Editor: Diệp Hạ (dphh___)
Lười quá hong trích câu nữa he ( '∀`)
Tạ Quan Sư bị Chung Tri đưa thẳng đến nhà, suốt đường một câu đi đâu vậy y cũng không dám hỏi, y nghĩ nếu mình mà hỏi, người đàn ông âm trầm trên ghế điều khiển có thể lập tức lao xe ra ngoài lan can đồng quy vu tận luôn.
Đây là một căn hộ khoảng hai trăm mét vuông, trong nhà không có đồ đạc gì, thoạt nhìn trống trải vô cùng, phòng khách to như vậy mà lại trống rỗng, trong phòng ngủ cũng chỉ trải một tấm đệm lên sàn, của phòng bếp cũng lạnh lẽo, tủ lạnh cũng chẳng có gì, không giống như nơi có người ở. Nhìn còn muốn tệ hơn nơi Chung Tri đã ở tám năm trước.
Chung Tri ném chìa khóa lên kệ giày ở huyền quan, mặt lạnh cởi giày.
Tạ Quan Sư đi theo phía sau hắn, biểu cảm trên mặt có thể dùng từ lo sợ bất an để hình dung, do dự hỏi: "Từ hôm nay tôi phải ở đây sao?"
"Không thì sao nữa?"
Bónh đèn ở huyền quan chiếu vào lộ rõ đường quai hàm sắc bén. Hắn quay đầu lại liếc Tạ Quan Sư một cái, cái bóng cao lớn cũng rơi xuống trên tường, khí thế có hơi đáng sợ: "Cậu lại muốn chơi trò gì? Phát hiện họ Trác vẫn còn chưa dứt tình với mình, có phải cậu cảm thấy bán cho hắn càng tốt hơn không?"
Tạ Quan Sư lập tức bị nghẹn.
Nhiều năm trôi qua, bây giờ bọn họ đã không còn có thể nói chuyện bình thường nữa rồi.
Một khi Chung Tri mở miệng, những lời nói ra đều là đinh, ghim y chặt chẽ ở trên tường. Cũng đúng, dù sao thì Chung Tri cũng muốn trả thù y, có lẽ như vậy vẫn còn nhẹ.
Tạ Quan Sư rũ mắt cười khổ: "Tôi không có."
Chung Tri lạnh lùng nói: "Có hay không thì tự cậu biết."
Chung Tri nhìn chằm chằm đôi môi khô ráo của Tạ Quan Sư, bỗng nhiên đi vào phòng bếp, không biết lấy từ nơi nào ra một ly sữa bò: "Khát không? Uống sữa."
Thanh âm vẫn rất lạnh lùng.
Tạ Quan Sư nhìn hắn như có hai nhân cách, không dám cãi lời.
Y nhìn ly sữa trong tay nửa ngày sau vẫn không có uống, đây là loại sữa tám năm trước họ thường xuyên uống, bây giờ đã không còn bán trên thị trường, cũng không biết Chung Tri tìm được ở đâu.
Tạ Quan Sư nâng mắt đánh giá căn nhà một lần, lúc này mới phát hiện cuối chỗ ngoặt huyền quan có dựng một chiếc xe đạp rỉ sắt, là chiếc xe y sửa giúp thiếu niên năm đó. Tạ Quan Sư không khỏi sửng sốt.
Chung Tri nhìn chằm chằm y, nói: "Uống."
Tâm tình Tạ Quan Sư cực kỳ phức tạp, đặt ly sữa qua một bên, nói: "Giờ tôi vẫn chưa khát."
Chung Tri cười lạnh: "Ở bên ngoài lâu rồi, quả nhiên sở thích cũng thay đổi."
Tạ Quan Sư: "......"
Chung Tri lấy ly sữa lại uống sạch, sau đó xoay người vào phòng bếp rửa ly, thanh âm hắn truyền đến trong tiếng nước ào ào: "Rõ ràng đã từng thích, giờ thì nhìn một cái cũng không muốn." Không hề chịu buông tha vấn đề này.
