Vụ án thứ 2: Ba mươi phút biến mất.
Sau khi kêu taxi, trong đầu Lâm Diêu cứ xuất hiện hình ảnh Tư Đồ bị còng tay trong xe, không tài nào dứt được.
Chờ đến khi về tới cảnh cục, chưa kịp bước vào phòng làm việc, điện thoại của Tư Đồ trong túi đã vang lên.
Dãy số hiện ra biểu hiện đối phương gọi bằng di động, Lâm Diêu do dự nửa ngày ôm tâm trạng mâu thuẫn bắt máy.
Đối phương không đợi Lâm Diêu mở miệng đã lên tiếng trước.
“Má nó, cậu không chết được mà đồ quỷ già háo sắc, làm gì chậm dữ vậy! Nghe đây, thằng nhóc kia không phải loại người dễ chọc đâu, ai cũng gọi hắn là ‘ác thú’, đứa con của rồng.
Thật đó, mà ai tìm con quỷ này thế? Tên thật thì không biết, nhưng nghe nói hắn giống y như ác thú, ăn sạch đối thủ và những kẻ đối đầu mình không chừa một mẩu, cậu phải cẩn thận.
À, lần trước cậu kêu tôi điều tra người kia thì còn phải chờ, định vào… Ê, sao không nói gì hết?… Bà mẹ, không phải Tư Đồ!” Đối phương mau chóng nhận ra, đáng tiếc chậm mất rồi.
Lâm Diêu bên này cũng nổi giận! Chưa có ai dám nói chuyện với hắn kiểu đó! Đều nói kiểu ‘trái hồng phải chọn trái mềm’, trên người hắn đều mang theo đá mà cũng có người đến gây chuyện, tưởng hắn được giáo dục nên không biết mắng người đúng không?
Lâm Diêu đá văng cái ghế, mở miệng hét to!
“Mẹ nó, mi làm sạch cái mồm mi đi!” Lâm Diêu mắng người, nhưng đối phương cũng không phải đèn không có dầu.
“Con rùa nhà mi chán sống rồi? Sao lại cầm điện thoại của Tư Đồ, hắn đang ở đâu?”
“Tên khốn kiếp đó bị ông đây làm thịt rồi!”
“Đậu má! Nếu Tư Đồ có mệnh hệ gì, ta đây liều mạng với mi! Mau khai báo danh tánh!”
“Sủa cái gì đấy, nghe không hiểu.
Gì mà xưng ta đây (*), chẳng phải là thái giám sao, về sờ mông bà ngoại mi đi!”
(Ta đây = 洒家 đọc là sajia, chữ 洒 cũng đọc là za (咱).
咱家 (zajia) là tự xưng của thái giám thời xưa)
“Đậu má, ta trù cả nhà mi chết không có chỗ chôn! Thằng kia, nếu mi không nói mi là ai, ta sẽ thiến mi!”
“Chỉ bằng mình mi là con chim không có súng mà cũng dám vào rừng kiếm ta! Lâm Diêu của tổ trọng án, có gan thì lết xác qua đây!”
“Nhóc con, nếu mi dám trốn thì mi không phải do má sinh cha đẻ!”
Nhóc con, nếu mi dám không tới thì không phải do cha đẻ má sinh!”
Lâm Diêu lửa giận hừng hực cúp máy, mới phát hiện Cát Đông Minh, Lưu lão sư đứng giữa mọi người, đều dùng ánh mắt như nhìn thấy khủng long nhìn hắn.
“Chưa từng thấy bão nổi?”
Mọi người liền xoay đầu đi, đều suy nghĩ xem phải tìm chỗ nào để tị nạn đây.
Hơn nữa ngày, Cát Đông Minh mới lên tiếng, “Tiểu Lâm…”
“Nói!” Giận thật nha.
“À ờm… cậu bớt giận đi, tôi và Lưu lão sư có chuyện cần bàn, kết thúc rồi để chúng tôi nói nha?”
