Các tiệm hút thuốc phiện ở phố cổ Thượng Hải, càng nằm sát rìa càng làm ăn khấm khá. Chỗ này vốn là ranh giới giữa Trường Tam và Thư Ngụ, các gái điếm được bao nuôi đều kê sập hút tại địa bàn của mình để tiếp đón khách quý, về sau chính phủ Nam Kinh yêu cầu siết chặt kiểm soát các nhà chứa, một vài gái điếm vì thế dần không thấy tăm hơi đâu nữa, chỉ còn lại những căn nhà lớn trở thành động hút chân chính. Nơi Đường Huy hay lui tới chính là điền sản của một gái điếm nổi danh để lại, vách tường màu son, sập hút thì dơ dáy không chịu nổi, đến lớp bụi đóng két trên khung cửa sổ gỗ cũng chưa từng được lau chùi. Anh ta ngồi trước cửa sổ, cảm giác bụi bặm xộc cả vào lỗ mũi.
Sở dĩ anh ta chịu nán lại nơi như thế này, một là vì không thoát được cơn nghiện, hai là ở đây chỉ cần thường xuyên lui tới thì có thể hút chịu, ba là có tay chạy việc tên Trương Sí đặc biệt thân thiện, lần nào trông thấy anh ta đợi tẩu lâu quá không biết làm gì lại tới tán chuyện mấy câu. Về sau mới biết, tay Trương Sí này vốn làm ở quán mì, do được ông chủ tiệm thuốc phiện ra giá cao bèn nhảy việc sang đây. Trương Sí không hề giỏi giang ba đầu sáu tay, chỉ được cái mồm miệng nhanh nhẹn, khách đến bất kể thân phận sang hèn cao thấp hắn đều niềm nở tiếp đón nên rất được lòng mọi người. Đường Huy thích hắn còn vì một nguyên nhân khác, ấy là hắn không ghét bỏ hạng khách túng quẫn như anh ta.
“Cậu Đường, hôm nay trên người có tiền chứ? Không có thì cả tôi cũng không biết ăn nói thế nào với ông chủ đâu.”
Mấy ngày nay hễ Đường Huy đến, Trương Sí đều ân cần phủi sập cho, song vẫn hỏi phủ đầu trước.
“Anh sợ cái gì? Không biết ăn nói thế nào thì tôi tự đi ăn nói!” Đường Huy tuyệt đối không dám trắng trợn ăn quỵt, đành cứ dày mặt vậy, có điều thân xác tàn tạ chỉ còn da bọc xương đã không khác gì ma quỷ.
“Hì hì...” Trương Sí cười xòa nói, “Vậy... cậu Đường hôm nay không định hút ở đây nữa chăng?”
Đường Huy bấy giờ mới nổi cáu, túm lấy ngực áo Trương Sí, mắng: “Tên khốn này, anh dám đuổi tôi?”
“Không dám, tôi đâu dám!” Trương Sí vẫn thản nhiên tiếp tục nói, “Thực ra là tôi nghĩ cho cậu thôi, cái thứ này không nên hút nhiều.”
“Tôi thích hút đấy, anh quản làm cái thá gì?”
“Cậu Đường thích hút, nhưng có chịu chi tiền không?”
Vừa nghe nhắc đến chữ “tiền”, khí thế của Đường Huy tức thì tụt xuống một nửa, ngoài miệng tuy vẫn chửi bới nhưng đã không còn dám to tiếng nữa. Đáng tiếc dù vậy cũng đã bị chưởng quầy nghe thấy, ông ta vung tay ném xoạch cái bàn tính sang bên cạnh, quát lên: “Tiểu Trương, dẫn cậu ta ra ngoài đi!”
“Tôi không ra, tôi phải hút cái này!” Đường Huy quệt nước mũi, lập tức giở trò ăn vạ.
Trương Sí thấy thế, khuôn mặt tươi cười nịnh bợ nhăn nhó lại, vội nói: “Cậu Đường hiểu làm rồi, tôi không định đuổi cậu mà là dẫn cậu đi nơi khác hút.”
“Đi đâu? Tôi không đi!”
“Đi theo tôi, nơi này hút không mất tiền.”
“Sao lại không thu tiền? Trên đời lại có chuyện tốt thế ư?”
“Có chứ, bây giờ có quy tắc là mỗi lần mới nhập thuốc phiện đều kêu mấy người khách quen đến thử xem thế nào, cậu cũng biết đấy, dạo này hàng chuyển đến từ các kênh khác nhau, nên nhất định phải thử rồi mới bán rộng rãi được. Cậu Đường bình thường cũng coi như ưu ái chỗ chúng tôi, nên giờ đến lượt chúng tôi ưu ái lại cậu chút đỉnh, thế nào?”
