Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1)

Chương 86


 
Vụ án thứ 4: Trò chơi sinh mạng.
Chương 21
“Anh yêu chết em thôi, bảo bối!”
Lâm Diêu thở phì phò tát hắn một cái, “Anh đàng hoàng giùm cái! Mẹ nó, anh không thể giả bộ làm quân tử hả!”
“Tiểu Diêu, dạo này hình như em thường nói tục nha.”
“Biến đi sến súa chỗ khác đi, mau nói chuyện nghiêm túc.

Bên Hồ Dĩnh hình như có tin tức, gọi điện thoại cho anh xong, tôi nhận được điện thoại từ tổ, có người nói lúc vụ án của Triệu Thiên Minh xảy ra, buổi tối Hồ Dĩnh đúng là ra ngoài sớm, mấy giờ về nhà thì không rõ.

Vào 6:00 sáng ngày Lạc Lâm chết, Hồ Dĩnh đúng là có ra ngoài sớm, nhưng mà 8:00 đã về nhà.

Tôi cũng đã hỏi nhân viên của thẩm mỹ viện, ai cũng nói Hồ Dĩnh vẫn đi làm bình thường vào 9:00 sáng.
Thời gian tử vong của Lạc Lâm không thể tính chính xác, nếu sau khi Hồ Dĩnh rời khỏi nhà vào lúc 6:00, vậy có thể tiếp xúc với Lạc Lâm ngay, bịch khăn giấy có độc cũng có thể nhét vào túi Lạc Lâm.

Cho nên, Hồ Dĩnh bị tình nghi nhiều nhất.
Bên đội trưởng đã sắp xếp người ở sân bay, bến tàu, nhà ga canh chừng Hồ Dĩnh, chắc là sẽ có kết quả nhanh thôi.”
Tư Đồ cất đi vẻ không đàng hoàng, nghiêm túc nói, “Bây giờ có chứng cứ suy luận là, hung thủ giết Triệu Thiên Minh để diệt khẩu, vậy ai mới là người nắm giữ bí mật lớn nhất? Một mình La Vạn Xuân sợ là không có khả năng này.

Mà Hồ Dĩnh chắc cũng không thoát khỏi liên can, người phụ nữ này rất khôn khéo, sao trước đây anh nhìn không ra? Bây giờ anh muốn thoát ra đi tìm hòa thượng, sợ là không đủ sức lực.”
“Chuyện của hòa thượng tôi lo là được, cậu đi giúp Lâm Diêu đi.” Diệp Từ thuận miệng nói.
“Không được, văn kiện mã kia anh phải mau chóng giải ra, cần bao lâu?”
“Nếu làm suốt đêm, trước ba giờ chiều nay là có kết quả.”
Lâm Diêu gõ nhẹ xuống bàn, nhắc nhở hai vị chú ý tới mình.
“Tư Đồ, vụ án bây giờ bên trong còn có vụ án, nếu hung thủ giết Triệu Thiên Minh lợi dụng trò chơi của anh là để giấu mục đích thật sự, cũng chính là giết người diệt khẩu.

Vậy tại sao Lạc Lâm cũng chết y như trong trò chơi? Tại sao hung thủ chủ động liên lạc với anh? Diệp Từ, anh thấy thế nào?” Lâm Diêu chuyển lời sang Diệp Từ.
Trong lòng Diệp Từ vốn có rất nhiều vấn đề muốn nói, không muốn bị Tư Đồ chặn lại.
“Diệp Từ, anh lập tức về lo cái văn kiện kia, chúng ta liên lạc qua điện thoại.”
Diệp Từ không tỏ thái độ gì, liếc mắt nhìn Tư Đồ, nghi hoặc càng lúc càng nhiều.
“Được, tôi về giải mã, hai người mau đi tìm manh mối đi.”
Giữa Diệp Từ và Tư Đồ có một sự ăn ý nào đó, nhưng Lâm Diêu lại quá thông minh.
“Khoan đã! Tư Đồ, tại sao anh không để Diệp Từ nói? Anh đang giấu điều gì? Nếu là chuyện của hòa thượng, tôi sẽ không đả động, nhưng mà anh cũng đừng xem tôi như một kẻ ngu.

