Dịch: Lap Tran
----
Lôi long trong mây đen thò đầu ra nhìn Lục Trường Sinh!
Ngay sau đó phóng về phía hắn.
Lôi đình gào thét!
Cảnh tượng giống như diệt thế.
Lục Trường Sinh bình thản đối mặt, tia chớp không ngừng đánh xuống nhưng đáng tiếc lại không cách nào xuyên thấu phòng ngự của hắn.
Mười dặm quanh thân thể Lục Trường Sinh tựa như một mảnh tịnh thổ, không một tia chớp nào có thể bổ vào.
Lúc này, lôi long đã tới vùng linh khí phòng hộ của Lục Trường Sinh.
Ầm!
Lôi long điên cuồng trút sấm chớp xuống nhưng chỉ có thể khiến tầng phòng hộ sinh ra chút gợn sóng.
Không hư hao một chút nào!
Lục Trường Sinh giơ ngón tay đâm xuyên qua lôi long.
Lôi long hóa thành vô số điểm sáng tiêu tán!
Gương mặt to trầm giọng nói: “Đạo hữu, nói vậy là ngươi cũng bị nhốt trong vùng thế giới này đi? Nếu như đạo hữu không ngăn cản nữa, chúng ta sẽ đưa đạo hữu rời khỏi nơi này.”
Lục Trường Sinh hỏi ngược lại: “Vì sao ta phải rời khỏi?”
Ở Tàng Đạo thư viện mình còn có thể mò cá, có người nấu cơm cho ăn.
Người trong Thảo Đường cũng không lục đục với nhau.
Cuộc sống hoàn toàn không có áp lực không tốt sao?
Cho nên vì sao mình phải rời khỏi nơi này chứ!
Ngốc sao?
Gương mặt kia hiển nhiên không ngờ tới Lục Trường Sinh lại trả lời như thế, tàn nhẫn nói: “Đạo hữu, nếu ngươi không nghe khuyên bảo, ngày nào đó chúng ta buông xuống thì ngươi cũng không cách nào ngăn cản!”
Ạch……
Nghe hắn nói như vậy, Lục Trường Sinh không khỏi lo lắng, đến lúc đó mình có thể đánh thắng sao?
Tuy nhiên vì muốn cuộc sống mò cá không bị phá hư.
Lục Trường Sinh vẫn cố tỏ vẻ nhẹ nhàng rồi nói: “Vậy lần sau các ngươi mang theo nhiều người chút.”
Nói thế này hẳn là có thể hù dọa đối phương đi?
Gương mặt kia nhìn kỹ Lục Trường Sinh, giống như muốn khắc ghi vào trong đầu.
“Ta nhớ kỹ lời của đạo hữu, chắc chắn lần sau đặt chân đến nơi đây sẽ mang đến càng nhiều cường giả khiến đạo hữu hài lòng.”
Nói xong thì gương mặt nhanh chóng tiêu tán.
Kết giới cũng biến mất theo.
Chỉ còn lại Lục Trường Sinh đang đứng ngây ngẩn.
Chính mình…… Hình như đùa quá trớn?
Không được không được, nếu tên kia thật sự dẫn một đống người tới, ta đánh không lại thì làm sao?
Phải nhanh trở về chuẩn bị.
Nói xong, Lục Trường Sinh liền biến mất tại chỗ.
Không lâu sau liền về tới Thảo Đường.
Hắn đi tới đi lui ở chỗ vách núi, không ngừng lẩm bẩm: “Trận pháp cũng có, tu vi lại không phải có thể liên tục tăng lên, còn có gì có thể chuẩn bị?”
Cây liễu nghe Lục Trường Sinh lẩm bẩm, không khỏi tò mò hỏi.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Trường Sinh thuật lại mọi chuyện.
Cây liễu nghe xong có chút bất đắc dĩ nói.
“Có phải ngươi quá cẩn thận hay không?”
Lục Trường Sinh lắc đầu nói: “Đây mà là quá cẩn thận sao? Ta sợ tu vi không đủ, đánh không lại đối phương nha! Dù sao ta cũng không biết mình tu luyện đến cấp độ nào!”
Trong mấy chục năm qua hắn vẫn luôn điểm danh, tu vi khen thưởng tính theo năm.
Quỷ mới biết mình đã tới cảnh giới nào rồi.
Cây liễu cạn lời.
Cả nàng cũng không cách nào nhìn thấu cảnh giới của Lục Trường Sinh.
Nàng không thể hoàn toàn nhìn thấu thì sao vùng thế giới có người có thể uy hiếp được hắn.
Huống hồ nơi này còn có Cửu U Hoàng Tuyền đại trận.
Đây chính là một trong mười sát trận thượng cổ.
Hơn nữa còn không thuộc về mảnh vũ trụ vĩ độ thấp này, thuộc về vũ trụ tầng cao hơn!
Nhìn Lục Trường Sinh phiền não, cây liễu cũng không nói thêm gì……
Chim nhỏ thấy cảnh này cũng cạn lời.
……
Khi Diệp Thu Bạch cùng Hồng Anh về tới Thảo Đường, chuẩn bị đi bái kiến Lục Trường Sinh thì thấy hắn đang ở vách núi lẩm bẩm.
