Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 6 - Trận Chiến Đầu Của Thảo Đường!

Dịch: Lap Tran

----

Cách thời điểm thi đấu trong thư viện còn hai ngày.

Diệp Thu Bạch đứng trước bức tranh Kiếm Tiên múa kiếm.

Trong lòng hiểu thêm nhiều điều, từng luồng kiếm khí từ trong cơ thể tràn ra.

Hơi thở nhanh chóng tăng lên.

Kim Đan cảnh đỉnh phong!

Cảm nhận được tu vi của mình lại gia tăng, hắn không khỏi cảm khái: “Không hổ là sư tôn, mỗi một lần xem bức tranh này ta đều có hiểu được sự khác biệt của kiếm đạo.”

Nếu như Diệp Thu Bạch biết thật ra bức tranh này là Lục Trường Sinh tùy tiện vẽ khi nhàm chán, không biết sẽ kinh sợ đến mức nào.

Mấy ngày qua tu luyện, Diệp Thu Bạch cũng cảm giác được mình tới một bình cảnh.

Diệp Thu Bạch cũng biết thêm vài điều về Tàng Đạo thư viện.

Tàng Đạo thư viện dùng điểm cống hiến để suy xét.

Điểm cống hiến có thể dùng để tiến vào Tàng bảo các lựa chọn công pháp, võ kỹ, cũng có thể dùng để đổi lấy thiên tài địa bảo.

Có ba phương pháp để đạt được điểm điểm cống hiến.

Thứ nhất là hoàn thành nhiệm vụ của thư viện.

Thứ hai là có cống hiến to lớn cho thư viện.

Còn thứ ba chính là tới Diễn Võ đài, tiến hành luận bàn cùng người thư viện.

Áp điểm cống hiến là có thể lên đài khiêu chiến, thắng trận thì điểm cống hiến sẽ nhân lên gấp đôi, thua thì điểm cống hiến sẽ thuộc về đối phương.

Nghĩ tới đây, Diệp Thu Bạch liền quyết định đến Diễn Võ đài luận bàn.

Đúng lúc có thể thực chiến một trận, xác nhận kiếm đạo của mình hiện tại.

Còn có thể thuận tiện kiếm điểm cống hiến.

Vì thế Diệp Thu Bạch mang theo một thanh kiếm gỗ xuống núi.

Đến chỗ đăng ký, có một lão giả ngồi bên cửa.

“Tên, đường khẩu nào, tu vi, áp bao nhiêu điểm cống hiến.”

Diệp Thu Bạch báo tên, “Thảo Đường, Kim Đan cảnh, áp 100 điểm cống hiến.”

Thảo Đường?

Lão giả ngẩng đầu nhìn thoáng qua Diệp Thu Bạch, đưa một thẻ bài có khắc số mười một rồi nói: “Luận bàn giữa Kim Đan cảnh đã bắt đầu, ngươi nhanh chóng qua đi.”

“Đa tạ.”

Diệp Thu Bạch ôm quyền rồi tiến vào Diễn Võ đài.

Đợi khoảng một nén nhang, Diệp Thu Bạch liền được gọi tên.

Diệp Thu Bạch nhảy lên Diễn Võ đài, đứng đối diện hắn là một nam tử thân hình to lớn, cơ bắp trên người căng phồng.

“Võ đường Lý Hạ đánh với Thảo Đường Diệp Thu Bạch, cảnh giới tương đồng, nhân gấp đôi.”

Một lão giả hô xong liền lui xuống dưới đài.

Những người xem chiến đấu nghe xong đều kinh ngạc.

“Thảo Đường? Là Thảo Đường đã mấy chục năm không thu đệ tử kia sao?”

“Đúng vậy, hiện tại Thảo Đường lại thu đệ tử, ta muốn nhìn xem rốt cuộc Thảo Đường này có năng lực gì.”

Lý Hạ nghe tiếng xì xầm chung quanh không khỏi cười lạnh nói: “Đệ tử Thảo Đường? Ta cũng muốn nhìn xem người Thảo Đường có năng lực gì.”

Diệp Thu Bạch không đáp lời mà lấy kiếm gỗ ra.

Dù sao chỉ cần thể hiện thực lực thì những người này sẽ nhanh chóng câm miệng.

Cùng lúc đó, có vài tên trưởng lão tới nơi này.

Trong đó còn có cả viện trưởng Tần Thiên Nam.

“Xem ra các vị đều muốn nhìn xem đệ tử mà tiểu tử Trường Sinh kia thu như thế nào.”

Trưởng lão Kiếm Đường hừ một tiếng mới nói: “Nếu đệ tử hắn thu không tốt, vậy sau này không thể chiếm dụng tài nguyên thư viện nữa.”

Trưởng lão Võ đường cũng gật đầu phụ họa, “Hiện giờ trong thư viện càng lúc càng có nhiều người ý kiến, e là viện trưởng không ép được nữa.”

Tần Thiên Nam thở dài nói: “Tạm thời quan sát trước đi.”

Trận đấu bắt đầu.

Lý Hạ nở nụ cười dữ tợn, hai chân đột nhiên dậm mạnh, cơ bắp phồng lên, tung một quyền về phía ngực Diệp Thu Bạch!

Người Võ đường có thân thể cực kỳ cường hãn, Lý Hạ là người xuất sắc nhất trong đó nên càng bất phàm.

Một quyền khiến gió cũng đổi hướng, phát ra từng tiếng nổ vang!

Ngay cả người xem bên dưới cũng hoảng sợ.

“Thân thể của Lý Hạ lại mạnh lên, phỏng chừng Kim Đan cảnh đỉnh phong cũng rất khó ngăn cản một quyền này.”

“Diệp Thu Bạch vẫn còn đứng yên, chắc đã bị khí thế của một quyền này làm kinh sợ rồi.”

“Thảo Đường…… Cũng chỉ như vậy.”

Diệp Thu Bạch lạnh nhạt nhìn một quyền này, đúng là thân thể rất cường đại.

Nhưng cũng chỉ có thế mà thôi.

Kiếm gỗ trong tay run nhẹ, ngay sau đó hắn đâm một kiếm!

“Một thanh kiếm gỗ cũng muốn chặn quyền của ta?”

Lý Hạ cười lạnh, một quyền hung hăng nện trên thân kiếm gỗ!

Nhưng cảnh kiếm gỗ vỡ vụn mà Lý Hạ nghĩ tới cũng không xuất hiện.

Ngược lại nắm tay của hắn như nện vào một thanh bảo kiếm cực kỳ sắc bén!

Phốc!

Chỉ trong chớp mắt, nắm tay đã bị kiếm gỗ xuyên thủng!

Sắc mặt Lý Hạ biến đổi, đạp bộ lui về phía sau!

Sắc mặt trưởng lão Kiếm Đường cũng trở nên nghiêm trọng, nói: “Kiếm khí nội liễm, trình độ nắm giữ kiếm khí thật lợi hại.”

Cần phải biết là nội liễm kiếm khí không khó, nhưng muốn thu nó vào một thanh kiếm gỗ yếu ớt thì cực kỳ khó khăn.

Mặt trưởng lão Võ đường tối sầm, “Xem tiếp đi, như vậy còn chưa đủ.”

Dù sao Lý Hạ là học sinh Võ đường bọn họ.

Người xem cũng khiếp sợ.

Hiển nhiên màn này nằm ngoài dự đoán.

Vẻ mặt Diệp Thu Bạch không chút biến hóa, ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ, không chút gợn sóng.

Chân hơi khụy, giống như mũi tên rời cung, bắn nhanh về phía trước!

Kiếm gỗ trong tay phát ra từng đạo kiếm mang đan xen thành kiếm võng khóa chặt thân thể của Lý Hạ.

Không có đường trốn!

Lý Hạ thấy cảnh này biết mình đã khinh địch rồi.

Kiếm võng trước mặt hắn như có thể cắt vụn không gian, đánh úp tới!

Từng đạo kiếm phong cắt vào thân thể cường đại của Lý Hạ để lại từng vết máu dài!

Nếu để mặc cho tất cả đều trảm vào thân thể, chỉ sợ sẽ bị cắt thành mảnh nhỏ!

Nghĩ đến đây, Lý Hạ ngửa mặt lên trời rống to, hai tay bắt đầu hóa đá.

Từng sợi màu đen vàng chạy dọc theo cánh tay hóa đá, hóa thành một quyền sáo.

“Đó là Bảo Khí đỉnh phong! Hắc Kim quyền sáo, còn dùng thêm Hám Sơn quyền, đây chính là thủ đoạn mạnh nhất của Lý Hạ!”

“Lý Hạ từng dùng chiêu này ở Kim Đan cảnh sơ kỳ vượt cấp giết chết cường giả Kim Đan đỉnh phong!”

Diệp Thu Bạch cũng kinh ngạc, hơi thở của đối phương đang tăng lên, một quyền tiếp theo sẽ có uy lực rất lớn.

Nếu là mình trước kia thì không tiếp nổi một quyền này.

Nhưng hiện giờ có Thái Sơ Kiếm Kinh mà sư tôn cho cộng thêm được các loại đan dược cải tạo thân thể.

Một quyền này cũng chỉ như thế.

Kiếm gỗ trong tay lại chém!

Kiếm khí phun trào, từng đạo kiếm mang hóa thành kiếm võng càng thêm sắc bén ngưng thậ!

Quyền kiếm chạm nhau phát ra tiếng leng keng.

Từng luồng khí lãng không ngừng khuếch tán ra xung quanh!

Đáng tiếc là không giằng co bao lâu.

Hắc Kim quyền sáo nhanh chóng bị cắt ra từng khe hở!

Không chỗ nào ẩn giấu!

Sắc mặt Lý Hạ lại biến đổi, Hắc Kim quyền sáo tan biến!

Cánh tay hóa đá giờ phút này cũng phát ra tiếng “Rắc rắc”, xuất hiện vết cắt, máu tươi trào ra!

Lý Hạ kêu thảm một tiếng rồi bay ngược ra khỏi Diễn Võ đài.

“Người thắng, Thảo Đường Diệp Thu Bạch!”

Bình Luận (0)
Comment