Vụ án thứ 4: Trò chơi sinh mạng.
Chương 9
Đường Sóc rốt cuộc cũng cười xong, Lâm Diêu mới biết Diệp Từ đến đây đưa đồ cho Đường Sóc.
Chờ Diệp Từ hiểu ra hai người làm cái gì, hắn nhìn người bên cạnh mỉm cười dịu dàng.
“Mau mặc quần vào.” Diệp Từ nói.
“Không được, còn phải xài tới mà.” Đường Sóc có tư duy khác loài của động vật nhỏ.
Diệp Từ dở khóc dở cười cầm chiếc quần nhét vào tay Đường Sóc, sau đó như biểu diễn ảo thuật, lấy ra một sợi cước.
“Dùng cái này thay thế sợi dây, sợi này có thể cột vào người.”
Lâm Diêu cầm lấy sợi cước, lần đầu tiên gặp Diệp Từ, sợi cước trong tay hắn y như có sinh mệnh.
“Không cần thử nữa.
Tôi đã đưa Tiểu Đường treo lên phía trên, vấn đề là tiếp theo phải làm sao.”
Lâm Diêu quay lại điểm bắt đầu, tự cột dây di chuyển đến đèn treo.
Giả thiết lúc này thi thể đã bị treo lên, vậy hung thủ làm cách nào rời khỏi đây?
Không thể cắt dây giữa chừng, làm vậy bản thân sẽ rơi xuống, sợi dây cũng rơi xuống đất.
Lâm Diêu thử quay lại điểm bắt đầu, nhưng sợi dây cố định ở bên kia không thể rút lại… Sợi dây, bong bóng, thi thể, hung thủ… Nhất định còn thiếu cái gì đó!
“Đại Binh ca, anh có ý kiến gì không?” Đường Sóc hỏi người bên cạnh.
Diệp Từ nhìn hắn, có chút do dự.
“Tiểu Đường, anh…”
“Á! Xin lỗi, xin lỗi, em quên, anh không nhúng tay vào những vụ của cảnh sát.
Xin lỗi ~” Lúc Đường Sóc nói xin lỗi, hắn dựa vào vai Diệp Từ, cười híp mắt.
Diệp Từ lắc đầu, đúng là vừa cưng chiều vừa thương, thuận tay xoa tóc Đường Sóc.
Chẳng lẽ mình suy luận sai rồi? Lâm Diêu đứng trên đèn treo, không nhìn hai cái tên đang thâm tình ở bên dưới, chỉ lo phân cao thấp với cái đầu của mình.
Hắn nghĩ thế nào cũng chỉ nghĩ ra hung thủ dùng nóc nhà để di chuyển, nhưng trên nóc không phát hiện bất cứ dấu vết gì dùng để cố định sợi dây, rốt cuộc là sao? Còn có trái bong bóng tìm thấy trong hẻm nữa, có đúng là chỉ do ai đem vứt thôi không?
“Lâm ca, anh nghĩ như vậy cũng không phải cách đâu.” Đường Sóc lén nắm tay Diệp Từ, nói.
Rơi vào ngõ cụt, Lâm Diêu không thể làm gì khác hơn là tạm thời bỏ qua.
Ba người ra ngoài, Lâm Diêu mới mở cửa xe đã hỏi, “Tiểu Đường, cậu về nhà hay còn quay về tổ?”
“Em muốn đi điều tra bịch khăn giấy, nếu muộn quá thì về nhà luôn.”
“Vậy được rồi, có gì thì liên lạc sau.” Nói xong, Lâm Diêu leo lên xe, lúc thắt dây an toàn, hắn hơi nhíu mày, đã rửa tay rồi tại sao vẫn còn mùi huân y thảo?
Lúc Lâm Diêu còn đang lo suy nghĩ, Diệp Từ đứng bên ngoài gõ lên cửa kính.
“Sao thế?” Lâm Diêu quay kính xe xuống.
Diệp Từ vẫn giữ biểu tình không thay đổi nhiều, gương mặt anh tuấn làm người ta nghĩ không có nội dung gì để che giấu, “Tối nay là sinh nhật của Tiểu Đường, tôi đã gọi Tư Đồ rồi, tám giờ ở Phí Đằng Du Gia.”
“Tối nay? Sao chẳng nghe Tiểu Đường nói gì hết?”
“Em ấy quên mất rồi.”
