Vụ án thứ 6: Bóp méo của Abe Khan.
Chương 6
Diệp Từ cầm điện thoại có phản ứng độc dược và tờ giấy giơ lên, hỏi, “Của ai?”
“Không thể nào, tuyệt đối không thể!” Giọng của Cát Đông Minh vang lên.
Mọi người xoay đầu nhìn Cát Đông Minh, mà ánh mắt của hắn lại nhìn một người khác.
Tuy rằng Cát Đông Minh hô to “Không có khả năng”, nhưng trong mắt Lâm Diêu, cũng không cảm thấy bất ngờ.
“Cái này, đây là có người cố tình hãm hại tôi!” Chủ nhân của chiếc điện thoại bị kiểm tra ra độc dược hô lên, chính là — Lưu Hán Chu.
Lúc này, hắn hình như đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, mặt đỏ lên, đẩy người bên cạnh, vọt tới trước mặt Diệp Từ.
Diệp Từ rất dễ bắt được nắm đấm của hắn, không đợi đối phương ra tay lần thứ hai, Dương Lỗi và một tổ viên đã nhào tới ngăn cản.
“Thành thật xin lỗi lão Lưu, về rồi chúng ta nói chuyện.” Dương Lỗi còng tay Lưu Hán Chu, mặc kệ đối phương có gào thét “Có người hãm hại tôi, là bọn họ quan báo tư thù!” không đâu vào đâu, Dương Lỗi sắp xếp người đưa hắn rời khỏi đây.
Sau đó.
jongwookislove.wordpress.com
“Diệp Từ, tôi sắp xếp tổ trưởng Cát và Đàm Ninh ở lại nói với cậu cặn kẽ chuyện về ly trà.
Tổ hai đưa Mã Hải Ba về tổ chuẩn bị thẩm vấn.
Lâm Diêu, cậu tốt nhất tới bệnh viện xem Tư Đồ đi, nếu không có chuyện gì thì tới tổ chuyên án, vụ án vẫn còn chưa kết thúc.”
“Tôi sẽ cố gắng đến sớm.
Diệp Từ, chuyện ở đây làm phiền anh, có kết quả chúng ta nói qua điện thoại.”
Diệp Từ rất ít nói chuyện, cũng rất ít đưa ra vấn đế, nhìn mấy người đưa Mã Hải Ba trong phòng ngủ ra ngoài, làm hắn có cảm giác cảnh sát bị đối thủ hù dọa.
Chưa đến mười phút, trong phòng khách chỉ còn lại Diệp Từ, Cát Đông Minh và Đàm Ninh, Cát Đông Minh nói lại toàn bộ từ đầu tới cuối một cách cẩn thận, Đàm Ninh ở bên cạnh bổ sung.
Diệp Từ từ đầu đến cuối vẫn không hề lên tiếng, vẻ mặt không thay đổi, hoàn toàn có một nghi vấn kiểu “Hắn có sức sống không vậy?”
Đàm Ninh vụng trộm nhìn thoáng qua sắc mặt của Cát Đông Minh, biết cấp trên của mình cũng rất bất đắc dĩ và khổ não.
“Hai người chờ một lát, tôi đi gọi điện thoại.” Hơn nửa tiếng sau, Diệp Từ cuối cùng cũng nói một câu.
Diệp Từ đi vào phòng vệ sinh, hiển nhiên không có bất kì ai nghe được giọng nói của hắn, sau khi xác nhận bên ngoài không có ai, hắn bấm gọi cho một người.
“Cậu có nhận ra không? Thuốc độc kia rất kì lạ.”
“Tôi đang suy nghĩ vấn đề này, đúng là kì lạ.
Nếu như người hạ độc thật sự là Lưu Hán Chu vậy tại sao chúng ta không kiểm tra được chất độc trên tay? Lúc đó hắn cũng không đeo bao tay.”
“Trước khi tôi đến, cậu có phát hiện lúc Tư Đồ ngủ rồi, có ai vào phòng vệ sinh không?”
“Không có, không có ai đi hết.