Bây giờ tốt nhất là đừng đụng vào Lâm Diêu, ngoài cửa cháy cũng sẽ vạ lây cá trong chậu đó.
Lâm Diêu nổi giận đùng đùng, ở trong phòng làm việc nửa tiếng cũng chịu hết nổi, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng mắng chửi.
Trên khuôn mặt tuấn tú liền xuất hiện mùi bùng nổ.
Cửa phòng bị đẩy vào, một người cao chừng 178cm, thân thể hơi gầy, dung mạo phổ thông, mặc tây trang, mang giày da, thoạt nhìn rất hào hoa phong nhã, đương nhiên, sự hào hoa phong nhã đã bị sự bệ vệ và biểu tình phách lối che mất.
“Tôi tới rồi, họ Lâm kia đâu?”
Xem ra đây là người mắng chửi với Lâm Diêu! Ông nội này cũng to gan thật, dám chạy tới cảnh cục tìm người? Người so chiêu với Lâm Diêu quả không phải người bình thường!
Mọi người trong tổ trọng án đều chờ đợi, khi ánh mắt Lâm Diêu và người kia đối nhau, ai cũng nghĩ im lặng là tốt nhất.
Lâm Diêu cũng không muốn nói lời vô ích! Bước tới giơ thẳng một quyền!
Người kia hô một tiếng, rụt cổ tránh được quả đấm muốn gãy xương, không hề ngừng nghỉ giơ chân đá lại.
Lâm Diêu chặn một cước, trong lòng sửng sốt, người này không hề đơn giản, khiến hắn không thể nào xem thường.
Dưới tình huống mọi người đứng nhìn không dám lên tiếng can ngăn, Lâm Diêu và người kia bắt đầu quyền qua cước lại, chỉ chốc lát, người kia đã bị Lâm Diêu đánh trúng vài cái, nhếch mép cười.
“Mẹ nó, không đánh thật không được mà, mi cũng không biết ta thuộc phái nào đâu!” Nói xong, tay thủ thế, trông có vẻ như đã đổi võ thuật.
Trong lòng Lâm Diêu cả kinh, quyền cước của người này hắn thừa nhận không đoán trước được, sau mấy hiệp, trên đầu đã toát mồ hôi.
Lúc định dùng toàn lực để đối phó, lại bị một quyền của hắn đánh vào ngực, Lâm Diêu theo bản năng dùng hai tay chắn, ai ngờ hắn lại đổi thành chưởng, xoay cổ tay, bàn tay đánh vào ngực Lâm Diêu.
Lùi về sau mấy bước, cơn đau khiến Lâm Diêu khó có thể hô hấp.
Lâm Diêu càng thêm nóng nảy, sau khi điều chỉnh hô hấp liền vọt tới.
Ngay lúc mọi người đang ngẩn ra, có một thân ảnh cao to chạy về phía Lâm Diêu, dùng sức ôm lấy hắn.
“Không được đánh, không được đánh, đều là người nhà, dừng tay lại đi!”
Nghe thấy giọng của Tư Đồ, Lâm Diêu càng tức hơn! Tránh trái tránh phải muốn nhào qua bên kia, nhưng sức của Tư Đồ lớn hơn, nói cái gì cũng không chịu thả, ôm chặt Lâm Diêu, tư thế nhìn qua còn rất là ám muội.
Ta đây đứng bên kia càng thêm phiền phức.
“Tư Đồ, cậu buông hắn ra đi, hôm nay nếu có hắn thì không có tôi, có tôi thì không có hắn!”
“Anh câm miệng cho tôi!” Tư Đồ lớn tiếng khiển trách, khuyên bảo người trong lòng.
“Không được đánh, Tiểu Diêu, có chuyện gì vậy, tôi đứng ra làm chủ cho cậu.”
“Anh cút qua bên kia!”
“Tiểu Diêu ngoan, đừng đánh có được không? Người này là đệ tử Thiếu Lâm chính hiệu, cậu đánh không lại đâu, ngay cả tôi còn không được mà, cậu…”
“Hắn có phải đệ tử Thiếu Lâm hay không cũng vậy!”
