Dịch: Lap Tran
----
Muốn mở Huyết Ngục bí cảnh cần vài cường giả Thủy Dật cảnh liên thủ mới được.
Trưởng lão Nho Viện bay lên không trung cùng vài tên cường giả Thủy Dật cảnh khác đồng thời phát lực, trời đất tức khắc bị màu đỏ bao phủ.
Cái khe không nhìn thấy điểm cuối lại có thêm một mảnh đất màu đỏ máu.
Đồng thời trên mảnh đất màu máu có từng tòa ngục giam,
Trong từng toa ngục giam có từng bộ xương khô.
Tất cả xương khô đều tản ra uy áp cực mạnh, dù không hoàn toàn phát ra cũng có thể khiến tất cả mọi người cảm nhận được.
Trưởng lão Nho Viện đúng trên không trung giải thích: “Bí cảnh chỉ có thể chứa người từ Tử Phủ cảnh trở xuống, một khi cảnh giới cao hơn Tử Phủ sẽ bị uy áp trong bí cảnh công kích.”
“Kế tiếp các ngươi có thể tiến vào, nhưng một tháng sau cần phải ra ngoài, nếu không thì bí cảnh sẽ đóng cửa, các ngươi sẽ bị nhốt lại bên trong.”
“Một khi bị nhốt thì chỉ có thể chờ một năm sau, đương nhiên là các ngươi sẽ không thể nào sống đến lúc ấy.”
“Được rồi, có thể đi vào.”
Tức khắc có vô số đệ tử bắt đầu tiến vào.
Lục hoàng tử Thiên Nguyên vương triều Thiên Minh nhìn thoáng qua Diệp Thu Bạch rồi nói: “Tự giải quyết cho tốt……”
Người Lạc Nhật vương triều đi vào trước, tất cả đều nhìn thoáng qua Diệp Thu Bạch.
Cừu Lập Bi cũng mang theo người Cừu gia đi vào, trước khi vào còn liếc Diệp Thu Bạch một cái, không hề che giấu sát khí trong mắt.
Hồng Anh đứng bên cạnh Diệp Thu Bạch, không khỏi cười nói: “Sư huynh, xem ra ngươi có không ít kẻ thù nha.”
Diệp Thu Bạch bất đắc dĩ buông tay nói: “Không có biện pháp nào, ta không có chủ động trêu chọc người khác, đều là bọn họ trêu chọc ta.”
Hồng Anh gật đầu, “Không khiến người ta đố kỵ là tài trí bình thường, cứ chém hết người trêu chọc ngươi là được.”
Sư muội này thật sự là sát phạt quyết đoán.
Diệp Thu Bạch cũng đồng ý, mỉm cười gật đầu: “Được rồi, chúng ta cũng vào đi thôi, phải mang chút kỳ ngộ ra ngoài để sư tôn nở mày nở mặt.”
Nghe vậy.
Hồng Anh nghĩ tới bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi của sư tôn, khóe miệng không khỏi giật giật, bất đắc dĩ nói: “Chỉ sợ sư tôn của chúng ta sẽ không để ý mấy thứ này.”
Diệp Thu Bạch không khỏi nở nụ cười.
“Cũng đúng.”
Ở Thảo Đường lúc này.
Lục Trường Sinh đang nằm trên ghế phơi nắng.
Đột nhiên, hắn mở mắt nhìn về hướng đông.
Đó là hướng Huyết Ngục bí cảnh.
“A? Sao lại cảm giác tim đập nhanh?”
Cảm giác tim đập nhanh này không phải liên quan bản thân mà là liên quan đến người thân cận mình!
Có lẽ Lục Trường Sinh không thể chủ động cảm nhận nhưng với tu vi hiện tại của hắn sẽ cảm nhận được trước một ít nguy cơ.
Diệp Thu Bạch cùng Hồng Anh đang ở trong Huyết Ngục bí cảnh.
Chỉ có hai đồ đệ này là có liên hệ với hắn.
Chẳng lẽ bọn họ sẽ gặp chuyện gì đó?
Lục Trường Sinh không phải người máu lạnh vô tình.
Dù sao cũng là đệ tử của mình.
Huống hồ bọn họ còn biết nấu cơm……
Nghĩ đến đây, Lục Trường Sinh liền xoay người biến mất.
Trong Huyết Ngục bí cảnh.
Hồng Anh nói với Diệp Thu Bạch: “Thật sự không cần ta giúp ngươi giải quyết? Thực lực của đối phương đối với ngươi mà nói vẫn rất khó giải quyết.”
Diệp Thu Bạch bất đắc dĩ nói: “Không có việc gì, không phải sư muội còn có chuyện khác sao, mau đi đi, huống hồ ta muốn tự giải quyết việc này.”
Hồng Anh nhìn thấy ánh mắt kiên định của Diệp Thu Bạch nên không khuyên bảo nữa.
Nàng ném một khối ngọc bội điêu khắc phượng hoàng giương cánh cho hắn.
Diệp Thu Bạch nhận lấy rồi nghe Hồng Anh nói tiếp: “Thời điểm gặp được nguy hiểm thì bóp nát ngọc bội, sẽ có một bộ trận pháp phòng ngự được kích hoạt, có thể chống đỡ một kích của cường giả Võ bảng Tứ Vực gì đó.”
