Mùa hè vừa trôi qua, Đỗ Xuân Hiểu hễ nhìn thấy đồ ăn là mắt sáng rỡ, sau khi ăn xong hai bát cơm bát bảo liền ợ một cái thật dài. Tiệm sách vẫn bẩn như mọi khi, chỉ xung quanh quầy thanh toán còn có thể miễn cưỡng đứng được, những khoảng trống khác đều là thiên hạ của Hạ Băng, anh đang cầm cây lai nhà dọn dẹp, rất mạnh tay, như muốn lột luôn một lớp da của nền nhà.
"Cậu bảo có nên trả tiền công cho tôi không? Từ hồi tôi không làm cảnh sát nữa, cả ngày đều ở đây phụ việc, cậu còn không biết đủ, chỉ biết ăn!"
Mặc cho anh oán hờn dậy đất, cô vẫn chỉ lo xoa bụng, ngồi đó giở tạp chí đọc.
"Gọi cho tôi bát mì, mì thịt dê ấy nhé." Nhìn hai chiếc bát không trên quầy của cô, anh mới cảm thấy đói.
Đỗ Xuân Hiểuuể oải ngâng đầu lên nói: "Không cần quét dọn nữa đâu, dù gì tôi cũng sắp chuyển địa điểm rồi..."
"Chuyển địa điểm? Chuyển đi đâu?" Hạ Băng vội đỡ gọng kính, mở to hai mắt hỏi.
"Đến chỗ này, đèn màu rực rỡ, ca múa tưng bừng, thánh địa phồn hoa, nơi có người chịu vì nó mà vứt bỏ tính mạng."
Cô gõ đầu ngón tay lên tờ Thượng Hải họa báo trên quầy, một mỹ nhân tóc uốn xoăn mặc xường xám màu đỏ son trên trang bìa đang nở nụ cười ngọt ngào với Hạ Băng, ánh mắt hút hồn.
HẾT