"Tôi muốn giết ông!"
Bạch Nhất Trần khóc lóc, nhưng không dùng dao phay mà liên tục đấm đá vào người lão.
Mà Bạch Nhất Trần bình thường ăn không đủ no mặc không đủ ấm, dinh dưỡng không đầy đủ, gầy gò đến nỗi thấy rõ xương sườn. Dẫu anh dùng toàn bộ sức lực đi đánh đập Dương Hiếu Hòa, lão cũng không cảm thấy đau lắm, chỉ mở to mắt thở hổn hển. Lão còn chưa phục hồi tinh thần từ nỗi sợ hãi suýt chút nữa bị chặt rơi đầu.
Thân thể Bạch Nhất Trần khá yếu. Anh đánh không bao lâu đã mệt mỏi, ngồi dưới đất cúi thấp đầu.
Dương Hiếu Hòa nhìn thấy dáng vẻ gầy yếu của anh, lá gan dần lớn. Nhưng lão cũng không dám kích thích Bạch Nhất Trần nữa, chỉ lớn tiếng quát: "... Mày còn không mau thả tao ra!"
"Thả ông?"
Bạch Nhất Trần khẽ hỏi. Anh vẫn ngồi dưới đất, có lẽ mặt đất hơi lạnh nên anh co gối ôm lấy chính mình. Anh ngẩng đầu nhìn Dương Hiếu Hòa, viền mắt vẫn đỏ ửng, song Dương Hiếu Hòa lại đọc ra được sự tuyệt vọng ăn cả ngã về không từ bên trong —— người này, là thật sự muốn lão chết.
"Tao, tao tao là cha mày..." Dương Hiếu Hòa nuốt một ngụm nước bọt, lời nói cũng đứt quãng, "Tao cho mày cơm ăn, cho mày đi học, nuôi mày lớn như vậy..."
"Nhưng ông không cho tôi học, ông không cho tôi nộp học phí. Ông còn đánh tôi." Bạch Nhất Trần tiếp tục khóc lóc, mi mắt dài ướt nhẹp bởi nước mắt. Dáng dấp cực kỳ thê thảm, nhưng lời của anh lại mang cảm giác điên cuồng khó tả, "Cho nên tôi nhất định phải giết ông."
"Tôi còn nhỏ, giết ông xong tôi sẽ đi tự thú, cũng sẽ không bị phán tử hình... Dù sao cuộc đời của tôi đã bị phá huỷ..." Nói đoạn, Bạch Nhất Trần đứng dậy, gỡ xuống con dao trên ghế rồi cắt lên đùi Dương Hiếu một vết lớn.
Làm xong tất cả những việc này, Bạch Nhất Trần vẫn đang lầm bầm lầu bầu. Lúc này Dương Hiếu Hòa mới phát hiện tên con trai nuôi này có lẽ thật sự được di truyền từ mẹ mình, là người điên trăm phầm trăm. Hoặc là lão đánh giá thấp bản năng bùng nổ hận thù và giãy giụa sắp chết khi một người đối mặt với cuộc sống tuyệt vọng.
"Tao cho mày tiền!" Dương Hiếu Hòa đã không để ý tới chân đau, lão khống chế sự sợ hãi trong lòng và bảo Bạch Nhất Trần, "Tiền để trong ngăn kéo, mày đi lấy đi."
"Chìa khóa đâu?" Bạch Nhất Trần nhất thời ngừng điên cuồng mà lẩm bẩm hỏi lão.
"Trong túi áo khoác màu đen của tao." Dương Hiếu Hòa không dám nói nhiều với anh, thành thật thông báo chỗ giấu chìa khóa.
Bạch Nhất Trần nhanh chóng tìm thấy chìa khóa, cũng lấy hết tất cả tiền trong ngăn kéo. Trước khi đi anh ném cho Dương Hiếu Hòa một cây kéo, về sau này anh cũng không trở về gian phòng này nữa.
Dương Hiếu Hòa vất vả thoát khỏi dây thừng, đàng hoàng không được mấy ngày lại đi tìm Bạch Nhất Trần.
Bạch Nhất Trần thi đậu trường trung học tốt nhất Nam Thành, nhưng Dương Hiếu Hòa cũng không định để anh đi đọc, e rằng đó chính là nguyên nhân Bạch Nhất Trần đột nhiên bùng nổ. Thế nên Dương Hiếu Hòa không phí sức tìm kiếm Bạch Nhất Trần lắm. Chỉ là lúc thấy lão, cậu thiếu niên mặc bộ đồng phục sạch sẽ màu xanh lam không hề để lộ vẻ mặt sợ hãi.
Dương Hiếu Hòa vừa quắc mắt nhìn chòng chọc vừa đi đến chỗ anh, song lão còn chưa tới gần Bạch Nhất Trần, anh đã lên tiếng: "Tôi muốn chăm chỉ học tập. Chi phí cho cuộc sống sau này tôi sẽ tự giải quyết. Nếu ông không tới quấy rầy tôi, về sau tôi tìm được việc thì tôi sẽ nuôi ông. Nếu ông không để tôi yên, vậy tôi cũng sẽ không bỏ qua ông."
Khi nói những câu này, sắc mặt Bạch Nhất Trần nhàn nhạt, trông rất bình tĩnh: "Sau hôm ấy tôi cẩn thận suy nghĩ một chút, quyết định là tôi không thể giết ông, nhưng tôi sẽ chém đứt tay chân ông. Chắc ông không có người thân nào sẵn lòng chăm sóc ông một cách vô tư đâu nhỉ?"
Dứt lời, Bạch Nhất Trần nghiêng đầu về bên trái. Làn da của anh tái nhợt, tuy rằng rất gầy nhưng khuôn mặt lại tinh xảo đẹp đẽ, tựa một thiên sứ thuần khiết. Anh cong môi, lời nói lại làm người sởn cả tóc gáy: "Trừ phi hôm nay ông đánh chết tôi ở đây, nếu không tốt nhất ông nên chạy đi, đừng để tôi tìm được."
Dương Hiếu Hòa không thể không thừa nhận, vào giây phút ấy lão quả thật rất sợ. Về sau lão cũng không dám quấy rối Bạch Nhất Trần nữa. Có điều, cuộc sống của lão quá gian khổ. Khi Bạch Nhất Trần học đại học, lão có tìm anh một lần, muốn mò ít tiền sinh sống trong tay Bạch Nhất Trần trước, lại bị bạn trai anh phát hiện.
Bạn trai của Bạch Nhất Trần là kẻ hung ác giống anh. Hắn gọi một nhóm lưu manh, vây lão trong hẻm nhỏ rồi đánh đập, chỉ cần lão ra khỏi cửa là đánh, bao vây lão gần một năm. Năm đó, trên người lão hầu như không tìm nổi một miếng da thịt lành lặn. Nhưng lão lại không dám báo cảnh sát vì hồ sơ phạm tội quá nhiều. Bối cảnh Thời Diệc Nam rất lớn, lão đấu không lại hắn.
Tiếp sau đó, lão nghe nói đứa con nuôi của lão chia tay với tên kia. Do tên kia rốt cuộc không xuất hiện nữa, lão mới dám tìm đến Bạch Nhất Trần để đòi tiền. Bạch Nhất Trần lại cũng đúng là thật sự nói được làm được, đầu tháng sẽ gửi lão năm ngàn tệ, bảo đảm lão không chết đói. Nhưng tháng này cũng sắp đến trung tuần mà Bạch Nhất Trần còn chưa gửi cho lão, Dương Hiếu Hòa mới lại đây chặn đường anh.
Mà sự đe dọa ban nãy của Bạch Nhất Trần lại khiến lão nhớ tới những việc người này làm năm mười hai tuổi. Bây giờ Dương Hiếu Hòa nhìn lại thanh niên trong xe. Dù động tác của anh biếng nhác, đôi mắt đẹp đẽ đầy vẻ khinh thường, cũng vẫn dễ nhìn khiến người không rời mắt được như trước, song Dương Hiếu Hòa cũng không dám lại có thêm tâm tư gì. Lão lúng ta lúng túng nói: "Bọn mày, không phải là đã chia tay à?"
Thanh niên ngồi trong xe vốn đang mang khuôn mặt tươi cười dịu dàng, nghe được lời này lại giống như bị người chọc vào dây thần kinh nhạy cảm nào đó, nụ cười trên mặt nhất thời tan vỡ. Anh thẫn thờ nhìn chằm chằm Dương Hiếu Hòa, không nói câu gì.
Hồi lâu sau, anh mới cứng đờ nhếch môi, thanh âm nhẹ nhàng: "Ông nghe ai nói là chúng tôi chia tay thế?"
Dương Hiếu Hòa nhìn ánh mắt âm trầm tối tăm của anh, không tiếp lời.
Bạch Nhất Trần lại thản nhiên, từng chữ từng chữ tiếp tục nói với lão: "Chúng ta, mãi mãi sẽ không chia tay."
"Được, không chia thì không chia. Chúc bọn mày đầu bạc răng long. Tiền của tao..." Dương Hiếu Hòa mới không quan tâm bọn họ có chia tay hay không. Lão tới gặp Bạch Nhất Trần chỉ vì muốn thêm ít tiền.
"Chiều tôi chuyển tiền." Bạch Nhất Trần ngồi thẳng người dậy, nắm chặt vô-lăng rồ ga, lạnh lùng nói, "Ông thật làm tôi ghê tởm. Tôi không muốn nhìn thấy ông, mau cút đi."
Dương Hiếu Hòa hít ngập khí thải, trong lòng vừa giận vừa hận, lại chỉ dám nhìn xe Bạch Nhất Trần dần dần biến mất, chứ chẳng dám làm gì khác.
Bạch Nhất Trần bắt gặp Dương Hiếu Hòa thì không tức giận, mà bị lời của lão chọc giận, bởi vì Dương Hiếu Hòa nói anh và Thời Diệc Nam chia tay.
Bọn họ không thể chia tay, đời này bọn họ cũng sẽ không tách ra nữa!
Bạch Nhất Trần tức giận đến mức cả người đều run rẩy. Ngón tay anh nắm chặt vô-lăng, khớp xương ngón tay trắng bệch. Mãi tận khi xe dừng lại trước cửa hàng trang sức, trên mặt anh mới treo lên nụ cười nhã nhặn lần nữa.
Lúc xuống xe, anh lại trở thành thầy Bạch ôn hòa dịu dàng kia.
Anh thường đặt ít khuy măng sét và cài áo ở cửa hàng này. Hơn nữa bề ngoài của anh rất gây chú ý, nên nhân viên cửa hàng biết anh, vừa nhìn thấy anh liền cười chào đón: "Bạch tiên sinh, ngài muốn đặt khuy măng sét mới ạ?"
"Đúng thế." Bạch Nhất Trần gật gật đầu, đưa bản vẽ của mình ra, "Tôi muốn chế tạo dựa theo bản thiết kế này."
"Ngài có cả bản vẽ ạ." Nhân viên tiếp nhận bản vẽ, xem chiếc khuy măng sét được thiết kế rất khác biệt thì kinh ngạc khen ngợi, "Những chữ cái này là viết tắt của tên ngài ạ?"
Trong bản vẽ, đáy khuy măng sét có ba chữ cái viết tắt——BYC, là tên viết tắt của Bạch Nhất Trần
(Bai Yi Chen). "Đúng, là của tôi." Bạch Nhất Trần cười trả lời, nhìn bản thiết kế bằng ánh mắt dịu dàng.
"Dạ, khoảng tầm nửa tháng là có thể làm xong." Nhân viên cửa hàng thu lại bản thiết kế, "Mời ngài đến quầy hàng bên kia trả tiền đặt cọc."
"Được." Bạch Nhất Trần không hề khách sáo mà thanh toán bằng thẻ Thời Diệc Nam cho anh, đặt cọc với số tiền xa xỉ. Nhưng anh cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Trước đây khi anh và Thời Diệc Nam bên nhau, Thời Diệc Nam cũng nghèo rớt mồng tơi giống anh, bọn họ tuy hai mà một, tiền cũng xếp chung tiêu chung. Không lý do gì lúc trước bọn họ có thể đồng hoạn nạn, mà hiện tại lại không thể cùng phú quý.
Trả tiền xong, Bạch Nhất Trần lấy điện thoại ra xem giờ. Dù hồi nãy gặp Dương Hiếu Hòa khiến hơi trễ chút, nhưng vẫn cách thời gian anh gặp bà Diệp Uyển Hương còn sớm.
