Dịch: Lap Tran
----
Giờ phút này, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Nam Vực bị người ba vực khác gọi là Nam Man.
Võ đạo truyền thừa lạc hậu, thiếu thốn tài nguyên, linh khí mỏng manh.
Cho nên có rất ít cường giả xuất thân từ Nam Vực.
Mười năm một lần giao lưu, mấy lần gần đây Nam Vực đều xếp hạng chót.
Điều này khiến ba vực càng khinh thường người Nam Vực hơn.
Thế mà hiện giờ Tân Hồng Y lại dùng tư thái nghiền ép chiến thắng đối thủ.
Hơn nữa là trong cùng cảnh giới.
Sao có thể không khiến mọi người chấn động.
Mấy người thư viện Đông Vực cũng cảm thấy khó tin.
“A…… Lê sư đệ bị một Nam Man tử nghiền ép?”
“Tuy thực lực Lê sư đệ không xếp hàng đầu nhưng cũng không đến mức bị nghiền ép đi?”
Thạch Sinh lại không hề thấy bất ngờ.
Hắn biết Diệp Thu Bạch cho nữ tử này máu Âm Long.
Máu Âm Long chính là thứ tốt để tôi luyện thân thể, cực kỳ trân quý!
Nếu hắn có được, công pháp luyện thể sẽ đột phá, có thể tự tin chiến một trận với Kiếm Triều Miện!
Lúc này, trưởng lão tuyên bố kết quả, “Nam Vực Tân Hồng Y thắng! Đông Vực lại phái người lên đài, Tân Hồng Y có thể lựa chọn đi xuống, cũng có thể lựa chọn tiếp tục.”
Nghe vậy, Tân Hồng Y do dự một chút, ngay sau đó nhớ tới cảnh Diệp Thu Bạch chém Âm Long, không khỏi gật gật đầu nói: “Ta muốn tiếp tục.”
Giọng nói mang theo sự kiên định.
Trưởng lão gật đầu nói: “Nam Vực Tân Hồng Y tiếp tục xuất chiến.”
Nói xong liền rời khỏi đài luận võ.
Đông Vực cũng phái người thứ hai lên.
“Ta biết người kia!”
“Ừ, là người chỉ đứng sau Thạch Sinh ở thư viện Đông Vực.”
“Hình như tên là Trịnh Hoài, Tử Phủ cảnh đỉnh phong.”
Trịnh Hoài nhìn Tân Hồng Y, nhẹ nhàng cười nói: “Ta cho phép ngươi khôi phục một chút, ta không muốn bị người khác nói là ỷ lớn hiếp nhỏ.”
Tân Hồng Y lạnh nhạt nói: “Không cần.”
Dứt lời nàng liền rút kiếm phóng tới Trịnh Hoài!
Trịnh Hoài cũng không nói thêm gì, nghênh đón công kích của Tân Hồng Y, đánh ra một chưởng.
Chưởng ấn bao trùm toàn bộ luận võ đài!
Tân Hồng Y không chống đỡ nổi, nhanh chóng bị thương.
Dù sao đối phương có tu vi Tử Phủ cảnh đỉnh, hơn nữa đối phương cũng không phải người bình thường, cũng là thiên kiêu thư viện.
Nếu như không phải hấp thu máu Âm Long thì nàng đã bại từ sớm.
Tân Hồng Y cắn cắn môi, ngay sau đó cắt ngón tay, tinh huyết tràn ra.
Đây là bí thuật của Bí tộc!
Lấy máu tế kiếm!
Lúc trước, nàng từng dùng chiêu này khi đối chiến với Diệp Thu Bạch.
Hiện giờ thực lực đã mạnh hơn, uy lực cũng càng thêm khủng bố!
“A?”
Sắc mặt Trịnh Hoài trở nên nghiêm trọng, hắn cảm nhận được nguy hiểm.
Ngay sau đó, Tân Hồng Y chém một kiếm về phía Trịnh hoài.
Trịnh Hoài thận trọng tung một chưởng.
Một chưởng này, hắn không có giữ lại!
Chỉ trong nháy mắt, kiếm khí tiêu tán, chưởng ấn tiêu tán!
Tân Hồng Y bay ngược ra ngoài.
Còn Trịnh Hoài lùi lại vài bước, khóe miệng tràn máu, hiển nhiên hắn cũng bị thương nhẹ.
Trưởng lão lên đài nói: “Trận này, Đông Vực Trịnh Hoài thắng.”
Hoắc Khánh Minh nhanh chóng tới gần hỏi thăm Tân Hồng Y: “Thương thế thế nào?”
Tân Hồng Y lắc đầu nói: “Còn ổn.”
Hoang Nguyên nhíu mày nói: “Biết rõ đánh không lại thì nên lui, ngươi thế này dù cho chúng ta có tiến vào vòng tiếp theo cũng không cách nào xuất chiến!”
Tân Hồng Y cắn môi.
Lâm Sách nhíu mày nói: “Này này, lời ngươi quá khó nghe đi?”
Hoang Nguyên liếc hắn một cái: “Ta chỉ suy nghĩ cho thư viện thôi!”
Diệp Thu Bạch đưa cho Tân Hồng Y một viên đan dược rồi nói: “Trận tiếp theo để ta lên đi.”
