Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1)

Chương 24


 
Vụ án thứ 2: Ba mươi phút biến mất.
 
Trịnh Niếp Niếp càng ngày càng bị tình nghi nhiều hơn, mà Lâm Diệu lại không thể ra bất kì kết luận nào.
Toàn bộ vụ án, xoay quanh Quan Đan, Trình Viễn Trác, Trịnh Niếp Niếp, ba nhân vật tình nghi này đều đang tiến triển vào trạng thái căng thẳng.

Cho dù là ai, đều có động cơ giết người.

Mà lời khai của Trịnh Niếp Niếp, không thể nghi ngờ có thể mang đến nguyên tố mới cho Lâm Diêu, mà điều này cũng làm hắn lún sâu vào bí ẩn.
Trình Viễn Trác và Quan Tín không phải mối quan hệ đối địch? Chẳng lẽ vào tháng ba năm ngoái, giữa bọn họ đã biến chiến tranh thành tơ lụa? (dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp)
Không đúng, bọn họ nhiều nhất chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, chắc chắn sẽ không xuất hiện thứ mà Trịnh Niếp Niếp nói… thái độ yêu thương!
Còn Quan Đan? Quan Đan nói cô ta phản đối cuộc hôn nhân của Trịnh Niếp Niếp và Quan Tín, nhưng sao lời của Trịnh Niếp Niếp lại hoàn toàn ngược lại?
Trong ba người này, rốt cuộc ai là người nói dối? Có lẽ nói, bọn họ đều nói dối, nhưng vì cái gì? Nói dối ở mắc xích nào?
Với trực giác của Lâm Diêu, Trịnh Niếp Niếp không phải là hung thủ, nhưng hắn không có bằng chứng, nói chính xác là hắn không thể chứng minh Trịnh Niếp Niếp vô tội! Nhưng có một điều, Lâm Diêu vô cùng rõ ràng, Trịnh Niếp Niếp nhất định là một nhân vật quan trọng với vụ án này.
Bước ra khỏi phòng thẩm vấn, bảo đồng nghiệp chăm sóc cho Trịnh Niếp Niếp, nhìn cô mỗi bước đi đều cẩn thận nhìn mình, trong lòng không khỏi cảm thấy nặng nề.
Lúc này, Lưu lão sư không chờ được chạy tới, nắm cổ tay Lâm Diêu hỏi, “Hai người nói chuyện gì?”
Nhìn Cát Đông Minh trông như đang thảnh thơi chuẩn bị về nhà, lười biếng bước tới chỗ bọn họ, đứng bên cạnh bàn, ra vẻ như mình là người ngoài cuộc.
“Không có gì, chỉ hỏi quan hệ giữa cô ta và người nhà Quan Tín thôi.

Về phần chuyện biên lai, các anh đi kiểm tra đi.

Tôi phải ra ngoài.”
Lưu lão sư làm sao để hắn đi được, nắm chặt tay không tha! Nếu không nói Trịnh Niếp Niếp nói gì sẽ không buông tay.
Lâm Diêu vốn rất ghét tiếp xúc với người khác, đối với việc Lưu lão sư nắm không chịu buông, dưới mắt Cát Đông Minh, sẽ bùng nổ nhanh thôi.
Vốn định chừa mặt mũi cho Lưu lão sư, đang định mở miệng khuyên Lâm Diêu vài câu, mắt đột nhiên nhìn ra cửa, trên mặt xuất hiện nụ cười quỷ dị, lùi ra sau vài bước, dù bận nhưng vẫn ung dung xem cuộc vui! Dù hắn cũng là đội trưởng, vậy mà chẳng có tí nghiêm chỉnh nào.
Ánh mắt của Lâm Diêu đã sớm không được bình thường, Lưu lão sư nắm chặt tay hắn làm hắn đau, lúc nói chuyện vì vô cùng kích động nên phun hết nước miếng lên quần áo hắn.
“Không thể chỉ nói mấy cái đó được, cậu mau nói cho tôi biết hai người rốt cuộc nói cái gì, nếu không…”
“Ái chà, đang hát bài mới hả? Sao lại kéo bàn tay nhỏ bé đó? Úi, còn nắm chặt dữ ta, ai thế, anh có thể thả tay ra trước không, bàn tay người ta mỏng manh dễ vỡ, sao mà chịu nổi sức nắm của anh chớ ~”
Cái kiểu nói chuyện vừa không tập trung vừa vô lại kiểu này, chỉ có Tư Đồ mới nói được thôi.
Nhìn cái người đột nhiên xuất hiện, Lâm Diêu không biết lấy lực ở đâu ra, đẩy mạnh Lưu lão sư! Đối phương thiếu chút nữa hộc cả máu.
Tư Đồ cười hì hì nhìn Lâm Diêu.
Lâm Diêu vô cùng tức giận nhìn chằm chằm Tư Đồ.