Tôi cho anh một cơ hội nữa, đừng nói tôi không hợp tình hợp lý, bây giờ cái gì là mấu chốt, anh còn chơi trò kéo tôi vào sương mù, cẩn thận, chơi với lửa có ngày chết cháy.”
Diệp Từ nghiêng mặt đi, tựa như lời hắn nói với Đường Sóc, lúc mèo và chó cãi nhau, có thể trốn bao xa thì trốn bấy nhiêu xa.
Tư Đồ lập tức chân chó tươi cười, “Nào có chuyện gì, em suy nghĩ lung tung thôi, anh…”
“Anh không nói tôi cũng không ép anh, tôi chỉ là không muốn xảy ra thêm chuyện gì như lần báo cáo thi thể kia thôi.”
Câu này làm tim Tư Đồ đau nhói.
“Haiz… Em đó, không thể ngốc một chút sao?”
“Bây giờ anh đổi ý vẫn còn kịp, không có ai chết vì không có ai bên cạnh đâu.”
“Rồi, đừng nóng, đời này anh đã nhìn trúng em rồi, em có chết anh cũng không thay lòng.

Hung thủ lợi dụng trò chơi của anh giết người, không phải chỉ giấu động cơ thật sự đơn giản như thế.

Em đã từng nghi ngờ, La Vạn Xuân và Hồ Dĩnh có thù với anh, anh cũng nghĩ vậy, anh nghĩ hung thủ hận anh đến tận xương tủy, hòa thượng mất tích cũng vì nguyên nhân này, hung thủ dường như bắt từng người bên cạnh anh để dẫn dắt anh đi.”
“Hòa thượng chưa chắc gặp chuyện không may.”
“Mặc dù không gặp chuyện xui xẻo, nhưng sự mất tích của hắn với anh mà nói, giống như mất đi một cánh tay! Hòa thượng mất tích, Diệp Từ phải về giải mã ngay, bọn họ lần lượt rời khỏi anh vì những chuyện không thể không làm.

Đây chính là mục đích thật sự của hung thủ, chờ tất cả mọi người rời khỏi anh, mới bắt đầu đi đối phó với anh.”

“Có khi nào anh suy nghĩ nhiều quá không?”
“Anh và Diệp Từ đã thương lượng, hung thủ lúc này tìm tới anh, biểu hiện muốn đấu ván cuối cùng, thật ra thì lại ra tay với những người xung quanh anh.

Nói như thế, nếu không có mọi người, anh sẽ không đi được tới hôm nay.

Nếu muốn hủy diệt anh, nhất định phải trừ khử mọi người trước! Hòa thượng mất tích, Tiểu Đường là người ít xuất hiện bên cạnh anh nhất, mà Diệp Từ đối với hung thủ mà nói, thậm chí còn khó đối phó hơn.

Mà em thì khác, em chẳng những là người anh quan tâm nhất còn là người gần với anh nhất.

Cho nên trước khi hung thủ trừ khử anh, nhất định sẽ diệt em trước! Cái này chính là điều anh không để Diệp Từ nói.”
Tuy cảm thấy Tư Đồ lo bò trắng răng, nhưng khả năng này không cách nào làm Lâm Diêu quên được.
“Tư Đồ, anh nắm chắc bao nhiêu phần về suy luận của mình?”
“Tám trên mười.”
“Vậy thì được rồi.

Lát nữa tôi quay lại bệnh viện.”
“Tại sao anh không nói cho em biết, chính là biết em sẽ làm trò xằng bậy! Không được, em đừng hòng mơ tưởng.”
Lâm Diêu ngược lại cũng không nóng nảy thuyết phục hắn, lười biếng dựa vào lưng ghế, “Nếu anh bị mắc vào lưỡi câu, tôi sẽ nắm chặt cần câu.”
Một câu nói này làm Tư Đồ nhất thời toát mồ hôi, “Em đó, lúc nào cũng uy hiếp anh.

