Dịch: Lap Tran
----
Nam Vực thăng cấp.
Kế tiếp là Bắc Vực so đấu với Tây Vực.
Lần trước thư viện Tây Vực thứ hai.
Thư viện Bắc Vực xếp hạng nhất.
Tuy rằng chỉ thua một người nhưng chênh lệch về thực lực vẫn rất lớn.
Trên đài cao.
Hoàng Thiên Minh cười nói: “Năm nay Bắc Vực có Kiếm Triều Miện, chắc là lại đoạt giải nhất lần nữa đi?”
Mọi người thấy Hoàng Thiên Minh nghiêng về Bắc Vực cũng không cảm thấy kỳ quái.
Lạc Nhật vương triều tọa lạc ở Bắc Vực.
Ngũ Đức Thời cười nói: “Triều Miện đã sờ đến ngưỡng cửa kiếm ý, nhưng những người khác cũng không yếu, như đệ tử Tần viện trưởng đã sờ đến ngưỡng cửa mộc chi ý cảnh.
Trương Hách cũng tu luyện Phật môn Kim Cương Thể tới cảnh giới rất cao rồi.
Cho nên hết thảy vẫn có biến số.”
Nghe thì có vẻ khiêm tốn nhưng trên thực ra là ngụ ý Kiếm Triều Miện càng tốt hơn.
Hoàng Thiên Minh nghe vậy liền nhìn xuống phía dưới, cười nói: “Ta đây chờ mong biểu hiện của kiếm tu Nam Vực hơn.”
Kiếm tu Nam Vực?
Chẳng phải là Diệp Thu Bạch sao?
Tần Thiên Nam nhìn sang, khẽ nhíu mày.
Hắn là viện trưởng Tàng Đạo thư viện Nam Vực, tự nhiên biết chuyện của Diệp Thu Bạch.
Hiện giờ nghe Hoàng Thiên Minh nói.
E là lần này tiến đến vì Diệp Thu Bạch!
Điều này khiến Tần Thiên Nam có dự cảm không tốt.
“Có thể dùng thực lực Tử Phủ cảnh trung kỳ nghiền ép người cảnh giới cao hơn hắn, tất nhiên thiên phú cũng không tồi, cũng không biết đấu với Kiếm Triều Miện một trận sẽ như thế nào.”
“Vẫn nên xem trước trận đấu với thư viện Tây Vực trước đi.”
Bên kia.
Trên luận võ đài.
Trận đấu giữa Bắc Vực và Tây Vực đã triển khai.
Hai bên đều có bốn người.
Trong đó có ba người có thực lực không thua kém nhau bao nhiêu.
Sau khi Trương Hách lên đài giải quyết một người thì Tây Vực và Bắc Vực đều chỉ còn một người.
Đều là nhân vật dẫn đội.
Kiếm Triều Miện và Trương Hách chiến đấu!
Hai người có cảnh giới tương đồng, Khí Hải cảnh sơ kỳ.
Trương Hách tu luyện Phật môn Kim Cương Thể, thân thể vô địch!
Mà Kiếm Triều Miện đã sờ đến ngưỡng cửa kiếm ý, không gì cản được!
Trận này chiến này để người ta cực kỳ mong đợi.
Nhưng Kiếm Triều Miện thì càng được xem trọng hơn.
Bởi vì không chỉ ở Bắc Vực, Kiếm Triều Miện cũng nổi danh ở ba vực khác.
Kiếm tu đệ nhất trong thế hệ trẻ.
Có hi vọng trở thành Kiếm Thánh.
Đủ loại quầng sáng khiến thanhd danh của Kiếm Triều Miện cực kỳ hiển hách.
Diệp Thu Bạch cũng tò mò quan sát.
Hắn cũng muốn biết vị kiếm tu cùng thế hệ, được gọi là kiếm đạo đệ nhất này có thực lực như thế nào.
Trưởng lão lui ra, trận đấu bắt đầu.
Trương Hách nắm chặt tay, toàn thân có Phật quang bao phủ, bước chân hướng về phía Kiếm Triều Miện!
Kiếm Triều Miện một tay cầm kiếm, một tay vắt sau lưng, thấy Trương Hách vọt tới cũng không có động tác gì.
Đợi đến khi Trương Hách tới gần hắn mới đâm một kiếm.
Một kiếm này cực kỳ bình thường, không có kiếm mang hoa hòe lòe loẹt.
Chỉ có kiếm ý bao trùm trên thân kiếm.
Kiếm ý như có như không!
Nhưng chính cổ kiếm ý khiến tất cả mọi người đều không khỏi nghiêm túc quan sát.
Vô cùng bén nhọn!
Ngay cả sắc mặt của Trương Hách cũng biến đổi.
Hắn hét to, Phật quang càng rực rỡ hơn bao trùm lấy thân thể, giống như một tầng giáp màu vàng kim.
Phật môn Kim Cương Thể!
Thuật luyện thể của Phật môn Tây Vực.
Tu đến đến cảnh giới đại thành thì không gì không thể cản!
Chỉ là thế gian này nào có chuyện cản được tất cả.
Đối mặt với kiếm ý của Kiếm Triều Miện.
Hai nắm tay Trương Hách xuất hiện lỗ máu.
Phật môn Kim Cương Thể va chạm với kiếm của Kiếm Triều Miện lại không chịu được một kích!
Điều này làm cho mọi người kinh hãi.
Trương Hách biến sắc lui về phía sau.
Sắc mặt Kiếm Triều Miện vẫn không thay đổi.
“Cảnh giới tương đương lại không cách nào khiến Kiếm Triều Miện dùng sức một chút sao?”
“Chỉ là một kiếm liền phá Phật môn Kim Cương Thể.”
“Mới vừa chạm đến ngưỡng cửa thôi, nếu Kiếm Triều Miện thật sự lĩnh ngộ kiếm ý thì thực lực sẽ đạt tới cấp độ nào?”
Hoang Nguyên nhìn thấy cảnh này cũng tỏ vẻ nghiêm trọng.
Hắn tự hỏi bản thân, tuy rằng đã sờ đến ngưỡng cửa mộc chi ý cảnh nhưng cấp độ của mộc chi ý cảnh lại thấp hơn kiếm chi ý cảnh nhiều.
Nếu là hắn ở trên đài thì cũng không tốt hơn Trương Hách bao nhiêu.
Hơn nữa công pháp của Trương Hách khắc chế hắn.
Nếu như vậy thì Nam Vực cũng chỉ có thể xếp hạng thứ ba.
Hạng ba không đủ để thay đổi chuyện Tần Thiên Nam bị thay thế.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Hoang Nguyên trở nên cực kỳ khó coi.
Tân Hồng Y đi đến cạnh Diệp Thu Bạch, sắc mặt vẫn tái nhợt, lên tiếng hỏi: “Diệp Thu Bạch, nếu ngươi đánh với Kiếm Triều Miện, ai sẽ thắng?”
Diệp Thu Bạch chậm rãi đáp: “Ta sẽ thắng.”
Kiếm tu, thẳng tiến không lùi, nói chuyện cũng như thế.
Sẽ không nói dối, không quanh co lòng vòng.
Là cái gì thì chính là cái đó!
Giống như Diệp Thu Bạch cảm thấy Kiếm Triều Miện không phải đối thủ của mình.
Lúc này, trên đài luận võ đã phân ra thắng bại.
Trên thân thể vàng kim của Trương Hách đã xuất hiện mấy cái lỗ máu.
Hơi thở cực kỳ uể oải!
Còn Kiếm Triều Miện vẫn đứng tại chỗ!
Sắc mặt bất biến.
Ai thắng ai thua, liếc mắt liền biết.
Trưởng lão xuất hiện trên đài, dùng ánh mắt khen ngợi nhìn Kiếm Triều Miện, sau đó nói: “Trận này, Kiếm Triều Miện thắng!”
“Đồng thời, Bắc Vực còn một người, Bắc Vực thăng cấp.”
Bắc Vực thăng cấp không nằm ngoài dự đoán như Nam Vực thăng cấp.
Chuyện này là chuyện đương nhiên, Bắc Vực vẫn luôn vẫn duy trì ưu thế chủ nhà.
Không giành hạng nhất mới kỳ quái.
Trương Hách xuống đài nhưng Kiếm Triều Miện không có xuống, hắn vẫn đứng đó.
Mọi người cảm thấy khó hiểu.
Ngay cả Ngũ Đức Thời cũng nhìn hắn.
Lúc mọi người cảm thấy khó hiểu thì Kiếm Triều Miện nhìn về phía mấy người thư viện Nam Vực.
Ánh mắt dừng trên người Diệp Thu Bạch rồi nói một câu khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Mấy trận sau cũng không thú vị gì, hai người chúng ta quyết thắng bại là được.”
“Ai?”
“Trực tiếp quyết thắng bại với thư viện Nam Vực?”
“Chẳng lẽ là Hoang Nguyên? Nhưng thực lực của Hoang Nguyên không khác Trương Hách lắm, sao có thể khơi dậy chiến ý của Kiếm sư huynh?”
Hoang Nguyên cũng không nghĩ là hắn, bởi vì ánh mắt Kiếm Triều Miện không dừng trên người hắn.
Mà là dừng trên người Diệp Thu Bạch ở phía sau!
Điều này làm cho Hoang Nguyên không khỏi kinh ngạc, vì sao Kiếm Triều Miện muốn chủ động khiêu chiến Diệp Thu Bạch có cảnh giới chênh lệch so với hắn nhiều như vậy?
Trên đài cao, bốn vị viện trưởng thấy cảnh này cũng hứng thú, không ngăn cản.
Diệp Thu Bạch đón lấy ánh mắt của Kiếm Triều Miện, cười nói: “Hợp quy củ sao?”
Kiếm Triều Miện không chút cảm xúc nói “Vì sao không hợp quy củ? Những người khác đều không phải đối thủ của ta, chỉ có ngươi khiến ta không nhìn thấu.”
Cuồng vọng!
Cuồng vọng đến cực điểm!
Nhưng không có người nào phản bác lời Kiếm Triều Miện.
Từ phong thái nhẹ nhàng vừa rồi của Kiếm Triều Miện khi đánh bại Trương Hách thì lời hắn nói chính là sự thật.
Nhưng mọi người lại hoài nghi vì sao Kiếm Triều Miện nói mình không nhìn thấu Diệp Thu Bạch?
Đối phương chỉ là Tử Phủ cảnh hậu kỳ.
Thua Kiếm Triều Miện một đại cảnh giới!
Diệp Thu Bạch.
Hắn xứng sao?