Nhưng từ nhỏ Bạch Nhất Trần đã cảm thấy mình là đứa trẻ ngoan, hiện tại lớn rồi cũng phải duy trì sự kính trọng với trưởng bối, cho nên anh tới thẳng nhà hàng Diệp Uyển Hương đã đặt. Sau khi nhân viên nói số phòng, anh bèn tến đó dưới sự hướng dẫn của họ.
Diệp Uyển Hương hẹn thời gian là chín giờ sáng.
Nói dễ nghe là hẹn, trên thực tế Diệp Uyển Hương giống như Hoàng thái hậu cao cao tại thượng ra hiệu lệnh, tìm từ gian không chút khách khí, trực tiếp chỉ định bà muốn thấy người trong phòng lúc chín giờ.
Song nếu bà không khách sáo thì Bạch Nhất Trần cũng chẳng có ý định đó với bà. Anh gọi nhân viên phục vụ đưa tới một tờ thực đơn, gọi ít món mình thích ăn rồi mở một bộ phim trên điện thoại, vừa xem vừa ăn, nhàn nhã tự tại chờ Diệp Uyển Hương.
Hơn chín giờ mười lăm phút, Diệp Uyển Hương mới khoan thai đi đến địa điểm ước hẹn.
Bà đeo một túi xách màu bạc, mặc trên người một bộ váy đen cắt vừa người, đôi môi bôi son đỏ tươi. Có lẽ vì thường xuyên trưng gương mặt nghiêm túc nên nếp nhăn giữa chân mày bà hơi sâu, khiến người vừa nhìn đã có thể biết bà là một người phụ nữ rất hung hăng.
Nhưng trên thế giới này, tiền tài có thể mua được hầu hết đồ vật, nên dẫu Diệp Uyển Hương đã hơn bốn mươi tuổi, năm tháng cũng không lưu lại quá nhiều vết tích trên mặt bà, mà bảo đảm có vẻ xinh đẹp ý nhị của tuổi trẻ.
Bạch Nhất Trần ngẩng đầu nhìn bà và cười hàm súc. Anh chào hỏi rất lễ phép: "Cô, chào buổi sáng, đã lâu không gặp. Cô vẫn xinh đẹp như vậy."
Mà sắc mặt Diệp Uyển Hương rất khó coi, lúc nhìn một bàn bánh ngọt tinh xảo trước mặt Bạch Nhất Trần thì lại càng khó coi hơn chút.
Bạch Nhất Trần không sợ sắc mặt của bà, dùng chiếc dĩa bạc múc một muỗng bánh ngọt trước mặt đút vào miệng. Anh cụp mắt dịu dàng nói: "Cháu chưa ăn điểm tâm nên gọi ít bánh ngọt, vì không biết cô đã ăn điểm tâm chưa nên cháu cũng gọi một ít cho cô. A, có điều cháu muốn nhân viên phục vụ bỏ nước đi, bởi cháu sợ cô gặp cháu lại không vui rồi lại hắt nước lên đầu cháu. Nếu cô khát nước thì có thể bảo nhân viên phục vụ đưa nước lại đây cũng được."
Diệp Uyển Hương không lên tiếng. Bà nhìn thanh niên với vẻ ngoài đẹp đẽ, cảm thấy tình cảnh này quen thuộc biết bao, có loại cảm giác số mệnh tuần hoàn —— Bốn năm trước, bà cũng từng gặp Bạch Nhất Trần một lần, chẳng qua khi đó người đang ngồi là bà.
Năm đó Bạch Nhất Trần ngây ngô và câu nệ, yên tĩnh và hướng nội. Vì là lần đầu gặp bà nên anh vô cùng căng thẳng, lúc mở miệng nói chuyện lại hơi lắp bắp. Anh vội vội vàng vàng chạy tới địa điểm hẹn trước, thở hổn hển không ra hơi. Chỗ ngồi trước mặt chỉ có một cốc nước nhân viên đã chuẩn bị sẵn, nhưng anh khẩn trương đến mức cả ngụm nước cũng không dám uống, chớ nói chi là ăn ít đồ lót bụng.
Nhưng sự nghiêm túc như vậy lại không thu được chút tán đồng nào từ Diệp Uyển Hương. Bà đã sớm nhận định ở đáy lòng rằng trong xương người thanh niên này không biết có bao nhiêu bỉ ổi dâm tiện mới có thể câu dẫn con bà. Thế nên bà cầm cốc nước Bạch Nhất Trần chưa uống đổ hết lên đầu anh.