Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 39 - Lực Lượng Thần Bí!

Dịch: Lap Tran

----

Tàng Đạo thư viện Bắc Vực.

Kiếm Triều Miện mới vừa tiến vào một năm đã được Kiếm Đường tán thành, đồng thời cũng được gọi là thiên tài kiếm đạo đệ nhất Bắc Vực.

Hiện tại đã sờ đến ngưỡng cửa kiếm ý.

Đây là thiên phú bực nào chứ?

Dù hoàng tử Lạc Nhật vương triều gặp được Kiếm Triều Miện cũng phải đối đãi ngang hàng.

Quốc chủ Lạc Nhật vương triều từng tự mình mời Kiếm Triều Miện gia nhập Lạc Nhật vương triều, cung cấp vô số tài nguyên.

Tuy nhiên Kiếm Triều Miện một lòng tu kiếm, không muốn gia nhập vương triều.

Mặt Kiếm Triều Miện không chút cảm xúc, không nhìn ra là vui hay buồn, hắn nhìn Diệp Thu Bạch rồi nói: “Kiếm tâm của sư đệ không đủ, đã bêu xấu.”

Diệp Thu Bạch nhìn Kiếm Triều Miện, chẳng lẽ người này cũng là quân cờ của đối phương?

Hình như Kiếm Triều Miện đoán được suy nghĩ của Diệp Thu Bạch, lắc đầu nói: “Yên tâm đi, không ai sai sử ta, ta cũng sẽ không bị người khác sai sử.”

Lời nói rất bình thường nhưng tràn ngập sự kiêu ngạo!

Đây không phải kiêu ngạo một cách mù quáng mà là sự kiêu ngạo của kiếm tu không cho phép hắn làm như vậy!

Hắn nói xong liền rời khỏi.

Diệp Thu Bạch nhìn Kiếm Triều Miện rời đi, suy tư gì đó.

Ở chỗ tối có hai người đang quan sát.

“A? Xem ra Diệp Thu Bạch này còn có vài phần thực lực.”

“Có thể đánh bại Liêu Mai Sinh, đúng là không tồi.”

“Vậy ngươi chuẩn bị ra tay vào lúc nào?”

Nam tử áo gấm cười một tiếng nói: “Không cần ta ra tay, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người đối phó hắn.”

“Hôm nay chỉ là thử một chút mà thôi.”

Nói xong thì có một bóng đen biến mất.

Cùng lúc đó.

Diệp Thu Bạch trở lại đám người.

Hoang Nguyên nhìn Diệp Thu Bạch, chất vấn: “Diệp Thu Bạch, vì sao ngươi xúc động như vậy, vì chút thoải mái nhất thời mà bại lộ tuyệt chiêu!”

Diệp Thu Bạch nhìn Hoang Nguyên, hắn cũng hiểu tâm tình của tên này.

Hoang Nguyên là đệ tử của Tần Thiên Nam.

Mấy năm nay Tàng Đạo thư viện Nam Vực bị đè dưới chót, nếu lần này lại xếp chót trong bốn vực thì vị trí viện trưởng của Tần Thiên Nam sẽ bị thay thế.

Đây là điều Hoang Nguyên không muốn nhìn thấy.

Cho nên Diệp Thu Bạch cũng không tức giận, bình thản nói: “Không phải vấn đề lớn, không cần lo lắng.”

Hắn không chỉ có mỗi Thiên Ma Cửu Kiếm này.

Huống hồ Thiên Ma Cửu Kiếm cũng không thể tính là tuyệt chiêu của hắn……

Hoang Nguyên lạnh nhạt nói: “Hy vọng như thế.”

Nói xong liền trở về phòng tu luyện.

Chung Ngộ vỗ vỗ vai Diệp Thu Bạch, khuyên nhủ: “Ngươi cũng đừng nóng giận, chỉ là lần giao lưu này quá quan trọng đối với Hoang Nguyên.”

Diệp Thu Bạch gật đầu.

……

Cùng lúc đó.

Ở cực bắc Bắc Vực.

Một nữ tử cầm trường thương đang bước đi trên băng nguyên.

Gió tuyết đan xen.

Cho đến khi tới một chỗ gọi là Đại Liệt cốc thì nàng mới dừng chân.

Bên dưới Đại Liệt cốc là vực sâu, sâu không thấy đáy!

Có từng dòng nước lạnh không ngừng chảy ngược lên trên, giữa không trung có một tầng cấm chế lúc ẩn lúc hiện.

Tầng cấm chế này không có uy lực nhưng lại là cấm bay, không cho phép phi hành.

Những dòng nước lạnh kia phớt lờ lớp linh khí phòng hộ, có thể đâm thủng làn da xâm nhập vào cốt tủy!

Có một khối đá to lăn xuống, nhanh chóng bị dòng nước lạnh biến thành bụi.

Tuy nhiên nữ tử không chút e ngại mà trực tiếp nhảy xuống.

Dòng nước lạnh quét vào người nữ tử.