Chỗ này tôi có thể đảm bảo.”
“Nhưng vấn đề là, độc dược phát hiện trên miếng kim loại phía sau cục pin, mặc kệ hắn cẩn thận thế nào, trên tay vẫn dính độc, hắn làm cách nào tẩy được? Nếu như tìm không ra bằng chứng, vậy thì có 50% khả năng là hãm hại.”
“Diệp Từ, anh bỏ sót một chỗ, tuy rằng phát hiện chất độc trên miếng kim loại sau cụcpin, nhưng chân chính mang độc là bản thân cục pin.
Mặt khác, muốn chạm vào chất độc đồng thời không bị phát hiện cũng không phải không có.”
“Nói thế nào?” jongwookislove.wordpress.com
“Anh biết bao tay trong suốt không? Rất mỏng, nếu như Lưu Hán Chu đeo bao tay màu trắng rồi mang bao tay trong suốt vào, tiếp xúc với độc dược trong điện thoại sau đó hạ độc Tư Đồ, rồi xử lý bao tay trong suốt, chỉ để lại bao tay màu trắng, cứ như vậy, chúng ta không kiểm tra ra được phản ứng độc dược trên bao tay.”
“Vậy thì sai rồi, hắn làm sao xử lý bao tay trong suốt? Cậu cũng đã nói, Lưu Hán Chu chưa từng đi vệ sinh sau khi Tư Đồ đi ngủ, trong thùng rác cũng không phát hiện, không, phải nói là ngoại trừ Mã Hải Ba và một cảnh sát canh giữ trong phòng ngủ ra, cũng không có phát hiện gì.
Bao tay trong suốt cho dù mỏng thì nó vẫn bằng cao su, không thể hòa tan, không thể bốc hơi, nói cho cùng làm sao khiến nó biến mất?”
Lâm Diêu ở đầu dây bên kia trầm mặc, Diệp Từ nghe hình như là đến bãi đậu xe của bệnh viện.
“Diệp Từ, tôi nhớ ra rồi, lúc đó tôi dẫn mọi người vào bếp.
Ở đó có hai bồn rửa, có lẽ vào lúc đó, Lưu Hán Chu xử lý bao tay trong suốt, nếu như anh có thời gian, vào bếp kiểm tra thử.”
“Bây giờ còn chưa thể chắc chắn có bao tay trong suốt hay không, nhưng mà, nhà bếp thì cần phải xem.
Cậu đi đi, Tư Đồ thoát khỏi nguy hiểm thì lập tức báo cho tôi biết.”
Lúc Lâm Diêu chạy tới phòng cấp cứu, vừa vặn gặp đồng nghiệp, bọn họ nói Tư Đồ không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng đang hôn mê, vừa được đưa vào phòng săn sóc đặc biệt.
Dương Lỗi cũng mới gọi tới, nói sẽ mau chóng chạy đến đây.
Đối với chuyện Dương Lỗi tại sao muốn chạy tới xem Tư Đồ thoát khỏi nguy hiểm, Lâm Diêu thấy có chút kì lạ.
Vừa bắt được người tình nghi hạ độc, bên kia còn chờ thẩm vấn Mã Hải Ba, tại sao còn vội vã đến thăm Tư Đồ?
Lâm Diêu vừa nghĩ vừa vội vàng đi theo đồng nghiệp chạy tới phòng săn sóc đặc biệt của Tư Đồ, chỉ là bác sĩ không cho hắn vào.
Mẹ nó, trong tay mà có súng tôi nhất định bắn anh! Lâm Diêu tức tới thiếu chút nữa dùng ánh mắt giế t chết bác sĩ đáng thương.
Dưới tình huống cảnh sát khuyên mãi, bác sĩ cuối cùng cho Lâm Diêu một mình vào phòng hỏi thăm sức khỏe Tư Đồ, cả người Lâm Diêu như bị màu trắng bọc lấy đi vào phòng bệnh.
Người nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, tất cả máy móc hiện lên năng lượng sinh mạng yếu ớt, lòng Lâm Diêu đau như cắt.
