã mất đi lý trí lao tới đánh ngã trên mặt đất.

Sự việc không ổn, trước sự bất động của bọn thủ hạ của Trần Minh Tuấn, nhanh chóng chiếm lấy chủ động, toàn bộ tinh thần đề phòng đang tập kích đều nhấc lên cò súng.

Ánh lửa đột nhiên hiện lên.

“A!”

“A a a!”

“Tôi đầu hàng! Tôi đầu hàng!” Hiện trường hỗn loạn, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng khóc của vợ con Trần Minh Tuấn hỗn loạn cùng một chỗ.

Tuy rằng cảnh sát hành động nhanh chóng, chỉ mất hơn mười giây tựu đã khống chế được hiện trường, nhưng Mạc Vấn Chi con mắt đỏ lên đã đánh Trần Minh Tuấn thành tên người đầy máu.

“Mày dám đánh cậu ấy? Dám đánh Nam Thiên của tao? Mày muốn chết!” Quyền thâm độc một chiêu lại một chiêu đánh lên đầu Trần Minh Tuấn.

Thanh âm khớp xương va đập thập phần đáng sợ.

Càng đáng sợ chính là biểu tình của Mạc Vấn Chi tựa như ác ma địa ngục, “Mày dám dẫm tay cậu? Mày dám đá bụng cậu ấy? Tao giết mày!”

Mỗi một quyền đánh tới, đều có máu bắn ra.

Mấy người cảnh sát tiến đến ngăn, đều bị Mạc Vấn Chi phát cuồng đánh bay.

Y giống như con trâu điên khiến người sợ hãi, trên nắm tay dính đầy máu.

A Tạp lấy được tự do, đầu tiên chạy đến nâng lên Nam Thiên bị lăn qua lăn lại đến thảm hề hề, ước ao không ngớt nói, “Oa, vị kia của anh thật lợi hại, thế nhưng ngay cả súng cũng không sợ liền xông đến nha!”

Nam Thiên miễn cưỡng đứng thẳng thân thể, rên rỉ nói, “Y chính là… Chính là hình dáng này.”

Thời gian phát bệnh, đừng nói súng lục, lựu đạn y cũng không để vào mắt.

“Nam Thiên, mau nghĩ cách.” Tiểu Phân chạy đến lo lắng nói, “Mạc Vấn Chi không chịu dừng tay, cũng không thể ngăn lại được, chúng tôi không thể dùng súng bắn y, nếu còn tiếp tục như vậy thật sự sẽ đánh chết người đó.”

Tình huống nguy cấp.

Lúc này còn có thể có biện pháp nào? Nam Thiên quyết định thật nhanh, từ trong cổ họng phát ra tiếng kêu phi thường phi thường thê thảm.

Hầu như là cùng lúc, Mạc Vấn Chi liền vọt tới trước mặt hắn, khẩn trương ôm cậu, toàn thân trên dưới xem xét, nửa rống nữa dỗ dành hỏi, “Làm sao vậy? Ai đánh cậu, ai làm cậu đau? Chết tiệt, Nam Thiên cậu nói chuyện đi! Cậu không phải khó chịu? Trần Minh Tuấn chết tiệt này, tôi nhất định giúp cậu giết hắn! Ai dám đánh cậu tôi giết kẻ ấy!”

Ánh mắt đáng sợ tìm tòi bốn phía.

Cách Nam Thiên rất gần, A Tạp trực giác nhanh lui ra phía sau vài chục bước, liều mạng xua tay, “Không có không có, tôi không có làm đau hắn.”

Trần Minh Tuấn phía sau bọn họ đã bị đánh cho hấp hối lập tức được đám cảnh sát tay chân lanh lẹ cấp tốc mang đi, kể cả vợ con Trần Minh Tuấn bị hù dọa đến ngất nhau rút lui khỏi.

Nam Thiên e sợ Mạc Vấn Chi trong lòng nghẹn muốn phát hỏa sẽ tìm ai đó gây phiền phức, chủ động hôn khuôn mặt Mạc Vấn Chi vẫn đang vặn vẹo một chút, trấn an sờ sờ y, “Tôi đã không có việc gì rồi.”

Thấy cái trán Mạc Vấn Chi bị rách da còn đang chảy máu, liền không khỏi rất là đau lòng, nhịn không được mắng, “Anh nghe lời như vậy làm gì? Có phải hỏng não hay không? Anh dập đầu gã cũng sẽ không buông tha ta, mệt anh còn là tổng tài, dại dột như đầu heo…”

“Là ai hại tôi phải dập đầu?” Ngữ khí Mạc Vấn Chi không tốt hỏi lại.

Tâm lý Nam Thiên hồi hộp một chút.

Không ổn!

Người này bị cậu trấn an, cư nhiên thanh tỉnh đến mức có thể tính sổ…

“Vì sao cậu không ở biệt thự?!”