Nhưng Hoang Nguyên lại lắc đầu nói: “Ta lên, trạng thái hiện tại của ngươi không thích hợp xuất chiến, huống chi ngươi mới Tử Phủ cảnh hậu kỳ.”
Diệp Thu Bạch nghe vậy, nhún vai, không nói gì.
Trịnh Hoài vẫn đứng trên đài.
Hoang Nguyên ra trận.
“A? Người dẫn đội tự mình lên đây sao?” Trịnh Hoài cười nói: “Đừng để thua trong tay ta, bằng không thì Tàng Đạo thư viện Nam Vực các ngươi không còn ai đó……”
Vừa dứt lời, vẻ mặt Trịnh Hoài liền cứng lại.
Hơi thở của Hoang Nguyên ầm ầm bùng nổ!
Hơi thở Khí Hải cảnh sơ kỳ tràn ra.
Hiển nhiên, thực lực của Hoang Nguyên cùng một cấp với Thạch Sinh!
Hoang Nguyên lạnh lùng nhìn Trịnh Hoài, sau đó đạp bước biến mất tại chỗ.
Trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Trịnh Hoài, bàn tay nhanh chóng vỗ vào ngực Trịnh hoài.
Phốc!
Ngực Trịnh Hoài như bị đánh thủng.
Máu tươi điên cuồng trào ra, hắn trực tiếp bay ngược ra ngoài, nện thật mạnh xuống dưới đài.
Một kích khiến Trịnh Hoài trọng thương!
Thạch Sinh lạnh lùng nhìn Hoang Nguyên, nói: “Cần ra tay nặng như vậy sao?”
Hoang Nguyên phản bác: “Vậy khi hắn đánh Tân Hồng Y rơi đài có từng nương tay?”
Tuy nói Hoang Nguyên nói chuyện khó nghe nhưng cũng do nóng lòng.
Nếu lần này Tàng Đạo thư viện Nam Vực lại xếp hạng chót thì sư tôn của hắn sẽ mất đi thân phận viện trưởng!
Thạch Sinh hừ lạnh, tự mình lên đài.
“Người dẫn đội hai bên bắt đầu quyết đấu sao?”
“Cảnh giới của hai người tương đương nhau nhưng không biết ai mạnh hơn.”
“Còn phải suy nghĩ sao? Đương nhiên là Thạch Sinh, Thạch Sinh trời sinh thần lực, sao Nam Man tử kia có thể ngăn cản nổi?”
“Hình như bên Nam Vực chỉ còn một người, chính là Diệp Thu Bạch có tích phân xếp hạng nhất?”
“Không biết thực lực chân thật như thế nào.”
Giờ phút này, trên đài luận võ, khí thế của Hoang Nguyên và Thạch Sinh bùng nổ.
Hai hơi thở Khí Hải cảnh không ngừng va chạm.
Ngay sau đó, Hoang Nguyên hừ lạnh, đánh ra một chưởng.
Một chưởng ấn mang theo những điểm sáng xanh chụp lấy Thạch Sinh.
Thạch Sinh cũng không e ngại, chân dậm mạnh một cái, đài luận võ đều run rẩy.
Hắn giơ nắm tay nện về phía chưởng ấn.
Nơi nắm tay lướt qua có từng tiếng nổ vang lên!
Không gian như đang bị chèn ép.
Ầm!
Nắm tay va chạm với chưởng ấn.
Dư chấn lan ra xung quanh!
Chưởng ấn vỡ nát!
Thạch Sinh cũng liên tiếp lui lại mấy bước.
Trong lúc nhất thời, hai bên đều không thể làm gì đối phương.
Trên đài cao.
Ngũ Đức Thời cười nói: “Tần viện trưởng, đệ tử của ngươi không tồi nha, xem ra lần này Nam Vực có cơ hội thăng hạng rồi.”
Tần Thiên Nam uống chút trà, vẻ mặt cũng không có biến hóa, lạnh nhạt nói: “Quá khen.”
Viện trưởng thư viện Đông Vực thì cười nói: “Nhưng Tần viện trưởng à, thư viện các ngươi chỉ có một người này đi, e là chỉ có thể đi đến bước này.”
“Phải không?”
Tần Thiên Nam khẽ cười một tiếng.
Bọn họ nào biết át chủ bài của Tần Thiên Nam không phải là đệ tử Hoang Nguyên.
Chỉ dựa vào Hoang Nguyên thì không cách nào thăng hạng.
Người hắn xem trọng…… Là Diệp Thu Bạch.
Khương Thiền nhìn xuống đài, nhưng ánh mắt lại thoáng liếc qua mấy người thư viện Nam Vực.
“Như thế nào, ngươi còn nhớ mãi không quên sao?”
Hoàng Thiên Minh bên cạnh cười nói: “Nếu không thì ngươi đi tìm hắn đi?”
Tuy rằng hắn đang cười nói nhưng trong giọng nói lại tràn ngập sự lạnh lẽo.
Hơn nữa ngươi cảm thấy ta sẽ để hắn sóng sót rời khỏi Bắc Vực sao?
Đương nhiên Hoàng Thiên Minh không nói ra câu này.