Nghe câu trào phúng không nóng không lạnh như vậy, Tạ Quan Sư dở khóc dở cười, im lặng không trả lời.
"Vậy giờ cậu thích cái gì?" Chung Tri đặt mạnh cái ly lên giá, quay lại hỏi.
Tạ Quan Sư bị ép hỏi làm cho không thở nổi, dời đề tài: "Điện thoại của tôi...... Không có điện thoại thì tôi liên lạc với người khác như thế nào?"
"Người khác?" Chung Tri lạnh lùng đặt câu hỏi.
Tạ Quan Sư không muốn đụng vào cái đinh kia, nói: "Ít nhất tôi cũng phải về nhà một chuyến, nói chuyện với ba tôi sẵn tiện lấy hành lý."
Lời còn chưa nói xong, Chung Tri đã ngước mắt nhìn lên, cái nhìn này giống như lúc hắn dẫm chân ga, không có cảm xúc gì, nhưng lại làm người ta lạnh cả sống lưng, da đầu tê lại.
Tạ Quan Sư lập tức ngậm miệng.
—— người này rất mẫn cảm với chuyện y rời đi.
"Không có người khác." Chung Tri nhìn chằm chằm y, mở miệng: "Cũng không có hành lý, cậu không cần hành lý."
Tạ Quan Sư bị nhìn đến nổi da gà: "...... Có ý gì?"
Cơ hồ là ngay lập tức y đã nhận ra Chung Tri muốn làm gì. Hắn muốn nhốt y ở đây? Trong lòng y kêu lộp bộp, đầu óc cũng trống rỗng, theo bản năng chộp lấy chìa khoá, nhưng chìa khóa đã bị Chung Tri cầm lấy, ngay sau đó lạnh lùng liếc y một cái, đi đến phòng vệ sinh.
Vài giây sau, tiếng chìa khóa bị xoáy nước bồn cầu làm trôi xuống vang lên.
Tạ Quan Sư xoay người muốn đẩy cửa ra, nhưng cửa chống trộm đã bị khoá trái từ bên trong, không có chìa khóa là không mở được, dù đẩy như thế nào cũng không chút sứt mẻ.
Y xoay người lại dựa vào cửa, cảm giác da đầu tê dại, cơn lạnh lẽo lan tràn toàn thân.
Có lẽ hành động đẩy cửa muốn ra ngoài đã chọc giận người này.
Vì thế không khí lạnh đi vài phần.
Chung Tri đi ra khỏi phòng vệ sinh, đứng cách mấy mét nhìn y: "Muốn ra ngoài như vậy sao?"
Tạ Quan Sư dựa vào ván cửa, cả người mệt mỏi: "Đừng như vậy, bây giờ cậu không được bình thường."
Chung Tri đi về phía y: "Lúc trước tôi vẫn bình thường, nhưng là cậu không thích mà."
Tạ Quan Sư cảm thấy cổ họng phát đau, khí thế bức bách của người này làm y càng thêm sợ hãi, dấy lên suy nghĩ muốn lùi bước.
Y muốn nói chuyện bình thường với người trước mặt: "Tôi muốn tắm rửa thay quần áo."
Chung Tri đi đến vươn tay ôm y vào lồng ngực, nhìn động tác thì có vẻ mềm nhẹ, nhưng thật sự nó chứa đầy du͙ƈ vọиɠ giam cầm, làm y hoàn toàn không thể nhúc nhích. Chung Tri hơi gục đầu xuống, vùi đầu vào cổ y, hít hà giống như hít cần sa, làm Tạ Quan Sư không rét mà run.
"Không mặc hoặc là mặc của tôi." Chung Tri nói.
Cả người Tạ Quan Sư đã cứng đờ, bị giam giữa ngực hắn và ván cửa.
Y gian nan nói: "Thức ăn thì sao?"