Diệp Thu Bạch sửng sốt.
Võ bảng Tứ Vực, chẳng phải là một kích từ tồn tại cấp độ như viện trưởng Tàng Đạo thư viện, quốc chủ Lạc Nhật vương triều?
Diệp Thu Bạch không từ chối, gật gật đầu.
Hồng Anh thấy thế nói một tiếng “Sư huynh bảo trọng” rồi bay về nơi xa.
Diệp Thu Bạch hít sâu một hơi nhìn quanh.
Một vùng hoang vu!
Bùn đất là một màu máu.
Tựa như bị một biển máu nhuộm qua.
Mùi máu tanh cực kỳ nồng, thậm chí còn khiến Diệp Thu Bạch cảm thấy có chút khó chịu.
E là nơi này không chỉ là một ngục giam.
Còn một mảnh chiến trường!
Diệp Thu Bạch lang thang trên mảnh đất màu máu này.
Đột nhiên có cổ kiếm khí hắc ám trong cơ thể sôi trào rồi bắn ra.
Diệp Thu Bạch sửng sốt.
Đây là kiếm khí chỉ có khi tu luyện Thiên Ma Cửu Kiếm.
Kiếm khí màu đen phóng về một hướng, dường như đang kêu gọi Diệp Thu Bạch đi theo.
Chẳng lẽ là có gì đó liên quan đến Thiên Ma Cửu Kiếm?
Nghĩ đến đây, Diệp Thu Bạch nhanh chóng đi theo hướng kiếm khí chỉ dẫn.
Kiếm khí màu đen càng lúc càng mãnh liệt.
Đồng thời màu máu trên mặt đất bắt đầu nhạt dần.
Thay thế chính là màu đen.
Mặt đất bắt đầu biến trở nên đen nhánh.
Dần dần có một tòa ngục giam to lớn màu đen xuất hiện trước mắt Diệp Thu Bạch.
Ngục giam này như kết nối với toàn bộ thiên địa, vô cùng to lớn.
Từng cây trụ màu đen giống như trụ chống trời phóng lên cao.
Bên ngoài các trụ đen là từng vòng xiềng xích màu vàng kim.
Nhiều năm như vậy mà xiềng xích màu vàng kim vẫn không phai màu, ngược lại còn mang theo một cổ lực lượng phong ấn cực kỳ khủng bố!
Rốt cuộc là muốn giam giữ cường giả thế nào mà chế tạo ngục giam thế này.
Người bị giam giữ có thực lực đạt tới cấp độ gì?
Kiếm khí màu đen kéo dài đến giữa nhà giam.
Diệp Thu Bạch nhìn theo kiếm khí thì thấy trung tâm nhà giam có một bộ xương ngồi xếp bằng.
Trên xương cốt có từng năng lượng màu đen quay chung quanh.
Năng lượng giống như kiếm khí.
Nhìn mỏng manh nhưng Diệp Thu Bạch lại có thể cảm giác được năng lượng màu đen này cực kỳ nguy hiểm!
Nhưng bên trong có hơi thở khiến Diệp Thu Bạch cảm thấy gần gũi.
Nghĩ xong Diệp Thu Bạch đã có thể xác định.
Bộ xương này chắc chắn liên quan đến Thiên Ma Cửu Kiếm.
Diệp Thu Bạch đi về phía trước.
Đột nhiên năng lượng màu đen trên xương cốt bùng nổ bao vây toàn bộ bộ xương.
Ngay sau đó, ánh mắt Diệp Thu Bạch bỗng tập trung.
Khi năng lượng màu đen tan đi, bộ xương đã biến mất.
Thay thế chính là một người mặc áo trắng, một mái tóc màu đen theo gió bay bay.
Trong tay nam tử có một thanh kiếm đen nhánh!
Nam tử mở miệng.
“Ngươi? Tu luyện Thiên Ma Cửu Kiếm?”
Diệp Thu Bạch sửng sốt, ngay sau đó ôm quyền nói: “Đúng là vãn bối tu luyện Thiên Ma Cửu Kiếm.”
Nam tử gật gật đầu nói: “Vậy coi như là truyền nhân của bổn tọa, tuy nhiên truyền thừa của bổn tọa không truyền cho người không rõ tâm tính, ngươi cần tiếp thu khảo hạch.”
“Nếu như khảo hạch thất bại thì liền vĩnh viễn lưu lại nơi này đi.”
Nói xong, nam tử giơ một ngón tay điểm ra.
Thế giới trước mắt Diệp Thu Bạch tức khắc thay đổi.
Xiềng xích màu vàng kim quấn quanh nhà giam biến mất.
Không biết nam tử đã đi đâu.
Cảnh tượng lại biến!
Trước người Diệp Thu Bạch có một đám người đông đúc xuất hiện.
Những người này không có mặt, trong tay đều cầm những thanh kiếm cũ nát.
Tất cả giống như mây đen quét về phía Diệp Thu Bạch.
“Khảo hạch chỉ có một, đó chính là chém giết toàn bộ những người này.”