Hận mới nợ cũ chồng chất.
“Con mẹ nó, anh còn dám tới gặp tôi, xe của tôi…”
Không đợi Lâm Diêu mắng hết, Tư Đồ đã nắm hai vai hắn, vô cùng thành khẩn nói, “Là tôi sai, tôi không nên đối xử với cậu như vậy.

Cậu muốn đánh cũng được, không nhìn tôi cũng được, tôi tình nguyện để cậu phân thây, tôi không thể không gặp cậu được, tôi biết mình sai rồi, cậu tha thứ cho tôi đi, Tiểu Diêu.”
Tên này có chịu hàng ngàn vết chém cũng không chết được! Tại sao tới giờ chưa có ai giết hắn giùm đi?
Tư Đồ vừa dứt lời, trong phòng liền trở nên im lặng một cách quỷ dị… Một lát sau, trong đám người rốt cuộc cũng có người phấn đấu quên mình, giữ Lâm Diêu lại, lớn tiếng cầu cứu đồng nghiệp.
“Ngây ra cái gì? Tới giúp đi, nếu lỡ nổ súng thì sao! Cái anh Tư Đồ gì gì đó, hai người có chuyện gì thì về nhà rồi nói, Tiểu Lâm, ai da —!”
Mọi người đồng tình nhìn người ngồi dưới đất ôm cái bụng vừa bị đánh.
“Tư Đồ, anh tới đây làm gì?” Mặc kệ người nằm dưới đất, Lâm Diêu áp chế cơn giận.
“Lái xe tới cho cậu, xe của cậu không dùng được, dùng xe của tôi đi.” Nói xong, Tư Đồ đưa chìa khóa cho Lâm Diêu.
Nhìn Tư Đồ đưa chìa khóa cho mình, tâm trạng của Lâm Diêu tốt lên phân nửa, dù sao cũng do hắn còng người ta trước, Tư Đồ phải phá xe, rồi còn thanh toán tiền sửa chữa, đưa xe cho dùng, chẳng phải quá tốt rồi sao.
Lâm Diêu trừng mắt, lấy chìa khóa nhét vào túi.
“Anh đưa xe cho tôi, còn anh đi bằng gì?”

Tư Đồ mỉm cười, ở trước mắt bao nhiêu người, hắn dựa vào Lâm Diêu, nói nhỏ vào tai hắn, Lâm Diêu mở to mắt, trầm tư chừng vài giây, sau đó kéo người đi.
Cái vị ngồi dưới đất khóc không ra nước mắt.
“Cái này gọi là gì?”
“Cái này gọi là ‘Thanh quan khó quản việc nhà’.” Cát Đông Minh vô cùng hảo tâm nói.
Ngồi trong xe Tư Đồ, Lâm Diêu nhíu chặt hàng lông mày.
“Ý của anh là, âm thanh kì lạ Trịnh Niếp Niếp hình dung là lắp đặt thiết bị?”
“Đúng vậy.

Cái tiếng tu tu là tiếng máy khoan khoan vào tường, bang bang là tiếng cây búa đang đập vào mấy cục gạch dư, rầm rầm là tiếng xi măng rơi xuống đất, ào ào là tiếng đổ nước vào xi măng, còn ầm ầm là tiếng bức tường lớn bị đập rơi xuống đất, két két là tiếng vật dụng trong nhà được mang đi phát ra.”
“Sao… anh biết?”
“Ban đầu khi nghe cậu hình dung, tôi chỉ biết rõ duy nhất tiếng két két, nói tới âm thanh đó tôi liền liên tưởng đến chiếc giường cũ kỹ! Vậy suy đoán xung quanh chiếc giường cũ thì rất rõ ràng là đang sửa phòng.