Nói nghe chút đi, em nghĩ thế nào?”
“Tư Đồ, nếu chúng ta suy luận hung thủ là Hồ Dĩnh, vậy La Vạn Xuân bị bắt làm con tin hiện tại cũng có khả năng, Hồ Dĩnh còn có một đồng bọn, tấm da lưng Triệu Thiên Minh, tôi không tin Hồ Dĩnh dám làm, bộ điều khiển từ xa trên xe cầu cẩu cũng không thể do một mình Hồ Dĩnh làm, cho nên, tôi cho rằng Hồ Dĩnh còn một đồng bọn, mà bây giờ, người này và Hồ Dĩnh lợi dụng La Vạn Xuân làm con mồi, dẫn anh ra ngoài.

Nếu giả thiết của tôi thành lập, khó khăn sẽ rất nhiều, đầu tiên, người đang nấp trong tối kia rốt cuộc là ai? Bây giờ chúng ta như bị nhốt trong mê cung.

Tất cả suy luận đều vô cùng mâu thuẫn, manh mối chúng ta nắm giữ càng ngày càng nhiều, lại càng làm chúng ta mơ hồ.

Tư Đồ, anh có thể làm lại từ đầu không?”
“Ý em là sao?”
“Từ giờ trở đi, chúng ta không nghĩ gì nữa.

Anh dựa theo gợi ý của hung thủ tìm ra tất cả khả năng, tôi muốn anh bắt đầu lại từ đầu! Bắt đầu từ người báo án Vương Đại Khuê và hiện trường của Triệu Thiên Minh! Không quan tâm đ ến những manh mối chúng ta có, giống như…”
“Giống như tất cả đều trống rỗng!”
Lâm Diêu gật đầu.
Tư Đồ thở dài nặng nề, “Lúc này chúng ta chỉ có 30 tiếng.”
Nhìn Lâm Diêu lái xe đi, lúc Diệp Từ mở cửa xe, hắn hỏi Tư Đồ đứng ở ven đường, “Có phải cậu định buông tay không, vụ báo cáo kia còn chưa biết hối cãi.

Tôi cảnh cáo cậu trước, cậu muốn gạt hắn tôi không xen vào, nhưng đừng tìm tới tôi thông đồng làm bậy.”
“Tôi sẽ không lừa cậu ấy.” Nói một câu đơn giản như vậy xong, Tư Đồ giơ tay bắt taxi.
Trời tờ mờ sáng, Lâm Diêu quay về tổ trọng án.
Đúng như dự liệu của Tư Đồ, Ngụy Bằng thật sự đến cảnh cục tìm cảnh sát đòi bảo vệ, nhưng lúc này làm gì đủ nhân lực mà chia ra, Ngụy Bằng ngồi thẳng trong tổ trọng án uống trà, thuận tiện nói chuyện với nhân viên về việc sau khi La Vạn Xuân được thả thì làm cái gì.

Không để ý, hắn bị Cát Đông Minh kêu vào phòng, chửi một trận!
Chờ đội trưởng đại nhân mắng tới khô miệng, Lâm Diêu còn rất thông cảm đưa cho hắn ly nước.
“Nếu anh mắng xong rồi thì nghe tình hình bên này đi.”
Cát Đông Minh trừng mắt với Lâm Diêu, theo thói quen nắm tóc chăm chú nghe.
Sau khi nói tất cả vấn đề ra, Cát Đông Minh thiếu chút nữa bứt tóc mình tới hói!
“Đậu má, loạn quá loạn, vụ này quá tà môn rồi! Tư Đồ phải làm lại từ đầu, cậu định biến mình thành mồi dụ?”
“Nếu anh đồng ý.”
“Tôi nói không được, bộ cậu sẽ nghe sao?”
“Không.”

