Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 36 - Chiếm Bàn

Dịch: Lap Tran

----

Bắc Vực.

Tàng Đạo thư viện nơi này so với Nam Vực càng thêm phồn thịnh.

Đây là điều đầu tiên mà đoàn người Diệp Thu Bạch cảm nhận được.

Đệ tử đông đảo, đồng thời trong thư viện cũng có các bí cảnh.

Tuy nhiên có chỗ khác biệt.

Tàng Đạo thư viện Bắc Vực có thêm cảm giác áp bách.

Trưởng lão Nho Viện đi phía trước giải thích: “Tàng Đạo thư viện Bắc Vực có quan điểm là phải cạnh tranh, người thích ứng được mới có thể ở lại.”

“Ở chỗ này, một khi ngươi để mình tụt lại phía sau người khác thì sẽ bị đào thải.”

Mọi người nghe xong mới bừng tỉnh.

Trong hoàn cảnh tràn đầy áp lực thế này, bọn họ sẽ có thực lực mạnh mẽ, liên tục giành vị trí thứ nhất cũng rất bình thường.

Nhưng Diệp Thu Bạch thích bầu không khí ở Tàng Đạo thư viện Nam Vực hơn.

Thảo luận võ đạo, luận bàn xác minh lý giải của bản thân.

Rất bình thản.

Lúc này, có vài lão giả đến nghênh đón.

Cầm đầu chính là một lão giả râu dài.

Chỉ thấy hắn chắp tay thi lễ, nở nụ cười rồi nói: “Hoan nghênh chư vị đến, chỗ ở đã được sắp xếp, xin mời đi theo ta.”

Người này là trưởng lão Nho Viện của Tàng Đạo thư viện Bắc Vực, Nhiếp Thanh.

Trưởng lão Võ Đường giải thích.

Thời điểm mọi người đi tới chỗ ở thì có người Tàng Đạo thư viện Bắc Vực bên cạnh thì thầm.

Trong lời nói tràn ngập sự khinh thường.

“Những người này tới từ Nam Vực hoang dã kia sao?”

“Ừ, tới tham gia thư viện giao lưu.”

“Chỉ bằng bọn họ? Trông cảnh giới cũng không cao bằng ta, e là không cần Kiếm sư huynh ra tay rồi?”

Tiếng nói chuyện truyền vào trong tai mọi người.

Hoắc Khánh Minh tức giận nói: “Quá xem thường chúng ta!”

Tân Hồng Y cũng lấy kiếm ra, lạnh lùng nói: “Ta thật sự muốn lĩnh giáo thực lực của bọn họ.”

Sắc mặt Lâm Sách cũng cực kỳ khó coi.

Hoang Nguyên lạnh nhạt nói: “Không cần tranh đua lợi ích nhất thời, giữ sức cho giao lưu võ đạo vào ngày mai đi.”

Hoắc Khánh Minh nghe xong hừ lạnh một tiếng, kìm nén sự tức giận.

Tân Hồng Y lại không nghe, vừa định bước ra thì bị Diệp Thu Bạch giữ chặt.

“Đúng là không cần thiết, ngày mai dùng thực lực đánh mặt bọn họ là được.”

Lúc này Tân Hồng Y mới thu hồi kiếm trong tay.

Hoang Nguyên liếc mắt nhìn Diệp Thu Bạch.

Lời hắn nói không có tác dụng nhưng lời Diệp Thu Bạch thì khác……

Đoàn người đi tới chỗ ở.

Tàng Đạo thư viện Bắc Vực cũng không có làm trò gì, chỗ ở không hề tệ.

“Ngày mai giao lưu võ đạo, xin chư vị nghỉ ngơi thật tốt.”

Nhiếp Thanh nói xong liền rời đi.

Trưởng lão Nho Viện cùng trưởng lão Võ Đường cũng đi theo, hiển nhiên là có chuyện cần bàn bạc.

Còn Tần Thiên Nam, từ khi đến Bắc Vực thì đã biến mất.

Thấy hai vị trưởng lão rời đi, Hoắc Khánh Minh mới nổi giận mắng: “Thật là chó cậy chủ! Còn không phải được vài lần hạng nhất sao? Lần này đánh cho bọn hắn rớt xuống!”

Sắc mặt Lâm Sách cũng khó coi, nói: “Ngày mai cho bọn họ biết tay.”

Diệp Thu Bạch nhún vai, đang chuẩn bị trở về tu luyện thì có một đám người đẩy cửa viện ra, cũng không chào hỏi mà trực tiếp đi tới.

“Các ngươi là ai?”

Chung Ngộ khẽ nhíu mày nói: “Không có một chút lễ nghĩa nào sao?”

Một tên nam tử cao gầy cười lạnh nói: “Đối đãi với Nam Man tử thì cần gì lễ nghĩa?”

“Ngươi!”