Chung Tri đang chôn mặt ở cổ Tạ Quan Sư nhẹ nhàng mỉm cười, như là đã bắt được thứ làm hắn vui sướng, biểu cảm cũng trở nên nhu hòa, chỉ là cái loại âm trầm xen lẫn dịu dàng này càng làm người sợ hãi.
"Tôi sẽ làm cho cậu." Chung Tri nói: "Chỉ cần cậu ngoan ngoãn, tôi sẽ không để cậu đói chết."
Dừng một chút, hắn nói: "Nếu như cậu cảm thấy ở đây nhàm chán, vậy thì tôi cũng không đi, chúng ta ở đây, ai cũng không nhìn thấy, chỉ có hai chúng ta."
Giọng nói trầm trầm mềm nhẹ khác thường, có lẽ đây là lần dịu dàng đầu tiên từ sau khi hai người gặp lại.
Tạ Quan Sư bị suy nghĩ của hắn làm sợ ngây người, theo bản năng muốn kháng cự, nhưng thân thể lại không nhúc nhích được.
"Chuyện này không thể." Tạ Quan Sư gian nan nói: "Khoan nói đến tôi, sớm hay muộn gì cũng có ngày cậu sẽ cảm thấy chán, đâu ai có thể ở mãi trong phòng cả đời?"
"Tôi sẽ không!" Chung Tri nhíu mày ngắt ngang, bỗng nhiên ngẩng đầu nắm cằm y hỏi: "Cậu không muốn đúng không?"
"Tôi......"
Tạ Quan Sư cảm thấy người trước mắt này không quá bình thường, dù là trả thù thì cũng không có ai làm ra loại chuyện này. Y vẫn còn nghĩ Chung Tri đang đùa mình, nhưng biểu cảm trên mặt Chung Tri lại không hề giống như đùa giỡn, huống chi quan hệ của bọn họ bây giờ cũng không hợp để đùa giỡn.
"Cậu bình tĩnh một chút." Tạ Quan Sư hít một hơi thật sâu, muốn xem nhẹ lớp mồ hôi lạnh ứa ra sau lưng, cố gắng hoà hoãn cảm xúc của hắn.
"Bây giờ tôi rất bình tĩnh, bình tĩnh hơn bao giờ hết." Chung Tri trầm giọng nói.
Tầm mắt hắn dời lên cần cổ đã nổi da gà của Tạ Quan Sư, sắc mặt bỗng nhiên trở nên khó coi: "Cậu sợ tôi?"
Tạ Quan Sư không nói chuyện, nhưng phản ứng của thân thể đã bán đứng y.
"Cậu lại còn run." Ngữ khí không biết là lạnh lẽo hay bi ai, nhưng cuối cùng vẫn có hận ý: "Tôi làm gì khiến cậu sợ tôi sao?"
Tạ Quan Sư: "Tôi không có......"
Nhưng sắc mặt tái nhợt làm câu nói của y không hề có sức thuyết phục.
Chung Tri gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Quan Sư, ánh mắt tối tăm như lốc xoáy, hận không thể lột da róc xương người rồi nuốt vào. Hắn nhìn người trước mắt, dục chiếm hữu cùng các loại cảm xúc yêu thương phức tạp điên cuồng cắn nuốt, tất cả hình thành một cơn bão lớn trong lòng. Hắn thật sự có ý muốn đồng quy vu tận với người này. Hắn đợi y tám năm, thế nhưng y lại sợ hắn?
Chung Tri nắm chặt tay, khóe miệng bỗng nhiên nở nụ cười, ôm Tạ Quan Sư vào trong ngực một lần nữa.
"Cậu sợ tôi cũng không sao, không muốn cũng không sao, dù sao bây giờ cậu đã là của tôi rồi." Hắn cắn vành tai Tạ Quan Sư, duỗi đầu lưỡi mềm mại liếʍ ɭáρ thịt mềm, người trong lồng ngực càng căng thẳng hắn càng suиɠ sướиɠ. Hắn như thực tủy biết vị mà liếm ướt toàn bộ vành tai, sau đó ngậm vào trong miệng, "Cậu không thoát được."