Hắn đã biết bản thân là mục tiêu của hung thủ từ sớm, tại sao không nói với mình? Biết rất rõ người mình lo nhất là hắn, vậy mà vẫn cố chấp khư khư đi mạo hiểm, nếu như không có thuốc giải, nếu đối phương dùng độc mạnh hơn, nếu như…
Không quan tâm bên ngoài có người nhìn, Lâm Diêu vươn tay vuốt lên gương mặt lạnh lẽo của Tư Đồ, tâm trạng tức giận từ đầu tự dưng biến mất, giờ chỉ có lo lắng vô biên vô tận chiếm lấy trái tim hắn, chỉ cần người hắn yêu bình an vô sự, hắn tuyệt đối sẽ không trách cứ gì cả.
Chuyện tới nước này, Tư Đồ là người hiểu rõ tâm trạng của mình nhất, nếu hắn quyết định gạt mình chính là bí quá hóa liều, làm người yêu của hắn, Lâm Diêu quyết định đứng bên cạnh hắn, dành cho hắn sự tín nhiệm và ủng hộ lớn nhất, nguyên nhân không chỉ vì hắn, mà là bọn họ yêu nhau thôi.
Nhưng mà, Tư Đồ vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm.
Người hạ độc chắc chắn là nội gián của tổ chức nằm vùng trong tổ chuyên án, Tư Đồ trốn khỏi quỷ môn quan, đối phương sẽ không từ bỏ ý định, mưu sát lần hai sẽ xảy ra nhanh thôi.
Làm sao bây giờ? Muốn tổ chuyên án tới bảo vệ Tư Đồ? Cái này quá mạo hiểm, mình? Không có biện pháp.
Bên hòa thượng vẫn luôn bận rộn không thể phân thân ra làm, Diệp Từ đang điều tra vụ ly trà, có thể tín nhiệm chỉ có hai người họ.
Đột nhiên, Lâm Diêu nghĩ tới một người!
Cầm điện thoại của Tư Đồ, Lâm Diêu trước khi rời khỏi phòng bệnh, nói “Tôi sẽ tìm người đến bảo vệ anh, anh không được xảy ra chuyện gì hết, biết chưa?”
Lâm Diêu rời khỏi phòng bệnh, trốn trong góc gọi điện cho đầu quỷ.
Lâm Diêu lo đầu quỷ sẽ tắt máy, lúc nghe thấy tiếng tít tít báo có tín hiệu, trái tim đập mạnh kịch liệt.
“Lâm Diêu à?” Đầu dây bên kia, đầu quỷ bình tĩnh hỏi.
“Là tôi, Tư Đồ trúng độc rồi, vừa thoát khỏi nguy hiểm, người hạ độc là nội gián, tôi lo lại phải nhờ cảnh sát bảo vệ, anh có thể tới bệnh viện không?”
“Tôi không qua được.
Nhưng mà, tôi biết vài người bạn của Tư Đồ, nhờ bọn họ tới bảo vệ thì chẳng có gì phải lo.
Tôi sẽ đưa cho cậu số điện thoại của họ, cậu ở bệnh viện chờ, đợi bọn họ đến rồi hãy đi.
Còn nữa, bắt được người hạ độc chưa?”
“Là Lưu Hán Chu, nhưng mà còn vài chỗ đáng ngờ phải điều tra cho rõ.”
“Các cậu hành động quá nhanh! Chờ điện thoại của tôi.”
Cúp điện thoại, Lâm Diêu không hiểu, cái gì gọi là ‘các cậu hành động quá nhanh’? Đầu quỷ nói câu này là có ý gì?
Không kịp nghĩ nhiều, Lâm Diêu rất nhanh nhận được một cú điện thoại xa lạ, là nữ.
“Lâm Diêu?”
“Là tôi, cô là ai?”
“Bạn của Tư Đồ, nói cho tôi biết bệnh viện tên gì và số phòng cụ thể, trong vòng 15 phút chúng tôi sẽ đến ngay.”
“Chúng tôi? Tổng cộng có mấy người?”