Mấy hôm nay tôi chạy tới rất nhiều nhà, nghe không dưới mười lần, chắc chắn không sai! Với lại, tôi còn tìm được bằng chứng chứng minh Trịnh Niếp Niếp vô tội.”
Trong mắt Lâm Diêu bắt đầu lấp lánh, theo bản năng nắm tay Tư Đồ.
“Là cái gì?”
“Thời gian tử vong là từ 20:00 đến 20:30, thư ký phát hiện thi thể vào lúc 21:00.

Hôm trước tôi tìm một người bạn là bác sĩ, cẩn thận hỏi thăm, hắn nói với tôi, uống số lượng lớn thuốc ngủ đúng là sẽ chết trong khoảng ba mươi phút, nhưng có một đặc điểm.”
“Điểm gì?” Lâm Diêu nắm chặt tay hơn.
“Đổ mồ hôi.”
“Đổ mồ hôi?”
“Uống thuốc ngủ số lượng lớn sẽ đổ mồ hôi.” Nói xong, Tư Đồ lấy túi văn kiện ra, bên trong là tất cả tư liệu mà cảnh sát có được, hôm đó Đường Sóc lén đưa cho hắn.
“Tiểu Diêu, trên này có kết quả giám định của pháp y, trên nội y ngoại trừ da còn có chút mồ hôi, tôi có hỏi qua bạn tôi, hắn nói, chỉ có một chút như vậy là không thể, sau khi uống thuốc ngủ, mồ hôi sẽ liên tục đổ, nghĩa là lượng mồ hôi chỉ có thể thấm vào bộ quần áo trước người chết được thay đồ.

Mà Trịnh Niếp Niếp không thể thay quần áo cho Quan Tín được.”
“Tại sao?”
“Cậu chỉ cần cầm bộ quần áo đó, không cần hỏi, đặt trước mặt Trịnh Niếp Niếp là được.”
Lâm Diêu cũng không biết Tư Đồ giấu cái gì bên trong hồ lô.

Nhưng vẫn tin hắn.

Sau đó lại hỏi.
“Đối với manh mối chúng ta lấy được từ bạn gái cũ của Quan Tín, Quan Tín chính là mặc bộ này đi dự hôn lễ… Vậy tại sao trên bộ lễ phục đó lại cũng có rất ít mồ hôi? Chẳng lẽ sau khi hắn rời khỏi buổi hôn lễ, hắn đã thay đồ? Nhưng tại sao lại bị hung thủ thay lại bộ cũ?
“Tôi giả thiết.

Quan Tín từ buổi hôn lễ đến một nơi nào đó, hoặc có thể là nhà hắn.

Khi đó hung thủ chắc chắn đang ở chung với hắn, về nhà nên Quan Tín thay quần áo, sau đó bị hung thủ chuốc thuốc ngủ… Có thể hung thủ thay quần áo cho Quan Tín là có hai mục đích.

Một, làm chúng ta cho rằng Quan Tín ở bên ngoài, cũng chính là rời khỏi hôn lễ thì bị giết, rồi mới được đưa về nhà.

Giấu hiện trường đầu tiên.

Hai, làm cho Quan Tín thoạt nhìn như tự sát… Hoặc còn có mục đích thứ ba, phối hợp với thời gian của Trịnh Niếp Niếp.”
“Ý của anh là, để chúng ta cho rằng Trịnh Niếp Niếp ra khỏi rạp chiếu phim liền đi cùng Quan Tín… Hay là hung thủ biết, chúng ta nhất định sẽ điều tra được Quan Tín từng đi dự hôn lễ, cho nên cố tình đậu xe ở chỗ được đậu tạm thời, để chúng ta biết có người đi cùng Quan Tín, sau đó bọn họ về nhà, giết Quan Tín ở nhà, mà thời gian lại vô cùng trùng khớp với Trịnh Niếp Niếp!”
Nghe Lâm Diêu giả thiết xong, Tư Đồ im lặng thật lâu, mãi cho tới khi điếu thuốc lá cháy đến tay mới nhận ra.
“Vấn đề của công ty Khỏi Hàng giao cho anh em bên kia và Tiểu Đường làm, chúng ta phải vạch trần chân tướng phòng kín ở nhà Quan Tín.