Lại hung tợn cắn xuống vành tai Tạ Quan Sư.
Tạ Quan Sư run run, sau lưng lạnh toát, nhịn không được hỏi: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
"Tôi muốn làm gì cậu còn không biết sao?" Chung Tri dùng bàn tay lạnh lẽo sờ lên mặt Tạ Quan Sư, dùng phương thức giam cầm đè y lên ván cửa, nói: "Sau này cậu chỉ có thể mặc quần áo của tôi, toàn thân đều là hơi thở của tôi......" Ngón tay lạnh lẽo chậm rãi đi xuống, chạm vào hầu kết một cách vừa ái muội vừa khống chế, "Cậu chỉ có thể ăn thức ăn tôi làm, đôi mắt của cậu chỉ có thể nhìn thấy tôi, lỗ tai của cậu chỉ có thể nghe tiếng tôi, ngũ quan và tứ chi cũng chỉ có thể chạm vào tôi......"
Trong thanh âm ẩn ẩn có chút run rẩy vì hưng phấn, dường như dục niệm đã thấm đẫm vào xương tủy.
Đúng vậy, hắn đã muốn làm như vậy từ lâu rồi, hắn đã nhịn tám năm, bây giờ sẽ không tiếp tục nhịn nữa.
Hắn sẽ dùng ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm bất luận kẻ nào muốn tới gần Tạ Quan Sư, hắn sẽ thanh trừ tất cả những sự uy hiếp đó, hắn sẽ làm đôi mắt của người này sáng lên vì một mình hắn. Hắn quá khát vọng, vẫn luôn khát vọng như thế. Da thịt cận kề, vĩnh viễn không rời.
Cho nên đừng ép hắn, nếu không sẽ có thêm những chuyện càng khủng bố hơn.
Chung Tri nói: "Cậu không cần đi, tôi sẽ ôm cậu, cậu không cần làm bất luận chuyện gì, cậu chỉ cần ở bên người tôi, tôi sẽ ôm cậu, hôn cậu mọi lúc tôi muốn, không tốt sao? Chúng ta ăn cùng nhau, ngủ cùng nhau, cậu chỉ thích tôi, chỉ nhìn thấy tôi, chỉ quan tâm tôi, chỉ để ý tôi, không tốt sao? Cậu chỉ có tôi, tôi cũng chỉ có cậu, không tốt sao?"
Hắn gục đầu xuống, hung hăng mút hầu kết của Tạ Quan Sư, thẳng đến khi chỗ kia đỏ lên.
"Ưʍ......" Cả người Tạ Quan Sư run mạnh, đứng im trong ngực Chung Tri không thể giãy giụa.
Ngực y bị đè ép đến không thở nổi, càng lúc sự sợ hãi càng dâng lên.
Chung Tri nắm mặt y, nghiêm túc mút đầu lưỡi y vào, mút đến mức da đầu tê dại, dường như muốn hút cả linh hồn của y ra, giữ chặt.
"Không tốt sao?" Chung Tri hỏi một lần lại một lần nữa: "Không tốt sao?"
Tạ Quan Sư hoàn toàn bị nụ hôn mưa rền gió dữ tràn ngập dục chiếm hữu làm cho nói không nên lời. Nhưng y không tránh khỏi nụ hôn gần như điên cuồng này, thân thể cứng đờ ôm lấy Chung Tri.
Có lẽ là bởi vì y không cự tuyệt, cửa địa ngục của Chung Tri đã mở ra một chút, nhưng Chung Tri biết, đó rất có khả năng chỉ là ảo giác. Hắn càng siết chặt người vào ngực, hận không thể dung nhập y vào trong thân thể, linh hồn hòa hợp.
502:【Anh Tạ yên tâm đi, mấy ngày nữa đối tượng công lược sẽ có tai tiếng, không thể không ra ngoài làm sáng tỏ, đến lúc đó sẽ có cơ hội chạy trốn.】
Tạ Quan Sư:【Nhưng lần này tôi không định ra ngoài nha. Không cần nấu cơm không cần đi đứng, sống những ngày như sâu gạo chẳng lẽ không tốt sao? Đi ra ngoài làm gì?:)】
502:【......】
Tạ Quan Sư:【Tai tiếng gì?】
502:【Một nghệ sĩ nhỏ tuyến mười tám cố ý tạo ra tin tức tình ái với đối tượng công lược, nghệ sĩ nhỏ này vốn không thể làm ra náo loạn lớn, nhưng dựa theo cốt truyện, Trác Nhất Thần khẳng định sẽ âm thầm giúp cô ta xào nhiệt độ, bôi đen đối tượng công lược. Trong nguyên tác là vì muốn dụ vai ác Chung Tri ra, bây giờ có lẽ là vì...... có được cậu.】
Tạ Quan Sư:【Vậy cậu chuẩn bị đi, mấy ngày nữa đưa cho tôi cái giáo trình dạy cách làm người khác ghen.】
502:【???】
Tạ Quan Sư:【Thất thần làm gì, cậu không biết cách xúc tiến tình cảm tốt nhất chính là ghen sao?】
............
Ba ngày kế tiếp, quả nhiên Tạ Quan Sư không thể ra khỏi cửa. (quát pát dphh___)
Y cứ như vậy mà bị cầm tù ở chỗ này, hơn nữa lần cầm tù này không giống trước kia. Trước kia làm nhiệm vụ bị nhốt lại theo cách bình thường, bây giờ là Chung Tri tự mình nhốt cả hai lại.
Chung Tri vẫn còn một cái chìa khóa khác, thế nhưng không biết hắn đã đặt ở nơi nào, Tạ Quan Sư tìm khắp cả căn nhà cũng không thấy.
Ngày đầu trợ lý Chung Tri đưa đến rất nhiều đồ, tất cả đều là thứ cần thiết trong nhà. Thậm chí còn kêu mấy người khuân vác đồ gia dụng lên, trong đó một chiếc giường đôi hai mét cực kỳ bắt mắt, làm cho những nhân viên chuyển nhà đều nhìn chằm chằm Chung Tri cùng Tạ Quan Sư.
Căn nhà trống rỗng được lấp đầy rất nhanh, đã dần có một ít hơi thở người sống.
Tủ lạnh cũng chứa đầy thức ăn.
Mà quả nhiên như lời Chung Tri nói, Tạ Quan Sư không thể mặc quần áo của mình nữa, mặc trên người y tất cả đều là quần áo của Chung Tri. Lúc nào cả người cũng được bao bọc bởi hơi thở của người khác, điều này làm Tạ Quan Sư cảm thấy rất không thoải mái, còn thấy rất biếи ŧɦái, nhưng Chung Tri lại rất vui.
Dường như hắn đã quên khúc nhạc đệm Trác Nhất Thần đi, hoặc là cố tình không nhớ đến.
Trừ chuyện lúc nào cũng bị Chung Tri ôm vào trong ngực, những ngày làm sâu gạo cũng thật không tồi. Điều duy nhất làm Tạ Quan Sư cảm thấy đau đầu chính là, nguyên căn nhà to đùng mà chỉ có một cái giường, giường đôi hai mét. Tạm thời Chung Tri vẫn chưa làm hành động quá phận nào với y, cũng không cưỡng bách y làm cái gì, nhưng đến tối là cứ ôm y thật chặt, làm da thịt hai người dán sát gắt gao mới có thể ngủ. Giờ Tạ Quan Sư chỉ nhìn thấy cái giường kia cũng cảm thấy sắc tình.