Editor: Diệp Hạ (wpad: dphh___)
Tạ Quan Sư không thể không im lặng. Trên thực tế y cũng không thể nào phát ra âm thanh, bởi vì Thẩm Nghi Hoàn đang bóp chặt yết hầu y, lực đạo kia làm yết hầu y vô cùng đau đớn. Y đau đến nỗi nhắm mắt lại theo bản năng, nhưng Thẩm Nghi Hoàn lại duỗi tay đến kéo mí mắt y ra, ép Tạ Quan Sư nhìn hắn.
"Sao, không nhìn ta? Cảm thấy thứ cống ngầm như ta không xứng mặc như vậy?" Nụ cười ngây thơ mà Thẩm Nghi Hoàn vừa cố ý giả vờ đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó chính là bản tính âm lãnh hung ác của hắn, đôi mắt dính sắc đỏ làm người ta sợ hãi.
Tạ Quan Sư ho khan vài cái, hắng giọng miễn cưỡng nói: "Ca ca không có ý này, hắn cũng chỉ là hài tử lớn lên ở nông thôn, sao có thể so sánh với ngươi? Huống chi ta cũng chỉ xem hắn là thuộc hạ, thuận tay để hắn đi theo bên cạnh hầu hạ cuộc sống hàng ngày mà thôi."
Y dùng ánh mắt mang tính trấn an nhìn Thẩm Nghi Hoàn, ánh mắt này có thể nói là ôn hoà.
502 không nhịn được khụ khụ vài tiếng.
Tạ Quan Sư cũng không còn cách nào cả, phải bán đứng linh hồn của mình vào thời khắc mấu chốt thôi*.
(*Có vẻ câu này được lấy từ một bộ phim nào đấy thì phải)
"Thật sự?" Rõ ràng là Thẩm Nghi Hoàn không tin, nhưng vẫn hỏi lại. Tay bóp cổ Tạ Quan Sư cũng thả lỏng vài phần.
Tạ Quan Sư như được sống lại, vội vàng nói: "Thật sự."
"Ca, ngươi biết lừa người thật, làm ma tu gì chứ, không đi làm nhân sĩ bạch đạo giả nhân giả nghĩa thì thật là đáng tiếc." Thẩm Nghi Hoàn buông Tạ Quan Sư ra, không biết nghĩ tới chuyện gì mà lạnh lùng cười nhạo một tiếng: "Trước kia còn nói muốn đưa ta chạy trốn, hai người chúng ta gϊếŧ cha ngươi, nhưng sau đó thì sao, chỉ có một mình ngươi chạy thoát được......"
Thẩm Nghi Hoàn khựng lại, nuốt nửa câu sau vào trong cổ họng, chỉ nói: "Ta hận ngươi, ta đang suy nghĩ xem nên chiên ngươi trong dầu nóng hay là từng nhát từng nhát một cắt thịt ngươi nhỉ."
Tạ Quan Sư im lặng nhìn hắn, một lát sau mới buông tiếng thở dài: "Nếu có thể giải thù hận trong lòng ngươi, vậy ngươi gϊếŧ ta cũng được."
Tạ Quan Sư tìm tòi trong trí nhớ Thẩm Nghi Đăng một lát, trên cơ bản đã biết tại sao Thẩm Nghi Hoàn lại có chấp niệm sâu đến như vậy với ca ca hắn ——
Ở căn nhà gỗ này, hai người kém nhau vài tuổi sống nương tựa vào nhau. Thẩm phụ trầm mê ma công, không thường xuyên đến đây, thỉnh thoảng có đến thì cũng là để hạ mệnh lệnh với hai người. Trước khi xuống núi, hai người vẫn có những ngày tháng rất nhẹ nhàng, cùng bắt châu chấu, gánh nước, luyện công.
Nhưng sau này, Thẩm phụ bắt đầu cưỡng ép hai người so đấu, người thua sẽ trở thành vật chứa luyện công của đối phương, chịu tiếp nhận thống khổ khi chuyển hóa chân khí, cổ vũ sự gia tăng công lực của đối phương. Lúc mới bắt đầu, Thẩm Nghi Đăng có tài bao nhiêu cũng không mạnh hơn Thẩm Nghi Hoàn, đây cũng là lý do tại sao đại ma đầu Thẩm phụ lại mang Thẩm Nghi Hoàn về, đó chính là vì nhìn trúng khả năng làm thuốc dẫn luyện công trời sinh của hắn.