Đường Huy bán tín bán nghi, mặc áo khoác đi theo Trương Sí vào một gian phòng yên ắng bên trong. Không khí trong này ẩm thấp hơn bên ngoài rất nhiều, trên một chiếc bàn dài có bày vài cái hòm mây, đều đã mở nắp, bên trong xếp ken dày hai hàng bình sứ xanh biếc, miệng bình bịt sáp. Anh ta vừa ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên miệng bình thì mở cờ trong bụng, ngẩng đầu lên nói với Trương Sí: “Tiểu Trương, xem ra anh đúng là ưu ái tôi rồi!”
“Thì... thì thế!” Nụ cười của Trương Sí có phần gượng gạo, hắn mơ hồ cảm thấy một vầng sáng trên người Đường Huy, nhưng lại không biết là từ đâu tỏa ra.
“Mau! Đi lấy tẩu thuốc của tôi vào đây!” Giọng Đường Huy vừa nôn nóng vừa hân hoan.
Nhận được tiền, Đỗ Xuân Hiểu lại cả ngày ngồi chồm hỗm bên bờ sông Hoàng Phố ngắm xác chết, có đợt mấy ngày liền không thấy cái nào, có đợt chỉ trong một ngày đã có mấy cái trôi qua. Song hiện giờ ngoài Hạ Băng, cô đã có thêm một người bạn cùng ngắm xác, đó chính là Erie. Ông ta vừa dán chặt mắt xuống mặt sông, vừa không ngừng huyên thuyên: “Cô Đỗ, tuần trước tôi nổi hứng tìm hiểu lại vụ án mạng cậu cả nhà họ Thi, thấy báo cáo khám nghiệm tử thi viết, Thi Thường Phong tuy người bị chém mấy chục nhát rìu nhưng vết thương chí mạng lại là một nhát dao sau lưng, có thể thấy hung thủ mới đầu đã đâm anh ta từ sau lưng, sau đó...”
Đang nói đến đây thì có một cái xác chết trôi trắng dã nhăn nheo được vớt từ sông lên bờ, Erie vội chạy tới lật giở kiểm tra, như thể có một ẩn ức dị thường với cái chết. Những xác chết này về cơ bản vẫn mang những đặc điểm giống nhau, đều là nam giới mình trần trùng trục tóc dài lòa xòa.
Nhưng hôm nay, có vẻ hai người đã đợi được “hàng hiếm”, có một cái xác tóc ngắn trôi qua.
Erie như bắt được vàng, chen hẳn lên hàng đầu, đứng trước toán cảnh sát phụ trách trục vớt chỉ tay năm ngón. Vì ông ta là người Tây, mấy cảnh sát đó đương nhiên không dám có thái độ gì, chỉ biết bấm bụng mặc ông ta chỉ đạo, có điều không ai nghe hiểu được thứ tiếng Trung Quốc lơ lớ của tay ngoại quốc này nên cũng chẳng buồn để ý. Đỗ Xuân Hiểu uể oải đứng đằng sao, hai tay khoanh trước ngực, thầm nhớ đến Tiểu Tứ.
“Cô xem, người chết này rất đặc biệt.” Erie chẳng màng đến đám đông dân thường đang đứng vây xem, thẳng thừng xọc ngón tay vào khoang miệng xác chết, nạy miệng anh ta ra xem xét kỹ càng, vừa xem vừa lẩm bẩm, “Răng này có vẻ được định kỳ chăm sóc bởi nha sĩ, hơn nữa tóc cùng lắm chỉ mới cắt từ một tháng trước đây,”
Trước hành động kinh người của Erie, đám đông xung quanh thi nhau ồ lên xì xào bàn tán, mấy tay cảnh sát cũng len lén lườm nguýt ông ta. Duy có Đỗ Xuân Hiểu đứng ngây ra như phỗng sau lưng Erie, trong mắt là bóng tối dày đặc tựa dưới vực sâu.
“Không cần khám nghiệm nữa đâu, tôi biết anh ta là ai.”
Giọng cô như nói mớ, nghe chẳng khác nào âm hồn dưới địa ngục.
Đường Huy...
Gã trai kỳ lạ khiến tất thảy mọi phụ nữ vừa gặp đã phải lòng, tiếp đó là rơi vào vòng tay anh ta, ngay từ giây phút bắt đầu quen biết, anh ta và cô đều hiểu rõ đôi bên cần duy trì mối quan hệ này trên tư cách gì. Con người anh ta thẳng thắn bộc trực, nhưng vẫn có ít nhiều bí mật; anh ta đa tình, nhưng không có nghĩa là vô trách nhiệm, đối với nhiều cô gái, anh ta thậm chí không đáng được coi là người tốt, nhưng lại vẫn khiến người ta yêu mến. Tựa hồ trời xanh đã thắt một nút chết trên trái tim người phụ nữ, bọn họ ngỡ rằng có thể quên được anh ta nhưng thực tế sẽ vĩnh viễn nhớ đến chàng trai này.
Bốn bề đã hóa thành đêm đen, lạnh căm căm, thê lương. Trái tim Đỗ Xuân Hiểu như bị dao xoáy.