Lâm Diêu nghĩ, khó khi nào Diệp Từ chủ động làm tiệc sinh nhật cho Tiểu Đường, vậy tranh thủ một bữa rảnh rỗi tham gia đi.
“Được, tôi sẽ tới đúng giờ.”
Diệp Từ định đi thì đột nhiên dừng lại.
Nhìn người đang chờ hắn cách đó không xa, suy nghĩ một chút, vẫn xoay đầu nói với Lâm Diêu, “Dùng bong bóng, sợi dây sẽ không rơi xuống đất.”
Lời của hắn như một chiếc chìa khóa đưa cho Lâm Diêu!
Lâm Diêu nhìn Diệp Từ và Đường Sóc rời khỏi, xuống xe định quay lại hiện trường, lại bị cuộc gọi của Đàm Ninh ngăn cản.
“Tiểu Lâm, về đi, đã tra ra tối hôm đó Hồ Dĩnh đi đâu rồi.”
“Tìm được chiếc taxi đó rồi?” Lâm Diêu hỏi.
“Đúng vậy, tài xế đang ở đây.”
“Tôi về ngay.”
Lâm Diêu quay về xe, đạp chân ga phóng như bay về tổ.
Thấy Lâm Diêu quay lại, Đàm Ninh kêu hắn vào phòng họp.
Trong phòng họp, Cát Đông Minh đang nói chuyện với một tài xế hơn bốn mươi tuổi, thấy bọn họ vào liền giới thiệu đơn giản vài câu.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt Đàm Ninh đã đưa tài xế đi.
Lâm Diêu và Cát Đông Minh ở lại phòng họp thảo luận.
Căn cứ theo lời tài xế nói, Hồ Dĩnh gọi điện hẹn taxi, thời gian là 1:15 sáng, thời gian ăn khớp với lời bảo mẫu nói.
Hồ Dĩnh tới số 56 đường Hoàng Uyển, căn cứ theo tư liệu cảnh sát nắm giữ, nơi đó là nhà của người chết Triệu Thiên Minh.
Mà Hồ Dĩnh ra ngoài lúc nào thì tài xế nói không biết.
Về điểm này, bảo mẫu cũng nói mình ngủ rất sâu, không biết Hồ Dĩnh về lúc nào.
Nửa đêm nửa hôm Hồ Dĩnh tới nhà của người chết làm gì? Cảnh sát đã lục soát từng ngóc ngách trong nhà người chết, căn bản không có dấu hiệu đêm đó người chết quay về nhà.
Người chết không có ở nhà, tại sao Hồ Dĩnh còn muốn đến? Mấy giờ cô ta rời khỏi? Mà tại sao Hồ Dĩnh lại muốn giấu điều này? Lâm Diêu nhận ra, có quá nhiều chuyện phải tra.
Lúc Lâm Diêu xuất thần, Cát Đông Minh đột nhiên hỏi một câu.
“Nhóc Tư Đồ kia sao không thấy mặt mũi đâu, hai người các cậu có phải lại thông đồng gì rồi không?”
“Đội trưởng, anh tìm Tư Đồ?” Thái độ không chống đối của Lâm Diêu làm Cát Đông Minh kinh ngạc.
Đội trưởng khôn lanh giờ đơ ra nhìn Lâm Diêu đối diện trông rất ngây thơ, hắn thử cạy miệng.
“Ái chà, không biết bên Tư Đồ có tin tức gì mới không ha?”
Dự định cạy miệng Lâm Diêu lấy chút tin từ chỗ Tư Đồ, Cát Đông Minh giả vờ nhàn nhã chờ Lâm Diêu ‘nói’, ai ngờ Lâm Diêu đứng lên ném cho hắn một câu, “Đội trưởng, anh cũng không thể trông cậy vào một người ngoài.”
Cát Đông Minh ngồi trong phòng họp, miệng há cả buổi cũng không phát ra được chữ nào!
Sau khi rời khỏi phòng họp, Lâm Diêu đi lấy đồ uống.
Trong đầu nghĩ, xe của người chết sao đến bây giờ còn chưa tìm ra? Bốc hơi rồi sao? Nếu bọn họ ngay cả lục soát kiểu trải thảm toàn thành phố cũng không có kết quả, vậy chỉ có hai khả năng! Một, bị nén lại thành một cục, ném vào đống rác.
Hai, bị bỏ xuống đáy biển.