“Rồi, chờ vụ án kết thúc tôi cho cậu đánh.
Bớt giận, bớt giận nha, vụ án quan trọng.” Tư Đồ càng vội vàng khuyên bảo Lâm Diêu, nhưng tay thì chẳng hề ở không.
Từ phía sau nắm lấy cổ tay, ôm vào trong lòng, mặt cũng dán sát, lúc nói chuyện còn hơi lắc lắc thân thể, cả quá trình như đang an ủi người yêu bé nhỏ giận lẫy.
Lúc này Lâm Diêu cũng không nhận ra sự sỗ sàng của Tư Đồ, chỉ giống con thú nhỏ muốn lao qua bên kia, toàn thân bốc lửa, Tư Đồ cũng biết, khuyên giải Lâm Diêu thôi cũng vô dụng, chỉ có thể đại nghĩa diệt bạn thôi!
“Hòa thượng thúi, chẳng phải mới mắng anh hai câu trong điện thoại, anh đã lòng dạ hẹp hòi chạy tới đây? Thân thể Tiểu Diêu mỏng manh như vậy mà anh cũng nỡ đánh một chưởng, nói cỡ nào tôi cũng phải giúp cậu ấy đòi lại!”
Nói xong, Tư Đồ cũng nổi giận! Buông Lâm Diêu ra, chạy tới, mau chóng đánh người kia.
“Công lý ở đâu chứ? Tư Đồ, cậu là đồ con rùa thấy sắc quên bạn!”
Cái này là sao đây? Lâm Diêu đột nhiên thấy Tư Đồ còn dũng cảm hơn cả mình, trái lại không hề tức giận, nhưng cái chỗ bị người kia đánh vẫn còn đau, mình thua thiệt quá mà! Vì vậy hắn cũng gia nhập.
Sao lại thấy giống kết bè kết phái đi ăn hiếp người ta vậy nhỉ? Mọi người đứng xem cuộc chiến đều đồng tình nói.
Coi như Lâm Diêu và Tư Đồ hợp tác, nhưng cũng không thể đánh được cái tên ta đây kia! Tối đa cũng chỉ làm hắn chật vật thôi.
Đánh một hồi, Lâm Diêu cảm thấy không đúng, chợt dừng lại, đánh một quyền về phía Tư Đồ.
“Tiểu Diêu, sao cậu lại đánh tôi?” Tư Đồ trông thật đáng thương.
“Chết tiệt, bớt diễn kịch trước mặt tôi đi! Sao anh biết hắn tới đây tìm tôi? Sao anh biết tôi bị hắn đánh một cái? Sao anh biết tôi và hắn cãi nhau trong điện thoại? Các anh đã sớm thông đồng với nhau rồi!”
“Không có… Đừng, đừng nóng mà, để tôi nói là được phải không? Tiểu Diêu, cổ, sắp đứt rồi!”
Lâm Diêu nhìn thấy bộ dáng Tư Đồ cợt nhã, bên trong có vài phần bất đắc dĩ và khổ tâm, mồ hôi chảy đầy đầu, quần áo lộn xộn, tay giơ lên cao dính đầu dầu nhớt, trong lòng đột nhiên có chút đau.
Hắn từ từ thả tay ra, nhìn Tư Đồ.
“Đều theo tôi qua đây! Đội trưởng, anh cũng vào đi.”
Đi đằng sau Lâm Diêu, Cát Đông Minh thấy Tư Đồ và người kia len lén cười, giống như quỷ kế vừa bị vạch trần, không khỏi suy nghĩ trong lòng nên chửi chỗ nào thì phải.
Trong phòng họp, Lâm Diêu lạnh lùng ngồi đối diện Tư Đồ, nhìn chằm chằm hắn.
Người bị nhìn vẫn luôn híp mắt cười.
“Nói đi!” Lâm Diêu ra lệnh.