Thẩm Nghi Đăng thua một lần, Thẩm phụ liền đánh y đến chết đi sống lại, phế một chân y, làm y ba tháng không xuống giường được. Thẩm Nghi Đăng là hài tử của ma tu đệ nhất, lòng tự trọng chịu tổn thương cực đại, lời nói cũng dần ít đi, ngày ngày ở trong phòng đắm chìm trong tu luyện. Một lần khác, sau nửa tháng không nói chuyện với Thẩm Nghi Hoàn, Thẩm Nghi Hoàn đều cố ý bại bởi Thẩm Nghi Đăng ——
Lần thua này, tổng cộng kéo dài tám năm, chịu 300 lần trừng phạt của Thẩm phụ.
Nhưng Thẩm Nghi Đăng lại không biết, y cho rằng vì mình tu luyện đúng phương pháp nên mới thắng đệ đệ. Chẳng qua, sau khi y thắng, Thẩm Nghi Hoàn lại chịu nỗi thống khổ bị Thẩm phụ lột da róc xương.
Thẩm Nghi Đăng đã lớn lên cùng Thẩm Nghi Hoàn, vì thế nên cũng yêu thương người bạn này rất nhiều. Là huynh, rất nhiều thứ đều do một tay y chăm Thẩm Nghi Hoàn lớn lên. Thấy Thẩm Nghi Hoàn chịu thống khổ như vậy, tự nhiên y cũng có chút áy náy và không đành lòng.
Vì thế, ban ngày hai người đấu đá nhau, chết đi sống lại dưới mí mắt Thẩm phụ, đêm khuya lại trộm thương lượng trốn đi với nhau cách một bức tường. Chạy thật xa khỏi nơi này, chạy khỏi sự khống chế của tên điên Thẩm phụ.
Nhưng dù hai người có tăng tu vi bao nhiêu cũng không bằng một đầu ngón tay Thẩm phụ, vì thế kế hoạch này bị trì hoãn rất nhiều năm. Thẳng đến khi Thẩm phụ tẩu hỏa nhập ma, cơ hội chạy trốn mới đến với hai người. Thậm chí họ còn định kế hoạch vô cùng tỉ mỉ, chỉ tiếc ——
Khi vẫn chưa kịp chạy trốn, Thẩm phụ vì muốn ngăn phản phệ khi mình tẩu hỏa nhập ma, quyết định rút nửa tiên căn trong cơ thể Thẩm Nghi Hoàn ra, luyện thành dược nhân. Vốn dĩ sự tồn tại của đứa con nuôi được nhặt về này chính là để lợi dụng, việc này cũng coi như là lợi dụng đến mức tận cùng.
Lúc ấy Thẩm Nghi Hoàn cũng chỉ mới mười mấy tuổi đầu, không có ca ca trấn an nên vô cùng sợ hãi, suốt cả đêm không ngủ được. Nửa đêm Thẩm Nghi Đăng vào phòng hắn, nói với hắn, ca ca sẽ bảo vệ hắn thật tốt, hắn mới thoáng bình tĩnh lại.
Một ngày trước khi rút tiên căn, hai người vội vàng trốn đi, nhưng vẫn chưa xuống núi được đã làm kinh động thần thức của Thẩm phụ, vì thế bị bắt về, nhốt lại.
Chờ đến ngày rút tiên căn, Thẩm Nghi Hoàn bị trói lên. Lúc Thẩm phụ rút tiên căn cần hết sức chuyên chú, không rảnh để ý những chuyện khác. Mà lúc này, Thẩm Nghi Đăng có cơ hội, y lui về phía sau vài bước, một bên là Thẩm Nghi Hoàn kêu rên cầu cứu, một bên là có thể thoát khỏi nơi này, được tự do. Y tiến thoái lưỡng nan, giãy giụa thật lâu, cuối cùng không còn cách nào khác, đau khổ thừa cơ hội này đào tẩu xuống núi một mình.
Suy cho cùng, y không bao giờ muốn quay lại địa phương quỷ quái đó nữa.
