Editor: Diệp Hạ (wpad: dphh___)
Tạ Quan Sư chẳng biết nên nói gì, y không biết Tần Dung đã có tâm tư này khi nào. Phải biết rằng, Tần Dung là người có nội tâm trong sáng nhất ở thế giới này, khi độ kiếp phi thăng, lôi kiếp đánh vào người hắn cũng không thấy chút khí tà ám nào bay ra khỏi thân thể, bởi vì trong thân thể hắn căn bản không có thứ đồ kia.
Nhưng giờ hạt giống tốt này lại nói với y là muốn tu ma?
Cho dù đến cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ, thế nhưng lại đưa Tần Dung lên con đường ma tu này, vậy chẳng phải Tạ Quan Sư sẽ bị thiên lôi đánh chết hay sao?
"Ngươi đã từng nói với ta, bản chất của đạo tu và ma tu đều giống nhau, chẳng qua là phương thức tu hành bất đồng mà thôi." Tần Dung nói rất nghiêm túc, đạo lý rõ ràng: "Trong đạo tu có người xấu, trong ma tu có người tốt. Vậy thì tại sao ta lại không thể lựa chọn phương thức tu hành chứ?"
Hắn túm chặt tay áo Tạ Quan Sư, đáy mắt long lanh, ẩn chứa ý khát cầu.
Tư tưởng này rất nguy hiểm đó em trai à!
Nếu Tần Dung thật sự nghĩ quẩn rồi biến thành ma tu, vậy thì thiên căn như bug trong thân thể hắn cũng sẽ giúp hắn trở thành ma tu đệ nhất, vậy đủ để cả thế giới tan vỡ chưa nhỉ?
Tạ Quan Sư dứt khoát cự tuyệt: "Không được!"
"Sao lại không được?" Tần Dung hiếm khi cố chấp, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Quan Sư: "Tại sao ngươi có thể nhưng ta thì không?"
Hắn không muốn đi đến Tiên phái Đệ nhất, ở đó hắn không quen biết ai, hơn nữa còn có một Chu Kị muốn gϊếŧ hắn. Hắn chỉ muốn đi theo sau công tử, hầu hạ người cả đời.
Tạ Quan Sư thở dài, đổi cách nói: "Đó là do ta không còn lựa chọn nào khác, nhưng ngươi lại có thể, hơn nữa căn cơ còn tốt như vậy, đương nhiên là phải theo chính đạo."
Tần Dung lắc đầu, nói: "Nhưng ta không cảm thấy chính đạo có gì tốt đẹp."
Đã nói tới như vậy rồi mà vẫn không được, mày Tạ Quan Sư giật giật, hất tay hắn ra, giọng điệu trở nên nghiêm khắc: "Ta nói không được là không được, không phải ngươi nói mọi chuyện đều nghe theo ta sao, mới vừa hứa hẹn mà giờ đã muốn đổi ý?"
Có lẽ là giọng điệu của y quá mức lãnh lệ, lần đầu tiên Tần Dung thấy bộ dáng này, lập tức hoảng sợ, mặt tái nhợt. Một lát sau, Tần Dung cúi xuống nhìn vào bàn tay bị hất ra của mình, biểu cảm dần ảm đạm.
Hắn im lặng một lát, sau đó gật đầu, nói: "Công tử nói gì thì cứ như vậy đi, ta không tu là được."
Tạ Quan Sư nhìn hắn rũ đầu, làm vẻ rất là tủi thân, vốn y muốn an ủi hai câu, nhưng lại không muốn dây dưa với vấn đề này quá nhiều, một khi dây dưa thì sẽ làm hắn cho rằng chuyện này có thể xoay chuyển.
Vì thế chỉ nói: "Sau này đừng nhắc lại chuyện này nữa." Sau đó lập tức phất tay áo bước đi.
Tần Dung bị bỏ lại, sắc mặt hơi khó coi, dừng một chút cũng vội vàng đuổi theo.
Trước khi hai người tiến vào khu rừng của Vạn Yêu Cốc, họ tạm nghỉ chân tại một khách điếm ở cửa thành, chuẩn bị vài bùa chú và đồ đạc.
Tần Dung vẫn cứ múc nước cho Tạ Quan Sư lau mặt như mọi khi, hầu hạ cực kỳ chu đáo, nhưng càng ngày càng ít nói, giờ có thể gọi là người trầm mặc ít lời. Hơn nữa không biết suy nghĩ gì mà gần như không hề nhìn mắt Tạ Quan Sư lần nào. Có đôi khi đứng sau lưng nhìn chằm chằm Tạ Quan Sư, nhưng một khi y quay đầu qua là hắn lập tức dời mắt đi chỗ khác.