“Là như vầy.
À, trước tiên để tôi giới thiệu, người này tên là “Liêu Giang Vũ”, làm nghề luật sư, nghề phụ là hacker, kiêm thu thập tình báo, kiêm người đại diện trong tối, hắn…”
“Ngưng!” Cát Đông Minh ngồi không yên, vội vàng tắt điếu thuốc trong tay, trên gương mặt lộ vẻ khó khăn nói với Tư Đồ, “Nơi này là đồn cảnh sát! Ngồi trước mặt hai người là cảnh sát.
Nói một đống nghề nghiệp dữ dội như vậy, có phải xem chúng tôi không tồn tại không, hay cảm thấy pháp luật vô dụng với hai người?”
Tư Đồ đảo mắt nhìn Cát Đông Minh, thu lại biểu tình không mấy nghiêm túc, trầm giọng đáp.
“Nếu Tiểu Diêu gọi anh vào đây, tôi tin anh sẽ không làm khó chúng tôi.”
Trước không nói tới phản ứng của Lâm Diêu về câu nói của Tư Đồ, Cát Đông Minh là vô cùng kinh ngạc.
Tư Đồ tự tin nhìn Cát Đông Minh, tiện tay lấy gói thuốc trong túi, đưa cho hắn một điếu, Cát Đông Minh nhận lấy, trong lúc nhất thời có một cảm giác đau xót “Cuối cùng mình cũng bị dụ”.
“Giang Vũ là bạn cũ của tôi.
Tiêu Diêu, cậu cũng đừng giận, hắn ở trên tòa án còn có thể chửi ầm lên, sinh hoạt bình thường thì khỏi cần nhắc.
Từ nhỏ đã có tật xấu này rồi… Tiểu, Tiểu Diêu, sao ánh mắt của cậu đáng sợ quá vậy? Giang Vũ, mau xin lỗi!”
“Khụ khụ… Thật ra tôi nghĩ Tư Đồ bị kẻ thù nào bắt, nếu không hắn không có khả năng để bất kì ai đụng vào điện thoại của mình, cho nên mới sốt ruột như vậy… Sau đó tôi nghe nói cậu là cảnh sát, nên muốn nhìn tận mắt xem ai lại có bản lĩnh như vậy, không chỉ cầm được điện thoại mà còn nói làm thịt hắn luôn rồi.” Liêu Giang Vũ ấp úng nói cả buổi, ngoại trừ Tư Đồ, hai người còn lại đều nghi ngờ hắn có phải là luật sư thật không? Có luật sư nào nói vất vả như vậy không?
Lâm Diêu thở dài một hơi, nhưng vẻ mặt vẫn còn rất khó chịu.
Tư Đồ nhìn sang trái rồi nhìn sang phải, xem ra mình không nói thẳng không được rồi.
“Là như vầy.
Tôi biết Giang Vũ sẽ gọi cho tôi, cho nên tìm một buồng điện thoại công cộng gọi cho hắn.
Kết quả hắn nói với tôi, hắn và cậu có hiểu lầm nên tôi mới mau chóng chạy tới đây.
Thật ra, cũng không có gì…”
“Nói chuyện ‘ác thú’ nghe chút đi.” Lâm Diêu bỗng nhiên nói.
Liêu Giang Vũ thay đổi sắc mặt, nhìn Tư Đồ như hỏi, Tư Đồ gật đầu.
“Hai người gặp phải ác thú dùng dây cước.
Tôi nói rồi, không ai biết tên thật của hắn, cho dù trong thế giới xám cũng…”
“Thế giới xám là cái gì?” Cát Đông Minh hỏi.
“Là thế giới không đen không trắng, đây là tên chúng tôi gọi tắt thôi.
Người này ở giới đó cũng bị người ta xem là người ngoại tộc.
Nói thế nào nhỉ, giống như tôi và Tư Đồ, tuy rằng không nghĩ cảnh sát các anh sẽ trừ gian diệt ác, nhưng cũng xem như là một thiên chức, sẽ không làm điều trái pháp luật.