Trước thuốc phiện, Trương Sí luôn giữ thái độ kinh sợ nhất định, hắn bưng tới trước các khách quen đang nằm nhũn trên sập, nhìn bọn họ ai nấy ủ rũ, lờ đờ, cứ như bị rút sạch xương cốt trên người, nên hắn hiểu sâu sắc rằng, đây không phải tiên đơn, mà là thuốc độc. Lúc này đây trên đường về nhà buổi đêm, hắn cứ cảm thấy con phố cổ này quá dài, dường như có ma quỷ bay phất phơ bám riết sau lưng, tựa hồ muốn đòi hắn trả lại công bằng.
“Đừng... đừng tìm ta!” Trương Sí thu hết can đảm, quay đầu lại hét lớn.
Thực ra sau lưng chẳng có gì cả, ngoài gió lạnh gào rít, đá xanh lát đường kết sương trắng xóa, mỗi bước giẫm lên đều để lại dấu chân. Mấy quán rượu và nhà chứa lụp xụp chưa đóng cửa vẫn chong đèn vàng rực, ánh sáng không đến nỗi tù mù, nhưng không hiểu sao lại hắt ra rất nhiều bóng hắn, càng trông càng giống như ma quỷ hiện hình, làm hắn sợ chết khiếp không nhích nổi bước chân.
“Tôi oan quá...”
Tiếng gì vậy? Một giọng rên rỉ ai oán thoáng qua tai hắn, thần kinh hắn lập tức căng như dây đàn, chiếc mũ da cáo mềm đội trên đầu đã không còn chống chọi nổi với cái lạnh xuất phát từ bên trong.
“Ai? Ai đấy?”
Hắn thử thuyết phục bản thân rằng mình nghe nhầm, tiếp tục cắm cúi đi về phía trước. Nào ngờ lại nghe vọng đến một tràng tiếng khóc lóc nỉ non, xoay vần trong gió thổi lại, giống như một bàn tay vô hình, lặng lẽ bóp chặt tim hắn. Hắn đứng nguyên tại chỗ hồi lâu, không dám quay đầu kiểm tra, rồi quyết định nhắm tịt hai mắt, bước tiếp.
“Tôi chết oan quá...”
Hắn không dám tiến lên nữa, vì cảm giác lần này, giọng nói ấy vọng lại từ trước mặt... Không! Con ma đó hẳn đang đứng ngay trước mặt hắn! Hắn đưa hai tay lên bịt mắt, quỳ thụp xuống đất, da đầu thoắt chốc lạnh buốt thấu xương.
“Tha cho tôi! Tha cho tôi đi mà!” Hắn hét lên, thầm ao ước lúc này một người qua đường nào đó có thể đi tới vỗ vai hắn, nói tất cả chỉ là ảo giác.
“Quý khách, quý khác muốn mua đầu người không?”
Giọng con ma the thé chói tai, tựa hồ dùng dây thép thít thành thòng lọng, khẽ khàng tròng vào cổ Trương Sí, nắm trong tay tất cả, chỉ đợi siết lại cái thòng lọng thép.
“Tôi... tôi...” Trương Sí sống chết lắc đầu, thực tế hắn hoàn toàn không hiểu câu hỏi kỳ dị của con ma, chỉ biết một mực từ chối, bản thân đang từ chối cái gì, chính hắn cũng không biết.
“Quý khách, quý khách muốn mua gan người không?” Con ma tiếp tục hỏi.
“Tôi không mua! Tôi không mua gì cả!” Trương Sí đột nhiên òa lên khóc váng.
Con ma rít lên cười thê lương: “Quý khách, quý khách muốn mua hai con mắt không?”
“Oan có đầu, nợ có chủ, không phải tôi hại các người đâu, thực sự không phải tôi hại các người mà!” Trương Sí vừa khóc vừa ra sức dập đầu. Càng dội bình bịch đầu xuống đất hắn càng thấy lạnh, tin chắc rằng mình đã đặt nửa chân vào cổng địa phủ.
“Vậy ngươi nói xem, là ai đã hại bọn ta?”
Tiếng con ma đột nhiên trở nên thân thiết và quen thuộc. Trương Sí ngước mắt nhìn, chỉ thấy gã trai trẻ đeo kính trước đây từng moi tin từ hắn về vụ án Gavin bị giết hại, đang đội chiếc mũ da cáo rơi trên đầu hắn xuống, cười hì hì.
“Ôi trời!” Trương Sí đấm ngực thở hổn hển, “Ông trẻ ơi, ông dọa chết tôi mất!”
“Không sợ anh bị dọa chết, chỉ sợ anh đập đầu xuống phiến đá xanh này chết, rồi biến thành oan hồn đến tìm chúng tôi đòi mạng thôi.”
Sau lưng Trương Sí vang lên một giọng phụ nữ, khiến lông tóc trên người hắn một lần nữa dựng đứng, hắn vội quay đầu lại, thấy Đỗ Xuân Hiểu đang nhe nhởn cười với mình.
Trương Sí đứng dậy trên con đường lát đá lạnh lẽo cứng ngắc, một chiếc nhẫn ngọc ngón cái từ dưới chân hắn lăn tít ra xa...