“Đối đầu với tổ chức, ba người thiếu một cũng không thành công, nói nhanh đi, đối phương ra tay rất lưu loát, nói không chừng gần đó còn có sát thủ.”
Lâm Diêu đưa địa chỉ và số phòng cho đối phương, đối phương chỉ nói, “Cậu là người của Tư Đồ, vậy thì kêu một tiếng chị dâu đi.”
Cúp điện thoại chừng mười phút, thang máy bên kia là Dương Lỗi dẫn hai tổ viên vội vàng chạy tới.
“Thoát khỏi nguy hiểm là tốt rồi, tổ chuyên án thiếu người, tôi chỉ có thể điều anh em tổ khác tới bảo vệ hắn, cậu không cần lo.
Mau chóng giải quyết vụ án đi, tới bây giờ mọi người không còn nhiều kiên nhẫn nữa.” Dương Lỗi đối mặt với Lâm Diêu là một biểu tình không mấy kiên nhẫn.
“Bên Lưu Hán Chu còn chưa bắt đầu thẩm vấn sao?” Cát Đông Minh đang ở nhà Mã Hải Ba, Dương Lỗi chạy tới bệnh viện, vậy ai đi thẩm vấn Lưu Hán Chu?
“Tôi đợi tổ trưởng Cát về rồi mới bắt đầu.
À sao không thấy Tiểu Đường?”
“Nó đang giúp tôi làm chuyện khác.”
Dương Lỗi thở dài nói, “Không cần cái gì cũng gạt chúng tôi, bây giờ tổ chuyên án chúng tôi toàn bị các cậu nắm đi.”
“Tôi để Tiểu Đường đi điều tra tất cả hướng đi của các xe nhà họ Đồng vào đêm chú Lương chết.” jongwookislove.wordpress.com
“Đến bây giờ tôi cũng biết hung thủ là người Đồng gia, có thể loại trừ Đồng Triết, Đồng Nhã… Cậu còn chưa chịu nói tên hung thủ sao?”
“Giờ vẫn chưa được.”
Dương Lỗi nhìn Lâm Diêu bằng ánh mắt không có nội dung, sau đó phái người đi mua cà phê, mình thì ngồi xuống chiếc ghế dài, điệu bộ như có điều muốn nói.
“Lo vụ án xong xuôi rồi, cậu có nghĩ tới chuyện quay lại tổ trọng án không?”
“Giờ tôi chỉ muốn bắt hung thủ.”
“Tôi biết tại sao cậu bị điều đi nơi khác, chờ vụ án kết thúc, tôi và tổ trưởng Cát làm một báo cáo, xin cấp trên điều cậu về.”
Lâm Diêu liếc mắt nhìn người này, vào lúc này lại đi nói những lời như vậy, hoàn toàn không giống tác phong cẩn thận của Dương Lỗi.
“Đến lúc đó rồi nói.”
“Nếu có khả năng, cũng mong Tư Đồ có thể gia nhập giới cảnh sát, đầu óc của hắn là một tài nguyên.”
“Không thể, Tư Đồ không chịu nổi sự quản lý, hắn càng thích trở thành một người tự do hơn.”
“Chỉ có cậu mới quản lý được hắn? Ngược lại cũng không tệ.”
“Cho tới bây giờ tôi chưa từng muốn xen vào chuyện của hắn, hắn có không gian của riêng mình.”
“Nếu nói không gian của riêng mình, cũng kể cả hắn có chuyện giấu cậu, lừa cậu vài chuyện à?”
“Có ý gì?”
“Trước đây tại sao hắn không nói với cậu chuyện tôi và hắn cá cược, lúc cậu gần ý thức ra hung thủ của vụ Đồng Hạo, tại sao hắn lại cắt ngang, kéo lực chú ý tới nhà Mã Hải Ba? Những điều này cậu chưa từng nghĩ tới sao? Tư Đồ Thiên Dạ, hắn rốt cuộc đang tính cái gì?”
Lâm Diêu đột nhiên đứng phắt dậy, lạnh lùng nói, “Mấy vấn đề này, chờ hắn tỉnh rồi hỏi là được rồi.”