Nhưng người này không giống vậy, theo những người ủy thác hắn, anh cũng sẽ không rõ người này rốt cuộc là gì.”
“Hắn nhận những ủy thác nào?” Lâm Diêu cũng không tức giận, hết sức chăm chú nghe Liêu Giang Vũ nói.
Liêu Giang Vũ cau mày, khẽ thở dài mới lên tiếng.
“Mặc kệ các anh có nghe thấy cái gì, bước ra khỏi căn phòng này cũng đừng bao giờ nhắc lại, sẽ chỉ tìm phiền phức cho mình thôi.”
Cát Đông Minh cào cào mái tóc rối, mất tự nhiên gật đầu.
Hắn biết rất rõ, có đôi khi giữ mối quan hệ cân bằng ở mức nào đó với những nhân vật đứng giữa đen và trắng này vẫn là tốt nhất.
“Người này có thể nói là động vật ăn tạp.
Hacker, trộm cắp, gián điệp thương nghiệp, vệ sĩ, thám tử, trộm mộ, thầy phong thủy, gì hắn cũng làm, thậm chí còn làm thần côn, đuổi ma trừ tà…”
Nói tới đây, Lâm Diêu và Cát Đông Minh đều há hốc! Mặc dù Tư Đồ không kinh ngạc giống bọn họ, nhưng biểu tình vẫn lộ ra kiểu ‘Ha, quả là toàn năng’.
Liêu Giang Vũ không quan tâm ba người kia có phản ứng thế nào, nói tiếp.
“Nhưng mà, người này có vài nguyên tắc.
Thứ nhất, không làm sát thủ.
Thứ hai, không chạm vào chất có hại.
Thứ ba, muốn nhờ hắn làm việc, phải cho hắn biết toàn bộ lý do, hắn có thể sẽ nhận.
Cuối cùng, cho các anh một đầu mối miễn phí, ác thú này, chưa bao giờ đụng vào vụ án liên quan đến cảnh sát.” Nhìn biểu tình của Lâm Diêu và Cát Đông Minh, Liêu Giang Vũ nở nụ cười.
Tư Đồ ngồi bên cạnh tiếp lời.
“Tiểu Diêu, cậu suy nghĩ một chút, các cậu tham gia vào vụ án của Quan Tín, ác thú tại sao lại xuất hiện?”
Lâm Diêu rơi vào trầm tư, bắt đầu suy nghĩ.
“Vấn đề bây giờ là, ai thuê ác thú?”
“Trình Viễn Trác.” Tư Đồ khẳng định nói.
“Sao cậu biết?” Cát Đông Minh kinh ngạc hỏi.
“Tiểu Diêu, cậu có nhớ hôm chúng ta nghe được hắn nói “Quản bạn gái cho tốt” không, lời đó nếu không nói với Quan Đan, vậy chỉ có thể là Trình Viễn Trác.
Với lại, cảnh sát các cậu cũng biết, Trình Viễn Trác đang tìm một món đồ, đây chẳng phải là bằng chứng tốt nhất sao?”
Lâm Diêu gật đầu, tiếp lời Tư Đồ, “Giả thiết người này không làm sát thủ, vậy hắn được Trình Viễn Trác thuê để tìm đồ, có lẽ là thứ chúng ta không biết.”
“Có ý gì?” Cát Đông Minh hỏi.
“Tôi có nghe đoạn thu âm điện thoại của ác thú và Trình Viễn Trác.
Bọn họ hình dung chúng ta là ‘bọ ngựa rình bắt ve sầu, chim sẻ chờ sẵn phía sau’, nói chính xác là, bọn họ thả dây câu cá, dùng một thứ gì đó để dẫn người nào đó ra… Người này chắc chắn không phải Quan Đan.
