Vụ án thứ 1: Ngọc lưu ly bị mất trộm.
Phòng giải khát chỉ chừng 10m².
Bốn bức tường là giấy dán tường màu xám trắng, đối diện cửa ra vào là bàn pha chế, ở trên có trà, cà phê, ly giấy các thứ.
Bên dưới là tủ có hai cánh cửa màu đỏ sậm, bên tay trái để máy nước nóng, bên phải không có gì cả.
Tư Đồ ngẩng đầu nhìn trần nhà, lỗ thông hơi hầu như đều gần khung cửa, chỉ đủ để một đứa bé chừng bảy tám tuổi chui vừa.
Tư Đồ suy nghĩ một chút, ngồi xổm xuống đất, tay nhẹ nhàng sờ sờ.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Lâm Diêu hỏi.
“Hôm đó cô ta nói không nhớ rõ gì cả, chỉ có một ấn tượng duy nhất là máu đỏ tươi.”
“Chẳng lẽ anh nghĩ có quỷ thật?”
“Sao lại không? Nói tới nói lui, quỷ cũng là do người biến thành.
Là quỷ hay người bây giờ kết luận có phải hơi sớm rồi không?”
Lâm Diêu bất đắc dĩ thở dài, “Muốn gặp quỷ cũng đâu có dễ! Thì ra trên đời này có quỷ thật, mà cũng phải xem anh và nó có duyên không.
Với lại sao trùng hợp thế, xuất hiện ngay đêm mất ngọc lưu ly.”
Nghe Lâm Diêu nói xong, Tư Đồ chỉ muốn cười.
Sau đó lấy một chiếc bình từ trong túi ra.
Lâm Diêu tò mò nhìn, không khỏi cảm thấy kì lạ.
“Anh cầm oxy già theo làm gì?”
“Làm một trò ảo thuật nhỏ để cậu hài lòng.”
Lâm Diêu đã bắt đầu có chút miễn dịch với kiểu nói đùa này.
Tư Đồ lấy chiếc khăn tay và một chiếc ly nhỏ làm thành bình phun đơn giản, đổ oxy già vào ly, sau đó từ từ vẩy xuống mặt đất.
Ban đầu không có gì xảy ra, sau một lúc vẩy oxy già, sát ngăn tử bắt đầu có bọt khí bốc lên, Lâm Diêu kinh ngạc mở to mắt.
Tư Đồ xoay đầu lại, vô cùng hài lòng nói, “Nhìn đi, con quỷ để lại cái đuôi nè.”
Lúc bọn họ rời khỏi phòng giải khát có gặp phải vài nhân viên nữ.
Tư Đồ lập tức nở nụ cười vô cùng mê hoặc chào hỏi.
“Sắc quỷ!” Lâm Diêu nhỏ giọng nói một câu.
Bên này Lâm Diêu đang khinh bỉ Tư Đồ vừa thấy gái đẹp đã lộ bản chất xấu xa, Tư Đồ bên kia thì đang nói chuyện khí thế ngút trời.
“Thì ra anh là thám tử, giỏi ghê á!” Hai mắt cô A nổi tim hồng.
“Chỉ điều tra đơn giản thôi, đâu giống công việc làm về lịch sử của các cô, rất cao thượng.”
“Trời ơi, anh quá khen rồi.
Tôi còn tưởng thám tử là người rất dữ dằn, không nghĩ là lại giữ văn hóa như vậy.” Cô B đỏ mặt nói.
“Công việc của các cô mới là giữ văn hóa.
Quản lý của các cô đều làm việc thâu đêm suốt sáng mà nhỉ?”
“Đúng vậy.
Đặc biệt là phó quản lý Vương, có lần bị bệnh mà vẫn nhất quyết đi làm.” Cô C cố gắng kéo sự chú ý của Tư Đồ.
“Bị bệnh? Bệnh gì, có nặng lắm không?”
“Thật ra cũng không phải bệnh nặng gì.
Cả ngày bị tiêu chảy, ăn không vô, mấy hôm sau đã gầy đi trông thấy.” Cô D sợ Tư Đồ không quan tâm mình, vội vàng lên tiếng.
“Cách đây bao lâu, đau dạ dày thì cũng không quá một tuần.”
“Đại khái xảy ra hơn mười ngày trước, dạo này thì khá hơn rồi.” Cô B cũng giành nói.
“Vậy thì tốt rồi.
Không làm lỡ công việc của mọi người nữa, rất vui vì đã được nói chuyện với các cô.”
Nhìn mấy cô gái cất bước đi, Lâm Diêu giễu cợt nói, “Anh đa tình dữ ha.”