Cứ luôn nói là ‘tìm hiểu nguồn gốc’ nhưng thật ra đôi khi cũng có thể theo dưa tìm cành.”
Lâm Diêu hiểu mưu tính thật sự của Tư Đồ, không khỏi có chút hưng phấn.
“Hôm nay tìm được trong xe của Trịnh Niếp Niếp tờ biên lai mua thuốc ngủ.

Chúng tôi đã thẩm vấn cô ta, cô ta thề thốt phủ nhận.

Với lại tôi còn hỏi được chuyện mới…”
Lâm Diêu nói chuyện Trịnh Niếp Niếp cung cấp với Tư Đồ, vùng lông mày của Tư Đồ cũng nhíu chặt lại.
“Ở mặt này có rất nhiều vấn đề.

Nếu Trịnh Niếp Niếp không nói sai, vậy quan hệ của Trình Viễn Trác và Quan Tín có sự thay đổi mới.

Cậu nghĩ rất đúng, cái thái độ thương yêu này, không thể bồi dưỡng trong một hai ngày được… Nhưng tại sao tất cả đều nói, hai người này lúc nào cũng bất hòa? Ở mặt này nhất định có ẩn ý gì đó.

Về phần Quan Đan, tôi thật ra lại nghĩ không cần chú ý nhiều.

Cái kiểu trước thì nói người, sau thì nói quỷ, hai mặt như vậy tôi thấy chẳng có gì lạ.

Quan trọng là mối quan hệ giữa Quan Đan và Trình Viễn Trác, còn nữa, bọn họ rốt cuộc đang tìm cái gì?”
“Tôi thấy không bằng vầy.

Chúng ta lo trước vụ phòng kín, như vậy có thể phán đoán chính xác thời gian tử vong, căn cứ vào cái này suy luận ra thời gian của kẻ tình nghi, có lẽ sẽ có phát hiện.”
“Bây giờ chỉ có thể như vậy.

Còn nữa, Quan Đan và Trình Viễn Trác gặp mặt, nói về vật kia, bọn họ cũng chưa tìm được.

Chúng ta vẫn còn thời gian!”
“Tôi vào tổ nói một tiếng.

Anh tới hiện trường chờ tôi.” Nói xong, Lâm Diêu mở cửa xe, lúc này hắn mới phát hiện, tay mình bị Tư Đồ nắm.
“Anh, thả tay ra!” Lâm Diêu ngoài ý muốn không hề tức giận, không đau không nhột, nói.
“Cám ơn.”
“Không hiểu anh nói cái gì.”
Đối với sự thay đổi đột ngột của Tư Đồ, Lâm Diêu vô cùng không thích ứng được.

Tư Đồ nắm chặt tay hắn, nhích lại gần Lâm Diêu vẫn chưa hiểu gì.
“Cho dù tôi có làm càn tới đâu, cậu vẫn luôn tin tưởng lời tôi nói.

Thật ra… Tiểu Diêu, cậu cũng không thua tôi điều gì, đừng tạo áp lực cho mình, cậu như vậy làm cho người ta đau lòng lắm.”
Lâm Diêu khiếp sợ nhìn biểu tình đông cứng của Tư Đồ, trong đầu vô cùng rối loạn.

Ngay cả hắn còn trốn tránh, tại sao Tư Đồ lại nhìn thấy rõ ràng như vậy?
“Tôi còn có việc cần làm, cậu tới hiện trường trước đi, chúng ta liên lạc sau.” Lúc Lâm Diêu đơ người ra, Tư Đồ dĩ nhiên đã rời khỏi.

Lâm Diêu ngơ ngác nhìn Tư Đồ bỏ đi.
Lâm Diêu không thể không đối mặt một vài suy nghĩ tiêu cực trong đầu, những suy nghĩ đó đều đến từ Tư Đồ.

Vụ án ngọc lưu ly sớm kết thúc, đều nhờ sự chỉ dẫn của hắn mà tới bước cuối cùng, về công về tư đều thiếu nợ hắn.