Quan Đan đã nằm trong tầm mắt của Trình Viễn Trác, bởi vậy, hắn không chỉ tìm vật mà còn tìm người, đội trưởng và tôi cho rằng, vào tháng ba năm ngoái, Quan Tín có để Trịnh Niếp Niếp tham gia một việc, mà Trình Viễn Trác và Quan Đan không hề biết, hay là con cá Trình Viễn Trác muốn câu lại là Trịnh Niếp Niếp?”
Lâm Diêu nói xong, Liêu Giang Vũ len lén nhìn qua Tư Đồ, chỉ thấy hắn im lặng nhìn trần nhà, tựa như đang suy nghĩ.
Lâm Diêu nhíu mày thở dài.
Bởi vậy đối với vụ án mà nói, rõ ràng Trình Viễn Trác có manh mối nào đó, nhưng bọn họ không thể nào biết được đó là gì.
Còn đối với ác thú, đây đã là vật trong túi hắn.
Nghĩ tới đây, Lâm Diêu bỗng nhiên ý thức được điều gì, ngồi ngay ngắn lại, phóng tầm nhìn sang Tư Đồ.
“Có một chỗ đột phá!”
Hắn vừa nói xong, liền nhận lấy ánh mắt thưởng thức mang theo sủng ái của Tư Đồ, còn có cặp mắt đầy tơ máu tản ra ánh sáng xanh xung quanh của Cát Đông Minh, trông thật dọa người.
“Ác thú nói, Trình Viễn Trác phải quản cho tốt bạn gái của mình, mà bạn gái hắn lại đang dùng chuyện gì đó uy hiếp hắn…”
“Cho nên bước tiếp theo, phải đi tìm bạn gái của Trình Viễn Trác.
Hai hôm nay cô ta tới thành phố Y làm việc, ba ngày sau mới về, nếu hai người sốt ruột, có thể tới nhà cô ta hỏi bảo mẫu, địa điểm công ty cụ thể.
Rồi có thể phái người đi tìm.” Tư Đồ cười nói.
“Từ đây lái xe mười mấy tiếng là tới, đi liền bây giờ.” Cát Đông Minh đứng dậy đi ra cửa, mở cửa ra hô vài câu, lát sau Đàm Ninh đã cầm địa chỉ tới.
“Tiểu Lâm, đi thôi.” Cát Đông Minh bảo Lâm Diêu cùng đi.
Theo lý thuyết, Lâm Diêu sẽ đứng dậy ra ngoài, nhưng hắn lại theo bản năng nhìn Tư Đồ… Cát Đông Minh thiệt sầu não! Lâm Diêu rõ ràng tính sai cấp bậc rồi, cũng làm sai đội ngũ nữa.
“Có lẽ chúng ta hành động xa nhau tốt hơn.
Tôi sẽ bảo vệ cậu ở một chỗ bí mật gần đó, yên tâm đi đi, Tiểu Diêu.” Tư Đồ cười híp mắt nói.
Boom một tiếng thật lớn, Tư Đồ sờ cái đầu bị Lâm Diêu kí mấy cái, uất ức nhìn cái người không hề đau xót kia.
“Anh tưởng tôi đi chịu chết chắc? Còn nói ‘Yên tâm đi đi’!” Nói xong, Lâm Diêu xoay người đi.
Cát Đông Minh và Lâm Diêu còn chưa rời khỏi, Tư Đồ đã đuổi theo gào thét nói.
“Chờ chút, Tiểu Diêu, ít ra cậu cũng để chút tiền cho tôi ăn cơm chứ!”
Trong phòng làm việc, mọi người ngây ra nhìn Tư Đồ phấn đấu quên mình kéo tay Lâm Diêu, cực kì giống ông chồng đòi vợ cho mình chút tiền tiêu vặt.
Lâm Diêu nén giận trong lòng.
Người này chắc chắn là cố tình! Không hiểu sao lại đỏ mặt, hắn lấy điện thoại và ví trong túi ra, nhét vào tay Tư Đồ.
Nhìn khuôn mặt đẹp tuyệt trần hồng hồng, tâm trạng của Tư Đồ tốt lên, lén lút cười hì hì.
