Tất Cả Đàn Ông Trên Thế Giới Này Đều Giống Người Yêu Cũ Của Tôi

Chương 33

Khuôn mặt cô gái trắng nõn, vẫn còn mang vẻ bầu bĩnh trẻ con. Có lẽ do chưa bao giờ gặp người ôn hòa tao nhã như Bạch Nhất Trần, nên vành tai cô đỏ ửng, hai gò má cũng nhuốm một lớp sắc đỏ như hoa tường vi. Giọng nói trong trẻo: "Đúng thế... Bà nội tôi tổ chức sinh nhật. Bà rất thích tranh sơn dầu phong cách thời Trung cổ, muốn mặc lễ phục vẽ một bộ chân dung sơn dầu."

Bạch Nhất Trần nghe vậy bèn suy tư vài giây. Sau đó anh có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Xin lỗi, tôi đã không vẽ chân dung người nữa."

"Dạ?" Cô gái hết sức kinh ngạc, "Thầy bạch, thầy thật sự không vẽ nữa à?"

"Phải, đã hơn một năm rồi tôi chưa vẽ tranh chân dung."

"Vậy thì thật quá đáng tiếc..." Cô gái thở dài nói, "Tôi rất thích tranh sơn dầu của thầy. Mấy bức tranh trước đây của thầy thật sự quá đẹp!"

Bạch Nhất Trần cười bảo cô: "Tôi biết một ít họa sĩ vẽ tranh chân dung, nếu cô thật sự muốn tặng một bộ tranh sơn dầu cho bà nội, tôi có thể giới thiệu họ cho cô. Nếu cô chỉ thích phong cách hội họa của tôi, tôi cũng có vài học sinh có thể mô phỏng để vẽ tranh. Nếu cô không ngại, tôi có thể đưa cô phương thức liên lạc của họ."

"Để tôi suy nghĩ thêm, hôm nay thực sự đã làm phiền thầy rồi." Cô gái vẫn rất mất mát, nhíu mày rời khỏi phòng tranh.

Bạch Nhất Trần tiễn cô đi xong bèn cất bước đến tầng hai chỗ Thời Diệc Minh: "Chờ lâu chưa?"

"Chưa đâu." Thời Diệc Minh lắc đầu. Cậu ta trù trừ một hồi, vẫn không nhịn được lòng hiếu kỳ mà hỏi Bạch Nhất Trần, "Thầy Bạch, sao...thầy lại không vẽ nữa ạ? Thầy vẽ người đẹp lắm mà."

Tại sao không vẽ?

Nghe được câu hỏi này, Bạch Nhất Trần hơi ngẩn người.

Không phải là anh không muốn vẽ, mà là không vẽ được. Rốt cuộc anh đã không nhận ra bất kỳ người đàn ông nào khác ngoài Thời Diệc Nam, thế thì sao vẽ được nữa? Tuy rằng vẫn có thể vẽ phụ nữ, nhưng vì tránh phiền toái và loại suy đoán vô căn cứ của mọi người, anh dứt khoát không vẽ chân dung người nữa, bất kể nam nữ.

Song đương nhiên anh sẽ không nói thật cho Thời Diệc Minh, anh chỉ nói: "Đó là trước kia. Trước kia vẽ đẹp, hiện tại vẽ không ra gì."

Thời Diệc Minh nghe những lời này của Bạch Nhất Trần, biết anh không muốn nói nguyên do thật sự. Nghĩ tới đây, trái tim cậu chẳng hiểu sao lại tự dưng thấy mất mát. Suy nghĩ chốc lát, cậu nắm chặt tay lấy dũng khí dò hỏi Bạch Nhất Trần: "Vậy thầy Bạch...Tôi có thể giúp vị khách kia của thầy, tức là nữ sinh vừa rời đi kia, vẽ tranh không?"

Bạch Nhất Trần nghe vậy thì hơi sửng sốt.

Thời Diệc Minh nói tiếp: "Tôi cũng là học sinh của thầy, không phải sao? Tôi hiểu phong cách tranh của thầy, tôi đã học rất lâu..."

Nói đến câu sau, thanh âm của Thời Diệc Minh thấp xuống, nhưng cậu sợ Bạch Nhất Trần không đồng ý, vội vã bổ sung: "Nếu cô ấy đồng ý, tôi rất muốn giúp, tôi sẽ không thu tiền!"

"Được, tôi sẽ hỏi giúp cậu." Cậu khổ sở cầu xin như vậy, tất nhiên Bạch Nhất Trần sẽ đồng ý. Huống chi kết quả cuối cùng cũng là do nữ sinh quyết định, không phải anh định đoạt.

Anh vừa dứt lời, Thời Diệc Nam đã như đứa trẻ được ăn kẹo, trên mặt tức khắc nở một nụ cười xán lạn, nhìn anh bằng ánh mắt rạng rỡ.

Bạch Nhất Trần được cậu nhìn chăm chú với ánh mắt như thế, tim không khỏi loạn nhịp phút chốc. Trong đầu anh hiện lên khoảnh khắc anh phát hiện mình yêu Thời Diệc Nam —— hôm đó cũng là một ngày nắng ráo như hôm nay.

Nhưng huấn luyện quân sự năm đầu của bọn họ khổ không thể tả. Thân thể anh yếu, phơi nắng hồi lâu là bị cảm nắng, cả người lung lay dưới ánh mặt trời chói chang rồi ngã ầm xuống đất. Mấy nam sinh ba chân bốn cẳng khiêng anh đến dưới gốc cây, quạt gió hất nước đút nước đường mới giúp anh lấy lại sức.

Huấn luyện viên thấy hai má anh đỏ bừng, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, lông mày khó chịu nhíu chặt, nên vừa bực mình vừa buồn cười nói với anh: "Sức khỏe kém thế này, quả thực còn chẳng bằng con gái."

Vài nam sinh nghe thấy lời của huấn luyện viên, nhất thời bật cười ha hả.

Người từng tham gia tập quân sự đều biết, có mấy huấn luyện viên nói chuyện rất không nể mặt mũi, có thể hơi dịu dàng với nữ sinh, nhưng nam sinh thì đừng có mơ. Bạch Nhất Trần bị huấn luyện dạy bảo đến nỗi ngượng ngùng không chịu nổi, đành nhắm mắt làm bộ không nghe thấy gì hết, chỉ dựa vào tàng cây nghỉ ngơi. Vì vậy huấn luyện viên dẫn theo những người khác về hàng.

Trong lòng Bạch Nhất Trần nghĩ: Hôm nay anh mất mặt, còn không biết vào đại học có bị bạn bè chế nhạo và cô lập không nữa.

Nghĩ đi nghĩ lại, anh càng lúc càng không thoải mái, mồ hôi nóng đều biến thành mồ hôi lạnh. Song cũng không lâu lắm, anh cảm thấy trước mắt hơi tối lại, như là có người đứng chặn ánh sáng trước mặt anh.

Bạch Nhất Trần nghi hoặc mở mắt ra, đã thấy một chai nước đá đặt trước mặt mình. Anh xuyên qua chai nước khoáng trông thấy một bóng dáng mơ hồ. Người kia cười nói: "Thân thể đã khá hơn chưa, Tiểu Bạch cô nương? Uống nước đi."

Bạch Nhất Trần kinh ngạc tiếp nhận chai nước, trông thấy khuôn mặt Thời Diệc Nam cười nhìn anh.

Nụ cười ấy, gần như giống hệt nụ cười hiện tại của Thời Diệc Minh.

Bạch Nhất Trần ngẩn người ngắm Thời Diệc, dường như không nhận rõ được rốt cuộc người trước mắt là Thời Diệc Minh, hay là một Thời Diệc Nam cười với anh vào lần đầu gặp mặt.

"Cậu đứng ở đây làm gì?" Lúc này, giọng nói thanh lãnh của Thời Diệc Nam vang lên sau lưng Bạch Nhất Trần, "Tôi gọi cậu vài tiếng mà cậu chưa —— "

Hắn đột nhiên dừng lại.

Bạch Nhất Trần còn tưởng rằng Thời Diệc Nam đã phát hiện ra sự tồn tại của Thời Diệc Minh, kết quả quay đầu nhìn lại, người tới không phải Thời Diệc Nam mà là Tống Ngọc Hành —— giọng nói của bọn họ giống nhau y hệt. Vừa nãy anh mất tập trung, vốn không nhận rõ nên tự dọa bản thân nhảy dựng lên.

"Cậu là..." Tống Ngọc Hành cau mày nhìn Thời Diệc Minh, nhưng hắn chưa nói xong đã mím chặt môi, ánh mắt chứa nghi ngờ nhìn sang Bạch Nhất Trần.

Không hiểu sao Bạch Nhất Trần luôn cảm thấy tình cảnh này hơi lúng túng. Anh ho nhẹ một tiếng, cười giới thiệu cho Tống Ngọc Hành: "Đây là Thời Diệc Minh, học sinh của tôi."

"Xin chào." Thời Diệc nam cũng khá ngạc nhiên với người đàn ông có thân hình cao to và vẻ ngoài anh tuấn bất ngờ xuất hiện này.

Tống Ngọc Hành không phản ứng lại Thời Diệc Minh. Tính cách của hắn còn lạnh nhạt hơn Thời Diệc Nam. Không phải lúc làm ăn cần cười thì hắn cũng tiết kiệm lời nói cực kỳ. Hắn hỏi Bạch Nhất Trần: "Không phải cậu đã không nhận học sinh nữa à?"

"Đúng thế." Bạch Nhất Trần rất thản nhiên thừa nhận tư tâm của mình, "Nhưng...mọi thứ đều sẽ có ngoại lệ."

Thời Diệc Minh nghe Bạch Nhất Trần nói xong, tròng mắt thu nhỏ lại, hầu kết hơi trượt, hiển nhiên là khá kích động và hưng phấn —— cậu cho rằng mình đặc biệt với Bạch Nhất Trần.

Nhưng người đủ hiểu Bạch Nhất Trần như Tống Ngọc Hành lại biết, rốt cuộc tại sao Thời Diệc Minh lại đặc biệt.

Hai tay buông thõng bên người hắn khẽ nắm chặt thành quyền, trên mặt lại mang nụ cười mỉm mờ nhạt. Hắn nói với Thời Diệc Minh: "Ha, cậu có vẻ ngoài rất giống một người tôi quen, anh ta —— "

"Sao hôm nay ông chủ Tống lại rảnh rỗi tới đây thăm tôi thế?" Bạch Nhất Trần cắt ngang lời Tống Ngọc Hành, cười nói, "Là lại chuẩn bị mua tranh mới à?"

Tống Ngọc Hành ngừng lại, không tiếp tục nói nữa.

Thời Diệc Minh nhìn hai người họ đầy nghi hoặc, không biết người trong miệng Tống Ngọc Hành là ai. Không biết vì sao, từ khi Tống Ngọc Hành xuất hiện cậu cứ cảm thấy kỳ quái. Rõ ràng trước đây cậu chưa từng gặp người đàn ông này, lại khó giải thích mang đến cảm giác quen thuộc.

Tống Ngọc Hành lại vẫn không làm được việc khiến Bạch Nhất Trần mất hứng. Hắn yên lặng nhìn chằm chằm Bạch Nhất Trần chốc lát rồi rũ mi, trả lời một tiếng trầm thấp: "Ừm."

Ai ngờ hắn vừa bật ra một âm tiết, Thời Diệc Minh đã giật mình.

"Anh..." Cuối cùng Thời Diệc Minh biết cảm giác quen thuộc trên người Tống Ngọc Hành tới từ đâu rồi —— là giọng nói. Giọng của Tống Ngọc Hành rất giống giọng của anh trai Thời Diệc Nam cùng cha khác mẹ đã lâu không gặp kia. Có điều âm sắc của hắn trong hơn Thời Diệc Nam một chút. Nếu hắn tận lực bắt chước, nói không chừng còn có thể lấy giả tráo thật. Vì thế Thời Diệc Minh nói với Tống Ngọc Hành: "Giọng nói của anh cũng rất giống một người mà tôi quen".

Tống Nghe Hành nghe vậy bèn xì một tiếng, thản nhiên nói: "Trùng hợp thế à? Không chắc hai người chúng ta cùng quen một người đấy."

"Được rồi." Nghe đến đó, Bạch Nhất Trần cũng không thể để hai người bọn họ tiếp tục trò chuyện nữa. Anh nắm tay áo Tống Ngọc Hành, kéo hắn tới phòng khác, "Không phải là anh muốn mua tranh sao? Muốn mua tranh gì thì bảo tôi."

Thời Diệc Minh thấy thế, chỉ có thể nhìn người thanh niên vừa nói muốn dạy cậu vẽ tranh thân thiết rời đi cùng một người đàn ông khác.

Xuống tầng dưới, Bạch Nhất Trần thả tay ra, thở dài nói với Tống Ngọc Hành: "Đứa trẻ người ta chỉ tới tìm tôi học vẽ thôi. Anh cũng đừng bắt nạt cậu ấy."

"Học vẽ? Tôi bắt nạt cậu ta?" Tống Ngọc Hành hỏi ngược lại, "Vậy bạn trai cậu có biết việc em trai anh ta là học sinh của cậu không?"

"Anh đoán được rồi à..."

"Hai người bọn họ trông giống nhau đến thế, mà tôi lại không mù."

Bạch Nhất Trần cười cười, ngạc nhiên hỏi: "Hóa ra bọn họ trông rất giống nhau sao?"

Đương nhiên anh không nhận ra liệu Thời Diệc Minh có giống Thời Diệc Nam không, chỉ có thể suy đoán quan hệ của họ thông qua tên.

Thấy Tống Ngọc Hành cau mày, Bạch Nhất Trần nhanh chóng nói tiếp: "Được rồi. Cậu ta và Thời Diệc Nam không cùng mẹ, quan hệ rất không tốt. Để Thời Diệc Nam biết tôi đang dạy người em trai mà anh ấy không thích vẽ tranh, anh ấy sẽ không vui mất. Xin ông chủ Tống, nhất định đừng nói lộ gì hết."

"Tôi không nói là xong à?" Tống Ngọc Hành cảm thấy lời này của Bạch Nhất Trần thật sự rất nực cười. Hắn cười lạnh một tiếng, hung hăng hỏi Bạch Nhất Trần, "Cậu để cậu ta ở đây học vẽ, lẽ nào không cân nhắc đến việc lúc Thời Diệc Nam tới đón cậu sẽ gặp được sao?"

Bạch Nhất Trần không lập tức trả lời câu hỏi của hắn. Anh chỉ nhìn Tống Ngọc Hành, dùng ngữ khí ôn hòa hỏi hắn: "Anh tức giận như thế làm gì?"

Vừa dứt lời, cả người Tống Ngọc Hành chợt cứng lại.

Đúng đấy, hắn đang giận gì đây? Hắn có tư cách gì để nổi giận?

Bạch Nhất Trần muốn dạy ai vẽ, bằng lòng dạy ai vẽ đều là chuyện của anh. Điều này, dù là bạn trai anh Thời Diệc Nam không chắc cũng chẳng có tư cách quản đến, thì hắn đâu có lý do gì để can thiệp.

"... Xin lỗi." Tống Ngọc Hành thấp giọng nói xin lỗi, "Là tôi kích động."

"Không sao. Kỳ thực lúc cậu ta tới tìm tôi học vẽ, Thời Diệc Nam vẫn chưa trở về." Bạch Nhất Trần cụp mi, khẽ giải thích rõ nguyên do, "Nên tôi cũng chưa nghĩ đến sẽ có ngày đó."

Bạch Nhất Trần thừa nhận, hồi trước coi Thời Diệc Minh là ngoại lệ, nguyện ý dạy vẽ, chỉ bởi cậu ta vô cùng giống Thời Diệc Nam thời học sinh thôi.
Bình Luận (0)
Comment