Tư Đồ dở khóc dở cười, bước tới gần hắn vô cùng thân mật.
“Ghen tị?… Xin lỗi, tôi nói sai rồi, cất súng vào đi.”
Trên đường tới văn phòng của quản lý Cao, Tư Đồ không nói gì, điều này làm cho Lâm Diêu có chút không thích ứng.
Khi tới trước cửa, Tư Đồ gõ một tiếng rồi mở cửa bước vào.
“Cho tôi bản thiết kế và bản vẽ mặt phẳng của bảo tàng.”
Cha nội này tính làm gì vậy? Lâm Diêu chán ghét nhìn cái người ngồi trên bàn người ta, hắn rất muốn thực hiện chức trách của cảnh sát, vì dân trừ hại!
“Ủa đưa cho cậu rồi mà?” Quản lý Cao đeo kính lão, chậm rãi nói.
“Bản đầu tiên.
Trước khi bảo tàng xây lại.”
“Tôi không có, qua viện xây dựng tìm thử đi.
Chào buổi chiều, cảnh quan Tiểu Lâm.”
“Chào buổi chiều, quản lý Cao.”
“Tư Đồ có hay gây sự với cậu không?”
“Sự xuất hiện của hắn đã là một phiền phức rồi.” Lâm Diêu trình bày đúng sự thật.
“Haha, xem ra hai người ở chung cũng không tệ.
Cảnh quan Tiểu Lâm, đứa cháu trai này nhờ cậu chăm sóc giùm.”
Cháu trai? Lâm Diêu cũng cảm giác hai người này biết nhau, nhưng sao lại trở thành quan hệ chú cháu là thế nào? Nếu là vậy thì cảnh sát không thể nào đồng ý cho Tư Đồ tham gia vào vụ này!
“Quản lý, chú nói Tư Đồ là cháu trai của chú?”
“Không phải chú cháu ruột, cha của Tư Đồ là bạn cũ của tôi.” Quản lý Cao cười cười nhìn thoáng qua Tư Đồ, hắn cũng không cam tâm tình nguyện bĩu môi, xoay người bảo Lâm Diêu cùng về.
Dù biết Tư Đồ sẽ tới viện xây dựng tìm bản vẽ, nhưng ai biết hắn lại kêu Lâm Diêu hết quẹo trái rồi quẹo phải cả buổi trời, đợi tới khi Lâm Diêu nói “Lúc tôi thi bằng lái xe cũng không khó như vậy”, Tư Đồ mới nói dừng xe.
Lâm Diêu quan sát xung quanh, một khu nhà yên lặng.
Chắc hẳn là một nơi không giàu thì quý, ở giữa quảng trường còn có vòi phun nước rất to, bây giờ là mùa thu mà vẫn còn mở cho phun, cái ở giữa trung tâm thành phố còn tắt kia kìa.
Tư Đồ bảo Lâm Diêu xuống xe, đi bộ tới trước một ngôi nhà.
Nhấn chuông một lúc sau mới có một bà chừng năm mươi tuổi ra mở cửa.
“Các cậu tìm ai?”
“Chúng cháu tới tìm thầy Điền, làm phiền bác.” Tư Đồ đưa danh thiếp cho bà.
Lâm Diêu vẫn im lặng, chờ bà mời bọn họ vào nhà, hắn mới nói nhỏ vào tai Tư Đồ, “Anh đàng hoàng một chút, đừng tự tìm phiền phức!”
“Tôi vẫn luôn đàng hoàng mà.” Tư Đồ minh oan, biểu tình trông rất vô tội.
Không biết có phải để lời cảnh cáo của Lâm Diêu ở trong lòng hay không, từ lúc vào cửa biểu hiện của Tư Đồ vẫn như một đứa trẻ ngoan.
Nói chuyện với Điền Hải Quang rất hợp, những vấn đề đặt ra, cảnh sát đều đã hỏi.
Câu trả lời của Điền Hải Quang cũng giống như trong bản ghi chép.
Tám giờ tối đi tham gia bữa tiệc, uống hơi nhiều về đến nhà cũng đã hơn mười một giờ, ngủ trong phòng làm việc tới sáng mới dậy.
Nhân chứng hả, đương nhiên là người trong nhà rồi.
Thái độ của Tư Đồ rất thân thiết, lúc Điền Hải Quang nghe điện thoại thì con gái ông về.
Cô là một người rất hoạt bát, nói chuyện với Tư Đồ giống như bạn cũ.
Tư Đồ nói chuyện phiếm với con gái của Điền Hải Quang, biết được từ cô, Điền Hải Quang là một nghệ thuật gia rất nhiệt tình.
Ông có phòng làm việc riêng, lúc sáng tác thì ở riết trong phòng vài ngày thậm chí vài tuần cũng không ra, càng không thích người nhà quấy rầy ông.
Lâm Diêu ngồi bên cạnh rất ít nói, hắn thấy, Tư Đồ hỏi thăm cũng không thu hoạch được gì, nhưng mà… Hắn rất nghi ngờ, chẳng lẽ Tư Đồ chỉ chạy tới đây để hỏi vài câu thôi sao?
Rời khỏi nhà của Điền Hải Quang, hai người mới tới viện xây dựng.
Tư Đồ ngồi tập trung tinh thần xem bản thiết kế của bảo tàng trước khi xây dựng lại.
Trong thời gian đó, Lâm Diêu cứ cảm thấy là lạ.
Biết Tư Đồ và quản lý Cao có quen biết trước, mà Tư Đồ chắc chắn cũng là quản lý Cao giới thiệu cho Điền Hải Quang, mặt này có thể có vấn đề gì không?
Từ đầu Tư Đồ đã không vào hiện trường kiểm tra, giống như hắn đã sớm biết bên trong có cái gì.
Hắn đi tìm cô gái kia điều tra hành tung của mấy tên trộm cao thủ, rồi còn tìm đầu quỷ hỏi ý kiến, những biểu hiện như đang làm nền cho việc phá án, nhưng cẩn thận nghĩ lại, những cái này không liên quan đến nhau.
Giống như… giống như hắn đang kéo mình đi lòng vòng, chạy theo hắn mấy ngày nay, hắn đều làm những chuyện không đi đến đâu, những chuyện nhìn như rất bình thường lại toát ra vẻ kì lạ.
Lâm Diêu mơ hồ phát hiện Tư Đồ còn hiểu vụ án này hơn cả mình, từ khi cùng nhau hành động, Tư Đồ căn bản không để mình vào mắt, có lẽ nói, căn bản không để cảnh sát vào mắt, hắn nắm chắc mười phần, mặc dù có mình đi theo nhưng cũng có thể hoàn toàn thoát khỏi sự giám sát của mình!
Tối hôm qua hắn đi đâu, xét tới cùng hắn vẫn không nói, hắn đang giấu cái gì? Mặc dù mình tới giám sát hắn, nhưng trên lập trường thì họ đứng cùng thuyền, hắn có cần phải giấu nhiều vậy không?
Chẳng lẽ Tư Đồ chính là người trộm ngọc lưu ly? Tuy rằng suy luận này có khả năng rất thấp, nhưng cũng không hoàn toàn loại trừ.
Nhìn ở một góc độ khác, nếu Tư Đồ không biết chuyện gì tiếp nhận vụ án này, biết đâu hắn lại phát hiện quản lý Cao là hung thủ, thậm chí là có chứng cứ, với quan hệ giữa hắn và quản lý Cao mà nói, có thể giấu diếm hay không, hoặc là bao che?
Nêu suy luận này thành lập, vậy mấy hôm nay hắn không đầu không đuôi chạy khắp nơi, có tạo thành lời giải thích không?
Lâm Diêu suy nghĩ rất nhiều, nhưng trực giác luôn lặp đi lặp lại, Tư Đồ không phân biệt được đúng sai! Còn nữa, nếu Tư Đồ có liên quan tới vụ án, như vậy hắn không thể để mình biết hắn và quản lý Cao có quan hệ, nếu hắn có ý định giấu diếm, chỉ sợ cũng sẽ dễ dàng bị phát hiện ra.
Mà Lâm Diêu luôn luôn nghĩ, đừng thấy Tư Đồ cứ cà lơ phất phơ, bên trong hắn là người tài thật sự! Tại sao chỉ có mình đối xử là khác, bản thân hắn cũng thấy lạ.
Lâm Diêu nghĩ đến đây, suy nghĩ đột nhiên bị cắt đứt.
Tư Đồ cũng không biết Lâm Diêu đang nghĩ điều gì, hắn mở bản vẽ, đặt ngang tầm mắt với Lâm Diêu, nói, “Cậu xem cái này đi, chỗ này trước khi xây dựng lại là cái gì?”
“Hình như là… ống dẫn rác!”
“Đúng, nối thẳng một lầu.
Nhìn kỹ lại thì đây là phòng giải khát ở lầu bốn, nơi xảy ra chuyện.”
“Ở đây à? Ở đây không có gì hết…”
“Đúng, không có gì cả.
Trước khi xây lại căn bản không có phòng giải khát.
Mà ống dẫn rác thường gắn chặt vào tường, sau khi xây lại đã mở rộng xây thêm một phòng nhỏ.”
“Ý anh là hung thủ leo bằng đường này lên tầng mười?”
“Chỉ là giả thiết thôi.
Nếu là thật thì có thể giải thích tại sao camera không quay được gì khác thường.
Leo lên lầu mười đi cầu thang lên lầu mười một vì ở đó không có camera, mà lầu mười một chỉ có hai camera theo dõi ở hướng đông và hướng tây, đường ống này lại nằm ở góc chết hướng bắc, camera không thể nào quay được.”
Mặc kệ mục đích thật sự của Tư Đồ là gì, dù sao mình cũng không có bằng chứng, vẫn không nên tùy tiện kết luận.
Vì vậy, Lâm Diêu nói, “Cũng không đúng.
Nếu hung thủ leo bằng đường này lên tầng mười, vậy tại sao lại để dấu vết ở tầng bốn?”
“Cậu đừng quên.
Dù sao đường ống này cũng đã bị phong kín, bọn họ không có khả năng leo ra.
Mà từ lầu một đến lầu ba đều để trưng bày, có hơn tám mươi camera theo dõi, không có góc chết.
Từ lầu bốn lên tầng mười một, mỗi tầng chỉ có hai cái.
Nếu bọn họ leo cửa sổ vào từ tầng bốn, rồi đi bằng đường ống lên trên…”
“Điều đó không có khả năng.
Chúng tôi đã kiểm tra phòng giải khát, căn bản không có đường nào hết!”
Tư Đồ cười thần bí, “Nếu cậu muốn ăn trứng gà thì phải làm sao?”
“Đừng có đột nhiên hỏi một câu không liên quan như vậy.”
Lâm Diêu liếc Tư Đồ, không thèm để ý tới hắn nữa, đối với giả thiết của Tư Đồ, hắn vẫn không cho là đúng, vậy nếu muốn biết ý đồ của Tư Đồ, hắn nhất định phải nhìn sự việc bằng một góc nhìn khác.
Mặt khác, nếu dựa theo giả thiết của Tư Đồ, cũng có rất nhiều vấn đề ‘không thể’ cần phải tìm đáp án.
Thứ nhất, trong phòng giải khát không phát hiện ra con đường nào hết.
Thứ hai, ở lầu mười cần một chỗ thông ra từ đường ống ở lầu bốn, chỗ đó nằm ở đâu?
Thứ ba, hung thủ làm cách nào để vào phòng giải khát ở lầu bốn?
Thứ tư, cũng là điểm quan trọng nhất, leo tới tầng mười một, hung thủ làm cách nào vào kho bảo hiểm?
Thứ năm, coi như hung thủ lấy được ngọc lưu ly đi, hắn làm sao mang ra khỏi kho bảo hiểm? Kho bảo hiểm có cảm ứng với ngọc, lẽ nào hung thủ dùng vật thay thế? Vậy vật thay thế vẫn còn ở trong kho, nhưng tại sao lại không tìm thấy?
Nếu dựa theo suy nghĩ của Tư Đồ…
“Giả thiết của anh rất khó thành lập, đầu tiên…” Lâm Diêu còn chưa nói xong đã thấy Tư Đồ ngủ gật trên ghế sô pha.
Cơn bực tức bắt đầu xông lên não! Căm giận tại sao mình lại nói muốn về nhà thay quần áo chứ!
Nghĩ tới đây, Lâm Diêu định đánh thức Tư Đồ, nhưng thấy vẻ mệt mỏi của hắn mới nhớ ra người này hai ngày rồi không ngủ.
Kết quả tới tận bây giờ, hắn cũng chưa nói cho Lâm Diêu biết, tối qua rốt cuộc hắn đi đâu.
Bất tri bất giác, Lâm Diêu có tính cách lười biếng, bắt đầu quan tâm vụ án này gấp bội phần.
Nhìn cái người ngủ say trên ghế, Lâm Diêu quyết định, phải tra ra vấn đề giữa Tư Đồ và quản lý Cao, đối với vụ án này mà nói, Tư Đồ đã sớm không thoát khỏi có liên quan.
Như vậy, chỉ có thể bắt quản lý Cao nói ra, điều tra rõ vấn đề!
Tư Đồ không ngủ lâu, chờ hắn tỉnh lại, Lâm Diêu đã mặc quần áo chỉnh tề, đứng trước tủ quần áo.