“Làm gì cũng phải cẩn thận, đừng miễn cưỡng bản thân.”
Lâm Diêu mở to mắt nhìn, cơn giận trong lòng đột nhiên đi đâu mất, Tư Đồ thấp giọng dặn dò một câu lại làm hắn cảm thấy an toàn lạ kỳ.
Cát Đông Minh muốn hỏi mọi người.
Có phải chức đội trưởng của hắn không có tác dụng gì phải không, bình thường không biết quan tâm cấp dưới cho nên Tư Đồ mới thừa dịp cướp mất? Cát Đông Minh đau đớn bất đắc dĩ chào một tiếng mới kéo Lâm Diêu khỏi thất thần, hai người rời khỏi phòng làm việc.
Ra khỏi đồn cảnh sát, Tư Đồ cất điện thoại đi, đột nhiên phì cười.
“Cười cái con khỉ khô! Nếu không diễn một màn kịch, cậu sẽ gặp phiền phức lớn đó biết không! Vậy mà còn có tâm trạng để cười?”
“Cũng tại anh, chưa hỏi rõ ràng có phải tôi không đã nói chuyện ác thú ra.
Không cho cảnh sát chút manh mối, chúng ta không thể nào tiếp tục ra tay.”
Liêu Giang Vũ trừng mắt nói, “Lúc trước cậu cũng đâu dây vào cảnh sát, giờ bị cái gì vậy? Coi chừng đùa chết cậu.”
“Không phải cá sao biết cá có vui?” Tư Đồ đáp lại một câu.
“Ờ cứ chơi đi ha, cứ chơi cho dữ vô ha! Sớm muộn gì cũng bị Lâm Diêu kia ăn cho chết! Còn nói ta đây là thái giám, cái loại như các cậu thấy con gái cũng chẳng phản ứng, cũng không luyến tử thì có gì tốt chứ?”
Tư Đồ đánh một cái vào đầu Liêu Giang Vũ.
“Đừng có lúc nào cũng sáng tạo mấy từ kì lạ, luyến tử là cái gì?”
“Là tên gọi tắt của ‘luyến đồng’ hồi xưa của tôi, đậu má, cậu lại đánh vào đầu tôi!” Nói xong, Liêu Giang Vũ lại bị đánh.
“Ai nói với anh tôi gặp phụ nữ không có phản ứng?”
“Xí, bi3n thái!”
“Cám ơn đã khen.”
“Cậu thẳng thắn dọn dẹp rồi qua đời cho lẹ đi, sống chỉ tổ hại nước hại dân.”
“Tôi cũng không gây họa cho anh.
Nói chuyện chính sự đi.”
Liêu Giang Vũ buồn bực mở cửa xe, Tư Đồ leo vào trong.
Trên đường đi, Tư Đồ xem tài liệu Liêu Giang Vũ đưa cho hắn.
“Nói vậy, ác thú cũng tìm tổ chức kia?”
“Cũng có thể.
Tổ chức đó năm xưa muốn mời hắn, đáng tiếc, người ta không thích.”
“Không làm việc cho ta thì ta g iết chết… Ác thú không chết, nhưng người quan trọng nhất của hắn lại chết.
Người này là ai?”
“Không biết, điều tra người này không chỉ có mình tôi, ai cũng không biết, chỉ biết ác thú nói, mạng của người đó còn quan trọng hơn mạng của hắn.”
“Cho nên, tổ chức đó và ác thú rốt cuộc kết làm kẻ thù… Kì lạ là, vụ án ngọc lưu ly đã kết thúc.
Sao hắn còn đi gặp Điền Hải Quang? Cảnh sát và tôi cũng không moi được gì hữu dụng từ miệng ông ta, hắn có thể lấy được cái gì?”
“Cậu xem trang này đi.” Liêu Giang Vũ lật một trang, bảo Tư Đồ xem.
Mấy phút sau, Tư Đồ đổi sắc mặt.