Lâm Diêu cầm ly nước đứng trong phòng giải khát hồi lâu, mãi cho đến khi chiếc ly lạnh ngắt, hắn còn chưa uống hớp nào.
Trong đầu có rất nhiều chuyện, Lâm Diêu đặt chiếc ly xuống, về phòng làm việc lấy áo khoác và chìa khóa xe.
Mới đi tới cửa thang máy, liền gặp Đàm Ninh cũng định ra ngoài.
“Cậu đi đâu đó?” Đàm Ninh hỏi.
“Tới hiện trường xem lại.
Còn cậu?”
“Tới câu lạc bộ tra chuyện Cổ Hồng Vũ làm tối đó, còn phải điều tra tình huống của La Vạn Xuân.
À bên Tiểu Đường tra thế nào rồi? Tìm được xuất xứ của bịch khăn giấy chưa?”
Chết! Quên mất chuyện sinh nhật Tiểu Đường rồi!
“Nó còn chưa gọi cho tôi, chắc là không nhanh vậy đâu.”
Cửa thang máy mở ra, hai người thấy một nhóm người nhao nhao bước vào.
Thấy Lâm Diêu ở đó, Dương Sảnh mỉm cười ngại ngùng, cô bé lanh lợi Vương Phương đứng bên cạnh đẩy cô tới chỗ Lâm Diêu, còn lén nháy mắt.
Phòng Dịch Ninh và Chu Thành đứng trước mặt đã sớm nhìn ra bên trong có gì đó, hai bên nhìn nhau, làm khán giả đứng xem.
“Mấy cậu còn chưa tan ca sao đã chạy ra ngoài rồi?” Đàm Ninh hỏi Phòng Dịch Ninh vừa chào hỏi mình.
“Tụi em ra ngoài ăn cơm.
Đàm ca với Lâm tiền bối định đi đâu vậy?” Phòng Dịch Ninh là người thích nói chuyện nhất trong bốn người, nếu đem ra so sánh với ba người còn lại, hắn là người hiền hòa nhất.
“Tôi ra ngoài làm việc.” Đàm Ninh đơn giản nói.
“Lâm tiền bối, anh đi ăn với tụi em đi, em mời.” Vương Phương ít khi nào hào phóng như thế, thật ra là vì cô bạn bên cạnh.
“Các cô cậu đi đi, tôi còn có việc.”
Ánh mắt tràn đầy hy vọng của Dương Sảnh liền trở nên ảm đạm, nghiêng mặt đi, không muốn bị ai thấy vẻ thất lạc bản thân mình cố giấu đi.
Thang máy có người khác vào, bọn họ không nói gì nữa.
Trên đường đi, Lâm Diêu nhận được điện thoại của Tư Đồ.
“Bữa tiệc tối nay Tiểu Đường nói với em chưa?” Tư Đồ hỏi trong điện thoại.
“Nói rồi.
Mấy giờ anh tới?”
“Chắc anh tới sớm một tiếng, em đi cùng anh đi, có chút việc thương lượng với em.”
“Được, không còn gì thì tôi cúp.”
“Khoan đã! Sinh nhật của Tiểu Đường em chuẩn bị quà gì? Anh không có kinh nghiệm, mua gì rồi?”
“Còn phải chuẩn bị quà sao?” Lâm Diêu cũng không có kinh nghiệm.
“Tiểu Diêu, đây là chuyện thông thường mà?”
“Thông thường?” Lâm Diêu nghi ngờ.
“Chắc vậy… được rồi, nhìn em chắc cũng không khác gì anh, có muốn cùng đi mua quà không?”
“Anh đang ở đâu?”
“Quảng trường ở trung tâm.”
“Nửa tiếng nữa, hẹn ở trước cửa New World.”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Diêu thấy sầu.
Hắn chưa từng mua quà cho ai, sinh nhật của Đường Sóc cần chuẩn bị cái gì?
“Không tới hiện trường?” Đàm Ninh tùy tiện hỏi.
“Đi mua chút đồ.”
Nói tới đây thì thang máy tới lầu một, Lâm Diêu gật đầu đáp lại lời tạm biệt của mấy người mới, vội vàng rời khỏi.
Nhìn Lâm Diêu đi mất, Chu Thành nói, “Dương Sảnh, tôi thấy cậu vẫn nên bỏ cuộc đi, Lâm Diêu này nhìn thế nào cũng là người có chủ nghĩa, không hợp với cậu đâu.”
Dương Sảnh không nói gì, hung hăng trợn mắt.
Phòng Dịch Ninh cười hì hì chen vào nói, “Sảnh Sảnh người ta là rung đ ộng tình đầu, cậu nói gì cũng vô dụng.”
“Hai người nói xong chưa?” Dương Sảnh đỏ mặt mắng một câu.
“Sảnh Sảnh, tớ nghĩ không sao đâu, thích thì theo đuổi, cậu cứ lén nhìn như vậy thì có ích lợi gì?” Ở trước mặt mấy bạn học, Vương Phương là người có khả năng nhất.
“Theo đuổi thế nào? Anh ấy còn chẳng thèm đếm xỉa đến tớ.” Dương Sảnh rốt cuộc cũng thừa nhận mình thích Lâm Diêu, nhưng thái độ của Lâm Diêu…
“Ngốc quá! Chẳng phải anh ta mới nói đến New World mua đồ sao, cậu cũng qua đó đi!” Vương Phương bày chiêu cho bạn mình.
“Có lộ liễu quá không?” Phòng Dịch Ninh có chút phản đối.
“Chính là muốn như vậy đó, nếu không thì qua kì thực tập, nói không chừng lại chuyển đi nơi khác, còn chẳng biết có quay lại đây được không.
Bỏ lỡ cơ hội sẽ rất khó kiếm lại được.”
Lời nói của Vương Phương làm Dương Sảnh căng thẳng, ngẫm lại nếu sau này không được gặp Lâm Diêu nữa, đừng nói là phát triển tới quan hệ người yêu, ngay cả bạn bè cũng không làm được.
“Còn ở đây làm gì, chúng ta tới New World ăn, gặp thì nói ngẫu nhiên!” Vương Phương lại chỉ chiêu.
“Đi cái đầu cậu! New World là chỗ chúng ta có thể tới sao? Một bữa cơm là bằng cả tháng lương rồi đó.” Phòng Dịch Ninh nhắc nhở hai cô bé.
“Không sao! Cùng lắm tháng này tớ xin mẹ, tớ mời.” Dương Sảnh vốn là một người hào phóng, bọn họ ở cùng nhau một thời gian, cũng không cần ra vẻ trước mặt bọn họ.
Phòng Dịch Ninh và Chu Thành khuyên không thành, chỉ có thể đi theo hai cô bé hăng hái kia thôi.
Trước cửa New World, Lâm Diêu đi từ xa đã thấy Tư Đồ đứng chờ, xung quanh có không ít người xoay đầu nhìn người đàn ông đẹp xuất sắc này, Lâm Diêu thả chậm cước bộ, lẫn vào bọn họ.
Tư Đồ đeo kính đen, làm người ta nhìn qua trông hắn có vẻ thần bí.
Hắn đã phát hiện từ sớm có người bước chậm như rùa trong đám đông, hắn cũng không nói gì, đôi mắt giấu trong cặp kính tham lam quan sát.
Có lẽ lâu lắm rồi Lâm Diêu không quan sát Tư Đồ như vậy, chờ tới lúc đi tới trước mặt hắn, Lâm Diêu cảnh cáo bản thân ngàn vạn lần không được để hắn nhìn ra mình đỏ mặt.
Vòng một vòng trong trung tâm thương mại, Lâm Diêu phát hiện lúc Tư Đồ mua đồ, chẳng có chút kiên nhẫn nào cả! Chỉ nhìn có mấy cái, sau đó nhíu mày, tùy tiện cầm một thứ kêu tính tiền.
“Bỏ lại cho tôi! Nhìn giá!” Nắm cái tên ngu dốt kia lại, Lâm Diêu nói.
“Giá làm sao?” Tư Đồ thầm nghĩ, anh xem rồi mà.
Món đồ có năm con số Lâm Diêu tuyệt đối sẽ không mua tặng người ta!
“Một thể ba ngôi thì đâu có mắc đâu.” Tư Đồ nói xong liền kéo Lâm Diêu đi tính tiền.
“Khoan! Một thể ba ngôi là sao?”
“Em, anh, Diệp Từ, không phải ba sao?”
“Hoàn toàn không hiểu!”
“Em nghĩ đi, quan hệ giữa anh và Tiểu Đường, em anh và Tiểu Đường, bạn của anh và Tiểu Đường, tính như vậy sẽ hiểu.”
Tình cảm mà Tư Đồ tính toán quan hệ gia đình! Sai hoàn toàn!
“Tư Đồ, cái gì là quan hệ ’em anh và Tiểu Đường’? Tôi của anh hồi nào?” Lâm Diêu nghiêm túc hỏi.
“Chúng ta chỉ còn động phòng nữa thôi, nếu em còn giả ngu, anh sẽ phổ cập cho em, cho anh hôn cái coi ~” Tư Đồ cười xấu xa.
Giữa bàn dân thiên hạ mà đánh hắn thì mặt mũi cũng ném vô sọt rác luôn, tên chết tiệt này, bạn cho hắn ba màu, hắn liền đi mở xưởng nhuộm! Lâm Diêu cũng xem như có kinh nghiệm, nếu tiếp tục mắng hắn, bảo đảm sẽ nghe thấy lời đường mật khó lọt tai hơn, giả bộ không nghe không thấy, cơn tức trong lòng sẽ nuốt không trôi!
Tư Đồ vô cùng hài lòng nhìn biểu tình sắp nội thương của Lâm Diêu, cợt nhã không biết thu lại, dán chặt vào người Lâm Diêu.
“Em nhìn đi, có chuyện thì nói, đừng ép bản thân như thế, lỡ nghẹn chết thì sao? Sao lại dùng ánh mắt dụ dỗ anh như thế, anh hiểu mà ~”
Nếu ánh mắt có thể giết người, Tư Đồ lúc này chỉ sợ đã bị Lâm Diêu đốt sạch sẽ!
“Tư Đồ, anh mà cũng phải dùng chiêu dụ dỗ? Không làm gì anh cũng ch ảy nước miếng đầy sàn, tôi trốn còn không kịp.”
“Trốn anh làm gì?”
“Để dính vào chân sẽ bị lây bệnh.”
Nếu không phải giữa ban ngày, nếu không phải ở trước mặt mọi người, Tư Đồ chắc chắn sẽ nhào tới, không xài chiêu cắn mông nữa, cắn thân thể Lâm Diêu đã nằm trong kế hoạch của Tư Đồ rồi!
Thấy Lâm Diêu cười đắc ý, Tư Đồ đuổi theo, nhỏ giọng nói, “Em đừng cười trộm nữa, có ngày sẽ khóc đó!”
Lâm Diêu lạnh lùng nhìn hắn nói, “Tư Đồ, đừng nói bây giờ anh không có cơ hội, ngay cả có cũng chưa biết là ai khóc đâu.”
Hả? Tư Đồ bối rối, uy hiếp trong lời của Lâm Diêu như đây không phải lần đầu tiên.
Lẽ nào cậu ấy thật sự nghĩ… Không được, bây giờ người ta vẫn chưa phản kháng, phải mau chóng dụ dỗ vào tay mới được.
“Em nói như vậy anh sẽ đau lòng.”
“Cho đau chết anh luôn đi!”
Lâm Diêu có vẻ không mấy nghiêm túc, trong mắt Tư Đồ hắn dễ thương muốn chết! Thừa dịp xung quanh không ai để ý, dùng sức hôn một cái vào má hắn! Còn nói, “Em cứ chơi anh đi, anh sắp nghẹn chết rồi!”
Một quyền đánh qua, hai người rốt cuộc cũng hồi phực cự ly bình thường.
Lâm Diêu thấy may vì ở đây ít người, nếu không chắc đào hố tự chôn luôn quá…
Cảnh bọn họ hôn nhẹ xung quanh không có ai thấy, nhưng lại bị hai người đứng từ xa chứng kiến toàn bộ!
Chu Thành trừng to mắt không dám tin, Phòng Dịch Ninh thì há to miệng, đủ để nhét cả hai bàn tay vào.
Sau khi mua quà xong, Tư Đồ chọn một cái bóp tiền cùng Lâm Diêu, lúc rời khỏi New World cũng không gặp ai.
Mà trên thực tế, Chu Thành và Phòng Dịch Ninh đã kéo hai cô bé, không biết nói gì liền rời khỏi.
Ngồi trong phòng ăn Diệp Từ đã sớm đặt trước, Tư Đồ không cười hihi haha như ngày thường, hắn lấy hai bức tranh tìm được ở nhà Triệu Thiên Minh và Lạc Lâm ra, đặt chung một chỗ để so sánh.
Hai người xem cả buổi, Tư Đồ mới nói, “Đây nhất định không phải do con nít vẽ, em nhìn cái cây đi, con nít không thể vẽ được.”