Với lại, bản thân là từ hắn mới có được manh mối và tin tức báo cáo với cấp trên, hắn chưa bao giờ có bất kỳ phàn nàn hay bất mãn nào, cảm giác như đang giúp đỡ… Không, phải nói là dung túng mới đúng.
Hắn hoàn toàn không cần làm như vậy, chuyện của ác thú, nếu hắn không tìm Liêu Giang Vũ điều tra, cảnh sát sợ sẽ phải khoanh tay đứng nhìn… Chuyện đặt máy nghe trên người ác thú, nếu hắn không muốn nói cho bất kì ai nghe, kể cả mình cũng chưa chắc biết, lúc lấy đồ của hắn, hắn cũng không hồi hộp, giống như không có gì phải đề phòng… Còn nhớ hắn từng nói, nhà của mình mới là nơi an toàn nhất.
Vậy đối với Tư Đồ, Lâm Diêu là sự tồn tại thế nào? Tư Đồ đối với Lâm Diêu mà nói, lại là sự tồn tại thế nào? Mặc kệ Tư Đồ có suy xét cái gì, Lâm Diêu cũng bắt đầu ý thức được vấn đề.
Sau khi thương lượng với Cát Đông Minh, Lâm Diêu cầm bộ lễ phục của Quan Tín đặt trước mặt Trịnh Niếp Niếp.
Nhanh như vậy đã được gọi vào phòng thẩm vấn, Trịnh Niếp Niếp sắp chết đến nơi, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Cát Đông Minh và Lâm Diêu, còn thuận tiện đạp lên chân Lưu lão sư một cái.
Lâm Diêu đặt bộ lễ phục trước mặt Trịnh Niếp Niếp.
“Cô có biết bộ lễ phục này không?”
Trịnh Niếp Niếp nhìn, lại bắt đầu khóc, gật đầu.
“Có, tôi biết.”
Lâm Diêu quan sát Trịnh Niếp Niếp, có chút hồ đồ, tại sao Tư Đồ nói chỉ cần mang bộ này đến trước mặt Trịnh Niếp Niếp, liền có thể chứng minh cô ta vô tội? Nhìn Trịnh Niếp Niếp bây giờ cũng đâu có phản ứng gì đặc biệt đâu?
Lâm Diêu cũng không biết hỏi tiếp thế nào.
Bầu không khí trở nên lúng túng, Lưu lão sư bên cạnh chịu hết nổi.

Bước tới cầm bộ lễ phục lên! Nhìn trái nhìn phải cũng không biết tìm cái gì.
“Đúng là nực cười! Chỉ bằng một bộ quần áo mà có thể cởi bỏ tội danh? Tôi chưa từng nghe chuyện này bao giờ, Lâm cảnh quan, cậu đang đùa với tôi đấy à?” Nói xong, Lưu lão sư mở lớp bao bọc bên ngoài ra, hắn mới kéo ra được phân nửa, Trịnh Niếp Niếp lại hét lên một tiếng.
“Lấy ra, mau lấy ra!”
Lâm Diêu kinh ngạc nhìn Trịnh Niếp Niếp, Lưu lão sư cũng không hiểu, thuận lợi kéo bộ lễ phục ra.

Trịnh Niếp Niếp đột nhiên che mũi lại, còn hắt xì liên tục.
Lâm Diêu vội vàng nhét bộ lễ phục vào túi, đặt ở cửa sổ rất xa, nhưng tình trạng của Trịnh Niếp Niếp vẫn không chuyển biến tốt hơn.

Nước mắt nước mũi chảy ra, càng không mong đợi cô có thể nói chuyện.
Mãi cho đến mười phút sau, Lâm Diêu kinh ngạc nhìn gương mặt Trịnh Niếp Niếp nổi lấm tấm đỏ.
“Chuyện này là sao?”
“Tôi, hắt xì! Tôi, hắt xì! Tôi… bị dị ứng… hắt xì… lông cừu… là di truyền… di truyền của gia tộc, hắt xì! Rất nghiêm trọng.