“Vì sao cậu lại ở bến tàu?!”

“Cậu ở chỗ này cùng A Tạp lén lút làm gì?!”

Thẩm vấn càng lúc càng nghiêm khắc, Nam Thiên ứa ra mồ hôi lạnh, “Tôi…”

“Không cần phải nói nữa! Nghiêm phạt!” Quát lớn như đinh đóng cột.

Răng rắc một tiếng, hai cổ tay Nam cảnh quan bị khóa vào cái móc sắt trên cao của thùng đựng hàng.

(Tranh minh hoạ tấm thứ năm, Nam Thiên bị Mạc Vấn Chi lấy tay khóa tại thùng đựng hàng thượng, tùy tiện tưởng tượng bên ngoài thùng đựng hàng có một cái vòng sắt là được rồi…. Chính là một cái còng tay, sau đó còng tay qua vị trí cố định nào đó, đem hai tay cố định lên đỉnh đầu, Mạc Vấn Chi muốn vẽ lên bức tranh tà ác nha. Hắc hắc… Vừa dự định bắt đầu làm khúc nhạc dạo…)

Tiểu Phân quả thực không thể tin được có người động tác có thể nhanh như vậy, sờ sờ sau lưng, kêu to lên, “Nè, đó là còng tay của tôi, đồ cảnh sát, anh không thể…”

Nhìn ra được điểm này, Nam Thiên thấy rất rõ ràng tình trạng của mình cùng nhãn thần quỷ dị của Mạc Vấn Chi, lạnh giọng, điên cuồng hét lên với Tiểu Phân, “Cảnh sát cái đầu của cậu! Còn không mau rút lui khỏi đây, người này phát bệnh rồi!”

“Nam Thiên? …”

Nhiều người nhìn chằm chằm, Mạc Vấn Chi ngông cuồng cướp giật còng tay cảnh sát, áp chế cảnh quan, đồng thời bắt đầu cởi dây lưng cảnh quan.

Động tác dâm loạn mà thành thạo.

“Y bị chứng ép buộc, khống chế không được!”

Tất cả mọi người ngây ngốc.

Hiện trường cảnh sát tội phạm giằng co mới đây không lâu hiện tại diễn biến thành hiện trường tội phạm cường bạo thực hiện hành vi phạm tội, tội phạm tập kích đã lột xuống quần người bị hại, cười khúc khích một chút xé mở y phục người bị hại, còn vươn tay thâm nhập vào quần trong của người bị hại, rõ ràng là hạ lưu chơi đùa khí quan bên trong.

Người bị hại đồng thời phát ra tiếng rên rỉ khiến kẻ khác mặt đỏ tới mang tai, còn rất có trách nhiệm kiệt lực kêu to, “Không nên nổ súng, y không phải cường bạo, tôi cam tâm tình nguyện! Không nên nổ súng!”

“…”



“Các cậu ngốc lăng cái gì a? Cút đi! Chờ xem đông cung (tranh sex) sao?” Nam Thiên cuối cùng rống giận một tiếng, rốt cục lại bị Mạc Vấn Chi đùa bỡn đánh mất thần chí.

Lão đại tổ trọng án không hổ là lão đại, rốt cục là người thứ nhất từ trong trạng thái xơ cứng tỉnh táo lại, thét to vang dội một tiếng, “Rút!”

Thành viên tổ trọng án còn đang thất hồn lạc phách lập tức chen chúc mà chạy, A Tạp đương nhiên theo Tiểu Phân nhắm mắt theo đuôi.

Còn lại bọn bảo tiêu thức thời phân tán tại góc âm u, quét sạch chu vi, lẳng lặng hộ vệ tổng tài đại nhân tận tâm tận lực “hầu hạ” Nam cảnh quan.

Khí tức giao cấu tràn ngập toàn bộ bến tàu.

Dưới ánh trăng, bị khóa trên thùng đựng hàng, cảnh quan cả người xanh tím, cùng nam nhân hoang dã anh tuấn nắm tay dính đầy máu phát cuồng, quả thực là một đôi tuyệt phối.

Sau khi chịu đựng hai đợt mãnh liệt công kích, Nam cảnh quan toàn thân trên dưới đều đau nhức lại tăng thêm một nơi đau đớn nữa —— cái mông.

Hô hấp thú tính lần thứ hai cực nóng phun tới bên tai, Nam Thiên giãy dụa kêu to lên, “Không công bằng! Anh phá vỡ hiệp nghị! Lần trước là anh cường bạo tôi, lần này lại là anh cường bạo tôi!”

“Có sao?”

“Ít giả ngu đi! Rõ ràng có!”

“Được rồi.” Mạc Vấn Chi suy nghĩ một chút, cư nhiên khoan hồng độ lượng gật đầu tán thành.

Nam Thiên sửng sốt một hồi, người này đổi tính rồi? Cư nhiên không làm đến cuối cùng?