“Vẫn đáng để suy nghĩ.
Trên tờ giấy cũng chỉ có vân tay của người chết, vấn đề là nội dung… Cây, căn nhà, con chuột, con rắn, sông… Đây là sao? Tất cả đều giống nhau chỉ có vị trí là khác.
Anh nghĩ xem, có phải hung thủ đang ám chỉ chúng ta không?”
“Chỉ có thể nói là có khả năng.
Nhưng hung thủ ám chỉ điều gì? Ám chỉ thân phận của mình? Ám chỉ mục tiêu kế tiếp? Hay là…”
“Hay là ám chỉ vấn đề giữa anh và hung thủ?” Lâm Diêu bổ sung.
“Không giải được đáp án của hai bức tranh này, chúng ta… Tiểu Diêu, em nói xem… bức tranh này có khi nào chưa hoàn chỉnh không?” Tư Đồ đột nhiên thay đổi suy nghĩ, có một dự cảm không rõ.
“Anh có ý gì?”
“Không biết nên nói thế nào, chính là… cứ nghĩ còn một bức nữa mới đúng.”
“Ý anh là sẽ xuất hiện thêm một người bị hại?”
“Có thể.”
“Cho nên tôi mới kêu người đi theo canh chừng Liễu Vân Nhị.
Nhưng mà, bức tranh này rốt cuộc có ý gì chúng ta vẫn chưa rõ, đây cũng quá bị động.”
“Anh đang suy nghĩ, có phải chúng ta bỏ quên chỗ nào quan trọng rồi không… Tiểu Diêu, tối nay anh tới nhà em, em lấy tất cả tư liệu lại cho anh một phần.
Anh dám khẳng định, còn gì đó chúng ta chưa phát hiện ra.”
Lâm Diêu gật đầu đồng ý, vừa lúc nhìn thấy Đường Sóc và Diệp Từ đi theo sự hướng dẫn của phục vụ đi về phía này.
Đường Sóc vui vẻ tới mặt đỏ hồng, sau khi nhận quà của Tư Đồ liền vội vàng nói quà đắt quá.
“Đưa cho cậu thì cầm đi.” Tư Đồ nói.
“Không được, món này cũng phải mấy chục ngàn, em không dám nhận.”
Diệp Từ vẫn là người không thích nói, cầm hộp quà mở ra, lấy đồng hồ đeo lên tay Đường Sóc, nói với hắn, “So với món anh cho Tư Đồ thì không tính là gì đâu.”
Tư Đồ cười ha ha, ngẫm lại nếu đem đồng hồ so với “thanh cương”, đúng là không tính là gì, Diệp Từ đúng là biết coi đồ.
Lâm Diêu đưa cho hắn chiếc bóp Dolid, Đường Sóc vui mừng bỏ chiếc bóp cũ.
Thói quen hại người của Tư Đồ lại tái phát rồi, hắn hỏi Diệp Từ tặng gì cho Đường Sóc?
Diệp Từ căn bản không để ý tới Tư Đồ, Đường Sóc cười híp mắt xoay đầu cho hai người xem lỗ tai.
Trên lỗ tai Đường Sóc có bấm một cái lỗ, ở nửa vành tai đeo bông tai nhỏ màu xanh, trên bông tai có khoắc hoa văn kì lạ, Lâm Diêu nghĩ vật này có thâm niên không nhỏ đâu.
“Thứ gì vậy?” Tư Đồ hỏi.
“Đại Binh ca nói đây là Mặc Ngọc ngàn năm, bên trên còn khác kinh văn của Tantra.” Đường Sóc như khoe đồ quý, nói.
“A! Diệp Từ cũng có thành ý đó, Tiểu Đường, hôm nay mới bấm lỗ tai hả?”
Lúc Tư Đồ và Đường Sóc nói chuyện phiếm, ánh mắt của Diệp Từ luôn đặt lên hai bức tranh.
“Hôm nay không nói tới vụ án, Diệp Từ gọi món đi.” Tư Đồ lấy hai bức đưa cho Lâm Diêu cất.
Bốn người vừa ăn vừa nói chuyện chừng hơn một tiếng, Đường Sóc nhìn thấy hai người.
Hết chương 9.
Ying Ying: Để 2 nhỏ con gái nhìn thấy cảnh ở đó chắc sụp đổ tinh thần =)))
------oOo------