Ai ngờ, khi sắp cắn nuốt tiên căn Thẩm Nghi Hoàn, Thẩm phụ lại bất ngờ tự bạo, một thế hệ ma tu làm người nghe tiếng sợ vỡ mật cứ như vậy mà bị một lần ngoài ý muốn hủy hoại.
Thẩm Nghi Hoàn chỉ còn lại nửa tiên căn, nửa chết nửa sống trong vũng máu, hắn bò ra ngoài, biết rằng ca ca đã thừa cơ đào tẩu.
......
Tạ Quan Sư xem đoạn ký ức này xong, chỉ cảm thấy đau đầu, đây hoàn toàn là để lại cục diện rối rắm cho y thu thập đây mà.
Y rũ mắt xuống, thoạt nhìn hơi áy náy, nhưng dường như còn có những cảm xúc phức tạp khác, thấp giọng nói: "Vốn dĩ là ca ca thiếu ngươi, không bằng ngươi cũng rút tiên căn của ta, coi như trả cho ngươi."
Thẩm Nghi Hoàn lại đột nhiên tức giận: "Thiếu? Thứ ngươi thiếu ta là một cái tiên căn?"
Tạ Quan Sư ngước mắt nhìn hắn, dáng vẻ bình tĩnh chịu chết.
Không biết tại sao Thẩm Nghi Hoàn lại càng thêm tức giận, đôi tay rời khỏi cổ Tạ Quan Sư. Như là hận không thể gϊếŧ chết y, lại như là không muốn để y chết.
Hắn dạo quanh trong nhà một vòng, cuối cùng dừng lại, mặt âm trầm nhìn Tạ Quan Sư: "Ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng như vậy, ngươi phải nhận hết tra tấn mới được, nếu gϊếŧ ngươi ngay thì chẳng phải là quá tiện nghi cho tên vô tâm vô phế như ngươi rồi hay sao?"
Tạ Quan Sư cười khổ, nói: "Chỉ cần ngươi vui vẻ."
Sắc mặt Thẩm Nghi Hoàn càng thêm lạnh: "Thẩm Nghi Đăng, đừng nói tốt với ta! Mấy năm không gặp, ngươi trở nên giả tạo như vậy từ khi nào?"
Nói cái gì cũng không đúng, Tạ Quan Sư đành phải ngậm miệng.
Thẩm Nghi Hoàn đợi một lát, nhưng lại không chờ được gì, vì thế đi đến hung ác nắm tóc Tạ Quan Sư, tức giận hỏi: "Ngay cả nói cũng không muốn nói chuyện với ta?"
Cứ thử một chút như vậy, Tạ Quan Sư đã hiểu ra người đệ đệ tính tình cổ quái này tạm thời sẽ không có ý muốn gϊếŧ mình, vì thế lòng y cũng thả lỏng một chút, không nổi da gà mỗi khi bị Thẩm Nghi Hoàn chạm vào nữa.
Y nói: "Thật ra ta có chuyện muốn nói, nhưng không biết ngươi muốn nghe hay không."
Thẩm Nghi Hoàn buông tóc y ra, nhìn y một cách cao thâm khó đoán, sau đó phất tay áo ngồi xuống, nghiêng người lạnh lùng nhìn chằm chằm y: "Ngươi nói đi, nếu ta thích nghe thì sẽ cho ngươi sống thêm một ngày, nếu ta không thích nghe, vậy ca ca chờ bị tắm trong dầu đi."
Con ngươi Tạ Quan Sư đảo loạn, nhìn mình vẫn còn trần nửa thân trên. Thân thể này thật sự rất mê người, đầu vai mượt mà trắng nõn bóng loáng lại mềm mại, mặc dù y là nam nhân, nhưng khi thấy thân thể của mình cũng muốn duỗi tay sờ một cái.
"Rốt cuộc là cái gì, nói!" Thẩm Nghi Hoàn không kiên nhẫn.
Tạ Quan Sư cẩn thận hỏi: "Trước khi chết có thể cho ta một kiện y phục để mặc không?"
Tính tình của Thẩm Nghi Hoàn này thật sự rất thất thường, nghe những lời này xong lại không tức giận, khóe miệng ngậm ý cười, nhưng ý cười lại không nhiễm vào đáy mắt, nụ cười làm người ta khiếp sợ: "Không thể nha, ca."