Mạc Vấn Chi vươn tay tháo còng ra, kín đáo đưa cho Nam Thiên bị thao đến chân đều đứng không vững, mở lớn miệng đờ ra, nghiêm trang nói, “Hiện tại tôi cho cậu cường bạo tôi.”

“#¥%^&%¥&^%…” Có lầm hay không?

“Cậu khóa tôi lại đi.” Mạc Vấn Chi ngoan ngoãn vươn tay ra, ngoan đến thập phần quỷ dị.

“Nhưng… Không thể không nên a…” Cái gì không làm đến cuối cùng? Tên chết tiệt này là muốn bắt đầu một lần nữa!

“Không được.”

“Này này này… Này không… Không tốt lắm đâu?” Tôi tuyệt đối không nghĩ đến cường bạo anh. Chân tôi đều đã nhuyễn, anh gặp qua tội phạm cường bạo chân nhuyễn chưa? “Hơn nữa… Hơn nữa cái này không phải món đồ chơi, là còng tay cảnh sát chân chính a. Không bằng chúng ta quay về biệt thự lại…”

Dáng tươi cười đáng sợ của con sói xám hiện lên trên khuôn mặt anh tuấn, Mạc Vấn Chi chậm rãi đi đến, dùng bàn tay tràn đầy mùi máu tươi khẽ vuốt khóe môi cứng ngắc co quắp của Nam Thiên, thanh âm cực đoan đầu độc, “Yên tâm đi, cảnh quan.”

“…”

“Bị cậu khóa lại, tôi là cam tâm tình nguyện.”

Bóng đêm, gió nhẹ, tiếng nước, thùng đựng hàng…

Mê hoặc tà mị, đem cảnh sát nhỏ không chết không nghỉ cuốn lấy, như con mồi bị con nhện tiêm vào dịch gây tê, ngưng trệ, nín hơi đợi thời gian khó lường tới.

Mạc Vấn Chi mỉm cười đầy ghê tởm, thanh âm trầm thấp từ tính dễ nghe như rượu ngon, “Tôi sẽ không chống cự.”

Cuồng ngạo đến không cho cự tuyệt mạnh hôn, ùn ùn kéo đến, ấn xuống…

Sau khi tự ý trốn khỏi biệt thự chạy đến bến tàu tìm cái chết, Nam cảnh quan bị trừng phạt nghiêm khắc. Tròn nửa tháng, cậu đều tận sức vì “hoạt động phạm tội” cường liệt tiêu hao thể lực, không phải đang bị người khác cường bạo, chính là đang cường bạo người khác.

Khi Mạc Vấn Chi cường bạo cậu, cậu nỗ lực chống cự lại, thế nhưng làm không được.

Cậu cường bạo Mạc Vấn Chi, cậu rất mong muốn Mạc Vấn Chi chống cự lại, thế nhưng cũng làm không được.

Lý lẽ ở đâu?

Về phương diện khác, nhân số bảo tiêu biệt thự tăng mạnh. Bọn bảo tiêu đối với vết xe đổ trong lòng có vết thương, đối với Nam cảnh quan của chúng ta nghiêm ngặt giám thị. Tưởng chuồn êm? Đó là không bao giờ có khả năng này nữa.

Có điều sự tình luôn luôn có mặt tốt. Trải qua sự việc ở bến tàu, mọi người ở tổ trọng án nhìn Mạc Vấn Chi với cặp mắt khác xưa, con người này vì người yêu không do dự nỗ lực tất cả, thậm chí dập đầu, nam nhân phấn đấu quên mình chắn súng lục không nhiều lắm, đến cả Tiểu Phân cũng khoe Nam Thiên có phúc khí.

Nam Thiên không nói gì mà chống đỡ, chứng ép buộc thực sự không phải là căn bệnh dễ giải thích —— thời gian tên kia phát bệnh cái gì cũng đều làm được, hoàn toàn không lý trí. Lúc đó nếu như thật muốn giết cảnh sát, nói không chừng y cũng sẽ làm…

Về phần Trần Minh Tuấn, nghe nói trong lúc đang bị giam giữ cũng đã phi thường thê thảm, không ai dám áp chế Nam Thiên, biểu hiện của Mạc Vấn Chi cùng ở bến tàu ngày đó là bất đồng, phảng phất một người thay đổi, hung hãn bạo lực, tính cách trừng mắt tất báo hoàn toàn thể hiện. Nam Thiên mơ hồ nghe được phong thanh, thế nhưng không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ như thế nào, từ suy đoán Mạc Vấn Chi không chịu nói cho hắn, phỏng chừng trả thù tương đối ác độc.

Cái gì? Chứng ép buộc của Mạc Vấn Chi có chuyển biến tốt đẹp hay không?

Ách, tôi không phải bác sĩ tâm lý…

Đi hỏi Mạch Khắc không may đi!
Bình Luận (0)
Comment