Chỉ là mới vừa tiếp xúc đến thân thể nàng thì liền bị một ngọn lửa màu đỏ đánh tan.

Hỏa diễm ý cảnh!

Sau một lúc lâu, khi sắp rơi đến đáy cốc, nữ tử đột nhiên vung vẩy trường thương.

Trường thương đập vào một lớp băng trên vách cốc, lực phản chấn giúp tốc độ rơi của nữ tử chậm lại.

Ngay sau đó trường thương chém ngang vào mặt băng giúp nữ tử vững vàng đáp xuống đáy!

Nữ tử nhìn quanh, trước mắt nàng có từng sợi xiềng xích.

Xiềng xích giống như hàn thiết gắn chặt vào trong băng.

Một đầu xiềng xích còn khóa chặt một nam tử.

Tóc nam tử rối tung buông xõa, đầu rũ xuống.

Nữ tử nhìn thấy cảnh này không khỏi giận dữ.

Hình như nam tử cảm nhận được hơi thở của nàng, ngẩng đầu, vẻ mặt hơi dại ra.

“Bệ…… Bệ hạ?”

Hồng Anh gật gật đầu, đi về phía trước rồi nói: “Ngươi chịu khổ.”

Nam tử lắc đầu, trong ánh mắt xuất hiện ngọn lửa, có vẻ hưng phấn nói: “Bệ hạ có thể tìm tới đây chứng minh đã luyện thành công pháp?”

Hồng Anh gật đầu.

Tuy nam tử cực kỳ suy yếu nhưng vẫn hưng phấn cười nói: “Trời phù hộ Vân Hoàng ta!”

Khóe miệng Hồng Anh giật giật, nói: “Vân Minh, hiện tại sẽ giúp ngươi cởi bỏ phong ấn.”

Phong ấn nơi này bị công pháp của Hồng Anh khắc chế, hơn nữa nàng có được Luân Hồi Thương Pháp, chuyện mở ra từng sợi xiềng xích đã không còn nhiều lực lượng này cũng không quá khó.

Còn nhà giam trong Huyết Ngục bí cảnh thì khác, bởi vì lực lượng cấm chế không có biến mất theo năm tháng nên nàng không thể không rời đi.

Vân Minh gật đầu.

Hồng Anh nâng trường thương.

Một cổ luân hồi chi ý từ cơ thể nàng bùng nổ.

Trường thương không chỉ được luân hồi chi ý bao trùm mà còn có từng ngọn lửa giống như hỏa xà quấn quanh.

Khi luân hồi chi ý đạt tới đỉnh điểm.

Hồng Anh đâm một thương về phía trước.

Luân Hồi Thương Pháp, thức thứ nhất!

Ầm!

Luân hồi chi ý không ngừng bùng nổ, xông thẳng lên cao.

Mũi trường thương đâm vào xiềng xích.

Xiềng xích liền bắt đầu rung động kịch liệt, phát ra tiếng leng keng.

Lớp băng bắt đầu xuất hiện vết nứt.

Vân Minh nhìn thấy cảnh này không khỏi kinh ngạc.

Thương pháp này mạnh hơn thương pháp trước kia của bệ hạ.

Lại càng thêm tinh diệu!

Có thể nói là không cùng một cấp bậc.

Hồng Anh thấy lớp băng bắt đầu vỡ vụn thì lại vung tiếp một thương.

Mũi thương quét qua không gian để lại từng gợn sóng!

Luân Hồi Thương Pháp, thức thứ hai!

Mũi thương lại dừng trên xiềng xích.

Ầm!

Xiềng xích nứt vỡ!

Khe nứt trên băng bắt đầu mở rộng.

Trên ngươi Vân Minh xuất hiện dao động của tu vi.

Hiển nhiên cấm chế đã buông lỏng.

Ngay sau đó, Hồng Anh lại vung thương.

Luân Hồi Thương Pháp, thức thứ ba!

Mũi thương quét thật mạnh vào xiềng xích.

Rắc rắc!

Xiềng xích hoàn toàn vỡ nát.

Lớp băng cũng bắt đầu đứt gãy, sụp xuống.

Hồng Anh kéo góc áo Vân Minh rồi phóng về phía trên Đại Liệt cốc.

Khoảnh khắc cả hai rời khỏi miệng cốc thì Đại Liệt cốc đã hoàn toàn sụp đổ!

Đại Liệt cốc biến mất từ đây.

Vân Minh đứng trước mặt Hồng Anh, đột nhiên quỳ một gối!

Hắn cung kính nói: “Cửu Thiên Bộ Vân Minh, nguyện cùng bệ hạ tái chiến chư thiên!”

Hồng Anh gật đầu đáp: “Hiện giờ ngươi còn suy yếu, hãy theo bên cạnh ta chậm rãi khôi phục.”

“Thuộc hạ tuân lệnh.”

……

Giờ phút này, ở một mặt khác.

Có vài hơi thở sâu không lường được đang dò xét bốn vực!

Bình Luận (0)
Comment