“Nếu không thì chạy trốn?”
“Không được thì đổi nơi khác, nhưng nơi khác sẽ không thoải mái như ở đây.”
“A…… Sư tôn, có chuyện gì sao?”
Diệp Thu Bạch tiến đến, vò đầu hỏi: “Chuyện gì khiến sư tôn phiền não như vậy?”
Hồng Anh cũng tò mò nhìn Lục Trường Sinh.
Nàng cũng rất muốn biết chuyện gì mà có thể làm khó sư tôn thực lực sâu không thể lường này.
Lục Trường Sinh thấy hai người trở về tức khắc vui vẻ, vội vàng đẩy đẩy hai người rồi nói: “Nhanh nhanh, các ngươi nhanh đi tu luyện!”
Một người là Hỗn Nguyên Kiếm Thể.
Một người là Luân Hồi Thánh Thể.
Hơn nữa cả hai đều có tư chất thành đế!
Mình không hiểu tu luyện thì để hai đệ tử này tu luyện đến Đại Đế không được sao?
Đến lúc đó mình lại có thể mò cá rồi.
Nghĩ đến đây, Lục Trường Sinh lại bồi thêm một câu: “Không tu luyện đến Đại Đế thì đừng ra!”
Diệp Thu Bạch: “……”
Hồng Anh cũng bất đắc dĩ xoa xoa trán.
Hình như sư tôn hoàn toàn không biết thực lực của mình ở cấp độ nào nha!
Những thủ đoạn thông thiên kia, dù nữ đế như nàng cũng chưa từng thấy.
Chỉ mỗi trận pháp trên không trung Thảo Đường thôi mà thời kỳ toàn thịnh nàng cũng không cách nào ngăn cản nổi rồi.
Lúc sau.
Tân Hồng Y đi tới Thảo Đường luận bàn với Diệp Thu Bạch.
Hồng Anh tiếp tục tu luyện Cửu Chuyển Luân Hồi Công, ổn định cảnh giới.
Lục Trường Sinh lại suy nghĩ, không thể hoàn toàn trông cậy vào đệ tử mình.
Mình cũng phải tu luyện.
Nhưng nên tu luyện như thế nào đây?
Hắn chưa từng tu luyện công pháp……
Thôi, vẫn nên đi ngủ.
Dựa vào điểm danh mỗi ngày mà nhận lấy tu vi……
Đã hai ngày từ khi rời Huyết Ngục bí cảnh.
Giờ phút này Tướng Quân đã về tới Lạc Nhật vương triều.
“Đại hoàng tử, nhiệm vụ thất bại……”
Chỉ thấy Tướng Quân quỳ một gối trước mặt nam tử áo gấm, sắc mặt có cút khó coi nói: “Chúng ta xem nhẹ thực lực của Diệp Thu Bạch, Ảnh Sát và bốn gã thân vệ của ta đều bỏ mình.”
Hoàng Thiên Minh trêu đùa chim hoàng yến trong lòng, nghe hắn nói, sắc mặt cũng không có chút thay đổi.
“Ừ, đã biết, báo chuyện ba tên sát thủ Ảnh Sát bỏ mình cho bọn họ.”
Một khi Ảnh Sát tiếp thu nhiệm vụ, nhiệm vụ không hoàn thành thì không bỏ qua.
Lần này mất đi ba tên sát thủ, lần sau sẽ phái càng nhiều hơn, thực lực càng mạnh hơn để hoàn thành nhiệm vụ!
Hoàng Thiên Minh cười nói: “Một tên thứ dân Nam Man mà thôi, không cần chúng ta tốn sức ra tay, để Ảnh Sát đi thôi.”
Tướng Quân gật đầu nói: “Tuân lệnh, ta đã hiểu.”
“A, đúng rồi.”
Hoàng Thiên Minh đột nhiên lạnh lùng nói: “Nếu nhiệm vụ thất bại thì tự mình tới Ngục Lâm tiếp nhận trừng phạt đi.”
Ngục Lâm.
Nơi mà người Lạc Nhật vương triều nghe tới đều hoảng sợ!
Là nơi vương triều giam giữ, trừng phạt tội nhân.
Thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.
Dù thân là cường giả Thủy Dật cảnh đỉnh như Tướng Quân nghe tới cũng phải run lên.
Nhưng hắn lại không dám không chối từ.
Thủ đoạn của Hoàng Thiên Minh ở vương triều còn khủng bố hơn Ngục Lâm……
Tướng Quân đi rồi.
Hoàng Thiên Minh không có quay đầu mà nhẹ giọng nói: “Đừng nghe lén, Diệp Thu Bạch còn chưa chết.”
Một nữ tử từ phía sau bước ra, cắn môi không nói gì.
Hoàng Thiên Minh đặt lồng chim trên bàn đá, xoay người nhìn về phía Khương Thiền, cười nói: “Tuy rằng không chết nhưng cũng là chuyện sớm hay muộn, cho nên ngươi cũng không cần làm chuyện gì khác, bằng không……”
“Dù ngươi là thê tử tương lai của ta, hoàng hậu Lạc Nhật, thì ta cũng sẽ không nương tay!”