Rất rõ ràng, Lâm Diêu tức giận, Dương Lỗi cũng không ngốc, đương nhiên nhận ra, vì vậy hắn muốn đánh vỡ cục diện lúng túng, “Tư Đồ thoát khỏi nguy hiểm tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, vào xem hắn đi.”
Lâm Diêu không đáp, lúc thấy hắn tới trước cửa phòng bệnh, Lâm Diêu mới phát hiện bác sĩ đã đi rồi, ngoài cửa chỉ còn cảnh sát canh gác, hắn cũng đi theo Dương Lỗi vào trong.
Mới bước vào phòng, Lâm Diêu mở to mắt, hoàn toàn không biết trong phòng xuất hiện một người phụ nữ ba mươi mấy tuổi!
Dương Lỗi theo bản năng móc rút súng.
“Đừng căng thẳng, tôi là bạn hắn.
Ai là Lâm Diêu?” Đối phương lên tiếng hỏi.
Giọng nói này!
“Chị là… chị dâu?” Lâm Diêu nhớ rõ giọng nói của người này.
“Cậu là Lâm Diêu, lúc nãy không thấy cậu nên vào trước.
Anh chàng cao to bên kia, trừng mắt cái gì?”
“Cô là ai?” Dương Lỗi lớn tiếng hỏi.
Đối phương bất đắc dĩ lắc đầu, ngoắc ngoắc ngón tay, Dương Lỗi bước tới, bọn họ rỉ tai nhau vài câu, sau đó người phụ nữ thoáng đè bàn tay giơ ra muốn chào hỏi của Dương Lỗi, hihi haha nói, “Bây giờ tôi chỉ là một bà nhà toàn chức thôi.
Nhưng mà đã nói qua, thằng nhóc Tư Đồ này bị chỉnh thật thảm.
Yên tâm đi, có tôi ở đây hắn sẽ không sao.”
“Chúng tôi đương nhiên yên tâm, bên Tư Đồ giao cho ngài.” Dương Lỗi rất cung kính, chỉ là trên mặt không có ý cười thôi.
Hắn vừa nói vừa bước gần tới giường bệnh, chỉ còn thiếu một chút là tới, người phụ nữ lại kéo hắn lại.
“Không muốn thành tàn phế thì mau đi đi.”
Lâm Diêu sửng sốt, người phụ nữ kéo Dương Lỗi ra xa, kêu họ ngồi chồm hổm xuống nhìn.
Thì ra xung quanh giường bệnh, bao lấy Tư Đồ là một mạng lưới chằn chịt kì lạ, giống như kén tằm.
“Cái này gọi là ‘lưới quỷ lôi’, ban đầu ở trên còn có bom, mà ở đây thì không cần, hahaha.” Người phụ nữ cười rất dễ sợ!
Người này rốt cuộc có thân phận gì?
Dương Lỗi nuốt nước miếng, rất lễ phép nói tạm biệt rồi rời khỏi phòng bệnh, như là không muốn ở trong phòng này thêm một phút nào nữa.
“Lâm Diêu, chờ một chút.” Người phụ nữ mở miệng gọi Lâm Diêu lại.
Dương Lỗi không dừng bước, còn lại Lâm Diêu ra đóng cửa lại.
“Chị dâu, hai người nữa là ai?”
“Một ở hành lang, một ở tòa nhà đối diện.”
“Chị dâu, rốt cuộc chị là…”
“Nói cho cậu nghe cũng được, dù sao Tư Đồ sớm muộn gì cũng sẽ nói.
Trước đây chị trực thuộc bộ đội dã chiến không có đơn vị, là một đám huấn luyện viên dã chiến, nhưng mấy năm trước đã giải ngũ.
Chồng chị và Tư Đồ là anh em tốt, chị cũng rất thích hắn.
Nhưng mà, điều chị muốn nói không phải cái này, lúc nãy chị phát hiện một vật kì lạ trên người Tư Đồ.”
“Thứ gì kì lạ?”