Là giận dỗi.
Tần Dung rất sầu khổ, cả ngày không buồn ăn uống, cảm thấy mình đã rơi vào bể tình, nhưng công tử lại không thích hắn. Loại thích này chính là đơn phương. Huống chi hắn còn có lỗi với công tử, ngay cả tư cách nói thích cũng không có. Đây là lần đầu tiên hắn nảy sinh nhiều tình cảm phức tạp như vậy, làm cả người bối rối không biết làm sao.
Mỗi khi nhìn công tử là hắn sẽ tưởng tượng tới lúc đi qua Vạn Yêu Cốc, đến Tiên phái Đệ nhất rồi phải rời khỏi người này, hắn lập tức cảm thấy đau đớn như ăn phải thuốc độc.
Có vài lần Tạ Quan Sư muốn mở miệng nói, nhưng thái độ này của hắn làm y không nói nên lời.
Tạ Quan Sư muốn đưa Tần Dung lên trấn trên để may hai bộ trường bào trước khi vào Vạn Yêu Cốc.
Dù sao thì ngày Tần Dung rời khỏi thôn cũng chỉ mang theo hai bộ áo vải thô, một bộ trong đó đã bị Chu Kị chọc thủng mười mấy lỗ, sau đó được Tần Dung giặt sạch trên đường, nửa đêm thắp đèn khâu khâu vá vá, miễn cưỡng thì có thể mặc, nhưng thật sự quá cũ nát. Mà một bộ khác đã mặc rất nhiều ngày, chỗ vải ở khuỷu tay đã mòn hết.
Từ nhỏ Tần Dung đã là cô nhi, không ai may quần áo cho hắn. Nếu Tạ Quan Sư làm như vậy thì chắc chắn độ hảo cảm sẽ tăng lên, nhiệm vụ cũng có thể hoàn thành nhanh hơn.
Nhưng giờ nhìn thấy ánh mắt lảng tránh và bi thương của Tần Dung, Tạ Quan Sư thấy hơi áy náy, vì thế không muốn mở miệng.
Hai người chiến tranh lạnh hai ngày.
............
Sáng sớm ngày thứ ba, khi Tạ Quan Sư đả toạ trong phòng mình thì nghe thấy bên ngoài truyền đến một loạt tiếng đánh nhau, chân khí bay khắp nơi, mênh mông cuồn cuộn, là hai đại năng có tu vi cực cao so đấu, người khác không dám tiếp cận. Ở nơi ngư long hỗn tạp này, việc đánh nhau như vậy rất thường thấy, cho nên cũng không gây chú ý lắm.
Mấu chốt là, trong tiếng đánh nhau hỗn loạn, y nghe thấy cái tên "Vương Bất Dịch", tên này cực kỳ quen tai.
502 nói:【Lúc trước Vương Bất Dịch là thuộc hạ của Thẩm Nghi Đăng, rất chân thành, giờ đang bị đuổi gϊếŧ, cũng đang tìm kiếm Thẩm Nghi Đăng khắp nơi.】
Tạ Quan Sư nhớ lại, đúng là lúc mình tiếp nhận ký ức của Thẩm Nghi Đăng, số lần người này xuất hiện rất nhiều, hỏi:【Vậy sao hắn lại đuổi tới nơi này?】
502 nói:【Hắn là tâm phúc của Thẩm Nghi Đăng, lúc trước đã hạ huyết thề với y, vô luận đi nơi nào, chỉ cần Thẩm Nghi Đăng triệu hoán thì cho dù là cách xa vạn dặm hắn cũng sẽ lao tới. Dù lần này cậu không triệu hoán hắn, nhưng là đối tượng khế ước nên có lẽ hắn cũng có một chút cảm ứng với cậu.】
Tạ Quan Sư nghĩ nghĩ, cảm thấy có lẽ mình nên gặp Vương Bất Dịch. Chuyến đi này rất hung hiểm, sau khi thâm nhập Vạn Yêu Cốc sẽ càng nguy hiểm hơn, giờ y chỉ còn một phần mười công lực, đi cùng Tần Dung vẫn chưa thông hiểu đạo hạnh thì chắc chắn là không đủ.
Nếu Vương Bất Dịch thật sự trung thành và tận tâm như trong trí nhớ của Thẩm Nghi Đăng, vậy thì chẳng phải là vệ sĩ miễn phí à?
Ngay khi đang suy nghĩ, cửa đã bị đẩy ra, Tần Dung khẩn trương đi vào, khi nhìn thấy y mới thả lỏng.
"Sao vậy?" Tạ Quan Sư hỏi.
Tần Dung lắc đầu, nói: "Bên ngoài có người giao đấu, ta không yên tâm nên đến đây xem."
Hai ngày nay hắn không hề nói chuyện với Tạ Quan Sư, đúng lúc Tạ Quan Sư đang cân nhắc phải tăng độ hảo cảm như thế nào, nghe hắn nói như vậy liền thuận miệng nói: "Sao, không tức giận nữa?"
Tần Dung ngẩn ra, vội vàng lắc đầu, nghẹn một lát mới phun ra một câu: "Ta, ta sẽ không tức giận với ngươi."
Nói xong, gương mặt dần ửng đỏ, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Tạ Quan Sư, đi đến bên cửa sổ vờ nhìn ra bên ngoài.
Tạ Quan Sư sợ chuyện mình ngăn cản hắn tu ma trở thành khúc mắc trong lòng hắn, vì vậy nhân cơ hội giải thích: "Chuyện lần trước, ta làm vậy là vì muốn tốt cho ngươi."
Tần Dung không nói gì, lòng nghĩ, chẳng cần vì tốt cho ta, cho dù là muốn hại ta thì ta cũng sẽ vâng theo mà.
Trong lúc hai người nói chuyện, tiếng đánh nhau bên ngoài đã ngừng lại, hẳn là Vương Bất Dịch thắng. Gã sai vặt vui vẻ đưa người đưa lên lầu, hét chói tai: "Sắp xếp cho vị này khách quan này một phòng lớn."
Tiếng ồn ào dần lắng xuống, nhưng đột nhiên cửa phòng của Tạ Quan Sư và Tần Dung bị đẩy ra, tốc độ nhanh cực kỳ.
Tần Dung đã cảm giác được linh khí dao động từ trước khi người nọ tiến vào, hơi rùng mình, rút thanh kiếm Tạ Quan Sư cho mình ra đâm về phía cửa. Nhưng tốc độ của hắn không bằng một phần mười người nọ, bị đẩy ra thật mạnh, cả người lui về phía sau hơn mười mét, đụng phải tường mới có thể dừng lại —— nếu không phải được tiên căn trong thân thể che chở, thì có lẽ một chưởng này đã đánh hắn bay thẳng ra ngoài.
Người tiến vào vận hắc y, tốc độ cực nhanh, ngừng lại trước mặt Tạ Quan Sư rồi quay đầu qua nhìn Tần Dung một cái, nói: "Hửm, tiếp một chưởng của ta thế mà vẫn chưa chết?"
Nhưng đột nhiên cả người hắn run run, cảm thấy lục phủ ngũ tạng trong cơ thể mình như bị núi lớn đè ép, tổn thương phải chịu cũng không kém thiếu niên kia.
Một búng máu suýt phun ra bị hắn yên lặng nuốt vào.
Tiểu tử này... thật quái dị!.
Hắn quay người lại nhìn chằm chằm Tần Dung, đang muốn tung chiêu một lần nữa, lại nghe thấy người phía sau nói: "Được rồi, dừng tay."
Vương Bất Dịch vội vàng xoay người qua, quỳ một gối, ôm quyền nói: "Xin thứ cho thuộc hạ tới muộn."
Mặc dù người trước mắt này có tướng mạo hoàn toàn khác với Thẩm Nghi Đăng, thế nhưng Vương Bất Dịch là người đã từng hạ huyết thề với y, dù đã dịch dung nhưng vẫn có thể nhận ra. Hắn truy tung mấy ngàn dặm mới tìm được chủ nhân của mình, không khỏi cảm thấy hơi kích động.
Tần Dung xẹt qua góc tường, chen vào giữa hai người, gắt gao nhìn chằm chằm Vương Bất Dịch.
"Thôi, hắn là người ta quen." Tạ Quan Sư đè vai hắn lại mới làm hắn lui xuống.
Vương Bất Dịch ngẩng đầu nhìn Tần Dung, cũng không hỏi hắn là ai, nói với Tạ Quan Sư: "Sau đại chiến, chủ thượng không biết tung tích suốt ba tháng, chúng ta tổn thất thảm trọng, mấy huynh đệ còn có thể hoạt động đều tách ra tìm người. Không lâu trước đây ta nhận thấy tung tích chủ thượng trên đường này, vì vậy tức tốc theo đến đây."
Tạ Quan Sư gật đầu, nói: "Các ngươi vất vả rồi."
Tuy Thẩm Nghi Đăng đối ngoại tàn ngược cực độ, nhưng lại đối xử với thuộc hạ của mình rất tốt, vì để không lộ dấu vết, Tạ Quan Sư phải làm tất cả mọi chuyện giống Thẩm Nghi Đăng.
"Ngài bị trọng thương?" Vương Bất Dịch cẩn thận đánh giá Tạ Quan Sư, thấy linh khí dao động quanh thân y không mạnh bằng một phần mười lúc trước, biểu cảm lập tức trở nên khác lạ, nói: "Sau này xin cho thuộc hạ đi theo, sẽ không để ngài xảy ra bất cứ chuyện gì nữa."
Tạ Quan Sư nói: "Được, tiếp theo ta muốn đi qua Vạn Yêu Cốc, ngươi đi theo đi."
Vương Bất Dịch hỏi thêm: "Đi qua Vạn Yêu Cốc làm gì? Chẳng lẽ chủ thượng muốn đến Tiên phái Đệ nhất?"
Tạ Quan Sư nhíu mày nói: "Việc không liên quan đến mình thì đừng hỏi nhiều.."
Vương Bất Dịch vội vàng cúi đầu, đáp: "Tuân mệnh."
Tuy rằng Tần Dung không lên tiếng, nhưng tay cầm kiếm lặng lẽ nắm chặt, ban đầu chỉ có hai người đi cùng nhau, giờ lại xuất hiện thêm người thứ ba, thời gian hắn được ở cùng công tử vô hình trung càng thêm rút ngắn.
Nhưng công tử không nói cho Vương Bất Dịch biết rằng mình đi đến Tiên phái Đệ nhất làm gì, chuyện này chỉ là bí mật giữa hai người họ. Trong đầu xuất hiện hai chữ "bí mật", Tần Dung thấy hơi vui vẻ, biểu cảm hoà hoãn lại.
Dù hắn có đang vui hay không thì biến hóa của cảm xúc vẫn rất rõ ràng. Suy cho cùng vẫn chỉ là một thiếu niên mới ra khỏi nhà tranh, có tâm sự gì cũng viết lên trên mặt, người ta muốn không thấy cũng khó.
Tạ Quan Sư thu hết biểu cảm của hắn vào đáy mắt, lòng đang cân nhắc phải làm như thế nào để hoàn thành nhiệm vụ nhanh chóng.
Mà thừa cơ hội này, Vương Bất Dịch ngẩng đầu lên trộm nhìn Tạ Quan Sư. Không biết vì sao, giờ hắn lại cảm thấy chủ thượng có hơi khác. Đã biết chủ thượng có tướng mạo rất tốt từ trước, dung mạo tuyệt sắc, phong hoa vô song, nhưng lần này tái kiến, trên người chủ thượng lại xuất hiện thêm khí chất khác ——
Làm người dễ mất kiểm soát, không nhịn được nhìn chằm chằm vào khóe mắt đuôi lông mày kia, tuy rằng đã dịch dung, nhưng phong tình giữa từng cử chỉ vẫn có thể trêu chọc lòng người.
Không chỉ có như vậy, mà thậm chí là nảy sinh du͙ƈ vọиɠ muốn đến gần hơn, muốn nắm chặt trong lòng bàn tay...... muốn cởϊ qυầи áo chủ thượng......
Hắn cảm thấy mình đã bị điên rồi, thế mà lại nảy sinh ý nghĩ này.
Nhưng hắn vốn chính là ma tu, so với những đạo tu chính nhân quân tử, hắn vô cùng khinh thường chuyện che giấu du͙ƈ vọиɠ của mình, vì vậy cứ viết những suy nghĩ trần trụi của mình lên mặt.
Đang lúc hắn miên man suy nghĩ, lại nhận thấy ánh mắt cảnh cáo từ thiếu niên bên cạnh.
Hắn liếc nhìn Tần Dung một cái.
Con ngươi đen nhánh, như dòng suối trong khe núi, trong đó ẩn chứa thứ gì đó làm người ta không thể suy đoán, giống như quái thú ẩn sâu dưới mặt hồ, một khi bùng nổ thì không biết sẽ làm ra chuyện gì.