“Không nghe còn hỏi nữa! Tôi sẽ sắp xếp người trong bệnh viện trước, lát nữa cậu với Tiểu Đường hãy tới.”
“Được.

Ngụy Bằng nói cái gì, có liên quan tới La Vạn Xuân?”
“Sáng hôm La Vạn Xuân xảy ra chuyện, hắn vẫn luôn ở trong phòng làm sổ sách, bởi vì phải tạm thời ngừng hoạt động, cho nên cần kiểm kê sổ sách.

Tới khoảng chín giờ tối, Ngụy Bằng nói tâm trạng hắn không ổn, ở trong phòng uống rượu giải sầu, không gặp qua La Vạn Xuân.

Mà trong thời gian này, nhân viên có tới đưa rượu vào 23:00 và 1:20, cho nên có thể chứng minh Ngụy Bằng có bằng chứng ngoại phạm.”
“Có người tới hỏi nhân viên chưa? Hắn tận mắt nhìn thấy Ngụy Bằng?”
“Ngày thứ hai câu lạc bộ ngừng hoạt động, nhân viên đó về thăm quê, không gọi điện được.

Tôi đã kêu Chu Thành đi tìm, hắn mới vừa đi thôi, ít nhất cũng mất hai ngày.”
Lâm Diêu đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không được bình thường nhưng không nói rõ được, không thể làm gì khác hơn là tạm thời rời khỏi phòng làm việc của Cát Đông Minh.
Ở nhà Đường Sóc, trên màn hình máy tính của Diệp Từ là bức ảnh được phóng to, chính là tấm bọn họ tìm thấy ở căn nhà nhỏ của Liêu Giang Vũ, Diệp Từ phóng lớn sợi dây chuyền đeo trên cổ con gái Ngụy Bằng để nghiên cứu.
Tư Đồ không nói với Lâm Diêu về chuyện Kim Ngọc Tỏa Quan, hắn tất nhiên cũng không thể nói ra, nhưng mà, cái này thật sự rất khả nghi.
Tắt phần mềm xử lý hình ảnh đi, hắn mở văn kiện mã, Diệp Từ nghĩ, lần này phá án, Tư Đồ mất đi chuẩn mực, không biết là vì sao.
Bên Tư Đồ đang chạy đi làm lại từ đầu, sáng sớm hắn đã gõ cửa tìm người báo án, Vương Đại Khuê, kết quả không thu hoạch được gì.
Tròn một buổi sáng, Tư Đồ tìm tới hai nhà thiết kế trò chơi còn lại, Liễu Vân Nhị, thậm chí còn tìm cả mấy người từng có xích mích với Triệu Thiên Minh.

Đến chiều, hắn vẫn không lấy được gì.
Đầu bắt đầu đau, Tư Đồ ngồi trong xe, tìm không ra bất kì cách nào để mình bình tĩnh lại, huống chi hắn còn lo lắng cho Lâm Diêu, tâm trạng của hắn kém tới cực điểm.
Thật sự có chút nhớ, Tư Đồ vẫn nhẫn nhịn không gọi điện thoại.
Sau khi quay lại bệnh viện làm con mồi, hắn ngoan tới khủng khiếp! Bác sĩ muốn hắn làm gì hắn làm đó, thấy Đường Sóc ở lại chăm sóc làm bác sĩ thấy đây không phải người thật.
Sau khi bác sĩ đi, Đường Sóc có chút gấp không thể chờ Đàm Ninh.
“Đàm ca, tình hình sao rồi?”
“Anh đang ở trong ngục, lát nữa rồi liên lạc.”
Trong phòng tiếp khách, Điền Hải Quang đã sớm mất đi thần thái ngày trước, nhìn thấy Đàm Ninh liền âm u ngồi xuống.
Đàm Ninh cũng bị vụ án dằn vặt không còn kiên trì, lược toàn bộ những lời vô ích.

Với phương pháp đe dọa dụ dỗ, rất nhanh liền làm Điền Hải Quang ngoan ngoãn phối hợp.
Đàm Ninh lấy hai bức tranh ra, đặt trước mặt Điền Hải Quang.
“Tại sao cậu lại có cái này?” Điền Hải Quang kinh ngạc hỏi.
“Ông biết?”
“Đâu chỉ biết! Đây là do tôi vẽ!”
Trái tim của Đàm Ninh đập thình thịch, truy hỏi Điền Hải Quang chi tiết.
“Tôi nghiên cứu thuật số ngũ hành mấy chục năm rồi, coi như cũng quen biết được vài người ở mặt này.

Khoảng ba năm trước, tôi đồng ý nhận lời mời tham gia lễ hội đố đèn.

Tối đó tôi vẽ bức tranh trông thế này, một thuật ngữ để đoán phong thủy.”
“Thuật ngữ gì?”
“Ngũ hành rối rắm ngàn cách chuyển, kim mộc thủy hỏa thổ nằm trung ương.”
Đàm Ninh cẩn thận ghi nhớ câu này, sau đó lấy hình của mấy kẻ tình nghi, “Ông có biết ai không?”
Điền Hải Quang nhìn thoáng qua liền nói, “Người này với người này tôi biết.”
“Ông biết Ngụy Bằng và Hồ Dĩnh, ba người quen biết bao lâu rồi?”
“Khoảng hai năm rưỡi.


Vợ tôi thường tới thẩm mỹ viện của Hồ Dĩnh, Hồ Dĩnh cũng thường tới nhà tôi làm hộ lý sắc đẹp cho vợ tôi, chúng tôi vì thế mà quen biết.

Về phần Ngụy Bằng, chúng tôi quen biết cũng được hơn bốn năm rồi.”
“Quen Hồ Dĩnh là sau lễ hội đố đèn?”
“Đúng vậy.”
“Lúc tổ chức kia tìm tới ông, hai người đã biết nhau chưa?”
“Khi đó vẫn chưa.

Tôi quen biết cô ta là sau khi tổ chức đó giúp tôi bán tác phẩm đầu tiên.”
“Bức tranh này của ông, ông có bao giờ nhắc với bọn họ không?”
“Bức tranh này vào lễ hội đố đèn, có một ông họa sĩ già vẽ tặng tôi, treo trong nhà, đương nhiên là từng thấy rồi.”
Lâm Diêu ngồi trên giường bệnh nghe Đàm Ninh kể lại toàn bộ, đây là chuyện gì? Chẳng lẽ mình nghĩ sai rồi?
Từ lúc La Vạn Xuân gặp chuyện không may, Lâm Diêu bắt đầu nghi ngờ Ngụy Bằng, tất cả mọi chuyện đều xảy ra xung quanh hắn, hắn là ông chủ, không có khả năng không biết gì, nhưng mà lúc vụ án của Triệu Thiên Minh, Lạc Lâm, thậm chí là La Vạn Xuân xảy ra, hắn đều có bằng chứng ngoại phạm hoàn mỹ, điều này không khỏi làm Lâm Diêu nghĩ tới một khả năng khác.
Hồ Dĩnh, Triệu Thiên Minh, La Vạn Xuân là cùng một nhóm, thật ra, Hồ Dĩnh còn một người hợp tác nữa, đó là Ngụy Bằng!
Hồ Dĩnh và La Vạn Xuân hợp mưu gi ết chết Triệu Thiên Minh xong, Hồ Dĩnh vì muốn độc chiếm số tiền nên ra tay với La Vạn Xuân, cuối cùng, Hồ Dĩnh định cùng Ngụy Bằng cùng nhau cao bay xa chạy.

Cũng không đúng, Ngụy Bằng chủ động tới cảnh cục yêu cầu bảo vệ, điều này hoàn toàn lật đổ tất cả suy luận!
Bây giờ, Điền Hải Quang nói sau khi bị tổ chức kia chú ý ông ta mới quen Hồ Dĩnh, cái này có một khả năng lớn là Hồ Dĩnh thuộc tổ chức kia! Mà Ngụy Bằng thì không phải, bọn họ quen biết nhau được bốn năm hơn, lần đầu tiên Điền Hải Quang trộm tác phẩm của mình là sáu năm trước, nếu Ngụy Bằng là người của tổ chức đó thì đã sớm ra tay, không chờ tới ba năm sau, tổ chức đó có thể làm bất kì thủ đoạn nào vì tiền, vậy cũng rất có thể cũng theo dõi câu lạc bộ của Ngụy Bằng.
Vụ án càng ngày càng phức tạp, thời gian thì thiếu, do dự mãi, Lâm Diêu vẫn gọi cho Tư Đồ, nói về chuyện bức tranh và Điền Hải Quang, cùng với chuyện của Hồ Dĩnh và Ngụy Bằng.
Tư Đồ và Lâm Diêu cùng hành động, từng giờ trôi qua vẫn không có kết quả, thậm chí là càng rối.

Thời gian chỉ còn lại mười mấy tiếng, Lâm Diêu nóng như lửa đốt, mắng thầm hung thủ sao còn chưa tập kích mình!
Mà Tư Đồ khi biết manh mối của Điền Hải Quang, hắn lập tức tới tìm cha vợ của Ngụy Bằng, ông cũng không giật mình với lần đến thăm này của Tư Đồ, bởi vì ông từng nghe Ngụy Bằng nhắc tới hắn, vì vậy đối xử với Tư Đồ cũng tốt.
Tư Đồ chỉ tùy tiện hỏi thăm những chuyện cảnh sát đã hỏi, lúc định đi, Tư Đồ vô tình nhìn thấy nhà vệ sinh nằm đối diện một căn phòng.
“Bác trai, tối hôm đó bác nói thấy Ngụy Bằng vẫn ở trong phòng, bác có thấy mặt hắn không?”
“Sao mà thấy được.

Hơn nửa đêm còn chạy vào xem mặt con rể, sao mà được! Bác chỉ thấy nó trùm chăn kín đầu ngủ thôi.”
“Nói cách khác, bác chỉ thấy hắn nằm trên giường?”
“Có thể xem là vậy.”
“Sao con gái bác không ngủ chung với Ngụy Bằng?”
Nhà vợ của Ngụy Bằng là dạng một tầng, vậy…
Tư Đồ nghĩ tới đây, ông lại lên tiếng, “Ai mà biết, cái này phải tìm Tế lão gia.”
“Bác trai, Tế lão gia có nghĩa là gì ạ?”
“Là cách nói của quê tôi, nói con nít.”
Cách nói của quê nhà…
Tư Đồ vội vã từ biệt ông, sau khi lên xe, đầu óc bắt đầu xoay chuyển không ngừng.
“Tiểu Đường, sao hung thủ còn chưa tới giết anh vậy?”
Nghe Lâm Diêu hỏi câu này, Đường Sóc bất đắc dĩ thở dài, không biết nói sao.
“Tiểu Đường, đội trưởng sắp xếp người có phải rõ ràng quá không, hung thủ không vào được?”

“Đội trưởng làm việc anh rất yên tâm, nhưng lâu vậy rồi sao còn chưa có động tĩnh?”

“Theo lý thuyết anh đã mở rộng cửa đón hung thủ rồi, sao lại không tới?”

“Hay là anh ra vẻ quá, hắn biết đây là cái bẫy? Sao cậu không nói gì vậy?”
“Lâm ca, nếu anh rảnh quá không có gì làm thì gọi điện cho anh Tư Đồ đi, kêu ảnh giải sầu cho.”
“Tư Đồ là thứ tiêu khiển hả?”
“Đôi khi là vậy.

Nhưng mà bây giờ xem ra, anh Tư Đồ cũng không dám tới gần anh.”
“Tại sao?”
“Anh bị rối loạn thần kinh! Sao em biết hung thủ không tới giết anh? Những người đội trưởng sắp xếp đều là cao thủ, không có khả năng bị phát hiện.

Trước đó anh ở trong phòng thường một mình cả ba tiếng, hung thủ muốn tới cũng sớm tới rồi! Anh còn hỏi không yên, căn bản là rối loạn thần kinh rồi! Lúc này anh Tư Đồ còn dám tới gần anh, chắc chắn là muốn chết.”
“Anh thấy cậu muốn chết thì có! Bắt đầu ba hoa với anh rồi phải không, mau cầm tư liệu tới đây.”
Đường Sóc nói trong lòng, anh xem tới xem lui không dưới ba chục lần rồi, ngay cả em còn muốn đọc làu làu, còn muốn xem?
Đường Sóc không còn cách nào khác, cắm điện vào máy tính rồi đặt máy tính lên đùi Lâm Diêu.
Hơn một tiếng qua đi, Lâm Diêu thở dài làm Đường Sóc cũng rầu rĩ theo, bước tới lấy máy tính ra, “Đừng xem nữa, nghĩ chuyện khác phân tán lực chú ý đi.”

“Không có tâm trạng.”
“Vậy xem TV đi, ít nhiều cũng có chút tác dụng.” Nói xong, Đường Sóc mở TV, chuyển vài kênh, cuối cùng dừng lại ở một kênh chiếu tin tức.
Lâm Diêu làm gì có tâm trạng xem TV, mắt nhìn, tai nghe cũng không làm đại não tiếp thu được.

Tuy nói bệnh đã tốt lên, nhưng vẫn cảm thấy đầu óc choáng váng, mắt hoa, hơn nữa còn không ngừng suy nghĩ, Lâm Diêu rất nhanh bị mệt mỏi làm bản thân mơ mơ màng màng.
Tựa đầu vào đầu giường, Lâm Diêu nhắm mắt lại, trong đầu thì lại hò hét không ngừng.
Đường Sóc cho là hắn đã ngủ, liền tắt đèn, mở đèn bàn lên, vặn âm thanh nhỏ lại.
Lâm Diêu thật ra không buồn ngủ, chỉ nghĩ đến rất nhiều vấn đề.
Thời gian hung thủ cho Tư Đồ đã qua một nửa, vụ án lại chẳng có tiến triển gì.
Tình trạng hiện tại bị các manh mối lộn xộn bao lấy, phân không ra đâu với đâu, Tư Đồ rơi vào đường cùng, nghe kiến nghị của mình xong lại đi điều tra từ đầu, không thể nghi ngờ là cần tốn một khoảng thời gian.

Mà lúc này hung thủ đang làm gì? Trốn chờ Tư Đồ tới bắt? Sẽ không, chắc chắn sẽ không! Lúc Tư Đồ hành động, hung thủ cũng sẽ hành động.

Vậy, hung thủ sẽ làm gì?
Vụ án gần đi đến cái kết, trên phương diện này vẫn còn rất nhiều vấn đề.

Đầu tiên, theo vụ án của Triệu Thiên Minh, hung thủ chắc chắn không phải một người.

Hồ Dĩnh là một trong số đó?
Một người nữa là ai? La Vạn Xuân sao? Cho là La Vạn Xuân lén rời khỏi câu lạc bộ, không tốn hai tiếng mấy e là cũng không tới được hiện trường.

Mà theo thời gian Tư Đồ suy tính, hung thủ muốn giết Triệu Thiên Minh phải đi lúc chín giờ mới có thể chuẩn bị tốt cho kế hoạch giết người.

Mà La Vạn Xuân một giờ sáng còn ở câu lạc bộ, hiển nhiên, đồng bọn của Hồ Dĩnh không phải La Vạn Xuân.
Trong lúc vô tình, Lâm Diêu cầm tấm hình Tư Đồ cho hắn, lâu lâu liếc nhìn.
Sai, mình nhất định đã bỏ qua manh mối vô cùng quan trọng! Giữa mấy người này nhất định có một bí mật không muốn ai biết, là cái gì?
Triệu Thiên Minh, Hồ Dĩnh, La Vạn Xuân, Ngụy Bằng, một chết, một mất tích, một trở thành con tin, một ở cảnh cục tị nạn…
Nghĩ tới đây, Lâm Diêu tỉnh táo tinh thần!
Lấy điện thoại gọi cho Tư Đồ, “Số điện thoại này tạm thời không liên lạc được.”
Tắt máy?! Trên đầu Lâm Diêu nhất thời có mây đen kéo tới.
“Tiểu Đường, gọi điện cho Diệp Từ,  hỏi hắn Tư Đồ đang ở đâu.”
Tư Đồ lại mất tích? Đường Sóc cũng không biết nên nói gì mới phải.

Lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Từ, không lâu sau lại nói, “Lâm ca, Đại Binh ca tắt máy.”
Trên đầu lại có thêm một đám mây đen.
Lúc này không còn thời gian để tìm Tư Đồ, sau khi hồi báo với Cát Đông Minh qua điện thoại, hắn bảo Đường Sóc tăng tốc độ.
Hắn không tin suy luận của mình lại sai nữa, nếu nghĩ không ra manh mối vậy thì đi từng bước một!
Trong một tòa nhà sang trọng ở trung tâm thành phố, Lâm Diêu lấy thẻ cảnh sát ra, nhân viên quản lý liền lấy chìa khóa đi mở phòng, sau đó hắn bảo nhân viên đi.
Lúc này có thể quang minh chính đại lục soát, Lâm Diêu mở đèn lên.

Đường Sóc mang theo cơn tức không kém gì Lâm Diêu, bắt đầu lục soát, phát ti3t cơn bất mãn mà Đại Binh ca để cho hắn! Nói mình phải mở máy suốt 24 tiếng, nhưng bản thân thì đi tắt máy, thật không công bằng, tuyệt đối không công bằng! Sau này phải nghiêm túc thảo luận vấn đề này ở buổi họp gia đình mới được.
Phòng khách, phòng ngủ, phòng sách, tất cả mọi chỗ đều không buông tha.

Đường Sóc theo thói quen ngồi dưới đất ở phòng sách, kéo mấy ngăn tủ lấy album ảnh ra, bắt đầu lật xem.
Lâm Diêu tra mấy thứ trên bàn, đều chỉ là tư liệu văn bản râu ria, không có gì đáng chú ý.
Lâm Diêu tiện tay mở ngăn kéo cuối cùng, không đợi hắn nhìn xem bên trong có gì, Đường Sóc ngồi dưới đất đã la lên.
“Là Harley nha, ngầu ghê!”
Lâm Diêu cầm quyển album ảnh trong tay Đường Sóc, trong ảnh là La Vạn Xuân ôm chiếc xe đỏ, phía sau bọn họ là Ngụy Bằng và vợ trước.

Nhưng thứ làm Lâm Diêu hứng thú là tuy La Vạn Xuân cưỡi trên chiếc motor, nhưng Ngụy Bằng lại mặc bộ quần áo cho tay lái chuyên nghiệp.

Lâm Diêu không khỏi thấy lạ.
“Tiểu Đường, đưa tư liệu cho anh.”
Đường Sóc mở máy tính hắn vẫn mang theo mình, Lâm Diêu bắt đầu tìm kiếm cái mình cần.

Nửa tiếng sau, Lâm Diêu cầm giấy bút viết rất nhiều, sau đó đưa cho Đường Sóc.
“Cậu lập tức liên lạc với người trong tổ đi điều tra, có kết quả liền về tổ đưa cho đội trưởng tờ giấy này.”.

Bình Luận (0)
Comment