Hắt xì! Lễ phục của… Tín… bằng lông cừu, hắt xì! Lông cừu tinh khiết, hắt xì!”
Trong lòng Lâm Diêu càng thêm nhiều nghi vấn.
Đợi Trịnh Niếp Niếp hắt xì xong, ba người ngồi một hàng nhìn cô dùng sức vỗ mặt, “Dòng họ nhà tôi bị dị ứng lông cừu rất nghiêm trọng, chỉ một cọng lông thôi cũng không được! Không chỉ có… hắt xì! Nhảy mũi, các anh cũng thấy rồi, trên người sẽ nổi lấm tấm đỏ, mấy ngày liền cũng không lặn.

Tín cũng biết, cho nên sau khi chúng tôi quen nhau, anh ấy không bao giờ mặc lại bộ này nữa.”
Lâm Diêu đắc thắng nhìn Lưu lão sư.
Một tiếng sau, cha mẹ của Trịnh Niếp Niếp và luật sư đến đó cô về.

Lưu lão sư biểu thị, vẫn sẽ tiếp tục điều tra vấn đề của Trịnh Niếp Niếp.
Rời khỏi tổ trọng án, trên đường tới hiện trường, Lâm Diệu gọi điện cho Tư Đồ, hỏi hắn sao lại biết Trịnh Niếp Niếp dị ứng lông cừu.

Tư Đồ nói hôm qua gặp Tiễn Trạch Lâm mới biết, sau đó ông ấy nhập viện.
“Sao lại nhập viện?” Lâm Diêu không hiểu.
“Chúng tôi gặp nhau ở một tiệm bán thảm lông cừu.”
Lâm Diêu vừa cười vừa cúp điện thoại.
Sau khi tới nhà Quan Tín, Lâm Diêu liền chuyên tâm phá vấn đề phòng kín, hắn ở nhà Quan Tín tới đêm khuya, gần như một hạt bụi cũng không buông tha.

Cả ngày tìm kiếm, thân thể và tinh thần đều có chút mệt nhọc, nhưng hắn gần như không nghĩ ra được điều gì.
Đêm khuya.
Ngồi chồm hổm nhìn chỗ thi thể từng nằm thật lâu, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa.
Ngoài cửa, Tư Đồ cầm đồ ăn, cười lấy lòng.
Hai người ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, mau chóng giải quyết cái bụng đói, Tư Đồ thấy vẻ mặt tiều tụy của Lâm Diêu, có chút đau lòng.

Sau khi trầm mặc hồi lâu, Tư Đồ từ từ vươn ngón tay đến.

Lâm Diêu hơi sửng sốt, cảm giác ngón tay lướt qua tóc mình, có lẽ vì mệt nên Lâm Diêu không phản ứng gì.
“Trước đây tại sao cậu lại muốn làm cảnh sát?” Tư Đồ ôn nhu hỏi.
“Ông ngoại của tôi là cảnh sát, ông nuôi tôi từ nhỏ.

Còn anh, sao lại muốn làm thám tử?”
“Nói ra cậu nhất định sẽ cười tôi.”
Lâm Diêu uống một ngụm cà phê nóng, lắc đầu.
“Nói nghe đi.”
“Vì tôi thần tượng một thám tử trong phim hoạt hình.”
Lâm Diêu thật sự cười một tiếng, mà tay của Tư Đồ không biết từ bao giờ đã bắt đầu thưởng thức những sợi tóc mềm mại của Lâm Diêu, động tác trông có vẻ mập mờ lại không hề làm Lâm Diêu chán ghét, cứ cảm thấy nếu là Tư Đồ, tất cả đều là bình thường.
Hắn xoay đầu nhìn Tư Đồ, vẫn giữ nụ cười hỏi, “Anh xem phim hoạt hình gì vậy?”
“Của Mỹ… Inspector Gadget.”
“À, cái người mặc áo gió, đội mũ còn có thể biến thân thể thành lò xo là thần tượng của anh?”
“Cậu cũng xem?” Tư Đồ hưng phấn như một thiếu niên mười mấy tuổi.
“Có xem, một bộ khá cũ, cũng thú vị.

Chuyện này đừng kể cho ai nghe nữa.”
“Tại sao?”
“Mất mặt lắm… Anh nhìn cái gì?”
“Không có gì… Đây là lần đầu tiên cậu nhìn tôi cười, tôi cũng nói rồi, cậu nhất định sẽ cười tôi.”
Lâm Diêu chợt cứng lại, mặt đỏ lên.