Hoang Nguyên kéo Hoắc Khánh Minh lại, bước về phía trước rồi nói: “Nếu các vị chỉ tới để khiêu khích thì không cần thiết.”

Nam tử cầm đầu lạnh lùng nhìn thoáng qua nam tử cao gầy.

Nam tử cao gầy thấy thế liền ngậm miệng.

“Xin lỗi các vị, là sư đệ ta càn rỡ.”

“Lần này tới đây là muốn mời các vị tham gia yến hội.”

“Yến hội mời các thiên kiêu tham gia thư viện giao lưu, mục đích là muốn các thanh niên tài tuấn kết giao với nhau.”

Hoang Nguyên trầm tư một chút rồi nhìn mọi người.

Hiển nhiên là đang dò hỏi ý mấy người Diệp Thu Bạch.

Hoắc Khánh Minh hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

Tân Hồng Y thấy Diệp Thu Bạch gật đầu cũng gật đầu.

Chung Ngộ và Lâm Sách cũng không có ý kiến.

Hoang Nguyên thấy vậy mới đáp: “Được, tối nay chúng ta sẽ đến.”

Nam tử hài lòng gật đầu nói “Vậy xin đợi các vị đến.”

Nói xong, mấy người liền rời đi.

Lâm Sách bình tĩnh nói: “Phỏng chừng yến hội này là Hồng Môn Yến, muốn dò xét thực lực của các vực đi.”

Chung Ngộ gật đầu đồng ý: “Hẳn là mục đích này, đến lúc đó không thể không bày ra chút thực lực.”

Hoang Nguyên cũng nói: “Cố gắng giữ lại chiêu áp đáy hòm, không cần lộ ra, nếu lần này vẫn xếp hạng chót thì Tàng Đạo thư viện Nam Vực chúng ta sẽ bị những người khác tiếp quản.”

Một khi xếp hạng chót quá nhiều lần thì Tổng Viện sẽ phái những người đến khác quản lý thư viện.

Đến lúc đó, Tần Thiên Nam cũng bị xử phạt.

Đây là chuyện mà tất cả bọn họ đều không muốn nhìn thấy.

Nghe được lời này, người dễ xao động như Hoắc Khánh Minh cũng nghiêm túc gật đầu.

Hoang Nguyên nhìn về phía Diệp Thu Bạch, nói: “Còn nữa, có khả năng sẽ có người Nhật vương triều xuất hiện, ngươi nhất định phải nhịn xuống.”

Chuyện của Diệp Thu Bạch không phải bí mật, đã truyền khắp Thiên Nguyên thành, chỉ cần hỏi thăm một chút liền biết.

Diệp Thu Bạch rũ mắt không nói gì.

Hoang Nguyên thấy thế cũng không nói thêm nữa.

Dù sao thiên phú của Diệp Thu Bạch được cả sư tôn mình tán thưởng không thôi.

Trời nhanh chóng chập tối.

Đám người Hoang Nguyên đi tới nơi tổ chức yến hội.

Yến hội được bày ở Võ Đường.

Giờ phút này Võ Đường có cả trăm cái bàn cái ghế, mỗi một bàn đều bày đủ loại thức ăn.

Nhưng người để tâm đều có thể phát hiện.

Càng về phía sau thì thức ăn càng đơn sơ hơn.

Càng tới gần vị trí thủ tọa thì thức ăn càng thêm trân quý.

Chung Ngộ không khỏi cười: “Xem ra sẽ có tiết mục đặc biệt.”

Vừa dứt lời liền có một đám người đi tới.

“Hẳn là các vị đều nhìn thấy bàn ghế trước mắt, mọi người thích ăn gì thì cứ ngồi vào vị trí đó đi.”

“Đương nhiên, vị trí là do mình giành lấy, nếu một bàn thức ăn bị hai người ưa thích thì các ngươi cần tự thương lượng với nhau.”

Người này nói chuyện rất mơ hồ nhưng tất cả mọi người đều hiểu ý hắn.

Nếu muốn tranh bàn vậy thì đấu một trận.

Bên thắng mới có tư cách ngồi thưởng thức.

Nam tử nói xong liền ngồi vào thủ vị, cười nói: “Đương nhiên, nếu các ngươi nếu muốn ăn thức ăn trên bàn của ta thì cũng không phải không được, chỉ cần ngươi có thực lực tương xứng.”

“Được rồi, các vị ngồi xuống đi.”

Ban đầu chưa có người nào động.

Nhưng chỉ chỉ trong chốc lát liền có một nam tử mỉm cười nói: “Nếu các vị đều khiêm nhường thế này, tại hạ sẽ không khách khí.”

Nam tử nói xong liền ngồi vào vị trí gần thủ vị!

“Ai muốn ngồi thì có thể tới.”

Thấy thế có nhiều người sôi nổi ngồi vào bàn.

Chỉ là tạm thời chưa có người muốn chiếm mấy vị trí đầu!

Bình Luận (0)
Comment