*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit & Beta: Ami Cuteo
Ngay khi lực lượng có thể phá hủy sự an bình của Liên Chi giới biến mất thì lôi kiếp trên không trung tự động tiêu tán.
“Là chủ ý của ai? Các ngươi thiếu chút nữa đã hại chết ta, cũng thiếu chút nữa đã hại chính các ngươi!” Nịnh Hinh Nhi giận dữ nhìn ba tên đồ đệ trươc mặt. Không biết ba đồ đệ của nàng đã dùng pháp khí + pháp trận bàng môn tà đạo gì dó để giam cầm đan điền của nàng khiến nàng không thể sử dụng pháp thuật + làm nàng biến thành một người thường nơi chốn trần gian tay trói gà không chặt.
“Sư phụ, ta….” Hạ Trọng Lâu muốn rồi lại thôi, trên khuôn mặt anh tuấn tràn ngập giãy giụa, tay nâng lên rồi lại hạ xuống, đôi tay hắn gắt gao nắm thành quyền.
Lê Tử Nam xoa xoa mồ hôi trên trán + lạnh lùng nói:”Nam tử hán đại trượng phu, nếu đã làm thì phải làm đến cùng.” Lực lượng của sư phụ còn mạnh hơn so với hắn tưởng tượng nhưng may mắn là nàng có tính thiện lương dù biết hắn phản bội nhưng cũng không muốn công kích hắn nên bước đầu tiên trong kế hoạch của hắn đã thành công.
Thiên Tuyết dùng giọng điệu kiên định nói:” Chủ nhân là của ta, ta muốn vĩnh viễn ở bên chủ nhân!” Trên khuôn mặt đẹp đến khó có thể phân biệt giới tính của hắn tràn đầy sự khát vọng đối với Nịnh Hinh Nhi.
“Các ngươi đang nói gì vậy? Còn không mau buông ta ra?” Nịnh Hinh Nhi không vui quát.
“Xin lỗi sư phụ, người còn phải đợi thêm chút nữa!” Lê Tử Nam nói xong rồi lấy hai cái vòng tay màu vàng kim có hoa văn rườm rà từ trong không gian pháp khí ra – đó rõ ràng là cùng một bộ trang sức với chiếc vòng cổ màu vàng trên cổ Nịnh Hinh Nhi. Sau đó hắn lại lấy ra một hộp ngọc to bằng bàn tay. Hắn mở hộp ngọc ra và lấy ra một tảng thuốc mỡ trong suốt màu hồng phấn.
Hạ Trọng Lâu giãy giụa kêu lên:” Tử Nam, có thể đừng… làm như vậy được không?”
Lê Tử Nam cũng không quay đầu lại mà trả lời:” Không làm thế này thì chúng ta có thể giữ sư phụ lại được bao lâu? Ta đã nói hết công dụng của Khóa Thần Hoàn cho ngươi. Nếu ngươi không muốn thì có thể rời khỏi đây. Dù sao ta cũng còn Tiểu Tuyết hỗ trợ.” Hắn tinh tế bôi thuốc mỡ phát ra mùi hương kỳ dị lên đôi môi đỏ, chóp mũi và chỗ động mạch chủ ở phần xương quai xanh của Nịnh Hinh Nhi. Sau đó do dự một hồi rồi hắn lớn mật duối tay kéo vạt áo cùng với nịt ngực đỏ thẫm bên trong của Nịnh Hinh Nhi xuống và tiếp tục dùng thuốc mỡ bôi ở trên bộ ngực sữa trắng nõn cộng với hai núm vú trên bộ ngực sữa.
“Lớn mật, ngươi dám mạo phạm vi sư!” Nịnh Hinh Nhi chưa bao giờ bại lộ thân thể ở trước mặt các đồ đệ nhíu mày giận mắng. Nàng nửi được dược vị thơm ngọt thì tim đập nhanh theo bản năng.
Thiên Tuyết không chút do dự nói với Hạ Trọng Lâu:” Ngươi không muốn thì mau đi đi!” Chủ nhân là của hắn, càng ít người dành với hắn thì càng tốt!
Làn da trắng nõn, bóng láng trong suốt như ngọc cộng với hai núm vú tinh xảo mê người trước mắt làm trái tim vốn luôn bình tĩnh của Lê Tử Nam đột nhiên nhấc lên gợn sóng.” Sư phụ” Hắn trầm giọng nói:” Chúng ta muốn giữ ngươi lại.” Sư phụ là thủy linh thể, là nữ tu sĩ Hóa Thần đại viên mãn! Nếu bỏ qua cho nàng, hắn sẽ không bao giờ tìm thấy một đỉnh lò tuyệt hảo như vậy!
Hắn cư nhiên đối xử vô lễ với sư phụ.
Hạ Trọng Lâu buồn bực trừng mắt nhìn Lưu Tử Nam một cái rồi mở miệng:”Ngươi nhờ Tiểu Tuyết giúp đỡ? Một tên như hắn thì có thể làm cái gì? Ngay cả lông mà hắn còn chưa có mọc dài nha!” Hắn thừa nhận chính mình đê tiện và hắn cũng khát vọng đến sư phụ cho nên khi Lê Tử Nam đưa ra kế hoạch ngăn cản sư phụ độ kiếp phi thăng, hắn liền không một chút nghĩ ngợi mà gia nhập.
Lê Tử Nam bình tĩnh nói:” Ngươi không biết yêu hồ là sinh vật giảo hoạt nhất đời sao?” Rồi hắn quay sang nói với Thiên Tuyết:” Người còn muốn ngụy trang đến bao giờ hả Thất vĩ yêu hồ?” Rõ ràng là thất vĩ yêu hồ đã thành niên nhưng mỗi lần biến thành hình người lại đều biến thành hài đồng làm sư phụ sủng nịch hắn vô hạn. Cũng chỉ có người đơn thuần ngốc nghếch như sư phụ mới không biết con linh sủng của nàng thường xuyên ôm vào trong ngực thân thiết âu yếm là một con yêu hồ giống đực thành niên và hắn có thể tùy thời tìm người khác phái giao phối mà thôi!
Thiên Tuyết nghe xong, thân thể đột nhiên dài ra, chỉ mới chớp mắt liền biến thành một mỹ nam khó phân biệt là nam hay nữ 18 – 19 tuổi. Hắn kéo Nịnh Hinh Nhi chỉ cao bằng cằm hắn + đang quay lưng về phía hắn vào trong lòng ngực, hắn vội vàng nói:” Chủ nhân, Tiểu Tuyết lừa ngươi là vì Tiểu Tuyết yêu ngươi nhất! Vậy nên ngươi đừng tức giận được không?” Hắn vươn đầu lưỡi lấy lòng liếm láp gương mặt vô cùng tinh xảo mượt mà của nàng giống như mấy trăm năm qua đã làm vô số lần.
“Tiểu Tuyết……” Nịnh Hinh Nhi kinh ngạc:” Ta không biết ngươi lớn như vậy từ khi nào? Còn nữa, ba người các ngươi hợp mưu lại muốn làm gì ta?” Nàng bị Thiên Tuyết ôm từ phía sau nên không thể thấy được hình người trưởng thành của hắn. Nàng chỉ thông qua sắc mặt của Hạ Trọng Lâu và Lê Tử Nam mà suy đoán. Nàng nhăn mày lại. Linh hồ là tinh linh xinh đẹp trời xinh, hình thái hài đồng của Thiên Tuyết đã xinh đẹp đến mức không gì sánh kịp. Nếu hắn thành người lớn tất nhiên càng thêm mỹ lệ nhưng cũng không đến mức làm cho hai đồ đệ của nàng giật mình đi.