Lơ đãng xoay đầu đi thì lại chạm phải tay của Tư Đồ, mặt càng đỏ hơn.
“Mặt đỏ vậy, trong người khó chịu hay xấu hổ?” Tư Đồ vốn có phẩm chất xấu xa, chẳng những không thu lại mà còn tham lam tiến một bước.
Lâm Diêu buồn bực đẩy tay hắn ra, theo thói quen đánh hắn.

Ai ngờ, quyền này vừa vặn nằm trong âm mưu của Tư Đồ, bị nắm lấy, Lâm Diêu không hề chuẩn bị trước, bị người kia kéo vào lòng.
“Anh làm gì vậy?” Mặt lại đỏ.
“Đừng quậy, nghỉ ngơi một chút, đừng miễn cưỡng bản thân, chẳng lẽ muốn bỏ mặc thân thể? Sau khi nghỉ ngơi, nói không chừng có bước tiến triển nha.” Tư Đồ dụ dỗ người trong lòng, không cho hắn trốn thoát.
Dựa vào lòng Tư Đồ, Lâm Diêu lại không hề nổi giận, cả hắn còn thấy lạ! Có lẽ giọng nói của Tư Đồ quá nhẹ nhàng, có lẽ là mình mệt mỏi quá, có lẽ là…
Nếu kiếm cớ thì có rất nhiều, mà Lâm Diêu cũng chẳng cần, vì hắn đã ngủ thiếp đi mất rồi.
Bàn tay vuốt v e mái tóc, lông mi dài thỉnh thoảng lại rung rung, đang nằm mơ à? Người này ngoài miệng thì nghiêm khắc còn cay nghiệt, nhưng bên trong lại mềm hơn bất kì ai.

Mấy ngày rồi hắn chưa về nhà nghỉ ngơi, trong lòng Tư Đồ rất rõ, đã sớm nói, hắn chẳng nợ điều gì, lại không cách nào khiến người này dừng lại, ngay cả Đường Sóc cũng bị hắn mang theo bên người… Có lẽ người này nghĩ bản thân còn thua cả Đường Sóc? Đứa ngốc này nhất định sẽ nghĩ, nếu trước đây không rời khỏi mình, Đường Sóc sẽ không bị thương.

Đúng là vừa ngốc vừa đáng yêu.
Trời bắt đầu sáng, Lâm Diêu từ từ tỉnh dậy, tuy rằng vẫn còn hơi buồn ngủ nhưng cũng đã khá hơn.
Tư Đồ thả tay xuống, mỉm cười nói, “Dậy rồi?”
Tư Đồ anh tuấn ôn nhu mỉm cười, phản chiếu trong đôi mắt của Lâm Diêu… Đây là hình ảnh hài hòa cỡ nào chứ!
Bụp! Một tiếng thật to vang lên.
“Ui da, Tiểu Diêu, sao cậu vừa dậy đã đánh tôi?”
Tư Đồ nhìn Lâm Diêu ngơ ngác, trông rất uất ức.
Lâm Diêu nhìn tay mình, “Thói quen.” Hắn đã dần tập thành thói quen.
Tư Đồ khóc không ra nước mắt.
Đối với thói quen đánh Tư Đồ, Lâm Diêu đã sớm bỏ qua, xoay xoay thân thể cứng ngắc, hỏi thăm Tư Đồ còn đang xoa xoa cục u trên đầu, cùng nhau rời khỏi.
Bên ngoài không khí thoáng mát, trên đường có tốp năm tốp ba người đang tập thể dục, Lâm Diêu nghĩ đầu tiên tìm chỗ nào ăn sáng, sau đó về tổ.
Vừa bước ra cửa, Lâm Diêu hỏi Tư Đồ định làm gì.

Nhưng còn chưa bước được mấy bước, hắn đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn chằm chằm cửa nhà Quan Tín.
Hết chương 12.
Thám tử Gadget, nhớ hồi đó chơi Play Station, có chơi trò thám tử Gadget, giờ mất đ ĩa, hết chơi, buồn ghê :(
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment