Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1)

Chương 61


 
Vụ án thứ 3: Người cố chấp.
Chương 28
Vỗ vỗ quần dính bụi, Lâm Diêu nói tiếp, “Không biết mọi người có biết rõ chuyện người chết uy hiếp Trương Ny không, chí ít là bản thân người chết…”
“Không được nói!” Trương Ny hét về phía Lâm Diêu.
Lâm Diêu hờ hững liếc nhìn Trương Ny.

Phảng phất nói cho cô biết, hắn giấu tên của Liễu Thục Tuệ đã là giúp đỡ hết lòng rồi.
“Điều này không phải do cô hay do tôi.

Trong đoàn phim nhiều người đều biết sau khi đến đây Phùng Hiểu Hàng bắt đầu theo đuổi Trương Ny, lại có rất ít người biết Phùng Hiểu Hàng đang lợi dụng một chuyện để uy hiếp cô ta.
Ở đây, chúng ta bắt đầu quay lại ban đầu.

Tư Đồ được Thân Vệ Bình mời tới điều tra lá thư đe dọa, thư đe dọa xuất hiện sau khi đoàn phim đến đây.

Viết rõ là bảo Thân Vệ Bình đuổi đoàn phim đi, nếu không sẽ máu chảy thành sông.

Mà chúng tôi lại phát hiện trong thư đe dọa dùng một loại nước để viết ẩn chữ đi… Song vương nhân hạ điểm kim, diêu câu hoành mãn tam thủy.”
Lâm Diêu vừa dứt câu, người ở đây cũng bắt đầu suy nghĩ.

Lâm Diêu rất rõ, chỉ liếc nhìn phản ứng của nhóm người Bạch Nhuận Giang, bọn họ tính đến bây giờ vẫn chưa biết đáp án thật sự.
“Song vương nhân hạ điểm kim, diêu câu hoành mãn tam thủy, đáp án là… Cầm Tâm.”
Bạch Nhuận Giang nhìn chằm chằm Lâm Diêu, có mấy người còn bị Lâm Diêu làm hoàn toàn mất đi phương hướng.
“Tại sao là Cầm Tâm?” Tiễn Lạc An rất ít khi lên tiếng, lúc này hắn nhịn không được mở miệng hỏi.
“Song vương, đặt hai chữ vương song song, mọi người cứ dựa theo ý này suy nghĩ tiếp sẽ hiểu.

Bây giờ chúng ta nói tới vấn đề Phùng Hiểu Hàng uy hiếp Trương Ny.

Đoàn phim đã thành lập từ một tháng trước khi đến sơn trang, tại sao Phùng Hiểu Hàng đến đây mới uy hiếp Trương Ny? Bởi vì nơi này cất giấu bí mật của Trương Ny.” Nói tới đây, Lâm Diêu nhìn thoáng qua Bạch Nhuận Giang, đối phương chán ghét trừng mắt.
Lâm Diêu căn bản chẳng xem Bạch Nhuận Giang là gì, đối với chuyện hơn chục năm trước của ông, hắn ôm tâm trạng, “Coi như ông già khốn kiếp ông gặp may, bổn thiếu gia không có thời gian quan tâm tới ông!”, lúc này quan trọng nhất là bắt hung thủ, làm thì phải chịu!
“Tôi muốn nhắc tới một chuyện xảy ra cách đây rất lâu.

Hơn chục năm trước ở đây đã từng xảy ra một vụ cướp, lúc đó một người tình nghi vì chứng minh cho sự trong sạch của mình đã không ngại nguy hiểm đi tìm hung phạm, kết quả hắn bỏ mạng.

Người này có để lại một di thư, trong di thư có nhắc đến chuyện người trong làng xa lánh vợ mình, hắn hận bọn họ đến tận xương tủy, có vài người có tuổi trong làng nói hắn là hóa thân của Cầm Tâm.

Cho nên mới có người mượn chuyện này để nói chuyện mình.

Về phần tại sao người này muốn viết thư đe dọa, tôi vẫn sẽ nói câu đó, ngoại trừ những chuyện cần thiết cho phá án, mời mọi người đừng hỏi tới những chuyện khác.”
Thật ra, lúc Lâm Diêu nói được một nửa, ánh mắt của mọi người đã hướng vào Trương Ny, sắc mặt cô ảm đạm, rơi nước mắt.
Tất cả mọi người đều đang chờ Lâm Diêu nói tiếp, nhìn hắn âm thầm gọt giũa vấn đề làm mọi người không biết hắn thế nào.

Chỉ có Tư Đồ ngồi bên cạnh là hiểu rõ được một chút.

Trong phòng yên lặng, Tư Đồ từ từ đứng lên làm mọi người chú ý.

Dư quang của Lâm Diêu thấy trên bàn có hai lon cà phê.

Tư Đồ đặt cà phê xuống xong lại quay về chỗ ngồi.
Xem như mình che giấu thất thần cũng được, xem như mình không muốn hắn mất mặt cũng tốt, Lâm Diêu cầm một lon lên uống sạch, Lâm Diêu trực tiếp lấy tay lau miệng, chuyện chính bắt đầu!
“Nếu tôi không tìm ra chứng cứ chứng minh Trương Ny không phải hung thủ, vậy cô ta bị uy hiếp là động cơ giết người.


Trương Ny không thể thoát khỏi sự dây dưa với Phùng Hiểu Hàng, nên có thể giết hắn.

Động cơ hoàn mỹ tới không chê vào đâu được.

Nhưng vừa vặn, keo trùm tóc đã chứng minh cô ta vô tội.”
Lâm Diêu cười nhàn nhạt.
“Từ đầu, Trương Ny và Vương lão tam bị tình nghi nhiều nhất, chúng tôi vẫn luôn bị hung phạm đùa giỡn trong lòng bàn tay.

Người này không giống những tội phạm khác, nghĩ đủ cách để biết tiến triển của vụ án, hắn biết rõ đạo lý nói nhiều mất nhiều, vẫn giữ khoảng cách nhất định với chúng tôi.

Lúc Phùng Hiểu Hàng uy hiếp Trương Ny, hung thủ nghe thấy, bởi vậy biết dùng bí mật của Trương Ny để giá họa.”
Mọi người vẫn luôn nghe Lâm Diêu nói, có người không hiểu hỏi, “Cậu nói Trương Ny không phải hung thủ, vậy tại sao cứ nói về cô ta?”
“Bởi vì đây là chuyện quan trọng.

Trương Ny không phải hung thủ, tại sao keo trùm tóc dính tóc của cô ta lại có ở hiện trường? Ban đầu tôi nghi ngờ là người viết thư đe dọa, chờ chúng tôi gặp Vương lão tam lần thứ hai, mọi chuyện bắt đầu sáng tỏ.”
“Nếu người kia muốn hãm hại Trương Ny thì sao?” Bạch Nhuận Giang cố tình không nói tên.
Lâm Diêu thấy người này thật chướng mắt! Lạnh lùng liếc một cái, “Dựa theo lời Bạch đội trưởng nói, người viết thư đe dọa muốn hãm hại Trương Ny, vậy cô ta làm cách nào nắm giữ được thời gian của Phùng Hiểu Hàng? Làm sao nắm giữ thời gian làm việc của đoàn phim? Còn nữa, chú cũng đừng quên, Vương lão tam nhìn thấy một cô gái tóc dài.”
Nói tới đây, Tư Đồ đứng lên, hắn còn chưa mở miệng, mỗi một người đều đã cảm thấy một áp lực vô hình.
“Bây giờ chúng ta không phải lúc lãng phí thời gian.

Sau khi có kết quả xét nghiệm tối qua, mọi chuyện đã rõ ràng hơn, hung thủ đi bước nào cũng rất chính xác.

Thời gian, trình tự, đường đi, phương pháp và hoàn cảnh của mình, mặc dù như vậy, vẫn còn nhiều chi tiết phát sinh, thứ nhất, Trương Ny trộm đi gặp chị dâu, thứ hai, Trương Ny tháo tóc giả trước, thứ ba, hung thủ bị Vương lão tam nhìn thấy, thứ tư, cùng ngày hôm đó thân thể hung thủ xảy ra chút vấn đề.

Bốn điều bất ngờ này đều chỉ đích danh một người, người này… cũng không cần gấp, tôi còn lời chưa nói hết.

Người này rất thông minh, gian ác, mới đây thôi chúng tôi vẫn không tìm được chứng cứ nào.”
“Không có chứng cứ sao bắt người?” Lý Phong càng nghe càng mơ hồ.
Tư Đồ cười một cái, “Đã nói là không cần gấp, chúng ta xem xem hung thủ làm bằng cách nào.

Trong đêm xảy ra vụ án, cảnh vệ nói nhìn thấy một cô gái vào phòng người chết vào lúc 23:00.

Cô gái đó là ai? Bây giờ đã rõ, đó là hung thủ! Khi đó cô ta vẫn chưa giết người, mà nói với Phùng Hiểu Hàng là lát nữa sẽ quay lại hẹn hò.

Hung thủ cố tình để bảo vệ nhìn thấy, chính là tạo bằng chứng giả mình không có ở hiện trường.
23:30, đoàn phim từng nghỉ ngơi một lần, khi đó hung thủ đã sớm chuẩn bị quần áo, lợi dụng hai bức tường, tìm được Phùng Hiểu Hàng.

Sau đó, hung thủ đi bằng đường cũ trở về, cởi qu@n áo trà trộn vào đám người.

Khi đó mọi người đều đang bận rộn làm việc, tất nhiên không để ý tới hung thủ đã biến mất nửa tiếng.

Chờ quay xong, hung thủ lấy cớ ở lại quay mấy cảnh cuối, sau đó nói mình khó chịu về trước.

Chờ mọi người không để ý tới hắn nữa, hung thủ lần thứ hai thay quần áo, từ bức tường phía sau nhảy qua khu nhà mới.

Lần thứ hai vào phòng Phùng Hiểu Hàng bọn họ đã mau chóng thân thiết, lúc Phùng Hiểu Hàng vào phòng tắm, hung thủ luồng dây dưới gầm, Phùng Hiểu Hàng còn tưởng là sẽ được một trận mây mưa với người đẹp, ai ngờ chưa làm được gì đã bị người đẹp giế t chết.

Chờ giết xong, hung thủ cất sợi dây, lấy keo trùm tóc đã chuẩn bị trước dính vào tủ đầu giường, nghênh ngang rời khỏi hiện trường.

Mới đẩy cửa ra thì bị Vương lão tam tới tìm Phùng Hiểu Hàng tính sổ nhìn thấy.” Tư Đồ nói tới đây thì dừng lại, tìm ghế ngồi xuống, làm ai cũng biết thái độ của hắn là “tôi chỉ nói tới đây thôi”.
Lâm Diêu có chút kinh ngạc, Tư Đồ sao có thể buông tha cơ hội bắt giữ tội phạm.


Nhưng nếu Tư Đồ không chịu nói tiếp thì để hắn xung phong!
Lâm Diêu đón đuôi Tư Đồ, “Hung thủ nhất định đã tính thời gian rất chuẩn, nếu muốn quay về phòng mình lúc đó sẽ dễ bị lộ, bảo vệ sẽ nói không nhìn thấy.

Bởi vậy hung thủ vòng ra cửa chính, để cảnh vệ trực đêm nhìn thấy.

Mục đích của hung thủ đã đạt được, cảnh vệ không chỉ nhìn thấy mà còn có ấn tượng khắc sâu.

Chúng tôi tới đây thì nghĩ lại, hung thủ là người trong đoàn phim, quen thuộc thời gian mọi người nghỉ ngơi và làm việc, cũng quen thuộc Trương Ny, chuyện riêng của Phùng Hiểu Hàng.”
Lâm Diêu nói tới đây thì dừng, ánh mắt của mọi người đều dừng ở trợ lý Khúc! Đối phương luống cuống.
Lâm Diêu mỉm cười.
“Tôi không hề nói là do cô Khúc giết.

Hung thủ rất thông minh, tôi vẫn luôn bị nhốt trong vấn đề đường đi.

Tôi chỉ biết hung thủ lợi dụng hai bức tường giữa hai khu nhà, đi qua đi lại giữa trường quay và phòng người chết, nhưng bụi cây bên dưới lại không có dấu vết bị đạp, muốn bay qua hai bức tường mà không đạp nó là không thể.”
Nói tới đây, Lâm Diêu bước tới gần Tư Đồ, dựa vào cạnh bàn.
Tư Đồ oanh oanh liệt liệt đứng lên nói tiếp.
“Tôi phải thừa nhận, vấn đề này cũng làm tôi đi vào ngõ cụt.

Mãi cho tới hôm qua, tôi xác nhận hung thủ là ai thì tôi mới hiểu.

Bụi cây này đối với hung thủ là không có nghĩa lý gì!
Hung thủ sau khi lén rời khỏi trường quay chạy về phía khu nhà cũ, ở đó có một hồ phun nước, hung thủ lợi dụng hồ phun nước leo lên tường.

Có ai biết bên ngoài bức tường là cái gì không? Là cửa chính của suối nước nóng.

Tôi và Tiểu Diêu từng nghĩ hung thủ chạy ra ngoài theo đường suối nước nóng, cũng tự thực nghiệm.

Kết quả thất bại, không thể rời khỏi vì bị khóa ngoài, lúc đó tư duy của chúng tôi bị nghẽn lại, thầm nghĩ hung thủ muốn chạy trốn…” Ánh mắt của Tư Đồ nhìn thẳng vào Lâm Diêu.
“Lại thật không ngờ hung thủ lại lợi dụng để vào khu nhà mới!” Tư Đồ nói.
“Tiểu Diêu đã làm tổng kết.

Tôi nói lại một chút cách hung thủ vào khu nhà mới.

Bên ngoài suối nước nóng có để chiếc ghế bằng mây, chiếc ghế đó không biết tại sao tạm ngưng kinh doanh rồi vẫn không cất đi, trước khi đi hung thủ đặt chiếc ghế dưới chân tường khu nhà cũ, sau khi nhảy qua thì đáp xuống chiếc ghế, không cần đụng phải bụi cây bên dưới.

Mà suối nước nóng cũng không phải doanh nghiệp chính thức, quản lý Thân vì để chiêu đãi đoàn phim, cho bọn họ một trường hợp đặc biệt, chỉ cần muốn vào tắm thì tới quầy bar mượn chìa khóa là được.

Bởi vì khi đoàn phim tới, thời tiết cũng không lạnh, có rất nhiều người muốn đi.

Cho nên, chìa khóa bị đánh thêm mấy cái là vô cùng có khả năng.

Tôi đã làm kiểm nghiệm trên cửa của suối nước nóng, phát hiện trên đó cả nửa vân tay cũng không có.

Sau khi hung thủ mở cửa đã lau vân tay của mình, cũng lau đi vân tay của mọi người.

Nếu có một thì tôi sẽ nghĩ là mình suy luận sai, nhưng một nửa vân tay cũng không có, điều đó chứng minh hung thủ đã động tay chân không phải sao? Sau khi vào trong là tới bức tường, trực tiếp nhảy qua là xong! Chưa cần tới năm phút đã tới phòng của Phùng Hiểu Hàng.”
Nói tới đây, Tư Đồ ngồi xuống.


Hắn vừa ngồi xuống Lâm Diêu đã mở miệng.
“Sau khi vào phòng của Phùng Hiểu Hàng, lập tức cùng hắn thân thiết, lúc hắn đi tắm thì bố trí hiện trường.

Có một điều tôi chưa rõ, là vấn đề sợi dây.

Ban đầu tôi cho rằng hung thủ luồng dây qua gầm giường trói người chết lại, nhưng nói vậy người chết vẫn có thể di chuyển sợi dây, bởi vậy nó không cố định.

Điều đó bất lợi với hung thủ.

Một người sắp chết có sức mạnh rất lớn.

Bởi vậy tôi mô phỏng lại hành động luồng dây của hung thủ, sau cùng tôi cho ra kết luận, hung thủ vòng dây qua chân giường rồi mới trói người chết, có chỗ cố định, mặc kệ người chết có giãy dụa cỡ nào cũng vô dụng.

Nhưng vấn đề mới lại xuất hiện, muốn vòng dây qua chân tường thì phải kéo tủ đầu giường ra khá xa, thân thể không thể đụng vào tủ đầu giường, vậy keo trùm tóc sao dính lên được? Rất đơn giản, hung thủ cố tình để lại để giá họa.
Hung khí trong vụ án có thể là bất kì vật gì, có thể là quần áo, có thể là khăn mặt.

Then chốt chính là sợi dây, sau khi giết người, hung thủ thu dọn sợi dây, lập tức rời khỏi hiện trường, nhưng không quay lại nơi ở của mình, bởi vì hung thủ cần quay ra cửa chính để bảo vệ nhìn thấy.

Ở mặt này xảy ra trục trặc nhỏ, trong quá trình nhảy tới nhảy lui, hung thủ bị trặc chân, cũng không biết vết thương đã đỡ chưa nhỉ, Tiễn Lạc An tiên sinh?”
Tiễn Lạc An ngây ra như phỗng nhìn Lâm Diêu, hơn nửa ngày mới nói.
“Cậu, cậu nói tôi là, là hung thủ?”
“Là anh!”
“Lâm cảnh quan, tôi là đàn ông!” Tiễn Lạc An đỏ mặt, hô to với Lâm Diêu.
“Đàn ông thì sao?” Nói xong Lâm Diêu nhìn Tư Đồ.
Tư Đồ vừa lấy điện thoại ra cửa đã mở, Diệp Từ đứng trước cửa nhìn mọi người.
“Đến thật đúng lúc, làm xong rồi?” Tư Đồ hỏi.
Diệp Từ gật đầu, bước vào phòng.

Mở máy tính lên bấm vài cái, sau đó xoay cho mọi người xem tấm ảnh của một cô gái.
“Đẹp quá, ai vậy?” Lý Phong cảm thán.
“Đúng là rất đẹp.” Trương Ny cũng thấy cô gái trong ảnh rất đẹp, bản thân không thể so sánh với cô.
“Không nhận ra sao? Đây là ảnh mô phỏng mà bạn tôi căn cứ theo lời miêu tả của Vương lão tam vẽ lại, hình vẽ chính là Tiễn Lạc An tiên sinh.” Lâm Diêu nói.
Mọi người phát ra âm thanh kinh ngạc, mấy cảnh sát nhìn vào tấm hình, rồi lại nhìn Tiễn Lạc An, có chút khó tin.
Tiễn Lạc An càng đỏ mặt hơn, thở phì phò nhìn Lâm Diêu.
“Tiễn Lạc An, thời gian anh tính quá mức tỉ mỉ! Tối hôm đó nhóm đầu tiên kết thúc cảnh quay vào 23:30, rời khỏi trường quay, tôi vẫn tính thời gian của anh, tính thế nào anh cũng sẽ đi cùng Lý Phong, đụng phải Vương lão tam.

Ghi chép tại trường quay hôm nay đã cho tôi đáp án.

Sau khi kết thúc, nhân viên phải thu dọn đồ đạc xong mới về, thời gian này cần ít nhất nửa tiếng.

Nói cách khác, thời gian kết thúc thật sự là 00:00.

Mà anh vào lúc đó lại nói không hài lòng với cảnh quay của mình, một nhóm người cũng giống anh ở lại quay bổ sung.

Lúc đó anh là người đầu tiên hoàn thành, sáng nay tôi tới đoàn phim xác nhận cảnh quay, lúc đó là 00:10.

Lúc đó hầu hết mọi người đều đang dọn dẹp, mệt mỏi vô cùng muốn về nghỉ ngơi, một bộ phận nhỏ thì đang làm việc, căn bản không có ai để ý tới anh.

Anh thuận miệng nói thân thể khó chịu muốn về trước, thừa dịp mọi người không nhìn thấy liền lén chạy về khu nhà cũ, chuyện tiếp theo chúng tôi cũng đã nói.

Còn thời gian cụ thể, 00:10 chạy tới khu nhà mới cần…”
“Năm phút.” Tư Đồ lập tức đưa đáp án.
“Năm phút cũng là 00:15.

Nhảy xuống bức tường, mở cửa suối nước nóng, đi vào, leo lên tường, chạy vào khu nhà mới, cho anh chưa tới mười phút cũng đủ.

Chúng ta tính chẵn mười phút, là 00:25… Tới phòng của Phùng Hiểu Hàng cần ba phút, cũng chính là 00:28.

Anh giết người cho tới lúc thu dọn cần mười lăm phút, cũng chính là 00:43!

Anh rời khỏi hiện trường vào 00:43, vừa vặn để Vương lão tam nhìn thấy.

Giống như đèn kéo quân vậy, anh vừa mới đi Vương lão tam liền chạy vào, chờ Vương lão tam mới rời khỏi, Lý Phong cũng trở về! Chúng tôi trước đây bị lời nói dối của Vương lão tam gạt, tưởng anh trốn trong hiện trường, chờ hắn nói thật ra đột nhiên nghĩ tới… Tiễn Lạc An, hôm đó Bạch đội trưởng đi bắt Vương lão tam có vô tình nói cho chúng tôi biết tin tức, mà anh cũng có mặt ở đó.”
“Trên đời này có rất nhiều chuyện trùng hợp, không phải sao? Bây giờ tôi trùng hợp mà bị cậu nhận định là hung thủ! Lâm cảnh quan, tôi không muốn là một đứa trẻ không được dạy dỗ mà lớn tiếng chửi bậy.

Nhưng vì danh dự của mình, tôi bị vũ nhục như vậy không thể tỉnh táo được.

Tôi hy vọng sau khi cậu suy nghĩ kỹ, có thể trả lại trong sạch cho tôi.

Bây giờ có vấn đề gì cứ hỏi, tôi sẽ cố gắng phối hợp.” Giọng nói của Tiễn Lạc An rất đúng mực, làm Lâm Diêu nghi ngờ có phải bản thân suy đoán sai rồi không.
Không, chắc chắn không sai! Mình và Tư Đồ cùng có một kết luận thì chắc chắn không sai! Từ cách gây án của Tiễn Lạc An có thể nhìn ra, người này rất kỹ càng, suy nghĩ linh hoạt, tố chất tâm lý rất tốt, người như vậy rất khó ứng phó.
Lâm Diêu cố gắng tìm cách, giấu dưới vẻ mặt bình tĩnh, không ngừng nói với bản thân “Kiên trì, tin tưởng vững chắc” đồng thời từ từ quăng lưới, phải bắt hung thủ đem ra trước công lý!
“Tiễn Lạc An, tôi không phải vì cảnh vệ nói hôm đó thấy anh đi khập khiễng mà nhìn nhận anh là hung thủ, để tôi đưa ra kết luận này còn hai lý do khác! Thứ nhất, thông qua Bạch đội trưởng xác nhận, Lương Cường đã bị loại khỏi vòng tình nghi, vậy anh là kẻ tình nghi duy nhất là nam! Mặc dù người chết bị trói tay, nhưng hắn cao 180cm, giơ chân lên cũng đủ đánh vào đầu hung thủ! Một phụ nữ sao có thể áp chế được hắn?” Lâm Diêu nhớ lại lần đầu tiên thực nghiệm với Tư Đồ, Tư Đồ vừa giơ chân đã đụng vào người hắn, lúc đó Lâm Diêu không để ý lắm.

Sau đó không biết tại sao lại nghĩ tới.

Nghĩ tới đây thì lòi ra không ít vấn đề! Với vóc dáng của Phùng Hiểu Hàng, một cô gái sao có thể khống chế! Cho nên, Lâm Diêu có một lần nghi ngờ Liễu Thục Tuệ, cô quanh năm lao động nên tay chân có sức lực! Về phần Trương Ny, đừng thấy cao 170cm chứ chẳng khác nào một cây trúc, tay chân có bao nhiêu sức chứ?
Sau khi nói nghi điểm thứ nhất, Lâm Diêu nói tiếp, “Nghi điểm thứ hai, tôi muốn hỏi anh một vấn đề.

Anh có hút thuốc không?”
“Không!”
“Còn trước đây?”
“Tôi chưa bao giờ hút thuốc!”
Lâm Diêu cười nói, “Được, tôi nói tiếp vấn đề thứ hai.

Chúng tôi đã từng xem băng quay BTS, tôi thấy người đứng cạnh anh làm rơi điếu thuốc và bật lửa, anh nhặt lên rồi mở bao thuốc ra bỏ bật lửa vào… Tiễn Lạc An, động tác này là làm theo bản năng, chỉ có người hút thuốc mới làm.

Lúc đó tôi không để ý nhiều, cho tới tối qua tôi bắt đầu nghi ngờ anh, cố gắng nhớ lại tất cả thì mới phát hiện.
Lúc tôi đến hiện trường, phát hiện bật lửa bỏ vào bao thuốc để trên bàn.