“Sao lại vậy? Điền Hải Quang không hề nhớ gương mặt của ác thú…”
Liêu Giang Vũ mỉm cười.
“Không chỉ có ông ta không nhớ, mà ngay cả cai ngục cùng ngày cũng nhìn thấy ác thú cũng không nhớ.
Bọn họ chỉ nhớ có một người gặp Điền Hải Quang, về phần người kia có mặt mũi thế nào, cao bao nhiêu, đặc điểm ra sao thì không nhớ rõ.”
Tư Đồ trầm mặc.
“Thôi miên!” Lúc Tư Đồ ngẩng đầu lên lần nữa, biểu tình vô cùng lạnh lùng.
Liêu Giang Vũ sửng sốt, lập tức phun nước bọt.
“Còn tính kế! Thôi miên tốn bao nhiêu phút? Với lại, hắn gặp Điền Hải Quang, thôi miên một mình ông ta còn có thể, nhưng trong ngục có ít nhất ba người gặp hắn.
Thời gian chưa tới năm phút, hắn làm cách nào?”
“Anh hỏi tôi, tôi hỏi ai? Dù sao hắn cũng làm xong rồi.
Tìm một tiến sĩ về thôi miên hỏi thử, hỏi xong nói cho cậu biết.”
Liêu Giang Vũ dở khóc dở cười, lắc đầu, “Ác thú sau khi gặp Điền Hải Quang thì xuất hiện ở công ty Khởi Hàng, cậu nói xem, ở mặt này có liên quan gì không?”
“Không có vấn đề mới là lạ! Tôi không tin chỉ một mình Trình Viễn Trác đã có thể mời được hắn, bây giờ mọi người chính là nước giếng không phạm nước sông.
Chúng ta điều tra hắn, hắn nhất định cũng điều tra chúng ta… Cho nên, chuyện của tôi và tổ chức đó, hắn nhất định cũng biết… Nói không chừng…”
“Cậu ít nghĩ mấy chuyện đẹp cmn đẽ đó đi, cái gì mà nước giếng không phạm nước sông, cậu đụng vào bạn gái của Trình Viễn Trác, không có nghĩa là hai bên không có chuyện gì.
Đối với ác thú không bạn không thù này, không đến lúc quan trọng, đừng chọc vào hắn thì hơn.
Còn phải quản cho tốt cái người kia nhà cậu nữa kìa, tính tình kiểu gì vậy trời? Mặc bộ đồ màu đỏ vào là y chang cây pháo di động!”
Tư Đồ nghe xong, cười ha hả.
“Hắn vẫn chưa phải là người nhà chúng ta.”
“Cậu đúng là đồ bi3n thái! Ai mà chẳng muốn theo đuổi người mình thích, tu thành chánh quả sẽ thành người yêu.
Cậu cũng tốt mà, đừng cứ suốt ngày theo đuổi cái gì, cái gì… cậu hay nói cái câu gì đó?”
“Đẹp nhất chính là lúc mập mờ.”
“Má! Nếu Plato có thể thỏa mãn nửa người dưới của cậu, thì cậu cũng cứ mơ hồ mà đi đi ha.”
Hết chương 10.
Giải thích một chút về Plato, nhưng mà mình cũng không biết có đúng ý Liêu Giang Vũ nói không nữa ;A;
Khái quát về Plato: Plato (Platon, 427- trước 348 TCN) là nhà triết học Tây phương cổ đại, nhà giáo dục và người sáng lập chủ nghĩa duy tâm khách quan.
Ý nhắc đến Plato có thể là nói về tình yêu của Plato: Plato đại diện cho một khái niệm về tình yêu.
Đây là chỉ tập trung vào tình yêu thiêng liêng, không đòi hỏi các yếu tố vật lý và vật chất.
Là loại tình yêu tinh thần thuần túy.
[tham khảo từ: http://vi.swewe.net/]
Cái này mình không chắc lắm nha, có lẽ là hiểu như vậy :s
------oOo------