“Cậu định ra ngoài?” Tư Đồ đứng dậy hỏi.
“Ừ, đột nhiên có chút việc phải đi giải quyết, không biết khi nào mới xong, chúng ta liên lạc qua điện thoại sau.”
Lâm Diêu đưa lưng về phía Tư Đồ nên Tư Đồ không nhìn thấy nét mặt của hắn.
“Cũng được, tôi cũng có chuyện cần phải đi.”
Khùng, tưởng chỗ này là nhà anh chắc, anh mới cần phải đi liền đó!
Hai người ra khỏi nhà Lâm Diêu, mỗi người một hướng.
Lâm Diêu lái xe tới một ngã tư gần đó, chờ một lúc lâu, đoán chừng Tư Đồ đã bắt taxi đi rồi, hắn mới tiếp tục lái xe tới một bệnh viện.
Trên đường đi, hắn gọi điện cho Cát Đông Minh, khiến cho đối phương rất kinh ngạc.
“Tiểu Lâm? Cậu đúng là Tiểu Lâm?” Nghe người gọi điện cho mình hỏi tiến triển của vụ án, Cát Đông Minh cứ phải xác nhận mãi.
“Trong tổ chúng ta có mấy người họ Lâm? Đội trưởng, anh có bị ai tẩy não không vậy?”
“Giọng điệu này thì chắc chắn là cậu rồi, cậu vừa hỏi cái gì?”
“Tôi hỏi con trai của quản lý Cao mổ ở bệnh viện nào?”
“À, cái này hả, ở bệnh viện Hồng Tâm.
Bên cậu sao rồi, Tư Đồ… sao lại cúp máy rồi.”
Cả tổ trọng án, có can đảm cúp máy Cát Đông Minh cũng chỉ có một mình Lâm Diêu thôi! Quay lại bên này, Lâm Diêu xoay đầu xe, chạy về phía bệnh viện Hồng Tâm.
Trong bệnh viện, Lâm Diêu tìm được bác sĩ và vài cô y tá có mặt đêm hôm đó.
Bác sĩ nói, trước khi mổ lúc nào cũng nhìn thấy quản lý Cao, trong lúc mổ thì hắn đang trong phòng mổ nên không biết bên ngoài thế nào.
Nghe bác sĩ nói như vậy, Lâm Diêu không thể làm gì khác hơn là tìm mấy hộ sĩ phụ trách chăm sóc.
Có anh đẹp trai tới làm việc, hiệu suất cũng nhanh quá! Mấy cô hộ sĩ nhìn thấy Lâm Diêu, ai cũng đỏ mặt cười tươi, có hỏi sẽ đáp!
“Tối hôm đó bọn họ tới lúc mấy giờ, các cô có nhớ không?”
“Thời gian cụ thể không nhớ rõ, nhưng đứa bé được đẩy vào phòng mổ vừa lúc 10h đúng.
Tôi nhớ rất rõ.”
“Trong lúc giải phẫu, cha của đứa bé có ở đó không?”
“Tôi nhớ lúc gần 12h đêm thì thấy ông ấy, còn sau đó tôi phải ở trong phòng ban, không phát hiện cha của bệnh nhân.”
“Còn hai người? Có thấy cha của bệnh nhân không?”
“Sau khi mổ, lúc đẩy bệnh nhận ra đã thấy ông ấy.
Chắc khoảng 12h đêm.
Còn sau đó thì tôi không thấy.”
“Tôi cũng vậy, lúc đẩy bệnh nhân ra thì gặp, còn sau đó thì ở trong phòng của bệnh nhân thay nước biển với điều chỉnh thiết bị giám sát, ừm… lần cuối tôi vào phòng bệnh nhân hình như là một rưỡi sáng, lúc đó có mẹ của bệnh nhân.
Còn sau đó tôi ở trong phòng cấp cứu, mãi cho tới sáng mới ra.”
Lâm Diêu trầm tư.
Nói cách khác, đêm xảy ra vụ án, sau một rưỡi sáng không thấy quản lý Cao ở bệnh viện, như vậy, vợ của ông ta nói ông ta luôn ở bệnh viện suốt là lời khai không đúng sự thật.
Tuy rằng không thể xác định quản lý Cao là hung thủ, nhưng ông đã trở thành mục tiêu của Lâm Diêu!
Nếu muốn biết chân tướng, vậy vợ của quản lý Cao chính là lựa chọn tốt nhất.
Lâm Diêu lái xe về tổ trọng án, tra tìm tư liệu về gia đình của quản lý Cao.
Hết chương 5.
------oOo------