Mà ban ngày tôi đã từng gặp Phùng Hiểu Hàng, hắn căn bản không có thói quen bỏ bật lửa vào bao thuốc, về điểm này tôi không nhớ sai! Còn chuyện anh có hút thuốc không thì tới bệnh viện đi X quang là biết ngay.”
“Đúng là trò cười cho thiên hạ! Lâm cảnh quan, cho dù tôi không hút thuốc, làm động tác đó thì có gì lạ? Lẽ nào cậu muốn dùng cái đó để kết tội tôi?” Tiễn Lạc An không hề có biểu hiện phẫn nộ hay ghen ghét, hắn giống như một cậu học trò bị binh sĩ công kích, mặc dù lửa giận ngút trời nhưng vẫn duy trì phong độ.
Lâm Diêu có vẻ chuẩn bị chào thua với thái độ của Tiễn Lạc An, nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng.
“Tiễn Lạc An, vào tối hôm đó anh thu dọn đồ đạc để rời khỏi hiện trường, vô tình đụng phải bật lửa và bao thuốc, tôi nghĩ… Khi đó anh muốn thu dọn sợi dây nên anh thuận tay bỏ bật lửa vào bao thuốc.

Bạch đội trưởng, trên bao thuốc lá có vân tay không?”
“Không có.” Bạch Nhuận Giang máy móc đáp.
Lâm Diêu lạnh lùng nhìn Tiễn Lạc An!
“Tiễn Lạc An, anh làm việc quá sạch sẽ! Cả bật lửa lẫn bao thuốc lá đều không có vân tay, nói anh không chạm vào ai mà tin?”
“Cậu nói tôi là hung thủ, tôi không phải!”
“Vậy tại sao anh muốn đi tắm? Lúc Bạch đội trưởng tới phòng anh, anh vừa mới tắm xong, lúc đó là hai, ba giờ sáng, nếu 1:00 anh về tới phòng, tại sao chờ trễ như vậy mới tắm?”
“Bởi vì…”
“Bởi vì trên người anh có mùi thuốc lá mang về từ hiện trường! Phùng Hiểu Hàng là một người nghiện thuốc, anh ở hiện trường một lúc nên bị dính là điều đương nhiên, nếu anh không tắm thì sẽ bị nghi ngờ.

Đầu của anh đều tập trung vào chuyện làm sao trốn khỏi sự điều tra của cảnh sát, dù chỉ là một hạt bụi anh cũng không bỏ qua! Cố chấp tới nông nỗi! Chỉ có người cực kì cố chấp mới…”
“Tôi không có làm! Tôi cũng không cố chấp!”
Lâm Diêu có chút kinh ngạc nhìn Tiễn Lạc An đột nhiên đứng dậy, tức giận rống to về phía mình, cảm thấy mình đã nói gì đó kích động hắn.

Kiểu người như Lâm Diêu đương nhiên biết mình đã nắm nhược điểm của hung thủ!
Lâm Diêu không cười nữa, nhìn Tiễn Lạc An như con thú nhỏ bị chọc giận, “Anh cố chấp! Nếu không sao lại giả nữ? Trên đường từ khu nhà cũ chạy tới hiện trường, anh vừa chạy vừa thay quần áo, nếu không quen thuộc sao anh có thể làm thành thạo như thế? Phùng Hiểu Hàng là một tên dị tính bình thường, nếu anh không mang ngực giả sao hắn có thể xem anh là con gái thật? Một người đàn ông, ai lại giả trang thành nữ còn mang ngực giả? Anh không chỉ cố chấp mà còn nghiện giả gái! Anh thấy Tư Đồ cười thì bị quyến rũ, thấy ánh mắt của Trương Ny thì quyến luyến, anh chính là một tên cố chấp song tính nghiện giả gái!”
Tiễn Lạc An xanh mặt, toàn thân run rẩy! Cầm cái ly lên ném về phía Lâm Diêu.
Lâm Diêu không né tránh, cái ly vừa vặn đập vào ngực Lâm Diêu.

Lúc này, ánh mắt mọi người lại không nhìn Lâm Diêu mà là nhìn Tư Đồ bên cạnh, không biết đã đứng dậy từ bao giờ.
Tư Đồ vẫn không nhúc nhích nhìn Lâm Diêu và Tiễn Lạc An, ánh mắt của hắn cũng đủ làm mọi thứ trong phạm vi một trăm dặm đóng băng.
Hết chương 28.
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment