Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 23 - Tập Kết!

Ngày hôm sau.

Huyết Ngục thí luyện mở ra.

Trưởng lão Kiếm Đường tới Thảo Đường đưa Hồng Anh cùng Diệp Thu Bạch đi.

Trên đường, Trưởng lão Kiếm Đường không ngừng lôi kéo Diệp Thu Bạch rồi hỏi.

“Gần đây ngươi theo tiểu tử Lục Trường Sinh kia học được cái gì?”

“Không có trễ nải tu luyện kiếm đạo chứ?”

“Thật sự không được thì ngươi tới Kiếm Đường đi, ta sẽ sắp xếp cho ngươi tài nguyên tu luyện kiếm đạo tốt nhất!”

Đối với chuyện này, Diệp Thu Bạch chỉ có thể cười khổ từ chối.

Dù sao tất cả mọi thứ hiện tại mà mình sở hữu đều đến từ sư tôn.

Huống hồ hắn không cho rằng Kiếm Đường có thể lấy ra những đồ vật như Thanh Vân kiếm, Tạo Hóa đan cùng với Thái Sơ Kiếm Kinh.

Hồng Anh nhìn thấy cảnh này cũng mỉm cười.

Nàng có thể hiểu vì sao trưởng lão Kiếm Đường cầu hiền như vậy.

Thiên phú kiếm đạo của Diệp Thu Bạch rất cao.

Dù là nàng cũng chưa từng gặp người nào thích hợp luyện kiếm hơn hắn.

Quả thực Diệp Thu Bạch chính là người sinh ra vì kiếm!

Khi tới lối vào Huyết Ngục thí luyện, nơi này đã có rất nhiều người.

Có thể nhìn thấy đám người Hoắc Khánh Minh, Tân Hồng Y.

Tân Hồng Y thấy Diệp Thu Bạch, đầu tiên là sửng sốt sau đó đi tới.

“Ngươi đột phá đến Tử Phủ rồi? Qua Huyết Ngục thí luyện chúng ta lại luận bàn một chút.”

Diệp Thu Bạch mỉm cười gật đầu, cũng không từ chối.

Hồng Anh bên cạnh không khỏi trêu ghẹo: “Không tệ, sư huynh rất được chào đón nha?”

Diệp Thu Bạch dở khóc dở cười nói: “Sư muội đừng giễu cợt ta, chẳng qua là lòng hiếu thắng quấy phá.”

Đột nhiên Diệp Thu Bạch nhìn sang bên trái.

Nơi đó có một ánh mắt chứa sát khí nhìn về phía hắn.

Nhìn thấy mục tiêu, Diệp Thu Bạch sửng sốt.

Người Cừu gia?

Cừu Lập Bi nhìn Diệp Thu Bạch, cười lạnh một tiếng, tay đặt trên cổ làm động tác cắt cổ.

“Như thế nào, có người muốn mạng ngươi?”

Hồng Anh bên cạnh nói: “Muốn ta giúp ngươi giải quyết hay không?”

Hiện giờ Diệp Thu Bạch là sư huynh nàng, nàng tự nhiên phải chiếu cố một chút.

Diệp Thu Bạch có chút bất đắc dĩ.

Lời này làm cho hắn cảm giác mình là sư đệ, còn Hồng Anh là sư tỷ.

Như vậy hơi mất mặt nha.

Diệp Thu Bạch nói: “Không có việc gì, đều là chuyện của ta, để ta giải quyết là được.”

Hồng Anh nghe xong gật đầu.

Lúc này, trưởng lão Nho Viện đi lên trước, nói với mọi người.

“Lần này Huyết Ngục bí cảnh không chỉ liên quan đến danh dự học viện mà còn là một lần kỳ ngộ đối với các ngươi.”

“Bên trong có truyền thừa của cường giả thượng cổ, chỉ cần kế thừa sẽ giúp ích rất lớn đối với tu hành của bản thân.”

“Đương nhiên, chuyện càng quan trọng hơn là người trong thư viện không thể giết hại lẫn nhau, sau khi tiến vào cố gắng kết đội.”

Nói tới đây.

Sắc mặt trưởng lão Nho Viện trở nên nghiêm trọng, trầm giọng nói: “Nguy hiểm đi kèm với kỳ ngộ, ta không muốn thời điểm các ngươi rời đi sẽ có người vĩnh viễn lưu lại trong đó.”

“Được rồi, lần này dẫn đội Chung Ngộ.”

Hắn nói xong liền nhìn về một người tràn ngập khí chất thư sinh, cõng một kệ sách nhỏ xuất hiện, trong kệ sách chất đầy thư tịch.

Ngay cả tay cũng đang cầm một quyển sách.

Hoắc Khánh Minh đứng bên cạnh Diệp Thu Bạch nhắc nhở: “Chung Ngộ là đại sư huynh Nho Viện, thực lực đã đạt tới Tử Phủ cảnh đỉnh phong, nghe nói sẽ là người kế nhiệm viện trưởng Nho Viện.”

Diệp Thu Bạch gật gật đầu.

Hồng Anh cũng hơi kinh ngạc nói: “Trên thân người này thế mà có một sợi ý chí của Thư Thánh?”

Cũng chỉ là hơi kinh ngạc mà thôi.

Ngay sau đó lại có một nam tử cầm quạt lông đi tới cạnh Hồng Anh.

“Vị tiểu thư này, lát nữa đi vào tại hạ sẽ bảo hộ ngươi thật tốt.”

Người tới là Trận Đường Lâm Sách!

Hồng Anh liếc mắt nhìn rồi cũng không nói gì.

Lâm Sách cũng không thèm để ý, đứng cạnh Hồng Anh, trên mặt treo nụ cười hiền hòa.

Ánh mắt nhìn về phía Hồng Anh lại nóng rực.

Sau lần ngẫu nhiên nhìn thấy Lục Trường Sinh dẫn Hồng Anh đi gặp Tần Thiên Nam.

Lâm Sách liền điên cuồng theo đuổi Hồng Anh.

Sắc mặt Diệp Thu Bạch trở nên cổ quái.

Không biết đến lúc đó là ai bảo vệ ai?

Sư muội này là cường giả Thủy Dật cảnh đỉnh phong nha.

Lúc này, trên bầu trời bỗng có một con thuyền thật lớn bay tới.

Phía trước có hai con giao long kéo đi, là thuyền của Thiên Nguyên vương triều.

Thuyền chậm rãi ngừng phía trên mọi người.

Hoắc Khánh Minh lắc đầu nói: “Thiên Nguyên vương triều quá mức phô trương.”

Vừa dứt lời liền có vài bóng người nhảy xuống.

“Hoắc Khánh Minh, chúng ta đây có vốn để phô trương.”

Một người cầm đầu thân mặc áo gấm, trông cực kỳ đẹp đẽ quý giá.

Hoắc Khánh Minh hừ lạnh một tiếng, không có nói tiếp.

Người nọ cũng không dây dưa, dù sao Hoắc Khánh Minh là người Tàng Đạo thư viện.

Thiên Nguyên vương triều cũng phải lễ kính ba phần.

Người cầm đầu đi đến trước mặt trưởng lão Nho Viện, khom người bái: “Gặp qua tiên sinh.”

Gần như tất cả hoàng tử cùng với trọng thần trong triều đều từng nghe người Nho Viện giảng bài.

Cho nên một tiếng tiên sinh cũng không quá.

Trưởng lão Nho Viện gật đầu, khẽ cười nói: “Tu vi của Lục hoàng tử lại tiến bộ, nhưng vẫn cần đọc sách Thánh Hiền nhiều hơn.”

Lục hoàng tử cũng không có chút cao ngạo nào, khiêm tốn gật đầu nói: “Thụ giáo, đa tạ tiên sinh.”

Trưởng lão Nho Viện gật đầu.

Tân Hồng Y bĩu môi nói: “Lục hoàng tử Thiên Minh này rất thích làm màu, tuy nhiên thực lực cũng không tồi, hiện giờ đã đạt tới Tử Phủ cảnh hậu kỳ.”

Diệp Thu Bạch khẽ gật đầu.

Lúc này Thiên Minh đột nhiên nhìn về phía Diệp Thu Bạch rồi nói: “Vị này chính là thiên kiêu Thiên Nguyên thành lúc trước, Diệp Thu Bạch đi?”

“Ta nghe nói trước kia thiên phú của Thu Bạch huynh đã mất hết, hiện giờ thiên phú trở về, lại gia nhập Tàng Đạo thư viện.”

“Còn dùng một kiếm chém giết kẻ thù, còn giết Diệp Ngôn trước mặt lão tổ nhà mình?”

Diệp Thu Bạch nghe vậy, đồng tử co lại.

Tuy rằng lời này không có gì vấn đề gì nhưng Lục hoàng tử Thiên Minh nói ra trước mặt mọi người thì lại xuất hiện vấn đề.

Đây là phủng sát!

Phủng sát: 捧杀 theo từ điển Hán ngữ từ này mang nghĩa: Bề ngoài tán dương khích lệ hoặc thổi phồng quá mức khiến người tự mãn kiêu ngạo, dẫn đến đình trệ thụt lùi, thậm chí làm cho người kia sa đọa, thất bại.

Vô số người đều chuyển ánh mắt về phía này.

Người Cừu gia cũng nhìn về phía Diệp Thu Bạch, sát ý trong mắt càng đậm.

Hồng Anh hài hước nói: “Sư huynh, ngươi từng đắc tội hắn?”

Diệp Thu Bạch lắc đầu, hắn cũng cảm thấy khó hiểu, rõ ràng chưa từng gặp mặt.

Lúc này lại có vài bóng dáng xuất hiện trên thuyền.

Những người này đều mặc khôi giáp vàng kim.

Trên mũ giáp có khắc một huy hiệu mặt trời.

Diệp Thu Bạch nhìn thấy, đồng tử lại co rụt.

Hoắc Khánh Minh tỏ vẻ kinh ngạc.

Tân Hồng Y cảm thấy khó hiểu.

“Sao người Lạc Nhật vương triều lại đến Nam Vực?”

Diệp Thu Bạch đã hiểu vì sao mình chưa từng gặp Lục hoàng tử Thiên Minh này mà hắn lại có địch ý với mình.

Khoảnh khắc nhìn thấy Lạc Nhật vương triều thì Diệp Thu Bạch đã hoàn toàn hiểu ra.

Trong lòng không khỏi nổi lửa.

Khương Thiền, ta không chết lòng ngươi khó yên đúng không?!

Ngày nào đó ta sẽ chém Lạc Nhật vương triều dưới kiếm.

Hồng Anh cũng từ trong miêng Lục Trường Sinh biết chuyện Lạc Nhật vương triều.

Tronng mắt cũng lóe sát ý.

Hiện giờ Diệp Thu Bạch là sư huynh của nàng.

Như vậy thì cùng một mạch với nàng, xem như thân nhân cũng không quá.

Người thân của bản đế mà các ngươi cũng dám chạm vào?

Trong lòng Hồng Anh, người Lạc Nhật vương triều đã bị dán Diêm Vương thiếp!

Bình Luận (0)
Comment