“Qua đây xem đi.” Nói xong, người phụ nữ đeo bao tay, vẽ vài cái vào không trung rồi kêu Lâm Diêu đến gần.
Người phụ nữ bảo Lâm Diêu xem tay của Tư Đồ, nhưng Lâm Diêu lại không phát hiện gì cả.
“À quên, cậu không có kính sát tròng như chị, vầy thì rõ hơn.” Người phụ nữ dùng chăn che tay của Tư Đồ, Lâm Diêu xuyên qua bóng tối nhìn thấy trong móng tay Tư Đồ phát huỳnh quang màu xanh.
“Đây là cái gì?” Lâm Diêu không hiểu hỏi.
“Là bột huỳnh quang.
Chị biết trước khi phòng làm việc của hắn bị nổ, hắn có thói quen dùng bột huỳnh quang rải trên mặt đất xem có ai lẻn vào không, nhưng tại sao lại phát hiện thứ này trong móng tay thì chị cũng không biết.”
Bột huỳnh quang… Cái này có ý nghĩa nào đó, Lâm Diêu không kịp chờ đã bỏ đi.
Nếu như mình đoán không sai, Tư Đồ mạo hiểm tính mạng để cài bẫy nội gián, nếu thế thì phần còn lại chỉ cần bắt hung thủ ra thôi!
Lâm Diêu vội vàng chạy tới tổ chuyên án, vừa ý gặp Cát Đông Minh ngoài cửa.
“Sao anh lại về đây, không phải đang ở nhà Mã Hải Ba sao?”
“Diệp Từ nói chúng tôi vướng bận, Tư Đồ sao rồi?”
“Vừa thoát khỏi nguy hiểm, còn đang hôn mê.”
Vừa nói chuyện, hai người vừa đi vào phòng làm việc của tổ chuyên án.
Lâm Diêu đi theo Cát Đông Minh tới phòng thẩm vấn, bên trong phát ra tiếng hò hét như muốn điên lên của Lưu Hán Chu.
“Không phải tôi, tôi bị hãm hại!”
Dương Lỗi định nói nhưng bị Lâm Diêu ngăn cản, thời gian không có nhiều, hắn phải nắm chặt.
jongwookislove.wordpress.com
“Tư Đồ có thể bôi bột huỳnh quang lên điếu thuốc, chỉ cần xem tay của anh là biết có phải hung thủ không.
Tổ trưởng, tắt đèn!”
Cát Đông Minh không kịp hiểu xảy ra chuyện gì, bên kia Dương Lỗi đã vươn tay tắt đèn, kéo rèm cửa.
Mặc dù nhìn thế nào, trên tay Lưu Hán Chu cũng không có ánh huỳnh quang như Tư Đồ, mấy người trong phòng nhíu chặt mày.
“Sao mà biết chứ…” Cát Đông Minh lẩm bẩm.
Lâm Diêu đánh vào trán mình, lòng nói mình ngu quá.
Nếu trên tay không có phản ứng độc dược, sao mà ánh huỳnh quang được! Được rồi, điện thoại.
Lâm Diêu yêu cầu tổ giám chứng kiểm nghiệm bột huỳnh quang trên điện thoại, kết quả ngoài dự đoán của mọi người, không có phản ứng.
Chẳng lẽ, bột huỳnh quang trên móng tay Tư Đồ không có bất kì ý nghĩa gì sao?
“Các cậu phải suy nghĩ kỹ, từ lúc vào nhà Mã Hải Ba gặp Tư Đồ, đã không có chạm vào hắn, tuy rằng tôi rất gần bao thuốc lá, nhưng trên tay tôi không có độc, lúc đó có người ở xung quanh tôi làm chứng, tôi chưa từng vào nhà vệ sinh rửa tay, lúc ở trong bếp, bên cạnh tôi cũng là tổ trưởng Cát và Đàm Ninh, nếu như tôi thật sự có hành động gì, bọn họ không có khả năng không nhìn thấy!
Lâm Diêu, cậu cũng kiểm tra rồi, trên người tôi không có phản ứng thuốc độc, chỉ có điện thoại, cho dù xem thế nào, tôi cũng là bị hãm hại.”
Ba người bắt đầu nhận thấy, ở mặt này có nhiều điểm đáng ngờ lắm.
“Lão Lưu, anh bình tĩnh nghĩ cho kỹ lại, hôm nay có ai chạm vào điện thoại của anh không?” Cát Đông Minh hỏi.
“Hôm nay?… Chắc là không.”
“Sao lại là ‘chắc’, suy nghĩ cho kỹ, trước khi gặp Tư Đồ, đã ở cùng với ai, có ai chạm vào điện thoại của anh rồi?”
“Sáng sớm sau khi gặp các cậu ở nhà cũ, tôi tới phòng vi tính đối chiếu tư liệu, đại khái khoảng tám giờ, bên bệnh viện nói Mã Hải Ba muốn đi tảo mộ, tôi liền cùng Đàm Ninh đến bệnh viện.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, còn có hai tổ viên khác đi theo chúng tôi, tôi lái xe, Đàm Ninh ngồi bên cạnh, hai tổ viên phía sau giữ Mã Hải Ba, trên đường đi tôi có nhận điện thoại, sau đó bỏ vào túi, mãi cho đến khi tảo mộ xong, mới nhận được điện thoại khác.
Rồi Mã Hải Ba đòi về nhà lấy đồ, tôi để hai tổ viên về bệnh viện thăm dò tình hình xung quanh, tôi và Đàm Ninh đưa hắn về nhà, tiếp theo chính là các cậu đến.
Tuy rằng tôi không tình nguyện… Nhưng cả ngày không có ai chạm vào điện thoại của tôi.
Nhưng mà tôi không phải hung thủ, tuyệt đối không phải!”
Lúc bọn họ đi vào mê cung, Lâm Diêu nhận được điện thoại của Diệp Từ.
“Tôi phát hiện một thứ rất thú vị ở trong bếp.”
“Thứ gì?”
“Lâm Diêu, khi bé cậu có chơi hồ dán không, cái loại chất lỏng dính dính đó? Con nít thường bôi lên tay, chờ nó khô rồi lột ra.”
Không phải bao tay trong suốt mà là hồ dán! Lâm Diêu rốt cuộc nhìn thấy ánh nắng mặt trời.
“Lâm Diêu, vật này không bị phát hiện cũng rất bình thường, nó bị dính vào hộp cầu chì trên công tắc, hộp cầu chì bị che lại, không có mắt nhìn thấu sẽ không phát hiện ra.
Nói cho cậu biết, ở đây có phát hiện phản ứng thuốc độc, còn có dấu vân tay.”
“Cầm tới đây làm đối chiếu!”
“Trong tay tôi có tất cả dấu vân tay của người trong tổ chuyên án, là đầu quỷ trước đây đưa cho tôi, tôi đã đối chiếu qua.
Lâm Diêu, cậu chỉ có thể nghe tôi nói, tuyệt đối không được lặp lại lời tôi.” jongwookislove.wordpress.com
Ba người khác nhìn biểu tình của Lâm Diêu từ vội vã dần bình tĩnh lại, một lúc lâu không lên tiếng, khoảng chừng hai mươi phút sau, hắn mới cúp điện thoại của Diệp Từ.
“Vấn đề của Lưu lão sư đúng là rất đáng ngờ, nhưng mà bây giờ còn chuyện cấp bách hơn cần giải quyết.
Tổ trưởng, anh và tổ trưởng Dương có thể theo tôi ra ngoài một lát không?”
Cát Đông Minh không biết hắn có ý định gì, không thể làm gì khác hơn lôi kéo Dương Lỗi đi theo Lâm Diêu.
Trong hàng lang, Lâm Diêu nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng nói, “Lập tức phái tới người tới Đồng gia, nếu không hung thủ sẽ chạy mất.”
Lời của bọn họ vừa dứt, một tổ viên thở không ra hơi đột nhiên chạy tới cấp báo, “Phòng thẩm vấn, Mã… Mã Hải Ba chết rồi!”
Hết chương 6.
------oOo------